Rất Khó Không Yêu

Quyển 2 - Chương 6-1




Trong một ngày một đêm, xử lý hết mọi chuyện cần thiết, mặc dù là ai cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ngoài dự liệu của Vu Giai Thần, chính là nước mắt của bạn tốt, cô không cách nào nói rõ mọi chuyện cho An An, cũng không muốn tìm lí do để lừa gạtcô ấy.

Chỉ có thể lựa vài câu đơn giản nói rõ ân oán giữa cô và Tống Hãn. Đương nhiên, những cái giao dịch... thân thể kia, có thể tỉnh lược.

"Điều này thật sự là..." Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh đơn giản, Thư Dĩ An há hốc mồm không cách nào phản ứng. Những tình tiết này, rõ ràng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay ti vi, bây giờ lại trình diễn trong cuộc sống, còn phát sinh trên người bạn tốt của cô, cái này bảo cô làm sao tiếp nhận?

"Vậy bây giờ em tính thế nào?" May mắn ở đây còn có người tồn tại lí trí, Sở Phái nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, hỏi ra vấn đề.

"Em?" Vu Giai Thần cười châm chọc, tính toán của cô quan trọng sao? Phải nên hỏi một chút, người kia có tính toán gì không mới đúng chứ. Nhưng mà, cô đang chậm rãi học cách đối phó với hắn, tuy là chậm, nhưng ít ra cũng mới bắt đầu, không phải sao, "đã muốn dây dưa, thì cứ dây dưa đến cùng thôi."

Người nào đó biến thái, cô rõ ràng. Nhưng mà hắn nói không buông tay, thì thật sự sẽ không buông tay, bây giờ điều cô cần làm là trong khoảng thời gian này, để cho bản thân mình tốt hơn, và khiến hắn sống tệ hơn.

"Tiểu Thần, mình không biết anh Vu.... à, không đúng, Tống Hãn lại như vậy... à..." Thư Dĩ An tìm từ để hình dung, nhưng mất cả buổi cũng không tìm ra, nói lỗi của anh ấy sao? Nếu lúc ban đầu, hai bác Vu không tham tài sản của gia đinh Tống Hãn khiến nhà họ cửa nát nhà tan, còn hại chết ba mẹanh ấy, vậy thì mọi chuyện sẽ không phát sinh.

Còn nữa, ba mẹ tiểu Thần chết, là tai nạn xe cô, không phải anh ấy làm, giờ muốn trách ai?

nói cho cùng, chỉ có hai đứa trẻ là vô tội. Năm đó là Tống Hãn, còn giờ là Vu Giai Thần.

Hai người, không thể có tình yêu, hận thụ lại quá mệt mỏi, Như vậy nếu ở chung một chỗ, còn có lí do gì?

"Bất kể thế nào thì chuyện thế hệ trước cũng theo bác trai bác gái..." cô dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn Vu Giai Thần, thấy bạn tốt khôngphản ứng gì, lúc này mới nói tiếp.

"Tống Hãn ít nhất cũng nên quên đi, sao còn tới tìm... a..."

Lời đang nói bị Sở Phái lấy tay che miệng lại, anh mỉm cười nhìn Giai Thần, "Tiểu Thần, tương lai của mình em tự cân nhắc cho tốt. Dù thế nào, thì hận thù cũng đã kết thúc, em phải cố gắng để mình được hạnh phúc." Thư Dĩ An liều mình đẩy tay bạn trai, nhưng hết lần này tới lần khác Sở Phái vẫn giữthật chặt.

"Chuyện này, bọn anh cũng không có cách nào khuyên, hai người đều có suy nghĩ của mình." Sở Phái một mặt kéo bả vai bạn gái đang tức giận, "Bọnanh đi trước, em chỉ cần nhớ rõ, dù em là chuyện gì, anh và An An cũng sẽ ủng hộ em."

"Cám ơn." Có được bạn tốt thế này, cô không cầu gì hơn.

Sở Phái kéo cô gái đang giãy dụa ra bên ngoài, vừa tới cửa, giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì nói, "Em có từng nghĩ tới, nếu như thật sự không còn hận thù, anh ấy vì sao còn muốn giữ em ở bên cạnh?"

Vứt bỏ lại những lời này, Sở Phái ôm bạn gái bắt đầu... rời đi.

Bởi vì hắn là đồ biến thái! Trong đầu Vu Giai Thần lập tức hiện lên hai từ này.

Thế nhưng một giây sau, cô đột nhiên cảm thấy, lí do này gượng ép tới mức buồn cười.

Biến thái, đúng vậy, Tống Hãn thật sự biến thái. Nhưng mà giống như lời Sở Phái vừa nói, mối thù của bọn họ theo cái chết của đời trước mà chấm dứt, vậy bây giờ, hắn vì cái gì mà muốn giữ cô ở bên người?

một người bình thường sẽ để cho con gái của kẻ giết cha mẹ mình ở cạnh sao? Vì trả thù?

cô rất nhanh bác bỏ đáp án này. không biết vì cái gì, cho dù hận hắn, nhưng cô biết, hắn thật sự đã coi ân oán của đời trước kết thúc.

Nếu không phải hận, vậy thì vì cái gì? Là...

Chữ kia đột nhiên hiện lên trong đầu, dọa cô suýt chút nữa nhảy dựng lên, phi phi phi, đầu óc cô có vấn đề mới nghĩ tới điều đó, Tống Hãn, cái đồ biến thái đó, làm sao lại có thể đối với cô...

