Ra Tường Ký

Chương 48: Trở lại




Dường như là xác nhận ý niệm không tốt trong đầu Cận Liễu Liễu, khi gió thu đến là lúc tin tức Hàn Thượng thân nhiễm kỳ độc hấp hối được đưa đến kinh thành.

Trong vương phủ vô cùng hoảng sợ, Lâm thục phi mang thai bụng đã lớn nghe được tin tức lập tức hôn mê bất tỉnh thiếu chút nữa thì đẻ non .

Chuyện này đã kinh động rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng cả kinh, mặt rồng giận dữ phái mấy ngự y đi đến cũng không thể giải trừ kỳ độc trên người Hàn Thượng.

Trong vương phủ các nữ nhân đều có tâm tư khác nhau, trong đó Lâm thục phi sốt ruột nhất. Từ trước nàng mặc dù không được sủng ái nhưng dù sao nhịn nhiều năm như vậy lại khó khăn mới có được đứa nhỏ của Hàn Thượng không bao lâu sẽ lâm bồn, nếu đứa nhỏ không có cha vậy nàng về sau cũng sẽ không có cách sống tốt.

Trong lòng Mai cơ cũng thực lo lắng, nàng ở trong vương phủ sống an nhàn sung sướng nếu Hàn Thượng thật sự không còn, tuy rằng nàng không khó tái giá nhưng là đám nam nhân già làm sao so được với một ngón tay của Hàn Thượng?

Liễu cơ đối với Hàn Thượng tuy rằng không phải yêu nhưng dù sao nàng cũng không muốn lại trở lại những ngày bán rẻ tiếng cười trước đây, bởi vậy thần sắc trên mặt cũng không có gì tốt.

Chỉ có hai người Cúc cơ và Lan cơ thản nhiên, tuy rằng lo lắng Hàn Thượng an ủi cho tình cảnh của mình nhưng cũng không phải quá để ý.

Cận Liễu Liễu vừa nghe được tin tức Hàn Thượng bệnh tình nguy kịch liền nhốt mình trong viện không ra ngoài nửa bước.

Trong lòng nàng phi thường áy náy.

Mặc kệ có phải Hàn Thượng dùng thủ đoạn không tốt cưỡng bức nàng vào trong vương phủ hay không, nhưng chuyện Cận Liễu Liễu không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh ra tường cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.

Chuyện duy nhất nàng có thể làm là ngồi cùng Hứa Tam Nương sáng sớm mỗi ngày thắp hương bái Phật vì Hàn Thượng, khẩn cầu hắn bình an vô sự sớm ngày khang phục, chỉ có làm như vậy trong lòng nàng mới có thể dễ chịu một chút.

Lại vài ngày trôi qua, tin tức không tốt được đưa đến, người truyền tin nói vì để ngừa vạn nhất, thỉnh Lâm thục phi mau chóng đến Tây Bắc để cho Hàn Thượng nhìn đứa nhỏ còn chưa ra đời một cái.

Thân mình mảnh khảnh của Lâm thục phi lung lay vài cái, lại hôn mê bất tỉnh.

Hôm đó nàng liền mang theo người đi thẳng đến Tây Bắc.

Bởi vì nàng bụng lớn, cho nên đặc biệt dẫn theo ba người Cận Liễu Liễu, Lan cơ và Cúc cơ cùng nhau đi, nghĩ rằng trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau.

Về phần Mai cơ và Liễu cơ, bởi vì Lâm thục phi không ưa nổi bộ dạng giương nanh múa vuốt của các nàng. Vì thế chỉ lưu lại hai người các nàng ở vương phủ.

Xe ngựa phi thường to lớn vững vàng, phủ bên trên không biết bao nhiêu tầng tầng nhuyễn đệm, tuy rằng luôn đi trên đường lớn nhưng Lâm thục phi vẫn phải chịu rất nhiều khổ cực.

Toàn bộ thái y vương phủ đều đi theo trên một chiếc xe ngựa phía sau, chuẩn bị mọi lúc có thể bắt mạch cho Lâm thục phi. Vì thế trên đường đi ngày đêm không nghỉ cư nhiên bình an vô sự.

