Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 14




Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator

Athens đã thất bại.

Bác sĩ Grifith nhìn lên ánh đèn trắng nhấp nháy trên cánh cửa, nguyền rủa Athens, nguyền rủa Lyle Ammon, nguyền rủa cái vận may của gã. Gã đã quên bảo cho Athens cách trở vào bên trong, điều đó chỉ có thể có nghĩa rằng những kẻ đột nhập đã qua mặt anh ta. Ammon đã để lại hoặc đã gửi cho chúng một cái tin nhắn, nó không thành vấn đề. Tất cả vấn đề hiện nay chính là họ đã tới và gã phải thừa nhận rằng họ có chìa khóa. Gã đã xé đi những ghi chép về vài tuần trước, nhưng có thể họ có những chỉ dẫn, có thể họ sẽ tìm thấy gã …

“ Đừng sợ hãi, không cần phải sợ hãi. Mày đã chuẩn bị cho cái này rồi mà, đơn giản là chuyển sang kế hoạch kế tiếp. Tách chúng ra trước sẽ mang đến hiệu quả gấp bội - ít dùng hỏa lực, sau đó mắc mồi... Cơ hội để xem Alan trình diễn tốt như thế nào.”

Griffith quay sang tay bác sĩ Kinneson và nói nhanh, cố giữ cho những chỉ dẫn thật rõ ràng và đơn giản, đường đi càng dễ càng tốt. Gã đã tự thảo ra những câu hỏi mà hầu như gã đoan chắc rằng họ sẽ hỏi, vì gã biết đây là cơ hội cho họ tìm kiếm ra nhiều thông tin hơn nữa. Gã đặt ra cho Alan vài cách diễn đạt ngẫu nhiên để tập phản ứng, sau đó đưa cho anh ta một khẩu súng lục bán tự động nhỏ lấy từ ngăn kéo bàn của bác sĩ Chin, nhìn Alan nhét nó vào phía dưới chiếc áo khoác dùng mặc trong phòng thí nghiệm, để chắc chắn là nó được dấu kín. Băng đạn trống rỗng, nhưng gã nghĩ không cần phải nói cho Alan, không cần nếu cò súng bị kéo giật về phía sau. Gã cũng đưa cho Alan cả chiếc chìa khóa của gã, một sự nguy hiểm, nhưng tất cả cái kịch bản này đều nguy hiểm. Với định mệnh của cả thế giới trong tay, gã sẽ chiếm lấy mọi cơ hội có thể.

Sau khi Alan đã đi khỏi, Griffith ngồi xuống chiếc ghế để đợi, ánh mắt của gã miên man hướng tới sáu chiếc hộp nhỏ bằng thép luôn trong trạng thái hoạt động không ngừng. Kế hoạch của gã không thể thất bại được, sự đúng đắn trong việc làm của gã sẽ được kiểm chứng thông qua sự xâm nhập này. Nếu Alan bị bắt ngoài kia, vẫn còn có bọn Ma7, vẫn còn có Louis, vẫn còn có những ống thuốc và nơi trú ẩn của gã, bảng điều khiển buồng không khí ngay trong tầm với.

Một khi đã trải qua tất cả, bình minh vẫn sẽ chờ đợi ngoài kia. Bác sĩ Griffith cười mơ màng.

Karen vẫn có thể đi bộ được, ít nhất vẫn có vẻ hiểu được một phần những gì họ nói với cô, nhưng những từ ngữ mà cô cố nói không có vẻ có liên hệ với bất cứ cái gì. Khi họ đi xuống cầu thang từ ngọn hải đăng, cô nói từ “nóng” hai lần. Khi họ tới một đường hầm sâu và tối ở dưới chân của cầu thang, cô nói:“Tôi không muốn” Một biểu hiện hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt thất thần và tái nhợt đầy chết chóc của cô. Rebecca sợ rằng thậm chí họ có tìm ra cách đảo ngược lại quá trình xâm nhập của Virus thì cũng đã quá muộn.

