Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy

Chương 4: Tôi đã uy hiếp quần thần thế đấy




Tuy Tô Mạt Nhi đã chống đỡ phía ngoài nhưng có vài trường hợp tôi vẫn phải đích thân lên sân khấu, lần đầu tiên tham dự hội đàm cấp cao, tôi rất hồi hộp.

Hôm ấy, tôi phục trang sẵn sàng, mang đôi guốc đế hoa*, lần đầu mang giày cao gót – lại là loại có gót nằm giữa, tôi trộm phỏng đoán có phải đây là sáng chế của người đàn ông từng bị phụ nữ làm tổn thương, mục đích phát minh: dùng để trả thù phụ nữ. Mang giày vào, mỗi bước đi đều lảo đà lảo đảo, tôi điên tiết chửi một câu “Tao thèm vào! …” Tô Mạt Nhi đứng bên cạnh đỡ lấy tôi, nghi hoặc: “Thái hậu à, Người sao thế? Người nói gì cơ ạ?” Tôi chợt tỉnh táo, bây giờ mình là Thái hậu, mỗi một tiếng nói động tác đều bị người ngoài soi kỹ, vội ôm trán lấp liếm: “Đầu ta hơi choáng, cho ta tựa vào một lát.” Híc, may mà tôi phun ra câu ‘Tao thèm vào’, nếu phọt cụm từ ‘Con mẹ nó’ ra, tôi biết đi đâu tìm mẹ để lấp liếm chứ?* (‘Tao thèm vào’ với ‘ta tựa vào’ có cùng mặt chữ, chỉ khác nghĩa thôi) Nói chung cũng miễn cưỡng qua được cửa này.

Hạ xe kiệu rồi, tiểu thái giám đỡ tay, tôi cất từng bước hướng thẳng về phòng nghị sự, guốc nện lên gạch vàng đánh từng tiếng cộp cộp. Vào phòng liền phát hiện tất cả đều đã đến, chỉ đợi mỗi tôi thôi. Tôi chậm rãi dời qua, sau khi yên vị trên ghế chủ tọa cạnh Phúc Lâm, các đại thần phần phật quỳ xuống hành lễ, tiếc rằng bấy giờ tôi quá căng thẳng, chả thể thưởng thức mùi vị được chúng nhân dập đầu. Tôi phất tay cho họ đứng dậy, bắt đầu họp.

Họ bàn những chuyện mà tôi chả biết tý gì, trong lời nói thường lẫn rất nhiều từ văn vẻ mà tôi không hiểu; với tôi mà nói thì trong hội nghị này, mình chỉ là một con vịt nghe sấm. Nhưng cứ mỗi lúc bàn xong một việc, họ đều nhìn về phía tôi chờ kết quả. Làm sao đây? Nếu trong tay có viên xúc xắc, tôi còn có thể ném một lần chọn đáp án, ném thêm lần nữa để kiểm tra lại, còn giờ ấy à, trong thoáng chốc bắt tôi nghĩ biện pháp, muốn tôi chết hả! Ôi chao, có cách rồi; trước tôi từng xem qua một chương trình phỏng vấn diễn viên, dưới tình huống anh diễn viên nói một loạt những thứ không thuộc phạm trù ngữ nghĩa bình thường với một đứa ngoài ngành mà vẫn có thể vui vẻ hết ba tiếng đồng hồ, bí quyết đối thoại chính là ba câu YES, một câu NO; tôi cứ bắt chước theo đấy là được. Thế cho nên, khi họ phóng ánh mắt đến, tôi liển thay đổi nét mặt, phủi thẳng các nếp nhăn, bày ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc, sau đó “Hừm” (theo thanh tư* [mang ý khẳng định]) ba lượt, lại “Hửm” (theo thanh hai, tỏ vẻ nghi ngờ) một lần. Chúng đại thần vừa nghe tôi “Hửm” liền kinh hoảng, lập tức bàn bạc lại những biện pháp đã được đề ra trước đó.

