Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 20




Đến trưa hôm sau, sắc mặt Ellie đã gần như trở lại bình thường và Charles nhận thấy rõ ràng rằng cuộc vật lộn với thức ăn có độc sẽ không gây cho cô sự mệt mỏi kéo dài. Cordelia đồng ý với nhận định của anh, nhưng bà chỉ dẫn Charles cho cô ăn bánh mỳ để thấm hết phần chất độc còn dính lại trong bụng.

Anh răm rắp làm theo lời khuyên của Cordelia và đến giờ ăn tối, Ellie đã cảm thấy báo động và cầu xin anh đừng bắt cô ăn thêm bánh nữa.

“Không miếng nào nữa”, Ellie xin xỏ. “Nó làm bụng em nôn nao.”

“Mọi thứ đều sẽ làm bụng em nôn nao”, anh nói bằng giọng hiển nhiên. Từ lâu anh đã biết rằng cô phản ứng tích cực với những lời nói đơn giản.

Cô rên rỉ, “Thế thì đừng bắt em ăn nữa.”

“Anh phải làm thế. Nó giúp thấm chất độc.”

“Nhưng đó chỉ là sữa hỏng thôi. Chắc chắn nó không còn dính lại trong bụng em nữa.”

“Sữa hỏng, trứng hỏng... Không có cách nào để biết cái gì thực sự gây ra chuyện đó.” Anh nhìn cô chằm chằm với một biểu hiện lạ lùng trong mắt. “Tất cả những gì anh biết là đêm hôm qua em trông như đang sắp chết vậy.”

Ellie im lặng. Đêm qua cô đã cảm thấy như mình sắp chết. “Được rồi”, cô lặng lẽ nói. “Đưa em một mẩu bánh mỳ nữa.”

Charles đưa cho cô một lát bánh. “Anh nghĩ Cordelia đã đúng về việc này. Em thực sự có vẻ bớt uể oải hơn kể từ khi bắt đầu ăn bánh mỳ.”

“Cordelia dường như tỉnh táo hơn rất nhiều kể từ tai nạn ngộ độc không may của em.”

Anh trầm tư nhìn cô. “Anh nghĩ rằng Cordelia chỉ cần có người thỉnh thoảng lắng nghe dì ấy.”

“Nói về người muốn thỉnh thoảng được lắng nghe...”, Ellie nói, hất đầu về phía cánh cửa phòng đang mở.

“Chúc buổi tối tốt lành, Ellie!”, Judith rạng rỡ nói. “Cô đã ngủ hết cả ngày rồi đấy nhé.”

“Cô biết. Cô lười kinh khủng nhỉ, cháu có nghĩ thế không?”

Judith chỉ nhún vai. “Cháu vẽ tặng cô một bức tranh.”

“Ồ, nó thật đáng yêu!”, Ellie thốt lên. “Nó đúng là một con... một con...” cô nhìn Charles, nhưng anh chẳng giúp đỡ được gì. “Thỏ xinh đẹp?”

“Chính xác.”

Ellie thở phào nhẹ nhõm.

“Cháu thấy một con trong vườn. Cháu nghĩ cô sẽ thích đôi tai của nó.”

“Đúng rồi. Cô thích đôi tai nó. Chúng rất nhọn.”

Mặt Judith trở nên nghiêm trang. “Mẹ cháu nói cô uống phải sữa hỏng.”

“Ừ, nó làm cô đau bụng kinh khủng, cô e thế.”

“Cô phải luôn luôn ngửi sữa trước khi uống”, Judith hướng dẫn. “Luôn luôn.”

“Chắc chắn cô sẽ làm thế kể từ bây giờ.” Ellie vỗ vào tay cô gái nhỏ. “Cô đánh giá cao lời khuyên của cháu.”

Judith gật đầu. “Cháu luôn đưa ra lời khuyên hữu ích.”

