Ravished

Chương 18




Hai giờ sau Gideon đá cánh cửa thông với phòng ngủ Harriet và hiên ngang đi vào phòng vợ anh. Anh sẵn sàng cãi nhau.

Harriet ngồi dựa lưng vào gối. Cô dù ít hay nhiều cũng đã chuẩn bị cho lần đương đầu này. Cô biết rõ Gideon đang kiềm nén cơn giận của anh kể từ lúc họ trở về nhà và thấy cha mẹ anh đang đợi họ trong thư viện.

Gideon đã lịch sự với ngài bá tước và mẹ anh. Chỉ vừa đủ. Anh thậm chí còn kể cho họ nghe một bài tóm tắt sơ lược những gì đã xảy ra, và dường như chuyện đó khiến họ sửng sốt.

Dù vậy, rõ ràng anh không cảm thấy phải lịch sự với Harriet. Tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng về chuyện đó ngoại trừ cô.

Gideon nắm chặt một bàn tay quanh trụ giường được chạm trổ. Anh đã cởi bỏ y phục chỉ còn để lại quần ngoài. Ánh nến thắp sáng những cơ bắp trên bờ vai rộng và trên ngực anh khi anh hiện ra lù lù trong bóng tối. Đôi mắt anh lấp lánh.

“Tôi không hài lòng với bà đâu, thưa quý bà,” Gideon nói nghiêm khắc.

“Vâng, em có thể thấy điều đó, thưa ngài.”

“Sao em dám tự ý mời cha mẹ tôi đến?”

“Em đã tuyệt vọng mà. Ngài cứ chạy khắp Luân Đôn mà vạch kế hoạch đấu tay đôi và ngài không chịu nghe em nói. Em phải tìm ra một cách để ngăn cản ngài chứ.”

“Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi,” Gideon nổi xung. Anh thả trụ giường ra và di chuyển đến gần. “Tất cả mọi thứ chỉ trừ em, rõ quá rồi. Khốn thật. Một người đàn ông phải là chủ nhân trong ngôi nhà anh ta.”

“Chà, ngài là chủ nhân trong căn nhà này. Phần lớn.” Harriet cố gắng nở một nụ cười xoa dịu. “Nhưng thi thoảng một vài chuyện bất ngờ xảy ra đòi hỏi em phải hành động quyết liệt. Ngài đã ngoan cố và từ chối nghe em nói.”

“Chuyện với Morland là việc của tôi.”

“Nó cũng liên quan đến em nữa, Gideon. Ngài thách đấu hắn là vì em.”

“Chuyện đó không thành vấn đề.”

“Đúng là không phải.” Harriet co chân lên và ngồi bó gối. “Em cũng liên quan đến việc này như ngài vậy. Tại sao ngài lại tức giận như thế?”

“Em đã biết lí do rồi. Bởi vì em chưa hỏi ý tôi mà đã gọi cha mẹ tôi tới.” Giọng Gideon gay gắt. “Tôi không muốn họ có mặt ở đây. Tôi ít khi nói chuyện hợp tai họ. Tôi không thể tưởng tượng ra em nghĩ đưa họ tới thì sẽ làm được gì.”

“Họ quan tâm ngài và em biết họ sẽ lo lắng vì ngài đang lên kế hoạch mạo hiểm mạng sống của ngài.”

“Lo lắng cho tôi? Chết tiệt. Lí do duy nhất họ quan tâm nếu tôi bị giết trong một trận đấu tay đôi là dòng thừa tự sẽ chấm dứt.”

“Làm sao ngài có thể nói thế? Ngài đã thấy gương mặt mẹ ngài tối nay khi chúng ta bước vào thư viện rồi đấy. Bà đã rất hốt hoảng.”

“Được rồi, tôi sẽ đồng ý là mẹ tôi có lẽ còn có chút tình cảm dành cho tôi. Nhưng tất những gì cha tôi muốn từ tôi là một đứa cháu đích tôn, và vì thế ông ấy cần tôi còn sống. Nhưng đừng có tự lừa dối mình mà tin rằng ông ấy thật sự quan tâm đến chuyện gì xảy ra cho tôi ngoài chuyện đó.”

“Ôi, Gideon, em chắc chắn đó không phải sự thật.” Harriet đi bằng đầu gối tới và chạm vào cánh tay anh. “Cha ngài thật sự quan tâm đến ngài. Chỉ là ngài ấy cũng ngoan cố và ngạo mạn và kiêu hãnh như ngài vậy. Thêm nữa, ngài ấy lại còn lớn tuổi hơn ngài rất nhiều. Có thể ngài ấy đã cứng rắn thành thói quen rồi.”

“Tôi không có những năm tháng kinh nghiệm của ông ấy,” Gideon nghiến răng, “nhưng tôi cũng có thể cứng rắn thành thói quen như ông ấy. Tin tôi đi.”

“Vớ vẩn. Ngài khoan dung và linh hoạt hơn ngài ấy nhiều.”

Hai hàng lông mày Gideon nhướng cao. “Thế sao?”

“Chắc chắn rồi. Cứ nhìn cách ngài khoan dung cho em mà xem.”