Mọi thứ đã xảy ra rất đột ngột, quá nhanh khiến cô rất khó khăn mới kịp hiểu. Có một người đàn ông đợi họ trong bóng tối của ngọn hải đăng, một cái bẫy mà David đã cảm thấy bằng trực giác từ trước. Khi họ vừa bước vào, nó đã khai hỏa ngay bằng một khẩu súng trường tự động, oanh tạc về phía cửa từ trong bóng tối bên dưới khúc lượn của cầu thang sắt. Cảm ơn kế hoạch của David, nhờ nó mà mọi chuyện giải quyết xong chỉ trong vài giây. Trong khi Steve khám phá lối vào và nạp mật mã, Rebecca và John nhìn qua kẻ tấn công đang đợi họ, dưới ánh sáng chiếc đèn nháy của John là một người đàn ông bị nhiễm Virus, với khuôn mặt trắng bệch như giấy bị bong ra và nhăn nhúm với những vạch tróc bị khắc bằng axit. Gã có vẻ khác so với những nạn nhân Trisquad khác mà cô đã từng thấy, ít bị phân hủy hơn, đôi mắt mở trợn để nhìn có vẻ gì đó nhiều tính người hơn … nhưng đến khi David chạy tới dìu Karen thì mối quan tâm của Rebecca chuyển sang đó một cách đột ngột và dứt khoát.

Lúc đi lên đồi, cô đã hạ quyết tâm rồi. Dù biết là có suy nghĩ cũng chẳng tạo ra được điều gì khác biệt, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình tưởng tượng đến thứ đã khiến cho quá trình khuếch tán nhanh đến vậy; theo một cách nào đó, T-virus phải có phản ứng trước những thay đổi sinh học của Karen như nhịp tim và quá trình lưu thông mới phải. Nhưng khi họ đưa người phụ nữ bối rối và loạng choạng ấy vào trong ngọn hải đăng, Rebecca nhận ra rằng cô đã thôi không quan tâm tới nguyên nhân nữa, tất cả những gì cô muốn lúc này là vào được trong phòng thí nghiệm, cố gắng chạy chữa cái khiến cho sự minh mẫn của Karen Driver mất đi.

Đường hầm phía dưới ngọn hải đăng có vẻ dẫn họ quay ngược trở lại khu nhà tổng hợp theo một con đường uốn lượn, được đục xuyên vào trong lớp đá vôi nặng nề của vách đá. Đèn hầm lò được treo dọc theo những bức tường, tạo ra những cái bóng có hình thù kì lạ khi họ tiến về phía trước, lặng lẽ, dứt khoát và lo lắng, John và David kèm sát hai bên Karen. Rebecca đi cuối cùng, một lần nữa cô lại trải qua cái cảm giác ngờ ngợ khi nhìn họ đi xiêu vẹo, nhớ lại cái đường hầm bên dưới biệt thự Spencer. Cũng cái sự ẩm thấp lạnh lẽo phả ra từ đá, cũng cảm giác hoảng hốt về mối nguy hiểm không lường trước, kiệt sức và sợ hãi bởi khả năng xử lý tình huống kém cỏi của mình – không tài nào ngăn được tai họa xảy đến.

Tai họa đã thực sự xảy ra, cô nghĩ một cách bất lực, nhìn Karen cố vật lộn để tiếp tục đi.

“ Chúng ta đang mất cô ấy. Trong một giờ nữa, có lẽ ít hơn, tình trạng cô ấy sẽ tiến triển quá nặng để có thể cứu chữa.”

Đã như vậy, John và Steve lẽ ra không nên chạm vào cô ấy. Chỉ một cử động dễ dàng, cô ấy có thể chộp tới bất cứ ai trong hai người, cắn họ trước khi họ có cơ hội thoát ra. Cái ý niệm ấy khiến cô gần như phát bệnh với nỗi đau khổ và mất mát đè nặng trong lòng.

Đường hầm rẽ sang bên trái, và Rebecca nhận ra rằng họ đang ở gần biển một cách không thể tin được; bức vách như rung lắc bởi những tiếng ầm ầm nho nhỏ ở phía trước, đường hầm nồng nặc mùi ẩm ướt và mùi cá biển. Nhiều phần của sàn hầm quá nhẵn so với việc tạo được nên bởi bàn tay con người, và Rebecca ngờ ngợ đoán rằng nếu con đường hầm được mở rộng ra đâu đó phía trước mặt, có thể ở đó sẽ ngập đầy nước biển …

“Khốn kiếp”,David thì thầm một cách giận dữ. “Chết tiệt.”

Rebecca nhìn lên. Khi nhận ra cái đang ở phía trước, cô nhận ra hi vọng le lói cuối cùng cho Karen hoàn toàn tắt ngấm.

“ Chúng ta sẽ chẳng bao giờ kịp tìm ra nó.”