Ellie nén cười. “Đến đây nào bé con và ôm cô một cái. Đó sẽ là thứ thuốc bổ nhất cô có được cả ngày nay.”

Judith trèo lên giường và rúc vào vòng tay của Ellie. “Cô có muốn một cái hôn không?”

“Ồ, có chứ.”

“Nó sẽ làm cô khỏe hơn”, cô gái nhỏ nói khi hôn chụt một cái thật to lên má Ellie. “Có thể không ngay lập tức, nhưng sẽ sớm thôi.”

Ellie vuốt tóc cô bé. “Cô chắc chắn là thế, bé con. Cô đang bắt đầu cảm thấy khỏe hơn rồi.”

Khi Charles đứng ở góc phòng, lặng lẽ nhìn vợ và cháu họ, trái tim anh chan chứa cảm xúc. Ellie vẫn còn đang trong quá trình hồi phục từ cuộc vật lộn với trận ngộ độc thức ăn tồi tệ nhất anh từng được chứng kiến, vậy mà cô ở đây, ôm ấp cô cháu họ của anh.

Cô thật kỳ diệu. Không có cách nào khác để miêu tả cô và như thế vẫn chưa đủ, cô rõ ràng sẽ trở thành người mẹ tốt nhất nước Anh. Chết tiệt, cô đã trở thành người vợ tốt nhất mà anh có thể tưởng tượng được.

Anh cảm thấy mắt mình đang ươn ướt một cách đáng ngờ và đột nhiên nhận ra rằng mình phải nói với cô rằng anh yêu cô. Và anh phải làm nó ngay bây giờ, ngay phút giây này. Nếu không anh chắc chắn trái tim mình sẽ vỡ ra. Hoặc máu anh sẽ sôi lên. Hoặc có lẽ tóc anh sẽ rụng hết. Tất cả những gì anh biết là những tiếng “Anh yêu em” đang trào lên trong anh và anh phải nói thành tiếng. Nó không phải thứ mà anh có thể giữ lại ở bên trong trái tim mình lâu hơn nữa.

Anh không chắc là cô sẽ đáp lại tình cảm đó, mặc dù anh nghi ngờ rằng cho dù là không, cô hẳn đã cảm thấy một tình cảm ít nhất là gần với yêu và điều đó là đủ với anh ngay lúc này. Anh có rất nhiều thời gian để làm cô yêu mình. Thực ra là cả một đời.

Charles bỗng thấy trân trọng vô cùng sự ràng buộc vĩnh cửu của hôn nhân.

“Judith”, anh bỗng nhiên nói. “Chú cần nói chuyện với cô Ellie ngay bây giờ.”

Judith quay đầu về phía anh mà không hề rời bỏ vị trí trong vòng tay Ellie. “Chú nói đi.”

“Chú cần nói chuyện riêng với cô ấy.”

Judith khịt mũi tỏ vẻ hơi bị xúc phạm. Cô bé trèo khỏi giường, hếch mũi lên với Charles và nói với Ellie, “Cháu sẽ ở trong phòng trẻ nếu cô cần cháu”.

“Cô sẽ nhớ như thế”, Ellie trang trọng trả lời.

Judith hiên ngang đi ra cửa, sau đó quay người, chạy lại với Charles và hôn nhanh lên mu bàn tay anh. “Bởi vì chú là một người cáu kỉnh”, cô bé nói, “Chú phải trở thành một người ngọt ngào đấy”.

Anh vò tóc cô bé. “Cảm ơn, bé con. Chú sẽ cố gắng cư xử phải phép.”

Judith mỉm cười và chạy ra khỏi phòng, bất cẩn để cánh cửa đóng sầm lại.

Ellie chuyển ánh mắt đến Charles. “Anh có vẻ rất nghiêm trọng.”