Cứ vậy, hội đàm bế mạc thành công, xem ra Phúc Lâm cùng các đại thần đều rất hài lòng với kết quả của buổi thảo luận, Phúc Lâm còn mỉm cười với tôi, các đại thần lại vững giọng hô “Thái hậu anh minh!”, một bộ phận khác thì trưng ra sắc mặt không vui, có lẽ lúc nãy vô tình bị tôi công kích. Về phần tôi thì vẫn đang thả hồn trên mây, vẫn chẳng rõ rốt cuộc sao lại ồn ào đến nhường này, đành phải giữ nguyên khuôn nghiêm túc.

Sau khi trở về, Tô Mạt Nhi rất phấn khởi: “Thái hậu, thấy Người lúc nãy phớt lờ chính sự, mặc cho thế lực các thân vương cấp cao bành trướng, nô tỳ còn sợ hôm nay bọn họ sẽ chiếm thế thượng phong, ai ngờ Người lại trước nâng sau dìm, khiến họ mất cảnh giác xong lại đánh cho tan tác…” Nghe xong, tôi cười khổ trong lòng, ngay cả ai là ai tôi còn chả biết, nào có nâng dìm gì, chỉ có thể trách số họ đen thôi, lần nào cũng gặp phải tiếng ‘Hửm’ nọ. Ai xui nấy chịu, tôi biết làm gì chứ.

Tô Mạt Nhi vẫn rất sùng bái: “… Những việc Người làm đều mang thâm ý, Người cố tình đến trễ một chút, lại từng bước một ung dung đi vào, tiếng cộp ~ cộp kia tựa như trống trận, mỗi âm đều vọng vào lòng chúng nhân, phong thái bức bách đến thế, tất cả đều bị chấn động bởi Người…” Ầy, có cố ý muộn giờ đâu, vì tôi không quen mang đôi guốc kia nên đi chậm, từng bước phát động là do tôi sợ ngã nên đành thận trọng dẫm cho vững, đây đúng là một sự hiểu lầm đáng yêu!

Tô Mạt Nhi huyên thuyên: “… Người trang trọng nghiêm túc, không nhiều lời, chỉ vô cảm hừm hửm vài cái, thế lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, quả muốn oai phong bao nhiêu liền có bấy nhiêu mà…” Cô tiếp tục hiểu lầm gì đấy? Không lên tiếng vì tôi chả biết nói gì, chẳng cười nói là do tôi hồi hộp quá, nhếch mép không nổi thôi.

Nhờ Tô Mạt Nhi, rốt cuộc tôi đã hiểu sùng bái thần tượng thì mù quáng đến mức nào rồi.

Trải qua một trận kinh hãi này, tôi mượn danh nghĩa ăn chay niệm Phật vì muốn trốn tránh chính sự; Phúc Lâm mừng rỡ nắm mọi quyền hành, tất nhiên sẽ không dò hỏi; quần thần thì thấy thiên uy khó dò, cũng chả dám đùa với tôi. Thế nên bây giờ tôi nếm trải cuộc sống sâu gạo, chẳng mấy chốc mà đã xuyên đến đây khoảng năm tháng rồi.

Tục ngữ bảo người không lo xa tất có họa gần, ở hiện đại tôi là người có tầm nhìn hạn hẹp, trước giờ chỉ quan tâm đến chuyện ngày mai, ngày kia; còn giờ, tôi đang tọa chỗ cao, là người có đạo đức nghề nghiệp, một ý nghĩ của tôi có thể đả động đến toàn bộ Đại Thanh, chỉ cần không để ý một chút là Thanh triều sẽ sụp đổ trong tay mình, chẳng trách bản thân cũng phải cố nghiêm túc hơn.

