Ràng Buộc Khó Gỡ

Chương 2




“Nếu như anh ta nhìn thấy tình trạng hiện giờ của sơn trang thì chắc sẽ không có ý nghĩ đó nữa đâu.”

“Đối phương nói không cần biết hiện tại Úy Lam sơn trang là phế tích hay là nấm mồ, anh ta chỉ cần biết nó là một vùng đất rộng lớn, tôi cũng đã điều tra qua, gần đây có có một khu nghỉ mát sắp xây dựng, chắc là đối phương nhìn trúng chỗ này.”

Thư Ngọc Nùng hít sâu một hơi, nếu là cô của quá khứ thì chắc chắn sẽ nói một câu ‘Chuyện đó không liên quan tới tôi" rồi không do dự mà gác điện thoại, nhưng cô biết rằng nếu như hiện giờ cô không ra mặt xử lý, người tới hỏi giá của Úy Lam sơn trang sẽ ngày càng nhiều.

Năm năm trước, bởi vì nơi đó xa xôi, cho nên ít người hỏi han tới, nhưng năm năm sau, các khu vực xung quanh bắt đầu phát triển, sơn trang bỏ hoang lâu ngày trở thành địa bàn tranh giành của nhiều người cũng là lẽ đương nhiên.

“Được rồi, buổi tối có rảnh không? Tôi mời anh ăn tối, tiện thể nói chuyện luôn.”

“Tôi có hẹn với lão bà nhà tôi rồi.” Vương Sơn Quân: “Thế này đi, sau khi hẹn cô ấy xong thì tôi sẽ tìm cô cùng nói chuyện.”

Nghe thấy lời nói của anh ta, khóe miệng cùng với đáy mắt của Thư Ngọc Nùng hiện lện ý cười hiếm hoi.

Vương phu nhân tên là Viên Viên, là một trong số ít có thể trở thành người bạn thật sự của cô, chủ yếu là bởi vì Vương Sơn Quân ở giữa giật dây. Lúc đầu, là Vương Sơn Quân cực kỳ coi trọng người vợ này, dù sao Thư Ngọc Nùng không chỉ là khách dài hạn của anh ta, mà còn là học sinh tâm đắc, xinh đẹp, độc thân, lại kế thừa kho tài sản khổng lồ, thêm vào đó cô vừa đến Đài Loan thì anh ta và Viên Viên vẫn chưa kết hôn, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ không ai chấp nhận để bạn trai của mình làm bạn bè với cô.

Thứ hai, khi đó Thư Ngọc Nùng luôn sống khép kín bản thân, rất ít khi giao tiếp với ai, thậm chí nhiều lần cô đã tự nghĩ bản thân có đang tự không biết thương yêu chính mình. Liền hỏi ý kiến của Vương Sơn Quân, tuy lão bà của anh ta trong sáng nhưng thiếu đầu óc, lại sống rất lạc quan, gà mẹ thành tính, trước khi hai người kết hôn còn là trợ lý của anh ta, tự nhiên lại cùng anh ta xử lý vụ tài sản của nhà họ Thư. Chắc anh ta nghĩ nếu cô ấy cùng Thư Ngọc Nùng thân thiết một chút thì có lẽ sẽ giúp cải thiện tâm trạng của cô nên anh ta đã giới thiệu hai cô gái với nhau.

“ Được, phiền anh nói với tôn phu nhân, tôi sẽ mang món anh đào mà cô ấy thích ăn nhất tới.” Thư Ngọc Nùng thật sự rất thích Viên Viên, lý do thì là vì cô ấy cực kỳ yêu chồng của mình. Cô biết, mấy năm gần đây Vương Sơn Quân cũng có chút tiếng tăm... thậm chí miễn phí thay mặt cho rất nhiều phụ nữ bị hại lên tòa án, công lao của Viên Viên cũng không thể không có.

“Này, cô lại mang đồ ngọt cho cô ấy nữa rồi...” Đầu bên kia điện thoại, Vương Sơn Quân đau đầu kêu lên.

Thư Ngọc Nùng bật cười, nói tam biệt, sau đó cầm lấy di động mà đứng ngây ngốc ở trên lối đi dành cho người đi bộ.

Cuối cùng cũng phải tới đó, Sơn Trang khổng lồ mà cô thừa kế chưa nộp tiền thuế, cứ như thế thì ngồi không núi vàng ăn cũng hết.

Cô tưởng chừng như đã trăm năm chưa trở về đây rồi? Những tàn tích cháy đen cùng những rách nát trong căn nhà từng khiến cho cô khóc đến tê tâm liệt phế, bởi vì cô biết chỗ này một mảnh tro tàn, chỗ kia một đống sắt nát đều có thể là tro cốt của người đàn ông mà cô yêu thương, chỉ có thể trốn tránh không đụng tới để giữ gìn, không cần quan tâm tới năm tháng cùng mưa gió thi nhau rơi xuống nơi này.

Hết mưa rồi, cô đứng ở trước cửa phòng đọc sách, lại nghe văng vẳng đâu đó một bản nhạc “Hoa Hồng Đêm“.

(Editor: Từ giờ mình sẽ thay “dạ mân côi” bằng “hoa hồng đêm” cho đúng nghĩa tiếng Việt nhé ^^)

Đưa mắt nhìn xung quanh đang nhẹ nhàng phiêu dật, hình ảnh bông hoa dựa vào nhau, ánh trăng mềm mại như nước, hoa mộng phó thác cho ai?