“Đúng đó,” Gideon lầm bầm. “Tôi đã khoan dung cho em quá nhiều, quý bà à.”

“Gideon, em đang cố gắng nói lí lẽ. Hãy nghe em nói. Nếu ngài muốn lại thân thiết với cha ngài, ngài phải giúp ngài ấy. Ngài ấy sẽ không biết làm thế nào để phá bỏ những bức tường đã được dựng lên trong suốt sáu năm qua.”

“Tại sao tôi lại phải bận tâm thân thiết với ông ấy làm gì? Ông ấy là người đã quay lưng lại với tôi.”

“Không hoàn toàn mà, Gideon. Ngài ấy đã tin tưởng giao cho ngài quản lý đất đai của mình.”

“Ông ấy không có nhiều lựa chọn,” Gideon đốp lại. “Tôi là đứa con trai duy nhất còn lại của ông ấy.”

“Ngài ấy đã không hề cắt đứt mọi liên hệ,” Harriet nói tiếp. “Ngài đến thăm ngài ấy thường xuyên. Cứ xem việc ngài đã hộc tốc chạy đến thăm ngài ấy ngay sau khi chúng ta trải qua cái đêm trong hang là biết.”

“Cha tôi chỉ lệnh cho tôi đến thăm khi ông ấy nghĩ mình đang hấp hối.”

“Có lẽ ngài ấy cảm thấy mình phải sử dụng vấn đề sức khỏe như một cái cớ để gọi ngài về.”

Gideon nhìn cô đăm đăm. “Lạy Chúa lòng lành. Cái chết tiệt gì khiến em rút ra kết luận đó?”

“Em đã nghiên cứu những sự kiện đó một cách logic. Ngài cũng nhận thấy ngài ấy không để cho tình trạng sức khỏe ngăn ngài ấy chạy thẳng đến đây để giải cứu ngài mà. Ngài ấy đã đến bởi vì ngài ấy quan tâm đến những gì xảy ra cho ngài.”

Hai bàn tay to lớn của Gideon nắm lại quanh vai cô. Anh nghiêng tới gần. “Cha tôi không vội tới đây tối nay để cứu tôi. Ông ấy ở đây bởi vì em đã làm cho mẹ tôi hoảng loạn và khiến cả hai người họ nghĩ tôi sắp sửa chấm dứt dòng tộc Bá Tước xứ Hardcastle. Đó là lí do duy nhất ông ấy ở đây. Và tôi đã chịu đựng thứ chuyện vớ vẩn này đủ lắm rồi.”

“Em cũng thế, Gideon, em muốn ngài hứa với em ngài sẽ lịch sự với cha ngài. Cho ngài ấy một cơ hội để hàn gắn mối bất hòa giữa hai người.”

“Tôi không muốn nói về cha tôi thêm nữa. Tối nay tôi đến là để nói chuyện với em.”

Harriet nhìn anh trông đợi. “Thế ngài muốn bàn chuyện gì kia?”

“Bổn phận làm vợ của em. Từ nay trở đi, em sẽ hỏi ý tôi trước khi ra những quyết định quan trọng như việc em đã quyết định liên lạc với cha mẹ tôi. Thế đã rõ chưa?”

“Em sẽ thỏa thuận với ngài.” Harriet mỉm cười rụt rè. “Em hứa sẽ hỏi ý ngài, với điều kiện ngài cũng hỏi ý em. Em muốn ngài hứa danh dự rằng trong tương lai ngài sẽ bàn bạc với em những chuyện như cái cuộc thách đấu ngu ngốc với Ông Morland.”

“Chẳng có cuộc đấu nào hết. Tại cái chết tiệt gì mà em cứ nói đi nói lại chuyện đó như thế?”

“Bởi vì em biết ngài, Gideon. Em biết rõ sẽ có một cuộc đấu nếu Ông Morland chưa tự hạ bệ mình bằng cách bỏ chạy đến Thuộc Địa. Và nếu có sự cố xảy ra, ngài có thể bị giết. Em không thể chịu được ý nghĩ đó.”

Đôi mắt Gideon đột ngột sáng lấp lánh. “Bởi vì em yêu tôi?”

“Đúng vậy,” Harriet gần như hét lên. “Em còn phải nhắc lại với ngài rằng em yêu ngài bao nhiêu lần nữa?”

“Tôi nghĩ,” Gideon nói khi anh đẩy cô nằm ngửa ra và nằm lên cô, “em sẽ phải nói với tôi rất, rất nhiều lần. Không đếm xuể. Và em sẽ cứ phải nói mãi đến cuối đời em.”

“Được thôi, thưa ngài.” Harriet choàng hai cánh tay quanh cổ anh và kéo anh xuống gần. “Em yêu ngài.”

“Chỉ cho tôi thấy đi,” anh nói, hai bàn tay anh đã di chuyển trên người cô.

Và cô làm theo lời anh.

Sáu năm trước Gideon đã quên mất phải yêu như thế nào. Nhưng Harriet dám hy vọng anh đang bắt đầu học trở lại.