“Đúng thế”, anh buột miệng, giọng bỗng nhiên trở nên hài hước. Chết tiệt, nhưng anh cảm thấy mình giống như một thằng nhãi ranh. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy hồi hộp như thế. Rõ ràng cô có tình cảm nhất định với anh. Chỉ là trước đây anh chưa bao giờ nói “Anh yêu em”.

Khỉ thật, anh chưa bao giờ đoán được rằng mình sẽ đánh mất trái tim cho một người vợ, cho bất kỳ ai. Anh hít một hơi thở sâu. “Ellie”, anh bắt đầu.

“Có ai ốm à?”, cô hỏi, mặt trở nên lo lắng. “Món bánh trứng…”

“Không! Không phải thế. Chỉ đơn giản là anh phải nói với em một chuyện và…”, mặt anh trở nên ngần ngại vô cùng. “Và anh không biết nên bắt đầu như thế nào”.

Ellie nhay nhay môi dưới, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng. Cô nghĩ cuộc hôn nhân của họ đang tiến triển rất tốt và bây giờ anh trong như thể đang định yêu cầu ly dị! Thật lố bịch, tất nhiên - một người đàn ông ở địa vị anh sẽ không bao giờ đòi ly dị, nhưng Ellie vẫn có cảm giác tồi tệ về việc này giống y như thế.

“Khi chúng ta kết hôn”, anh bắt đầu, “Anh có những quan điểm chắc chắn về thứ anh muốn ngoài phạm vi của hôn nhân”.

“Em biết”, Ellie ngắt lời, nỗi hốt hoảng dậy lên trong cô. Anh đã làm rõ những quan điểm đó và chỉ nghĩ về nó thôi trái tim cô đã lỡ một nhịp đập. “Nhưng nếu anh nghĩ về chuyện đó, anh sẽ nhận ra rằng…”

Charles đưa một tay lên. “Xin hãy để anh nói hết. Chuyện này rất khó với anh.”

Chuyện này cũng rất khó với cô, Ellie sầu não nghĩ, thậm chí còn khó hơn vì anh không cho cô trình bày lý lẽ của mình.

“Điều anh đang cố gắng nói là… Khỉ thật.” Anh cào tay vào tóc. “Chuyện này khó hơn anh tưởng.”

Tốt, cô nghĩ. Nếu anh định làm tan nát trái tim cô, cô không muốn việc đó trở nên dễ dàng cho anh.

“Điều anh đang cố gắng nói là những gì anh nghĩ đều sai cả. Anh không muốn có một người vợ…”

“Anh không muốn có một người vợ?”, cô nghẹn ngào.

“Không!” Anh thực sự đã hét lên. Sau đó anh tiếp tục bằng giọng bình thường hơn, “Anh không muốn có một người vợ ngoảnh mặt đi nếu anh lầm lạc”.

“Anh muốn em nhìn?”

“Không, anh muốn em giận dữ.”

Đến lúc này, Ellie đã sắp bật khóc. “Anh cố tình muốn làm em tức giận? Để làm em tổn thương?”

“Không. Ôi, Chúa ơi, em hiểu sai hết rồi. Anh không muốn phản bội. Anh sẽ không phản bội. Anh chỉ muốn em yêu anh thật nhiều để nếu anh phản bội - tất nhiên anh sẽ không - em sẽ muốn lôi anh lại và phanh thây anh ra.”

Ellie chỉ nhìn anh chằm chằm trong khi cố hiểu lời nói của anh. “Em hiểu.”

“Thật ư? Em hiểu thật sao? Bởi vì điều anh đang muốn nói là anh yêu em và mặc dù anh rất hy vọng em đáp lại tình cảm đó, em chưa hề yêu anh cũng không sao cả. Nhưng anh cần em nói với anh rằng anh có thể hy vọng, rằng em sẽ dần quan tâm đến anh, rằng…”

Một tiếng nấc nghẹn ngào thốt ra từ cổ Ellie và cô lấy tay che mặt lại. Cô đang run bần bật đến mức anh không biết phải nghĩ gì. “Ellie?”, anh hỏi gấp gáp. “Ellie, em yêu, nói gì đi. Xin hãy nói với anh.”