Gió thu nổi lên, lá rụng như mưa, vùng Tây Bắc mênh mang tiêu điều, ở trong mắt mấy nữ tử bất an trong lòng chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng thê lương.

Một tòa Tiêu Dao vương phủ ở nơi này còn khí thế rộng rãi hơn tòa nhà ở kinh thành, phía ngoài vương phủ tràn đầy tướng sĩ tay cầm binh khí.

Trong nội viện tràn ngập vị thuốc nồng đậm, Cận Liễu Liễu đỡ cánh tay run run của Lâm thục phi, đầu tiên là bái kiến chính phi của Hàn Thượng và mấy vị sườn phi khác, lại ra mắt mấy mỹ cơ. Sau đó hoang mang rối loạn vội vàng đi vào trong phòng Hàn Thượng.

Cũng không biết Hàn thượng đã gầy đi bao nhiêu, cả khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có bạc môi như cánh hoa đã biến thành màu đen, ở trên khuôn mặt vốn tú lệ quyến rũ của hắn thoạt nhìn lại có một loại mỹ cảm kỳ dị khủng bố.

Nhìn thấy đám người Lâm thục phi từ xa tới, Hàn Thượng cố sức nói mấy câu với mấy người các nàng,liền lại nhắm mắt lại hiện ra trạng thái nửa hôn mê.

Đám mỹ cơ Cận Liễu Liễu được an bài vào một viện, mỗi ngày đều cùng một đám người canh giữ ở trong viện của Hàn Thượng, khẩn cầu hắn sớm khang phục.

Nhưng là vô luận là danh y từ đâu đến đều bất lực với loại độc hắn trúng, ngự y thậm chí từng ám chỉ qua có khả năng sức khỏe của Hàn Thượng sẽ ngày một suy yếu đến thời điểm thân thể chịu không nổi độc tính phát tác thì vong. (ta thích để chữ “vong” hay hơn)

Loại độc này đến từ người Man Di Tây Bắc bởi vì bị Hàn Thượng truy diệt không biết là thủ lĩnh bộ tộc nào tìm được loại độc dược tà môn này thừa dịp một lần đánh lén tìm một thần xạ thủ bắn trúng cánh tay Hàn Thượng.

Hàn Thượng chinh chiến nhiều năm trên người đương nhiên tránh không được nhiều vết thương lớn nhỏ. Vì thế đối với cánh tay bị tên bắn trúng này cũng không để ý tìm quân y xử lý miệng vết thương liền tiếp tục mang theo binh mã đi đánh lén binh địch.

Nhưng đến ngày hôm sau, hắn bỗng nhiên thấy cả người vô lực, ngã xuống giường không thể dậy nổi. Quân y chuẩn trị nhiều ngày cũng chỉ biết là trúng độc, không biết trúng loại độc nào.

Hiện tại toàn bộ danh y cả nước đều được tập trung ở nơi này nhưng tất cả chỉ biết bất lực không thể tìm ra thuốc giải.

Cận Liễu Liễu chỉ là một thiếp thất mới vào cửa, địa vị hèn mọn, đến đây đã nhiều ngày cơ bản ngay cả bên giường Hàn Thượng cũng chưa được phép đến gần, phần lớn thời gian đều là ở bên cạnh chiếu cố Lâm thục phi.

Bỗng một ngày, nam phó bên người trong phòng Hàn Thượng lại ra thông báo nói là để cho Cận Liễu Liễu đi vào điện hạ có lời muốn nói với nàng.

Người giật mình không chỉ có Cận Liễu Liễu, còn có cả nhóm xuân hoa thu nguyệt chính phi, sườn phi cùng các mỹ cơ.

Cận Liễu Liễu được người nam phó kia dắt vào, một mình đi vào phòng ngủ của Hàn Thượng đứng ở bên giường Hàn Thượng.

Thoạt nhìn Hàn Thượng tựa hồ đã khá hơn không ít, trừ bỏ môi vẫn đang tím đen trong hai con mắt còn lóe ra thần thái khác thường.

“Ngồi đi.” Hàn Thượng nói.

Cận Liễu Liễu nghe lời Hàn Thượng ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh giường: “Điện hạ, hôm nay người có vẻ tốt hơn nhiều.”