Buổi sáng hôm sau Gideon rút lui về thư viện ngay sau khi ăn sáng. Anh không có tâm trạng đương đầu với cha mẹ anh. Họ đang ở trong ngôi nhà và anh không thể làm gì về chuyện đó. Anh không thể đá họ ra đường. Nhưng anh xác định chính Harriet đã mời họ đến Luân Đôn thì Harriet cứ việc mà tiếp đãi họ.

Gideon tự nhủ anh có những chuyện khác quan trọng hơn phải lo.

Anh ngồi vào bàn và nghiên cứu bản danh sách những nhân vật khả nghi. Đó là một việc đòi hỏi sự nỗ lực và khá bực bội khi phải cố gắng lựa ra tên của những kẻ có tiềm năng ăn trộm từ những danh sách khách mời. Có hàng tá người có tên trong danh sách khách mời của mọi người.

Tất nhiên không phải tất cả bọn họ đều chấp nhận lời mời. Trong suốt mùa Vũ Hội, một số người rất nổi tiếng và nhận được nhiều lời mời tới tất cả các dạ hội, vũ hội, và tiệc chơi bài. Không có ai trông chờ họ phải tham dự tất cả mà chỉ những sự kiện có chọn lọc.

Một trong những vấn đề Gideon phải đối mặt là anh không thể biết chắc ai sẽ nhận lời tham dự sự kiện nào. Anh nhận ra anh không biết rõ ai đang nổi tiếng và ai thì không, ai có thể chấp nhận một lời mời và ai sẽ không thèm ngó đến nó.

Đối với một người đàn ông đã ở ngoài lề Giới Thượng Lưu trong sáu năm thì chuyện đó rất phức tạp.

Cánh cửa mở ra ngay khi Gideon sắp sửa xem lại danh sách dài một lần nữa để cố gắng lọc tên. Cha anh ngập ngừng bước vào phòng và ngừng lại.

“Vợ anh nói ta có thể tìm thấy anh ở đây,” Hardcastle nói.

“Ngài cần gì sao, thưa ngài?”

“Ta muốn nói chuyện với anh, nếu anh không phiền.”

Gideon nhún vai. “Mời ngài ngồi.”

Ngài bá tước đi ngang qua căn phòng và ngồi xuống bên kia bàn. “Anh bận à?”

“Một kế hoạch tôi đang thực hiện cũng được mấy ngày rồi.”

“Ta thấy rồi. Chà.” Hardcastle nhìn quanh phòng thư viện và đằng hắng một hai lần. “Ta nhận thấy anh đã không hay biết chuyện Harriet gửi tin mời mẹ anh và ta đến.”

“Vâng.”

Hardcastle cau có. “Phu nhân của anh có ý tốt.”

“Cô ấy phản ứng thái quá đối với một tình huống đang hoàn toàn ở trong tầm kiểm soát.”

“Đúng vậy, ta tin anh đã không quá khó khăn với cô ấy tối qua. Ta biết anh khá bực dọc.”

Gideon nhướng một bên lông mày. “Harriet và tôi đã bàn bạc chuyện này. Ngài không cần phải lo lắng cho cô ấy.”

“Chết tiệt. Chuyện đó là về cái gì chứ? Một cuộc đấu tay đôi? Với Morland? Anh bị cái quái gì thúc đẩy mà đi khiêu khích Morland hả?”

“Hắn đã tấn công Harriet trong Bảo Tàng của Ông Humboldt. Cô ấy đã tự cứu mình bằng cách dùng một cục đá to đánh lên đầu hắn. Thật không may, hắn đã sống sót sau chuyện đó.. Nên tôi thách đấu hắn. Tất cả đều rất đơn giản và thẳng thẳn, nhưng Harriet vẫn hốt hoảng.”

“Morland tấn công Harriet sao?” Hardcastle rõ ràng bị sốc. “Tại cái quái gì hắn lại làm vậy?”

Gideon nghiên cứu tờ danh sách khách mời trước mặt anh. “Có lẽ vì hắn biết hắn không thể quyến rũ cô ấy như đã quyến rũ Deirdre.” Anh dùng bút gạch bỏ một cái tên.

“Deirdre.”

Có một sự im lặng dài. Gideon không nhìn lên. Anh tiếp tục gạch bỏ những cái tên.

“Có phải anh đang nói với ta Morland đã quyến rũ Deirdre Rushton sáu năm trước?” cuối cùng Hardcastle hỏi.

“Đúng vậy. Tôi tin tôi đã một hai lần đề cập chuyện cô ta có quan hệ bất chính với một người đàn ông khác và tôi chưa bao giờ chạm vào cô ta.”

“Đúng vậy, nhưng-”

“Nhưng ngài đã nghĩ đứa trẻ cô ta mang là con tôi,” Gideon nói. “Tôi còn nhớ tôi có từ chối không nhận chuyện đó, nhưng chẳng có ai để tâm.”

“Cô ta là con gái của một mục sư.” Nhưng chẳng có sự tức giận phòng thủ trong giọng ông, chỉ có một nỗi buồn sâu sắc. “ Và cô ta đã nói với bà quản gia và cha cô ta rằng đứa trẻ là con anh. Tại sao cô ta lại nói dối khi cô ta sắp sửa tự vẫn?”