“Ôi, Charles”, rốt cuộc cô cũng nói được. “Anh đúng là một tên ngốc.”

Anh lùi lại, trái tim và tâm hồn nhức nhối nhiều hơn anh nghĩ mình có thể chịu đựng.

“Tất nhiên là em yêu anh. Em có thể đã viết những từ đó trên trán rồi.”

Miệng anh khẽ há hốc. “Thật ư ?”

“Thật mà.” Thật khó để nghe thấy giọng cô, vì cô đang nói qua tiếng cười và nước mắt.

“Thực ra anh nghĩ là em có thể”, anh nói, trêu ghẹo cô bằng cách bắt chước biểu hiện phóng đãng yêu thích của mình. “Anh chưa bao giờ thực sự gặp phiền phức với phụ nữ trước đây và...”

“Ôi, thôi đi!”, cô nói, quăng chiếc gối vào người anh. “Đừng phá hủy giây phút hoàn hảo này bằng cách giả vờ anh đã lên kịch bản cho toàn bộ tình huống này.”

“Ồ?”, anh nhướn mày. “Thế thì anh nên làm gì? Anh đã làm một kẻ phóng đãng cả đời rồi. Anh hơi mất phương hướng vì lúc này anh đã hối cải.”

“Điều anh nên làm là”, Ellie nói, cảm thấy nụ cười bắt đầu từ sâu trong tâm khảm mình, “Đi đến chiếc giường này và trao cho em một cái ôm thật chặt. Chặt nhất từ trước đến nay”.

Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ và ngồi xuống bên cô.

“Và sau đó”, cô tiếp tục, nụ cười nở trên môi, trong mắt cô, thậm chí trong tóc và ngón chân, “Anh nên hôn em”.

Anh ngả người về phía trước và thả một nụ hôn nhẹ như lông hồng lên môi cô. “Như thế này?”

Cô lắc đầu, “Như thế là quá hiền lành và anh quên không ôm em trước.”

Anh ôm cô trong vòng tay và kéo cô ngồi trong lòng mình. “Nếu như anh có thể ôm em như thế này mãi mãi, anh sẽ làm thế”, anh thì thầm.

“Chặt hơn.”

Anh bật cười. “Bụng em... Anh không muốn...”

“Bụng em cảm thấy rất ổn”, cô thở dài. “Đó hẳn là sức mạnh của tình yêu.”

“Em thực sự nghĩ thế sao?”, anh vừa hỏi vừa cười.

Cô nghệt mặt ra. “Đó là câu ủy mị nhất mà em từng nói, phải không nhỉ?”

“Anh có thể không biết em đủ lâu để đánh giá điều đó, nhưng dựa vào bản tính nói chuyện khá thẳng thắn của em, anh liều lĩnh đồng ý.”

“À, em không quan tâm. Ý em thực sự là như thế.” Cô vòng tay quanh anh và ôm chặt hơn. “Em không biết nó xảy ra như thế nào, bởi vì em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải lòng anh, nhưng em thực sự đã vậy rồi và nó làm bụng em cảm thấy khỏe hơn, vậy thì phải là như thế.”

Charles rung bần bật vì cười trong vòng tay cô.

“Yêu có thể vui vẻ nhiều như thế sao?”, Ellie hỏi.

“Anh nghi ngờ chuyện đó, nhưng anh không định phàn nàn đâu.”

“Em nghĩ lẽ ra mình phải cảm thấy bị hành hạ, khổ sở với tất cả những thứ khó chịu kiểu như thế.”

Anh lấy tay ôm mặt cô và nghiêm túc nhìn vào mắt cô. “Kể từ khi trở thành vợ anh, em đã bị bỏng nặng, chịu đựng một vụ ngộ độc thức ăn nghiêm trọng và anh thậm chí còn chưa bắt đầu liệt kê rất nhiều tội lỗi chống lại em của Claire. Anh nghĩ em đã trả đủ phần của mình trong việc bị hành hạ và khổ sở rồi.”