Huyền Diệp trưởng thành từng ngày, nghĩa là lúc rời khỏi tôi tham gia chính sự đã đến gần. Lúc rãnh rỗi tôi liền rà soát những thứ còn tích trữ trong não mình một lần, phát hiện nó rỗng tuếch, không khỏi mắng lão Hiếu Trang một bận, bà già chết tiệt, chết thì chết đi, ai mượn xài đến gần hết tế bào não, khiến tôi muốn âm mưu làm gì cũng ‘không bột đố gột nên hồ’. Chả còn cách nào, tôi vội ăn nhiều cá biển bổ óc, hy vọng đến khi Phúc Lâm chết có thể nhanh chóng trồi ra vài tế bào não để ứng phó tình hình khẩn thiết. A di đà phật!

Vấn đề cấp bách nhất trước mắt là ngôn ngữ, tôi dốt đặc cán mai tiếng Mãn, tiếng Mông thì chỉ mới nghe qua “Cát tường tam bảo”, lại còn ù ù cạc cạc chả rõ ý nghĩa lắm. Trước đây tôi đều giao các văn kiện cho Tô Mạt Nhi xử lý; gặp những bản phải đích thân tự duyệt, tôi liền mượn cớ váng đầu hoa mắt để Tô Mạt Nhi đọc dịch thành tiếng Hán, tôi cố gắng không động bút vì ngay cả chữ phồn thể tôi cũng viết không được; huống chi chữ Mãn, Mông đều phải toát lên cốt cách Thái hậu, tôi chỉ việc phân phó Tô Mạt Nhi viết hộ rồi đóng ấn Thái hậu lên là xong. Tôi rất biết ơn người đã phát minh ra con ấn, nếu không có nó, tôi chỉ biết in vân tay hoặc vẽ vòng tròn thôi, chắc chắn sẽ lộ. Nghĩ đến số mệnh chính trị của tôi vẫn còn dài, che che giấu giấu chả phải kế lâu dài; thế nên thừa dịp hiện tại Phúc Lâm đang bận rộn, tôi nghiêm túc tập luyện một chút, chẳng cần ghi công chỉ cầu không thất bại, miễn là lớp da hổ của Hiếu Trang vẫn còn tác dụng, có thể cho tôi an dưỡng tuổi già.

Tôi cân nhắc một chút bèn hướng mục tiêu về phía Thường Trữ, bé vừa hơn ba tuổi, đúng lúc đang học lớp vỡ lòng, tôi có thể vờ như quan tâm đến sự nghiệp học hành của cháu trai để nhân đấy học lỏm. Vì thế, hình bóng của tôi thường xuyên xuất hiện trong thư phòng. Phút chốc, triều đình và dân gian đều tán dương Thái hậu hiền đức đích thân giáo dưỡng Hoàng tôn, tránh khiến Hoàng thượng lo phiền chuyện nhà, v.v… Kết quả là các đại thần bắt đầu xem trọng việc giáo dục con trẻ, quan dân đồng lòng, cả nước hình thành bầu không khí hiếu học, sau này triều Khang Hy có rất nhiều bề tôi tận lực đều từ trong khoảng thời gian này mà học thành tài. Ầy, trong lúc vô tình cắm liễu, liễu lại tỏa bóng râm rồi.

Canh năm mỗi ngày, tôi rời giường đến học với Thường Trữ, thi đại học cũng chả đến nỗi vất vả như vậy, ngay cả Phúc Lâm cũng áy náy, “Hoàng ngạch nương vất vả thế này khiến nhi thần rất lo lắng.” Hầy, cậu nghĩ tôi tự nguyện à, tôi bất đắc dĩ mới phải làm vậy đấy! Tôi đáng thương quá, khó khăn lắm mới đậu đại học, cứ nghĩ là ‘tự do vui vẻ bốn năm’, ai mà ngờ đụng chuyện này, thế mà xuyên không đến đây, cứ nghĩ là thành Thái hậu muốn làm gì thì làm; kết quả thì sao, mỹ nam đàng hoàng thì chưa thấy, của cải nhân dân vét chả thành, giết người bừa bãi chẳng cơ hội, bà này còn phải học lại từ đầu. Nghe nói người trên ba mươi đều chẳng học được nữa, tôi thì đã quá năm mươi rồi, sao khổ vầy chứ? Ông trời chết tiệt, ông phất một phát tôi liền mất hơn hai mươi năm, sao ông không phất cho cái đám rắc rối này biến mất luôn đi? Giao dịch lỗ vốn rồi! Tôi lại muốn khóc.