“Tôi cũng thường thắc mắc điều đó. Nhưng Deirdre lúc đó đã nói dối rất nhiều. Một lần nữa thì là gì đâu chứ?”

Hardcastle cau mày. “Lúc đó anh có biết Morland có quan hệ với cô ta không?”

“Cô ta đã nói với tôi như thế vào cái đêm cuối cùng đó. Sau khi mọi chuyện đã kết thúc thì chẳng có cách nào để chứng minh nữa. Vào lúc đó Morland vẫn còn duy trì hôn nhân của hắn và chỉ bấy nhiêu đó vợ hắn cũng đã phải chịu đựng đủ rồi.”

“Vợ hắn? Ta hình như có nhớ mang máng. Một con người khá sầu muộn. Vô hồn.”

Gideon ngừng lời, nhớ lại. “Có tin đồn hắn đối xử không tốt với cô ấy. Tôi thấy không có lí do gì mà đi tố cáo hắn trước công chúng vì đã quyến rũ Deirdre. Sẽ chẳng có ai tin tôi và chuyện đó sẽ chỉ càng mang lại phiền muộn cho cô vợ nhỏ buồn bã của Morland.”

“Ta hiểu rồi. Ta biết anh không còn quan hệ với Morland nữa, nhưng ta đoán đó là vì Morland không đứng về phía anh như tất cả mọi người trong Giới Thượng Lưu. Thế mà chính anh mới là người cắt đứt tình bạn.”

“Vâng.”

“Đó là một khoảng thời gian khó khăn cho tất cả chúng ta,” Hardcastle nói. “Anh trai anh vừa chết chỉ mới vài tháng trước. Mẹ anh vẫn còn đang hồi phục từ cú sốc đó.”

“Ngài cũng vậy,” Gideon nói thản nhiên. “Và rõ ràng là ngài sẽ không bao giờ hồi phục.”

“Nó là con trai đầu lòng của ta,” Harriet nói chậm rãi. “Đứa con trai duy nhất của ta trong một thời gian rất dài. Mẹ anh đã không thể mang thai trong nhiều năm sau khi Randal được sinh ra. Nó là tất cả những gì chúng ta có và nó là tất cả những gì người ta trông đợi ở một đứa con trai và một người thừa tự. Có lẽ chuyện nó là đứa được cưng chiều hơn là không thể tránh khỏi, thậm chí sau khi anh ra đời.”

“Và chuyện tôi không bao giờ có thể thay thế anh ấy trong mắt ngài là không thể tránh khỏi. Ngài đã tỏ rõ điều đó, thưa ngài.”

Hardcastle gặp ánh mắt Gideon. “Như ta đã nói, đánh mất Randal và rồi phải đối mặt với vụ bê bối vì cái chết của Deirdre chỉ trong một thời gian ngắn là một cú sốc lớn. Chúng ta cần thời gian để thích ứng, Gideon.”

“Không nghi ngờ gì.” Gideon nhìn xuống danh sách của anh. Chí ít thì anh và cha anh cũng không thét vào mặt nhau, anh nghĩ. Đây là lần đầu tiên họ thật sự trò chuyện những chuyện đã qua với nhau bằng giọng điệu vừa phải. “Có một điều tôi muốn biết. Ngài có bao giờ tin bất cứ câu chuyện nào khác được thì thầm khắp nơi?”

Hardcastle quắc mắt. “Đừng có ngu ngốc thế. Tất nhiên chúng ta không hề tin dù chỉ một khắc chuyện anh có nhúng tay vào cái chết của Randal. Ta thừa nhận ta đã nghĩ anh có hành động đáng hổ thẹn đối với Deirdre Rushton, nhưng mẹ anh và ta đều không hề nghĩ anh là một kẻ giết người.”

Gideon gặp cặp mắt sáng, không chớp của cha anh và cảm thấy thư thái một chút. “Tôi rất mừng.” Anh chưa bao giờ biết chắc câu chuyện nào cha mẹ anh đã nghe và đã tin. Sáu năm trước có quá nhiều câu chuyện tràn lan, chuyện sau lại còn tệ hơn chuyện trước.

“Anh đang lên kế hoạch gì đấy?” Hardcastle hỏi sau một lúc.

Gideon lưỡng lự và rồi quyết định giải thích. “Tôi đã nói với ngài tôi đang tiếp tục tìm kiếm kẻ đầu sỏ đứng sau nhóm trộm đã sử dụng mấy cái hang.”

“Ta nhớ anh nói đó có thể là một người được Giới Thượng Lưu chấp nhận và có thể còn có hứng thú với hóa thạch. Anh, à, đã nói rằng ta cũng có thể là một nhân vật khả nghi,” Hardcastle thì thầm.

Gideon nhìn lên và thấy tia sáng mỉa mai trong mắt cha anh. “Ngài sẽ thấy khuây khỏa khi biết tôi đã gạch tên ngài khỏi danh sách những kẻ bị tình nghi.”

“Trên cơ sở nào?”

“Trên cơ sở dạo gần đây ngài không xuất hiện trong Giới Thượng Lưu. Tôi cần ai đó đi lại tự do khắp Luân Đôn, tham dự tiệc tùng và những thứ tương tự,” Gideon nói. “Ngài và phu nhân đã sống ẩn dật ở Nhà Hardcastle nhiều năm rồi.”