Con đường hầm đã mở rộng ra ở một vài mét trước mặt nơi David dừng lại. Nó mở rộng đáng kể, sự thật là nó nối với năm đường hầm nhỏ khác, mỗi nhánh rẽ về một hướng hoàn toàn khác nhau.

“Đâu là hướng tây nam?”,John lo lắng hỏi. Karen tựa vào người anh, đầu cô lắc lư về phía trước. Giọng của David đầy vẻ giận dữ, những âm tiết trong giọng nói của anh vang vọng khắp năm nhánh đường hầm nhỏ, dội ngược trở lại hang lớn.

“Tôi không biết nữa, tôi nghĩ chúng ta đang đi về hướng tây nam, và không một cái đường hầm nào hướng thẳng theo hướng ta đã đi, hay cũng chẳng có cái nào hướng thẳng sang phía đông.”

Họ đang ở trong một cái động tròn, nhìn một cách bất lực về phía những đường hầm bằng phẳng, mỗi đường đều treo những dây đèn tới tận những khúc quanh và chỗ rẽ. Chúng rõ ràng là đã được tạo nên bởi nước biển, có thể là một trong số chúng nối ra những cái hang ngoài biển mà David đã có ý muốn họ tìm từ đầu. Những đường hầm này không rộng bằng đường hầm mà họ đang đứng, nhưng vẫn đủ rộng để thích hợp làm một con đường thoải mái cho người đi, và ít nhất là cao ba mét. Chẳng có cách nào để đoán được lối nào đẫn tới phòng thí nghiệm – “ nếu có cái đường nào dẫn tới phòng thí nghiệm thì chúng ta cũng thậm chí không biết nó có xuống tới đây không …”

“Nếu không có cái nào dẫn về hướng đông, thì chúng ta cứ chọn đại một cái trông có vẻ dẫn theo hướng tây nam”,Steve nói nhỏ. “Hơn nữa, hướng đông chính là phía biển.”

Karen lảm nhảm những từ gì đó vô nghĩa, khiến Rebecca lo lắng bước tới trước để xem xét tình trạng của cô ta. Mặc cho John và Steve vẫn đang giữ chắc cô, nhưng cô ấy trông có vẻ không gặp khó khăn gì trong việc tự đứng vững. Rebecca sờ vào cái trán nhớt đẫm mồ hôi của cô, và Karen mở mắt ra nhìn Rebecca, đôi mắt đỏ và vô hồn, đồng tử dãn rộng.

“Karen, chị cảm thấy thế nào rồi?”,cô nhẹ nhàng hỏi.

Karen chầm chậm nhắm mắt. “Khát”,cô thì thào, giọng cô có vẻ trong trẻo.

“ Vẫn có phản ứng, cảm ơn chúa …”

Rebecca nhẹ nhàng sờ vào cổ cô ta, cảm thấy nhịp đập nhanh và mạnh của Karen cạnh ngón tay mình. Rõ ràng là nó nhanh hơn so với lúc trước, lúc ở trên ngọn hải đăng. Cho dù tác động của virus lên Karen là gì đi nữa, thì cơ thế cô ấy cũng sắp đến mức giới hạn chịu đựng rồi.

Rebecca quay ra, cảm thấy một sự tuyệt vọng và giận dữ, muốn hét lên bảo ai đó hãy làm cái gì đi, và nghe thấy tiếng bước chân nện thình thịch, vang vọng trong một đường hầm. Cô chộp lấy khẩu Beretta của mình, nhận thấy John và David cũng làm vậy trong khi Steve đỡ lấy Karen.

“ Cái gì, nó từ đâu đến? Griffith? Có phải là Griffith không đây?”

Tiếng động có vẻ vang vọng tới từ khắp mọi hướng, và sau đó Rebecca nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện ở khúc rẽ trong hành lang thứ hai từ phía bên phải. Một dáng người liêu xiêu, áo khoác bụi bặm bay phần phật, và gã nhìn thấy họ, và mặc dù còn cách gã cả mười lăm mét, nhưng Rebecca vẫn nhận thấy được cái vẻ mặt sửng sốt và nỗi vui mừng điên cuồng hiện lên khuôn mặt người đàn ông. Gã ta chạy về phía họ, mái tóc nâu rối bù xõa ra, đôi mắt sáng bừng và môi thì cứ mấp máy.

Gã ta không hề mang bất cứ một loại vũ khí nào nhưng Rebecca vẫn giương cao súng của mình.