Hàn Thượng nở nụ cười, đôi mắt hoa đào lóe sáng: “Phải không, thân thể ta ra sao cũng không phải là bản thân rõ ràng nhất sao. Liễu Liễu, ta quen ngươi đã được một năm rồi.”

Cận Liễu Liễu hồi tưởng một lát, gật đầu nói: “Đúng vậy, đã một năm .”

“Nhớ hồi năm trước, ngươi vừa mới lập gia đình. Nhìn xem ngươi nha, dường như không thay đổi lại giống như đã thay đổi rất nhiều. Cái đầu cũng cao lên không ít, nhưng ánh mắt, đúng vậy nhất là đôi mắt kia, giống hệt như con nai nhỏ ngoài rừng.”

Cận Liễu Liễu không biết vì sao Hàn Thượng lại gọi nàng đến nói linh tinh những việc này, cũng chỉ có thể đáp: ” Ánh mắt con nai con trông như thế nào ta vẫn chưa thấy qua.”

“Đáng tiếc, ta không thể tự mình mang ngươi xem một lần .”

Trong lòng Cận Liễu Liễu cả kinh: “Điện hạ, người đừng nói như vậy nữa.”

Hàn Thượng vẫn cười, nụ cười như gió xuân đa tình:”Cho dù không nói cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, thân thể ta, ta là người rõ nhất.”

Cận Liễu Liễu bắt đầu cảm thấy có cái gì nghẹn lại trong cổ họng, hốc mắt nóng lên.

Hàn Thượng nói: “Ngươi đừng khóc, ngươi nếu khóc to lên người bên ngoài còn không biết ta đang làm sao đâu, nếu bọn họ xông vào thì sẽ không thể nói chuyện với ngươi được nữa.”

Cận Liễu Liễu liều cố nhịn, nén nước mắt xuống, gật gật đầu.

“Cả đời này của ta rất hiếm khi có thời gian như bây giờ, cả ngày chỉ nằm một chỗ, tay chân vô lực cũng không cần nghe ai sai sử, hoàn toàn không thể làm gì đưuọc. Nhưng là nằm như vậy nha thật ra lại có thể nghĩ về rất nhiều chuyện. Ta nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, chuyện khi thời niên thiếu, còn có chuyện năm đó tức giận trốn đi… mỗi thời điểm, mỗi chuyện xảy ra như thế nào đều hiện ra rõ ràng trước mắt ta.”

Hai tay Cận Liễu Liễu nắm chặt thành quyền, lẳng lặng nghe Hàn Thượng kể chuyện.

“Lại nói tiếp, đời này của ta nếu có chuyện gì vinh quang nhất chỉ sợ cũng chính là giúp hoàng đế lão tử của ta bảo vệ cho mảnh đất Tây Bắc này thôi. Nhưng mà không ai biết con người của ta như thế nào, chuyện ta chán ghét nhất là gì, chính là mang binh đi đánh giặc. Buồn cười là từ văn võ bá quan cho tới dân chúng bình thường mỗi người đều khen ta là lương tướng. Ta tuy rằng không thích đánh giặc, nhưng nếu không bảo vệ được Tây Bắc cũng sẽ không đổi được những ngày tiêu dao khoái hoạt. Bất quá nha, ta chỉ tiêu dao khoái hoạt được mấy năm nay, hiện tại quay đầu hồi tưởng lại, cư nhiên không thể có một nữ tử trong đầu chỉ có ta.”

Nói đến đây, Hàn Thượng lại là cười một tiếng trên mặt tràn đầy sắc tự giễu.

Trong lòng Cận Liễu Liễu hoảng hốt, bỗng có chút chột dạ, nàng biết mình cũng là một người trong miệng hắn nói.