Tuyệt đối không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng! cô liều mạng lắc đầu, phủ nhận, chối bỏ cái đáp án vừa hiện lên trong đầu. không có khả năng đấy, không đâu, nhất định là do hắn biến thái, dùng cách tra tấn người khác làm niềm vui, bất cứ chuyện gì hắn làm đều không cần phải có lí do.

Đúng, chính là như vậy!

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, màn hình hiện lên tên người gọi, khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp tắt luôn!

Tính nhẫn nại thật tốt, đây vẫn là một trong những khuyết điểm trong vô số điều mà Tống Hãn khiến cô tức giận.

không làm gì được, cô nhấc máy, "Chuyện gì."

"Tôi muốn nhắc nhở cô, bây giờ đã là 8h20 phút." Giọng nói bình tĩnh vang lên, không rõ buồn vui.

"thì sao?"

"cô không nghĩ phải... về nhà?"

"Nhà? Nhà nào?" cô cười lạnh, nơi đó là nhà cô? rõ ràng là nhà giam, "Tôi muốn nghỉ ngơi ở đâu, tự tôi quyết định." Sau đó ngắt điện thoại, nghĩ nghĩmột lát, đưa tay tắt nguồn.

Đúng vậy, cô đồng ý ở bên cạnh hắn, nhưng không phải hôm nay, không phải bây giờ. Tâm trạng của cô còn chưa khống chế tốt, cô sợ nếu nhìn thấyhắn cô sẽ không nhịn được mà muốn tìm dao.

Vu Giai Thần ôm gối co rúc trên ghế sa lon, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, đêm qua, cô đã tuyên chiến với Tống Hãn, thoạt nhìn có vẻ tự tin cao ngạo, nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không biết tương lai của bọn họ sẽ ra sao.

Ở chung với hắn thế nào? hắn hại cô nhà tan cửa nát, cô hận hắn, nhưng ngọn nguồn bắt đầu là do ba của cô. Tống Hãn dùng ảnh chụp của mẹ uy hiếp cô, cô cũng nên hận hắn.

Nhưng mà hận, lại khiến cô cảm thấy mệt mỏi quá, thật sự vô cùng mệt mỏi.

Tại sao hắn không buông tha cho cô? Cách xa cô thật xa, vĩnh viễn đừng tới phiền cô, để cho cô sống một cuộc sống yên tĩnh không được sao? Tại sao cứ một lần lại một lần kéo cô vào vòng xoáy đáng sợ kia.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô vẫn duy trì tư thế nằm trong ghế sa lon, suy nghĩ hỗn loạn bị tiếng chuông cửa đánh gãy, cô hoang mang nhíu mày, ai lại tới vào giờ này?

An An có chìa khóa, hơn nữa cô ấy đã sớm ở cùng Sở Phái, ngoài trừ An An cũng không có ai tới căn phòng trọ này của cô a.

"Vu Giai Thần." Giọng nói nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa vọng vào.

Toàn thân cô cứng đờ, suýt chút nữa nhảy dựng lên. Là hắn, Tống Hãn, sao hắn biết cô ở đâu? Tại sao lại tìm đến lúc này?

"Mở cửa." Giọng nói vẫn như trước nhẹ nhàng, giống như không có chút tức giận đối với việc cô phản kháng. Nhưng mà, cô lại hiểu hắn quá rõ, hắnđã quen cô nghe lời mình, làm sao lại không phản ứng với việc cô cãi lại?

hắn bảo cô mở thì cô phải mở sao? hắn là ai?

"Tôi biết rõ cô ở bên trong." Giọng nói của hắn vẫn trong veo như nước, cho dù ngăn cản bởi cánh cửa, vẫn hết sức êm tai, "cô cũng biết, tôi khôngngại đứng ngoài chờ."

Biến thái! Biến thái! Là ai nói hắn không phải biến thái! Vu Giai Thần dùng sức cầm gối ôm trong ngực ném vào cửa, trợn mắt nhìn, cô đã từng nói quakhông nên tức giận, nhưng cô không khống chế nổi, người đàn ông này, giống như sinh ra để khiến cô tức giận! Trừng một hồi lâu, cuối cùng cũng rõràng, hắn không phải loại người phô trương thanh thế, được rồi, so về độ biến thái và cố chấp, cô không sánh được, đứng dậy kéo cửa ra, "Rốt cuộcanh muốn thế nào?"

hắn đứng nơi đó nhìn cô, giống như đã sớm nghĩ tới cô thỏa hiệp, "Tôi nghĩ, cô nên thực hiện nghĩa vụ của mình."

"Nghĩa vụ gì?" Giết hắn sao?

"Nghĩ vụ tình nhân."

cô trực tiếp há hốc mồm, không thể tin được những chữ kia lại từ miệng hắn nói ra, hắn đứng trước cửa nhà cô mà nói ra những lời xấu hổ như vậy.

"anh... không biết xấu hổ!" cô đỏ bừng mặt muốn đóng cửa.

hắn đưa tay ngăn cản, "Tôi muốn cô ngủ bên cạnh tôi."

Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nếu lúc này bị hàng xóm nghe thấy, mặt mũi cô để chỗ nào?

"Buồn nôn!" cô dùng sức đóng cửa lại, nhưng cánh tay hắn đã ngăn ở đó, cô không cách nào mà đóng được.

hắn trực tiếp ôm eo cô, ôm vào trong, thuận tay đóng cửa phòng.