“Vì sức khỏe của ta, anh biết đó.” Ngài bá tước linh lợi liếc nhìn anh.

“Như Harriet đã chỉ ra tối qua, sức khỏe của ngài cũng không ngăn ngài vội tới Thành Phố khi ngài nhận được tin nhắn của cô ấy.”

“Dạo này ta đang cảm thấy khá hơn.”

Gideon mỉm cười nhạt nhẽo. “Không nghi ngờ đó là bởi vì ngài đang hy vọng sẽ sớm có cháu đích tôn.”

Hardcastle nhún vai. “Thì cũng đã đến lúc rồi...Danh sách của anh có vẻ dài đấy.”

“Thật khó mà biết được người nào có hiểu biết về những cái hang ở Upper Biddleton. Mỗi lần tôi điều tra ở câu lạc bộ của tôi, tôi lại phát hiện thêm một thành viên vừa mới thấy hứng thú với việc thu thập hóa thạch. Tôi không hề biết nhiều người lại bị xương cổ mê hoặc đến vậy.”

“Có lẽ ta có thể giúp. Lúc còn thu thập hóa thạch, ta đã gặp rất nhiều người có sở thích tương tự. Ta có thể nhận ra một vài cái tên trong danh sách của anh.”

Gideon lưỡng lự và rồi xoay tờ danh sách lại để cha anh có thể đọc lướt qua.

“Thú vị đây,” Hardcastle nói lơ đãng khi ông rà ngón tay dọc xuống danh sách. “Ta nghĩ anh có thể bỏ đi Donnelly và Jenkins được đấy. Theo như ta nhớ, họ hiếm khi rời Luân Đôn và chắc chắn sẽ không đến bất cứ đâu hẻo lánh như Upper Biddleton. Hứng thú của họ dành cho hóa thạch khá hạn chế.”

Gideon quan sát cha anh rồi nghiêng người tới để đánh dấu bên cạnh những cái tên. “Được rồi,” anh nói cứng nhắc.

“Anh có phiền nếu ta hỏi tại sao anh lại quyết tâm bắt cho được kẻ bí ẩn này không?”

“Ngay khi chúng tôi trở lại Upper Biddleton, Harriet sẽ cắm cúi vào những cái hang quý báu của cô ấy. Tôi muốn đảm bảo cô ấy được an toàn. Tôi không thể chắc chắn điều đó cho đến khi tôi biết kẻ điều khiển bọn trộm đã bị bắt. Lần tới biết đâu cố ấy lại còn tình cờ gặp phải một toán cướp của giết người, chứ không chỉ là bọn trộm cắp.”

Ánh mắt Hardcastle sắc bén. “Ta thấy rồi. Anh tin kẻ trộm đầu sỏ này sẽ trở lại những cái hang?”

“Tôi thấy không có lí do gì hắn lại không muốn sắp đặt một kế hoạch hành động khác ngay khi tình trạng lộn xộn đã lắng xuống. Chắc hẳn hắn biết tôi không thể lúc nào cũng có mặt ở Upper Biddleton để canh chừng bờ biển. Và âm mưu của hắn đã rất hiệu quả cho đến khi Harriet tình cờ đi vào cái hang đó. Đúng vậy,tôi nghĩ hắn có thể sẽ thử lần nữa.”

Hai hàng lông mày của Hardcastle cau lại. “Trong trường hợp đó, tốt nhất chúng ta nên bắt tay vào ngay.” Ông nhìn xuống hai cái tên tiếp theo trong danh sách. “Restonville và Shadwick đều có gia sản kếch xù đến mức khiến Midas cũng phải hổ thẹn. Bọn họ sẽ không cần phải đi điều hành một lũ trộm cắp.”

“Được rồi.” Gideon gạch thêm hai cái tên nữa.

Anh và cha anh tiếp tục làm việc thêm một vài phút nữa, dần dần rút ngắn danh sách lại. Họ đã đi được nửa đường khi Harriet và Phu Nhân Hardcastle lướt vào phòng, đã mặc sẵn trang phục để ra ngoài. Gideon và cha anh lịch sự đứng lên.

“Em nghĩ nên báo cho hai người biết em và phu nhân sẽ ra ngoài đi mua sắm, thưa ngài,” Harriet nói vui vẻ. “Mẹ ngài đã tỏ ý muốn xem mẫu thời trang mới nhất.”

“Mẹ đang rất cần một cái mũ và chất liệu vải mới để may một hay hai bộ váy,” Phu Nhân Hardcastle nói. Bà mỉm cười ngập ngừng với Harriet.

Gideon không để lọt biểu hiện trong mắt mẹ anh khi bà nhìn Harriet. Anh nhận ra vợ anh đã thành công trong việc làm mẹ anh yêu thích cô, như cô đã làm mê mẩn tất cả những người khác.

“Chẳng có gì giúp hai người phụ nữ có cơ hội hiểu nhau như một buổi đi mua sắm,” Harriet nói lanh lợi. “Mẹ ngài và em có rất nhiều điểm chung đó, thưa ngài.”

Gideon nhướng một bên mày. “Như là?”