“Ngươi đừng hoảng, ta nói những lời này cũng không phải là đang trách ngươi. Ta luôn luôn tự cho mình siêu phàm, nghĩ đến vạn bụi hoa trước đây vẫn tự xưng là phong lưu đa tình, nghĩ rằng bản thân có thể lưu truyền thiên cổ làm cho hậu nhân nhìn vào truyện dã sử cũng có thể nhớ rõ đến Hàn Thượng ta. Nhưng đến bây giờ, ta mới suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện nào có đơn giản như vậy a. Không nhất định phải mỹ nhân mới có thể thành được một đoạn giai thoại, không nhất định cứ hưởng hết diễm phúc cũng sẽ được dân cư tương truyền, bất quá nhiều nhất cũng chỉ là một lãng tử mà thôi. Cả đời này của ta từng có nhiều nữ nhân như vậy nhưng chờ sau khi ta chết còn có thể có mấy người tưởng niệm ta chứ? Liễu Liễu a, thời gian này trong lòng ta chỉ cảm thấy thẹn với ngươi, khi đó thực không nên chia rẽ ngươi và Cổ Vưu Chấn. Ngươi nhất định không hiểu được hiện tại ta có bao nhiêu hâm mộ ngươi và hắn. Ngươi tuy rằng thân ở bên cạnh ta nhưng trong lòng lại chỉ có hắn. Chỉ tiếc, ta không còn cơ hội đi tìm một nữ tử như ngươi được nữa để viết nên một đoạn giai thoại. Ha ha, Liễu Liễu, ngươi hận ta sao?”

Cận Liễu Liễu nhìn Hàn Thượng, bỗng nhiên nghĩ đến câu “Nhân chi tướng tử này ngôn cũng thiện”, tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng càng ngày càng trầm trọng.(người sắp chết lời nói cũng lương thiện.)

“Ta không hận ngươi. Nhưng ta sẽ oán ngươi cả đời.”

Hàn Thượng vừa cười vừa nói : “Ha ha, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Ít nhất sau khi ta chết vẫn có một nữ tử sẽ nhớ ta. Ha ha ha ha…”

Bởi vì cười to kích động, Hàn Thượng kịch liệt ho khan một trận, như là phải tống tất cả mọi thứ trong lồng ngực ra ngoài, mỗi một tiếng ho khan đều làm cho lòng người run run.

Ngự y chạy vào cho Hàn Thượng uống xong một chén thuốc nhỏ tiếng ho khan dần dần bình ổn xuống.

Hàn Thượng lại mỉm cười với Cận Liễu Liễu một cái: “Liễu Liễu, sau này không ai có thể ngăn cản ngươi làm gì được nữa, ngươi muốn làm như thế nào đều tùy ngươi.”

Nói xong, hắn liền nhắm mắt không thèm nhắc lại .

Cận Liễu Liễu lảo đảo đi ra ngoài, bị một đám nữ nhân vây quanh hỏi đông hỏi tây, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ nhìn thấy nước mắt của nàng đang không ngừng rơi xuống, không ngừng rơi xuống.

Vào lúc ban đêm, Hàn Thượng lại ói ra mấy ngụm máu tươi, rồi cứ như vậy đi.

Toàn bộ Tiêu Dao vương phủ tiếng khóc chấn thiên(động trời). Cận Liễu Liễu nghĩ đến những lời Hàn Thượng nói với nàng trong lòng bị bao phủ bởi thống khổ cùng hối hận đan xen chỉ cảm thấy bản thân mình là nữ nhân ti tiện nhất trên đời.

Hàn Thượng đến lúc chết cũng không biết Cận Liễu Liễu nàng hồng hạnh ra tường, cùng một nam tử khác làm việc cẩu thả sau lưng Hàn Thượng.

Mặc tang phục quỳ gối để tang bên cạnh quan tài Hàn Thượng, Cận Liễu Liễu cơ hồ không dám dám ngẩng đầu nhìn thẳng lên người đang nằm phía trên linh đường, cho dù Hàn Thượng vẫn tuấn tú vô song không có một tia tức giận.

Cận Liễu Liễu ba ngày ba đêm quỳ trước linh đường, đến tận khi té xỉu, mới được Hứa Tam Nương đỡ vào vào phòng nằm xuống nghỉ ngơi.

Tỉnh lại, vừa mở mắt Hứa Tam Nương liền bưng lên một chén canh gà cho nàng uống, nhưng vừa mới uống được một ngụm Cận Liễu Liễu liền ói ra một trận.

Hứa Tam Nương định mời đại phu trong phủ đến bắt mạch, nhưng vừa đi được một bước, lại dừng lại: “Liên phu nhân nguyệt tín của ngươi sợ là đã hai tháng cũng chưa đến.”

Cận Liễu Liễu hít một ngụm khí lạnh, tay chân chợt trở nên lạnh lẽo.