“Ôi, cảm ơn chúa, cảm ơn chúa! Các bạn phải giúp tôi! Lão bác sĩ Thurman, hắn điên rồi, chúng ta phải ra khỏi đây mau!”

Gã ta lảo đảo đi ra khỏi đường hầm, và gần như lao vào David, dường như không biết tới những khẩu súng lục đang hướng về phía gã khi gã lảm nhảm nói.

“Chúng ta phải đi ngay thôi, có một con thuyền có thể dùng được, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi gã giết hết chúng ta...”

David nhìn về phía sau, thấy Rebecca và John vẫn đang yểm hộ anh. Anh đút khẩu Beretta vào bao súng và bước lên phía trước, nắm lấy tay người đàn ông.

“Thoải mái, bình tĩnh nào, ông là ai, ông làm việc ở đây à?”

“Alan Kinneson”,người đàn ông hổn hển nói. “Thurman nhốt tôi ở trong phòng thí nghiệm nhưng gã nghe thấy các bạn đang tới và tôi đã xoay xở để thoát ra được. Nhưng gã ta là một thằng điên, các bạn phải giúp tôi ra tới chiếc thuyền! Ở đó có điện đài, chúng ta có thể gọi giúp đỡ!”

“ Phòng thí nghiệm!”

“Đường nào dẫn tới phòng thí nghiệm?”,David hỏi nhanh.

Kinneson dường như không nghe thấy anh hỏi, quá sợ hãi khi nghĩ đến những thứ mà gã nghĩ Thurman có thể làm với họ.

“Điện đài trên thuyền, chúng ta có thể gọi cứu viện và sau đó rời khỏi đây!”

“Phòng thí nghiệm”,David nhắc lại. “Hãy nghe tôi, có phải ông vừa ở đó ra không?”

Kinneson quay lại, chỉ vào đường hầm cạnh cái mà gã vừa đi ra, cái ở giữa.

“Phòng thí nghiệm đường đó…”

Gã ta chỉ cái đường hầm mà gã vừa ra khỏi.

“…Và con thuyền ở dưới kia. Những hang động này như là mê cung vậy.”

Mặc dù có phần bình tĩnh khi chỉ những đường hầm, nhưng lúc quay lại nhìn họ, trông gã lại kích động y như lúc nãy. Nhìn lần đầu tiên, gã ta có vẻ ngoài ba mươi tuổi, nhưng David nhận thấy gã có những vệt sâu khắc ở cạnh mắt và miệng, và nhận ra là gã ta phải đã có tuổi rồi. Bất kể là ai hay là già bao nhiêu tuổi, hẳn là gã ta đã bị giam giữ và ở tình trạng gần như mất trí vì sợ hãi.

“Điện đài ở trên thuyền, chúng ta có thể gọi giúp đỡ và rời khỏi đây!”

David suy nghĩ không ngừng trong khi tim đập thình thịch. Nó đây rồi, đây là cơ hội của họ - “ chúng ta sẽ tới phòng thí nghiệm, bắt tên Thurman này đưa cho chúng ta cách chữa bệnh, và sau đó rời khỏi đây, trước khi bất cứ ai khác bị tổn thương.”

Anh quay lại nhìn mọi người, nhận ra một niềm hy vọng đang cháy bỏng trong ánh mắt của họ y như của anh, John và Steve dứt khoát gật đầu. Rebecca không trông có vẻ vui mừng. Cô gật mạnh đầu về phía sau, ám chỉ cho David hãy đi ra khỏi tầm nghe của Kinneson.

“Xin chờ một tý”,David nói, cố gắng giữ vẻ lịch sự mà anh không thích tí nào. Kinneson là một trong những nhà nghiên cứu trong danh sách của Trent.

“Chúng ta phải mau lên thôi!”.Gã đàn ông lải nhải, nhưng gã ta không đi theo khi David bước về phía những người khác, bốn người rướn lại gần nhau để bàn bạc, Karen vẫn đang dựa vào tay của Steve.

Giọng của Rebecca nhỏ và đầy lo lắng:

“David, chúng ta không thể đưa Karen tới phòng thí nghiệm nếu Thurman hay Griffith đang ở đó, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta phải đánh nhau?”

John gật đầu, nhìn vào đôi mắt hoang dại của Kinneson:

“Và tôi không nghĩ rằng chúng ta nên để tay này một mình, gã có vẻ như sẽ chuồn lên đường mà không cần chúng ta vậy.”