“Ngài, tất nhiên.” Harriet cười toe toét.

Ánh mắt Phu Nhân Hardcastle căng thẳng chuyển qua lại giữa chồng và con bà. “Ta thấy hai người đang bận việc.”

“Đúng thế,” Hardcastle nói. “Chúng ta đang xem qua danh sách những kẻ bị tình nghi của Gideon.”

Đôi mắt Harriet mở to. “Kẻ bị tình nghi?”

Gideon rên rỉ. “Tôi đã tỏ ý cảnh báo ngài đừng nói về chuyện đó rồi còn gì,” anh cằn nhằn cha anh.

“Có chuyện gì về những kẻ bị tình nghi thế ạ?” Harriet hăm hở gặng hỏi.

“Tôi đang tìm kiếm một người có thể đã điều khiển bọn trộm chiếm dụng những cái hang,” Gideon giải thích ngắn gọn. “Tôi có lí do để tin rằng đó là một người được chào đón trong những phòng khách thượng hạng nhất. Người đó còn phải là người có cơ hội biết về những cái hang trên bờ biển.”

“Có lẽ là một kẻ sưu tập hóa thạch?”

Gideon miễn cưỡng gật đầu. “Đúng vậy. Hoàn toàn có khả năng.”

“Đúng là một ý nghĩ sáng suốt. Những nhà sưu tập hóa thạch có thể rất bất lương, như em đã nói với ngài rồi đó.” Harriet nói. Sự hào hứng thắp sáng đôi mắt cô. “Có lẽ em có thể giúp. Em đã quen rất nhiều nhà sưu tập hóa thạch ở Luân Đôn này và em có thể nghĩ đến một vài người khiến em có cảm giác họ hơi ám muội.”

Gideon mỉm cười. “Em thấy hầu hết những bạn đồng nghiệp của em đều không đáng tin cậy. Tôi không nghĩ ý kiến của em sẽ giúp chúng ta rút ngắn danh sách này. Tuy nhiên, em có thể đưa cho tôi tên của những thành viên Hiệp Hội Hóa Thạch và Di Tích của em. Tôi có thể so sánh với những danh sách của tôi.”

“Chắc chắn rồi. Em sẽ bắt tay vào việc ngay khi em và phu nhân đi mua sắm về.”

Phu Nhân Hardcastle nhìn sang chồng bà. “Từ nãy giờ đã có ai trong danh sách đó?”

“Khá nhiều người. Đúng là một danh sách dài,” Hardcastle nói.

“Em có thể xem nó không?” Phu Nhân Hardcastle đi lướt tới bàn.

Harriet theo sau và nhìn qua vai bà. “Trời ơi. Làm sao mà ngài có thể tìm thấy thủ phạm trong những kẻ bị tình nghi này chứ?”

“Việc đó sẽ không dễ,” Gideon nói. “Em và mẹ tôi lên đường đi. Cha tôi và tôi còn phải làm việc.”

Phu Nhân Hardcastle cau mày nhìn xuống tờ danh sách. “Mẹ không thấy tên Bryce Morland trong đây. Mẹ nhớ anh ta chưa bao giờ hứng thú với hóa thạch nhưng anh ta chắc chắn biết đất đai quanh Upper Biddleton.”

Gideon gặp ánh mắt thắc mắc của mẹ anh. “Tôi đã tính đến khả năng Morland đứng sau chuyện đó. Hắn chắc chắn sẽ không đắn đo mà sa vào con đường trộm cắp. Nhưng tôi không nghĩ hắn là thủ phạm. Theo như sự việc diễn tiến thì chúng ta không có gì phải lo lắng. Hắn đã rời khỏi đất nước.”

“Hoàn toàn đúng.” Phu Nhân Hardcastle tiếp tục đọc lướt qua danh sách. “Còn Clive Rushton thì sao? Mẹ cũng không thấy tên ông ta. Ông ta cũng từng là một nhà sưu tập hóa thạch tầm cỡ.” Bà nhìn Hardcastle. “Như em nhớ, ông ta là người đã giới thiệu sở thích đó cho anh, anh yêu.”

Một khoảng im lặng kịch liệt rơi xuống. Hardcastle cựa quậy bứt rứt trong ghế. “Ông ta là mục sư của anh. Khó mà thuộc kiểu người chỉ huy một băng trộm cắp.”

Gideon chậm rãi ngồi xuống. Anh nhìn mẹ anh đầy suy ngẫm. “Tôi đã đưa tên ông ta vào danh sách lúc đầu, nhưng rồi bỏ nó đi khi tôi nhận ra ông ta không hề xuất hiện trong rất nhiều danh sách khách mời của những ngôi nhà bị trộm. Đó cũng là một trong những lí do tôi bỏ tên của Morland ra. Kẻ tôi đang truy tìm được mời đến những ngôi nhà danh giá nhất của giới thượng lưu. Rushton và Morland không có trong những tầng lớp đó.”