Trong Tử Cấm thành oi bức, tai mắt người nhiều, phiền não lại chả kém, thế nên tôi đưa Thường Trữ đến Nam Uyển, còn Phúc Toàn lớn hơn, nhiệm vụ học tập nặng nề hơn, đành phải nước mắt lưng tròng đứng cửa cung vẫy tay từ biệt chúng tôi.

Đến Nam Uyển rồi tôi mới thoải mái được chút, không bị hạn chế bởi cung quy, tất cả đều nghe theo lời tôi, cuối cùng cũng đã tìm lại được cảm giác làm Thái hậu. Tôi sửa thời gian học thành buổi chiều, rốt cục đã có thể ngủ thẳng đến khi tỉnh; nhưng thật đáng buồn, tôi đã quen với giờ sinh học, chưa đến canh năm đã tỉnh, có làm sao cũng chả thể ngủ tiếp được, thế mà thằng nhóc Thường Trữ lại ngủ đến là say giấc, tức thật! Chẳng thể chịu đựng cảnh ai ai cũng ngủ chỉ tôi bơ vơ lẻ loi, thế nên tôi sửa giờ giấc về như cũ, mỗi sáng sớm thấy Thường Trữ ngáp, lòng tôi lại cân bằng.

Học ngôn ngữ tiến triển rất chậm vì trong đại não Hiếu Trang còn rất ít chất xám, vả lại lão hóa nên thường tự động loại bỏ kiến thức, tôi hơi sốt ruột, xém nữa đã bỏ nhà ra đi, chả quản cái gì mà sống chết của Đại Thanh nữa. Nhưng thân là Thái hậu, chả kể đến tường đồng vách sắt chung quanh cũng phải nghĩ tới thời gian không tha bất cứ ai, bây giờ tôi – một bà già, chạy không nhanh lại nhảy chẳng lên thì có thể làm được gì chứ?

Tôi cuống đến độ xoay mòng mòng, đành phải gọi Tô Mạt Nhi, ấp úng bảo rằng sau khi tôi ngã dạo ấy liền thấy tất cả mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ, muốn mời một người tinh thông văn hóa Mãn, Hán, Mông đến thuật lại, cố gắng tìm về chút gì đó. Còn dặn cô ta không được để lộ, tránh tình trạng triều đình cùng quần chúng nghi ngờ, tìm đến phiền phức không cần thiết. Tô Mạt Nhi bày ra vẻ mặt ‘nô tỳ làm việc thì Người cứ yên tâm’ cho ta xem rồi lui xuống.

Chưa đến vài ngày, Tô Mạt Nhi báo rằng đã tìm được người thích hợp sống gần đây, tên Nạp Lan Vô Trần, là người thuộc tộc Nạp Lan. Nhưng do cậu ta hiềm kiêng kị, không tiện đi xa, tôi phải tự mình đến đấy. Cuối cùng, Tô Mạt Nhi bẩm lại rằng: “Nạp Lan công tử chuyên tâm tham thiền* (tu dưỡng Phật pháp), bấy lâu không màng việc đời, do trước đây nô tỳ từng cứu mẫu thân y nên y mới đáp ứng. Nô tỳ chỉ nói rằng Người là biểu tỷ của mình, họ Kim, góa bụa.” Ầy, trước giờ chả phải tôi cũng ở góa sao, ai bảo tôi gả cho Hoàng đế chứ, ông ta là quả nhân, tôi chỉ có thể làm quả phụ.

Hầy, tôi phát hiện chỉ mấy tháng sau khi mình xuyên đến nơi này, tôi đã đem buồn phiền cả đời ra than thở hết mất rồi.