David cau mày suy nghĩ. Steve là một tay súng giỏi, nhưng John lại khỏe hơn. Nếu họ phải buộc Thurman đưa thuốc giải T-Virus, thì John chắc sẽ đe dọa gã dễ hơn.

“Chúng ta chia nhỏ ra, Steve, cậu hãy đưa Karen ra thuyền, nhớ để ý tới Kennison. Chúng tôi sẽ đi tới phòng thí nghiệm, lấy cái chúng ta cần và sau đó sẽ gặp lại cậu sau. Đồng ý chứ?”

Mọi người gật đầu một cách khó khăn, và sau đó David quay lại, nói với Kinneson:

“Chúng tôi phải tới phòng thí nghiệm, nhưng bạn của chúng tôi Karen không được khỏe lắm. Chúng tôi muốn ông đưa cô ấy cùng người hộ tống này ra thuyền và đợi chúng tôi.”

Đôi mắt của Kinneson có vẻ như trống rỗng trong một giây, cái nhìn lạ lùng và vô hồn ấy biến đi một cách nhanh chóng khiến cho David không chắc là mình đã nhìn thấy nó.

“Chúng ta phải nhanh lên thôi”.Gã ta nói nhanh, sau đó quay lưng và bắt đầu đi vào cái hành lang mà gã đã xuất hiện trước đó, với những bước chân thoăn thoắt.

David chợt cảm thấy thật lo lắng, nhìn vào cái lưng đang khuất dạng đằng xa, cái áo khoác phòng thí nghiệm bẩn thỉu bay bay sau gã.

“ Gã thậm chí còn chưa hỏi chúng ta là ai…”

Khi Steve và Karen bắt đầu đi vào trong đường hầm, David nắm lấy tay Steve, nói nhỏ:“Cẩn thận với gã đó, Steve. Chúng tôi sẽ tới nơi sớm nhất có thể.”

Steve gật đầu và đi theo tay bác sĩ Kinneson kỳ quặc, Karen loạng choạng bên cạnh anh. John và Rebecca đã đứng sẵn sàng trước lối đi ở giữa, vũ khí vẫn nắm chắc trên tay. Không gian rung chuyển khi tiếng sấm rền vang ngoài trời. Không nói lời nào, cả ba bắt đầu đi xuống lối đi tối tăm một cách mệt mỏi, nhưng với những bước chân dứt khoát, sẵn sàng đối mặt với những quái nhân đứng sau những bi kịch ở vịnh Caliban này.

Họ rẽ ở ngã rẽ đầu tiên, Karen bám vào vai anh bằng một đôi tay lạnh giá đẫm mồ hôi còn nhà nghiên cứu kia đã đi xa hơn ở phía trước, cách chừng 100 mét. Steve chỉ kịp thấy cái bóng trắng dao động và gót chân đen đen, sau đó gã biến mất khỏi tầm nhìn của anh, những tiếng bước chân lóc cóc dần xa.

“ Hay thật. Lạc trong một mê cung các hang động dười biển chỉ vì ngài bác sĩ Thích-Lập-Dị tuân thủ theo đúng tác phong làm việc …”

Karen rên to lên, tiếng rên rỉ của sự đau đớn, và Steve cảm thấy ớn lạnh, một cơn quặn đau siết chặt lấy dạ dày anh, nỗi sợ hãi của anh không đáng gì so với sự sợ hãi mà anh dành cho Karen. Cô ấy đang dựa lên anh càng ngày càng nặng, chân cô kéo lê trên sàn đá vôi lạnh lẽo.

“ David, John,Rebecca, làm ơn hãy mau lên, làm ơn đừng để Karen thêm tệ …”

Anh kéo cô đi nhanh nhất có thể, băn khoăn về việc bắt kịp Kinneson, lo lắng cho những người khác đang dấn thân vào chỗ nguy hiểm, sợ hãi cho người phụ nữ ốm yếu một cách tuyệt vọng đang ở ngay cạnh anh. Ngoại trừ việc gặp được Rebecca, hôm nay chính là ngày tệ nhất trong cuộc đời của anh. Anh đã ở trong đội S.T.A.R.S. được một năm rưỡi, và ngay cả khi anh ở trong những tình huống nguy hiểm trước đây, họ cũng chưa từng giáp mặt những thứ mà anh đã trải qua trong vài giờ ngắn ngủi từ lúc họ bị hất khỏi bè.