“Trời ạ, chuyện đó cũng không nói lên điều gì,” Phu Nhân Hardcastle nói nhẹ. “Buổi tối diễn ra những dạ vũ hay vũ hội lớn thì những ngôi nhà này đầy người đến tận nóc. Buổi tiệc sẽ bị xem là thất bại nếu mọi người không công nhận đó là một buổi tiệc tuyệt đối đông đúc. Đúng là ta phải trình giấy mời tại cửa, nhưng con không thể biết được chuyện đó như thế nào đâu. Bậc thềm và hành lang lúc đó sẽ đầy nghẹt. Người ta có thể lẻn vào.”

“Mẹ của ngài nói đúng đó, thưa ngài,” Harriet nói nhanh. “Nếu người ta ăn mặc đàng hoàng và ra vẻ như đi cùng ai đó được mời thì sẽ rất dễ chen vào một căn phòng vũ hội đông đúc.

Ai có thể nhận ra có dư một vị khách trong đám đông chứ?”

Gideon gõ ngón tay lên mặt bàn. “Có thể em có lí.”

Hardcastle có vẻ bị ý tưởng đó gây chú ý. “Chết tiệt ta đi nếu họ không có lí. Người ta thậm chí còn có thể chờ cho đến khi căn phòng đông đến đỉnh điểm rồi đi từ khu vườn vào. Sẽ chẳng có ai để ý cả”

“Nếu đúng như thế,” Gideon nói, nghĩ nhanh, “thì Rushton vẫn là một đối tượng tình nghi. Morland cũng thế. Chết tiệt, cũng như cả đống người khác.”

Hardcastle đưa một bàn tay lên. “Vẫn còn yếu tố kẻ cầm đầu đám trộm cắp này phải rất quen thuộc với những cái hang ở Upper Biddleton. Nó sẽ giữ cho danh sách này không trở nên quá dài.”

“Đúng vậy, tôi cho là thế.”

“Cứ tự nhiên mà gọi Harriet và mẹ nếu con cần thêm chỉ dẫn trong cách sống của Giới Thượng Lưu.” Phu Nhân Hardcastle mỉm cười khi bà mang găng tay. “Đi thôi, Harriet. Chúng ta phải lên đường thôi. Mẹ đang hăm hở trở lại Phố Oxford. Ở đó từng có một người làm mũ vải người Pháp tạo ra những cái mũ tinh tế nhất.”

“Vâng, tất nhiên ạ.” Harriet nói lịch sự. Đôi mắt cô khao khát nấn ná trên tờ danh sách trước mặt Gideon. Rõ ràng cô thà ở nhà làm việc với danh sách còn hơn là đi mua sắm.

“Ồ, mà nhân tiện,” Phu Nhân Hardcastle nói thêm khi bà ngừng lại trước cánh cửa, “đã đến lúc Harriet tổ chức một buổi dạ vũ. Mẹ đang giúp Harriet tổ chức. Những thiếp mời sẽ được phát ra vào chiều nay. Đừng lên kế hoạch gì cho tối Thứ Ba tuần sau.”

Gideon chờ cho đến khi Harriet và mẹ anh đã rời thư viện. Rồi anh gặp ánh mắt cha anh ở bên kia bàn.

“Có lẽ Harriet đã đúng,” Gideon nói chậm rãi.

“Về chuyện gì?”

“Có lẽ tôi nên giải thích hành động và kế hoạch của mình với những người khác thường xuyên hơn. Tôi đã có những thông tin về danh sách kẻ bị tình nghi này trong sáng nay còn nhiều hơn tôi tự lo liệu một mình trong những ngày qua.”

Hardcastle cười xòa. “Anh không phải là người duy nhất đã học được một vài bài học gần đây đâu. Nào giờ ta có một gợi ý khác đây. Anh thấy thế nào nếu chúng ta ghé qua một vài câu lạc bộ của ta chiều nay? Ta có thể nối lại quan hệ với vài người, hỏi vài câu hỏi và xem liệu ta có thể giúp anh rút ngắn danh sách hơn được không.”

“Được thôi,” Gideon nói.

Chẳng rõ từ khi nào trong sáng hôm nay anh nhận ra là mình đã đi đến chấp nhận khái niệm có cha anh làm cộng sự trong dự án này. Đó là một cảm giác lạ lẫm, nhưng không hề khó chịu.

Có một lời thì thầm ngạc nhiên khi Gideon và cha anh bước vào câu lạc bộ. Một vài người bạn nối khố của cha anh gật đầu, rõ ràng là hài lòng khi thấy một người bạn sau nhiều năm.

Trước khi bất cứ ai có thể tiến lại chỗ hai người, Applegate và Fry đã lao xuống chỗ họ.

“Các ngài hãy đến uống một ly với chúng tôi,” Applegate vui vẻ mời. Anh ta nhìn Hardcastle. “Chúng tôi đang uống mừng St. Justin đánh cho Morland tan tác. Tôi nghĩ ngài đã nghe thấy chuyện đó rồi, Hardcastle. Hôm nay câu chuyện đó đã lan khắp Thành Phố. Tên hèn đã tháo chạy đến Lục Địa thay vì đương đầu với con ngài.”

“Ta đã nghe nói.”

“Tôi phải nói việc đó cho ta cái nhìn mới đối với những chuyện không vui sáu năm trước,” Fry tuyên bố. Anh ta kính cẩn nghiêng người về phía ngài bá tước. “Phu Nhân St. Justin đã làm sáng tỏ một hai điều về những chuyện đã qua.”