“À, em thực ra đã cảm thấy khổ sở và hành hạ trong một vài phút”, cô thừa nhận.

“Thật ư? Khi nào?”

“Khi em nhận ra rằng mình yêu anh.”

“Điều đó khó nuốt thế hay sao?”, anh trêu.

Cô nhìn xuống bàn tay mình. “Em nhớ đến cái danh sách kỳ quặc anh viết trước khi chúng ta kết hôn, về việc anh muốn lấy một người vợ ngoảnh mặt làm ngơ khi anh ngoại tình.”

Anh rên rỉ. “Anh mất trí đấy. Không, anh không bị mất trí. Anh chỉ ngu ngốc mà thôi. Mà cũng chỉ vì anh không biết em.”

“Tất cả những gì em có thể nghĩ là mình chưa bao giờ có thể là người bị động, chấp nhận làm một người vợ như anh muốn và nếu anh không chung thủy thì em sẽ đau đớn như thế nào.” Cô lắc đầu. “Em thề rằng mình có thể nghe thấy trái tim đang vỡ ra.”

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra”, anh cam đoan với cô. Sau đó biểu hiện của anh trở nên ngờ vực. “Đợi một chút. Tại sao việc này chỉ khiến em khổ sở một hai phút? Anh nghĩ lẽ ra viễn cảnh mà anh không chung thủy phải đáng để đau khổ ít nhất là trọn một ngày chứ.”

Ellie cười phá lên. “Em chỉ đau khổ cho đến khi nhớ ra mình là ai. Anh biết đấy, em luôn có được thứ mình muốn nếu nỗ lực làm việc vì nó. Vì thế em đã quyết định nỗ lực làm việc vì anh.”

Lời nói của cô chẳng giống thơ, nhưng trái tim Charles vẫn hát lên.

“Ồ ồ!” Cô đột nhiên thốt lên. “Em thậm chí còn viết một danh sách.”

“Cố gắng đánh bại anh bằng chính chiêu trò của anh, phải không?”

“Cố gắng thắng anh bằng chính chiêu trò của anh thì đúng hơn. Nó nằm trong ngăn kéo trên cùng của bàn viết. Đi lấy về đây đi để em có thể đọc cho anh.”

Charles nhảy khỏi giường, cảm động đến kỳ lạ vì cô đã bắt chước thói quen lập danh sách của mình. “Anh sẽ tự đọc nó, hay em muốn đọc to nó lên?”, anh nói.

“Ồ, em có thể…” Nét mặt cô sững lại và khuôn mặt trở nên đỏ lựng. “Thực ra, anh có thể đọc nó nếu thích. Đọc thầm ý.”

Anh tìm thấy tờ giấy và trở lại bên cô. Chuyện này sẽ trở nên thú vị nếu cô đã viết điều gì đó đặc sắc đến mức làm cô e thẹn khi đọc to nó lên. Anh nhìn xuống những chữ viết tay gọn gàng và các câu chữ được đánh số cẩn thận, rồi sau đó quyết định hành hạ cô. Anh đưa cô tờ danh sách và nói, “Anh thực sự nghĩ rằng em nên tự đọc nó. Sau cùng, nó là danh sách ra mắt lần đầu của em”.

Mặt cô thậm chí còn đỏ nhiều hơn, điều anh nghĩ là không thể nhưng dù gì vẫn thấy rất thích thú. “Được rồi”, cô lẩm bẩm, giật tờ giấy từ tay anh. “Nhưng anh không được cười em đâu đấy.”

“Anh không hứa những lời hứa anh không thể giữ.”

“Đồ ác ôn.”

Charles ngả người ra sau tựa vào gối, đặt đầu trên bàn tay, khuỷu tay hướng sang hai bên. “Bắt đầu đi.”