Hoa mộng phó thác cho ai? Hoa mộng phó thác cho ai? Người đàn ông mà cô yêu đã sớm bị ngọn lửa lớn mang đi, năm năm qua ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng gặp lại, hồn phách không biết đã bay về phương trời nào...

***

“Nói như vậy, cô thật sự muốn bán đi Úy Lam sơn trang?” Viên Viên không dám tin hỏi, ngay cả món anh đào yêu thích cũng đặt sang một bên.

“Nếu như không bán, thì sẽ thường xuyên có người tới hỏi, còn cả một khi hoàn thành các công trình xung quanh sơn trang, khả năng sẽ có người không cẩn thận mà lấn át, tôi đã không còn đủ tiền để thuê người trông coi sơn trang nữa rồi.”

Cô biết những năm gần đây bởi vì truyền thuyết đầy ma quái của sơn trang mà chẳng còn ai dám tiếp cận với sơn trang nửa bước, nhưng những người bên ngoài thì lại không thể nói trước được điều gì. Cô không có lòng kiên nhẫn để giải thích với những người bên ngoài, nhưng nếu để cho những người xa lạ bên ngoài vào phá hoại thì thà chính tay cô phá hủy nó còn hơn, như vậy thì Thánh Địa đó sẽ không bao giờ bị kẻ khác vấy bẩn.

“Nếu cô đã muốn bán, tại sao không thử xây dựng lại? Biến nó thành cấp năm sao... Không, là sơn trang nghỉ dưỡng cấp sáu sao, như vậy sẽ có rất nhiều người muốn có được nó liền trở nên đáng giá gấp bội.” Viên Viên vẫn đang cảm thấy đáng tiếc.

Sơn Trang đó, tuy cô chưa tới lần nào những nghe nói Úy Lam sơn trang nằm cạnh biển, tầm nhìn rất đẹp, không chỉ có diện tích mênh mông, còn có núi rừng và cả hồ cổ, hai bên có núi cao bao quanh, giống như Tiên Cảnh của nhân gian vậy, chỉ cần biến nó thành nơi nghỉ dưỡng thì chắc chắn sẽ rất thỏa mãn được những kẻ có tiền.

“Bây giờ tôi đang ở Đài Loan, cũng không có ý định trở lại Mỹ, nhưng tôi không hề biết chút gì về kinh doanh, chẳng thà cứ bán đi cho bớt việc.”

“Cô đã quyết định, tôi sẽ nhanh giúp cô tìm người mua, về phần hợp đồng thì cứ giao cho tôi.” Vương Sơn Quân.

Mọi việc đã được quyết định, có điều trong lòng Thư Ngọc Nùng lại có điểm chần chừ. Nơi phủ đầy bụi đó là nơi mà tuổi thanh xuân của cô, tất cả ước mơ, tất cả yêu và hận, cho dù muốn phá hủy, cô cũng muốn được tận mắt chứng kiến nó bị phá hủy.

“Nhờ anh thay tôi chuyển lời tới người mua một lần nữa, tôi phải qua chỗ anh ta một lần mới có thể đáp ứng anh ta thỏa đáng được, hi vọng anh ta cho tôi một thời gian cụ thể.” Cô nói.

Thư Ngọc Nùng có một tuần, dự định sẽ đi Mỹ, chẳng qua là vì người đó có ý nghĩa lớn đối với cô, chưa nói tới mục đích, cũng coi như là một con sâu bám đít.

Con sâu bám đít bậc nhất, cấp bậc quá thấp, cô chắng muốn đối phó - nói nghỉ dài hạn một tuần cũng không phải là chuyện nhỏ, vì cô được giao cho việc là giáo viên dạy thay, hành động này của Hàn Dực chính là theo dõi.

“Tôi chỉ vừa khéo cũng đi Mỹ thôi.” Khi anh nghe thấy Thư Ngọc Nùng muốn đi Mỹ, lập tức giải thích đó là một cơ hội tốt! Trong trường học lắm người nhiều miệng, cô gái này lại da mặt mỏng, khó tránh khỏi xấu hổ, liền định xa cách với cả anh, giả vờ lạnh lùng.

Nói anh không hiểu cô? Chậc... Lý do cũ rích như vậy không có sức thuyết phục, rõ ràng là muốn anh “cứng rắn“. Cô gái đó, anh thừa sức đối phó, loại khát khao có thể hóa giải thủ đoạn thì anh có rất nhiều, chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao? Không biết? Vậy thì dùng thân thể chắc chắn sẽ biết rất rõ.

Hàn Dực say sưa chìm vào trong hồi tưởng, trên mặt lộ ra chút tà mị lại mỉm cười lạnh lùng, lập tức làm điên đảo các hành khách khác trên cùng đoàn du lịch Châu Âu.

Haizzz… Quá đẹp trai cũng là một cái tội.

Anh nhìn nhóm người du lịch Châu Âu một cái rồi lộ ra nộ cười hơi ngượng ngịu, nhưng lại thật sự có thể tưới mát tâm hồn già nua đã khô cạn từ lâu, khiến cho không khí trầm lặng khô khan có thể mọc ra hoa anh đào, cũng coi như anh đã làm chuyện tốt.