“Thật thế sao?” Hardcastle nhận lấy một ly rượu vang đỏ.

“Và giờ chuyện với Morland ít hay nhiều cũng đã chứng minh được tất cả tin đồn về quá khứ là hoàn toàn đi chệch hướng,” Fry kết luận. “St. Justin thật sự không phải kẻ hèn nhát và ngài ấy chắc chắn không sợ chiến đấu vì danh dự của một quý cô. Hơn nữa, ngài ấy đã chứng tỏ ngài ấy sẵn sàng làm điều đúng đắn khi cần thiết.”

“Phu Nhân St. Justin đã xác nhận điều đó ngay từ đầu.” Applegate lắc đầu. “Ngài biết với tin đồn thì chuyện thế nào rồi đó. Thứ chuyện kinh tởm quái quỷ.”

Hai ba người đàn ông khác bước đến để chào hỏi Hardcastle. Rồi họ quay sang Gideon.

“Tôi đã nghe chuyện Morland,” một người nói. “Chúng ta đã rảnh nợ khỏi hắn rồi. Hắn đã để mắt đến con gái tôi vào mùa Vũ Hội vừa rồi. Không nghi ngờ là hắn muốn chạm tay đến tài sản thừa kế của nó. Con bé ngu ngốc cứ nghĩ mình yêu hắn. Thuyết phục nó thật không dễ.”

“Đúng đấy,” người đi cùng ông ta nói với Gideon, “vợ tôi có kể với tôi anh đã tặng cho phu nhân anh một con ngựa cái rất bắt mắt. Cô ấy ghen tị và muốn tôi lựa cho cô ấy một con ngựa mới. Tôi băn khoăn liệu anh có thể cho tôi ý kiến vào phiên chợ ngày Thứ Năm ở Tattersall’s không.”

“Tôi đã không lên kế hoạch tham dự phiên chợ,” Gideon nói.

Người đàn ông vội gật đầu, đỏ mặt lúng túng. “Tôi hiểu mà. Tôi không có ý áp đặt anh. Chỉ nghĩ nếu tình cờ anh có xuất hiện ở đó, có lẽ anh sẽ cho tôi một lời khuyên.”

Gideon bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cha anh và nhún vai. “Chắc chắn rồi. Nếu tôi có mặt ở Tattersall’s ngày Thứ Năm, tôi sẽ rất vui lòng chỉ ra một hai con ngựa có thể phù hợp với phu nhân anh.”

Quý ông kia rạng rỡ hẳn lên. “Tôi đánh giá cao điều đó. Thôi vậy, tôi phải đi đây. Hẳn tôi sẽ gặp anh tại vũ hội nhà Urskins tối nay. Vợ tôi nói chúng tôi phải tham dự. Cô ấy nói cả thế giới sẽ ở đó để được gặp ngài và Phu Nhân St. Justin.”

Cả thế giới, hay chí ít là cả giới thượng lưu, đều có mặt tại phòng vũ hội nhà Urskins tối đó. Và ngay lập tức mọi chuyện đã rõ là họ đến để tâng bốc Gideon và Harriet.

Ngài St. Justin và Phu Nhân đã trở nên nổi tiếng chỉ trong chốc lát. Sự xuất hiện của ngài Bá Tước và nữ Bá Tước Hardcastle trong phòng vũ hội của Phu Nhân Urskins càng khiến nữ chủ nhà thêm hãnh diện.

Effie và Adelaide cảm thấy xúc động và hài lòng cực độ khi thấy mình có liên hệ với một cặp đôi được yêu thích đến thế. Felicity thấy tất cả chuyện đó đều rất buồn cười.

Đến đêm đó, Hardcastle tìm thấy Gideon đang đứng gần một khung cửa sổ. Đó là lần đầu tiên trong tối đó mà Gideon được ở một mình và anh đang thưởng thức khoảnh khắc của trạng thái cô độc.

“Thật kỳ diệu vì gần đây anh đã kết giao được nhiều bạn.” Hardcastle nhấp rượu champagne khi ông quan sát toàn đám đông.

“Thế sao? Có vẻ Giới Thượng Lưu chỉ quan tâm tôi đã giũ bỏ được vết nhơ trên danh dự của tôi. Tôi nợ người vợ nhỏ tuyệt vời của tôi tất cả điều đó.”

“Không.” Hardcastle nói với sự mãnh liệt bất ngờ. “Nhờ có phu nhân của anh, anh đã lấy lại tiếng tăm của anh trong mắt Giới Thượng Lưu. Nhưng danh dự của anh luôn luôn là của anh. Và anh chưa bao giờ bôi bẩn nó.”

Gideon sửng sốt đến mức anh suýt chút nữa là đánh rơi ly champagne của anh. Anh quay sang nhìn cha anh chăm chăm, không biết nên nói gì. “Cám ơn ngài,” cuối cùng anh cũng xoay xở được một câu.

“Chẳng có gì để phải cảm ơn ta,” ngài bá tước lầm bầm. “Ta tự hào gọi anh là con ta.”