“ Quái vật biển, những con zombie có súng và bây giờ là Karen. Một Karen đau đớn nghiêm trọng, mất ý thức, có thể trở thành một trong những thứ đó. Chúng ta đã rất gần tới việc thoát khỏi đây, có thể nó đã quá muộn…”

Khi họ đi qua chỗ quanh của đường hầm, Steve nhận ra anh không thể nghe thấy tiếng bước chân của Kinneson nữa. Anh loạng choạng đi qua góc rẽ, nghĩ rằng mình nên gọi gã đợi họ, không nên đi quá xa về phía trước và anh sững lại ớn lạnh, ruột anh như tụt xuống nơi nào đó tận đầu gối. Kinneson đứng trước họ hai mét, cầm trong tay một khẩu.25 bán tự động, khuôn mặt và đôi mắt của gã ta vô hồn và trống rỗng một cách lạ lùng như một hình nộm vậy.

Gã bước về phía trước và ấn mạnh nòng súng nhỏ vào bụng Steve, chộp và rút khẩu Beretta ra khỏi bao đựng của anh rồi bước giật lùi trở lại. Tên bác sĩ di chuyển sang một bên, chĩa cả hai khẩu súng về phía họ, khi gã ra dấu cho Steve tiến về phía trước mặt gã.

“Cẩn thận gã này, Steve...”

Steve để Karen dựa sang một bên, lục lọi trong trí óc của mình cách thức để nói lẽ phải với Kinneson, cơ thể anh căng như dây đàn trong khi tâm trí anh hét lên rằng hãy tiến lên, đừng để bị bắn –

“ Điều gì sẽ xảy ra với Karen?”

“Mày sẽ tới phòng thí nghiệm,” Kinneson nói đều đều. “Hoặc tao sẽ giết mày.”

Đó là cái giọng nói đều đều của một cái máy tính, tới từ một khuôn mặt trống rỗng không thương xót của người đàn ông bỗng trở nên không giống một con người, không giống một chút nào.

“Chúng tôi biết ông làm gì ở đây”,Steve quát lên. “Chúng tôi biết tất cả về bọn Trisquad khốn kiếp, chúng tôi biết về T-virus, và nếu ông muốn rời khỏi đây mà không…”

“Mày đến phòng thí nghiệm hoặc tao sẽ giết mày.”

Steve cảm thấy một cơn rùng mình bất lực chạy qua người mình. Giọng của Kinneson không hề thay đổi, cái nhìn vẫn thế và sự vô cảm trong giọng nói của gã. Steve nhận thấy những đường vạch, sau đó, những vạch sâu hình mạng nhện kéo dài trong đôi mắt nâu lạnh lùng, và đôi môi không chút biểu cảm.

“ Lạy Chúa…”

“Mày tới phòng thí nghiệm hoặc tao sẽ giết mày”.Gã lặp lại, và lần này gã giơ cả hai khẩu súng lên cách cái đầu cúi xuống của Karen vài inch. Steve biết cô đang chết dần, biết rằng đây là một cơ hội tốt để giải thoát cô khỏi virus và khỏi bị trở thành một sinh vật bạo lực điên cuồng trước khi buổi đêm đi qua – “ nhưng mình phải bảo vệ cô ấy bằng hết sức lực mình có thể. Nếu mình hi sinh cô ấy để tự cứu mình thì thậm chí cô ấy chẳng có tới cơ hội để được chữa trị …”

Steve sẽ không, không thể làm như vậy. Cho dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của chính anh.

Giữ chặt Karen, anh tiến về phía trước gã và bắt đầu cất bước.

“ Thời gian cần thiết đã trôi qua. Nếu những kẻ đột nhập làm theo những gì ta mong đợi chúng làm, chúng đã chia ra, một số đang tiến một cách sai lầm tới chuồng nhốt. Số còn lại đang đi cùng tên bác sĩ về phía phòng thí nghiệm. Cho dù Alan có thất bại thì ít nhất gã cũng giữ chân những tên đột nhập đủ lâu ngoài đó. Dù là đường nào thì cũng đến lúc rồi.”

Griffith vỗ vào bảng điều khiển khu rào của bọn Ma7, tiếc nuối nghĩ tới sẽ vui thế nào nếu có thể chứng kiến nét mặt của bọn người kia. Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, dấu hiệu chứng tỏ rằng chiếc cổng đã mở hoàn toàn. Cũng không sao. Dù gì thì bọn họ cũng sẽ chết trong một khoảng thời gian kéo dài.