Ellie hắng giọng. “E hèm. Danh sách này được đặt tên: Làm thế nào để Charles nhận ra là anh ấy yêu mình.”

“Kinh ngạc đến không ngờ, tên đần ấy đã loay hoay để tự mình nhận ra hết cả rồi.”

“Ừm”, Ellie nói, “Tên đần đó đã nhận ra”.

Anh nén cười. “Anh sẽ không ngắt lời nữa.”

“Em nghĩ anh đã nói rằng mình không hứa những lời hứa không thể giữ.”

“Anh sẽ cố không ngắt lời nữa”, anh sửa lại.

Cô bắn cho anh một cái nhìn hoài nghi, sau đó đọc. “Số một: Gây ấn tượng với anh ấy bằng sự nhạy bén tài chính”.

“Anh đã ấn tượng với điều đó từ lâu rồi.”

“Số hai: Thể hiện mình có khả năng điều hành gia đình này như thế nào.”

Anh gãi đầu. “Cho dù anh ngưỡng mộ những khía cạnh thực tế hơn trong phẩm chất của em nhiều đến mức nào, thì đây không phải là đề nghị lãng mạn.”

“Em vẫn còn đang tiếp cận dần với nhiệm vụ này”, cô giải thích. “Phải mất một chút thời gian mới lấy được khí thế thực sự của nỗ lực này. Giờ thì là, số ba: Bảo bà Smithson gửi thêm váy ngủ bằng lụa.”

“Đó là một gợi ý anh có thể tán thành tuyệt đối.”

Cô liếc anh, hầu như không quay đầu khỏi danh sách trong tay. “Em nghĩ anh sẽ không xen vào.”

“Anh nói mình sẽ cố gắng và đó không được coi là một sự xen ngang. Em đã hoàn thành xong câu nói của mình rồi.”

“Sự khéo mồm khéo miệng của anh làm em ngạc nhiên đấy.”

“Anh vui khi được nghe thế.”

“Số bốn: Đảm bảo để anh ấy biết rằng rằng mình đối xử với Judith tốt như thế nào, làm cho anh ấy nghĩ rằng mình sẽ trở thành một người mẹ tốt.” Cô quay sang anh với vẻ lo lắng. “Nhưng em không muốn anh nghĩ rằng đó là lý do em dành thời gian ở bên Judith. Em rất yêu cô bé.”

Anh đặt tay mình lên tay cô. “Anh biết. Và anh biết em sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời. Chỉ nghĩ như thế đã làm anh ấm lòng rồi.”

Ellie mỉm cười, hài lòng một cách kỳ cục bởi lời khen của anh. “Anh cũng sẽ trở thành một người cha tuyệt vời. Em chắc chắn như thế. ”

“Anh phải thừa nhận rằng mình chưa bao giờ dành nhiều suy nghĩ cho vấn đề đó ngoại trừ sự thật đơn giản là anh sẽ cần một người thừa kế, nhưng bây giờ...” Mắt anh ươn ướt. “Bây giờ anh nhận ra rằng còn có điều gì đó nữa. Điều gì đó rất kỳ diệu và đẹp đẽ.”

Cô ngã vào lòng anh. “Ôi, Charles. Em thật hạnh phúc vì anh ngã khỏi cái cây đó.”

Anh cười toe toét. “Và anh hạnh phúc vì em đi bên dưới anh. Rõ ràng, anh đã nhắm rất tuyệt.”

“Và tính khiêm tốn như thế nữa.”

“Đọc anh nghe mục cuối cùng trong danh sách của em đi.”

Má cô hồng lên. “Ồ, không có gì. Và nó thực sự không có gì quan trọng, vì em không cần làm anh nhận ra rằng anh yêu em nữa. Như anh nói, anh đã tự mình nhận ra hết cả rồi.”

“Đọc đi, vợ, hoặc là anh sẽ trói em vào giường.”

Cằm trễ xuống, cô phát ra một âm thanh tắc nghẹn lạ lùng.

“Ồ, đừng nhìn anh như thế. Anh sẽ không buộc chặt đâu.”

“Charles!”

Anh đảo mắt nhìn lên trời. “Anh cho rằng em không biết những thứ như thế.”

“Không, không phải thế. Em... ờ... Có lẽ anh nên đọc mục thứ năm trong danh sách của em.” Cô giúi tờ giấy về phía anh.

Charles nhìn xuống và đọc, “Số năm: Trói anh ấy vào…”. Anh phá lên cười sặc sụa ngay cả trước khi thốt ra chữ g trong từ giường.

“Không phải những gì anh nghĩ đâu!”

“Em yêu, nếu em biết anh nghĩ gì, em kém ngây thơ hơn nhiều so với anh tưởng.”

“À, chắc chắn không phải là bất cứ điều gì giống ý anh khi anh nói... Thôi cười đi, em bảo anh rồi mà!”

Anh lẽ ra đã phản ứng, nhưng thật khó nói dưới ảnh hưởng của tiếng cười.

“Ý em là”, cô làu bàu, “Anh dường như say mê em khi chúng ta... anh biết mà... và em nghĩ nếu em có thể giữ anh ở đây...”.

Anh đưa cổ tay ra, “Anh chờ em tới đây, thưa quý phu nhân”.

“Em đang nói ẩn dụ!”

“Anh biết”, anh thở dài nói. “Đáng tiếc hơn.”

Cô cố không mỉm cười. “Em nên phê bình những kiểu nói chuyện như thế...”

“Nhưng anh quá đáng yêu”, anh nói kèm theo một nụ cười đểu cáng.

“Charles?”

“Ừ?”

“Bụng em...”

Mặt anh trở nên nghiêm trọng. “Ừ?”

“Cảm thấy rất bình thường.”

Anh cẩn thận nói. “Và ý em là...?”

Nụ cười của cô thật chậm rãi và quyến rũ. “Chính xác điều anh nghĩ. Và lần này, em biết là anh đang nghĩ gì. Em ít ngây thơ hơn nhiều so với em của một tuần trước.”

Anh cúi xuống và bắt lấy miệng cô trong một nụ hôn dài và tan chảy. “Tạ ơn Chúa vì thế.”

Ellie vòng tay quanh người anh, mải mê với sức nóng của cơ thể anh. “Đêm qua em đã nhớ anh”, cô lẩm bẩm.

“Em thậm chí còn không tỉnh táo đêm qua”, anh đáp lời, kéo người ra khỏi vòng ôm của cô. “Và em sẽ phải nhớ anh thêm một lúc lâu nữa.”

“Cái gì?”

Anh lùi lại và đứng thẳng lên. “Em thực sự nghĩ rằng anh là một kẻ vô lại đến mức lợi dụng em cả trong tình trạng này hay sao?”

“Thực ra, em đang hy vọng lợi dụng anh”, cô lẩm bẩm.

“Em sợ rằng anh sẽ không làm tròn vai trò của người chồng vì anh không thể kiểm soát những bản năng nguyên thủy của mình”, anh giải thích. “Và nếu đây không phải là một biểu hiện tuyệt vời của việc kiểm soát đó, thì anh không biết nó là gì.”

“Anh không cần phải kiểm soát chúng với em.”

“Dù sao đi nữa, em sẽ phải đợi vài ngày nữa.”

“Anh là đồ ác độc.”

“Em chỉ đang tức tối thôi, Ellie. Em sẽ dễ dàng vượt qua nó.”

Ellie khoanh tay và lườm anh. “Đưa Judith trở lại đi. Em nghĩ mình thích ở cạnh cô bé hơn.”

Anh bật cười. “Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh. Giờ ra khỏi đây trước khi em quăng thứ gì đó vào anh.”