Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 16-3




Toàn thân Bạch Diện đều là màu trắng, hắn đeo một cái mặt nạ hình phụ nữ cười lớn che đi dung mạo thật sự, sau lưng hắn là hơn mười con rối có nhân dạng xinh đẹp đứng hầu.

“Song Linh à Song Linh, ta đã phải chờ ngày này rất lâu, rất lâu đó ngươi biết không? Ta đã phải cất công đến tận Thanh Sơn để tìm hiểu về ngươi, tiêu tốn hơn ba trăm Rối hình mới tích cóp được chút thông tin về người ngươi thương, lại thêm hai trăm con khác để thu thập đất bùn lẫn tro bụi của hắn, ngươi có phụ mẫu cũng thật lợi hại, chém giết rối hình của ta đến mức ta cũng suýt chút bị lộ. Ha ha! Để gọi được ngươi ra cũng thật vả, thậm chí giết đến hơn hai mươi đứa rồi ngươi cũng không chịu chui ra, ta còn tưởng ngươi sợ quá nên cút rồi chứ! Há há…

Nhưng ngươi cũng thật là… sao không cam tâm tình nguyện mà để cho Rối hình của ta chém chết luôn đi? Ít ra ngươi cũng sẽ được chết dưới tay người thương, được trả nợ cho hắn chứ hả? Vậy mà ngươi xuống tay chẳng lưu tình gì hết, chém bọn chúng đến mức không dùng lại được rồi. Phải mất gần một năm ta mới tạo ra được đám Rối hình ưng ý nhất để tặng cho ngươi đó! Ngươi nói xem, thật là phí phạm có đúng không?”

Xen lẫn lời nói là giọng cười man rợ, Bạch Diện khoái trá đi vòng quanh Song Linh, vui vẻ hí hửng kể về chiến công của mình như một đứa trẻ, lại cố tình ngồi xuống trước mặt nàng, nắm một nắm tóc lớn trên đính đầu nàng kéo lên, để cho gương mặt tuyệt mĩ lấm lem của nàng đối diện với hắn.

“Ngươi xem ngươi, dung mạo thế này, da tốt thế này, vậy mà lòng dạ cũng thật ngoan độc! Ngươi lại dám đi ghen tỵ với Tuyện muội của ta, lại dám giết hại muội ấy chỉ vì muội ấy xinh đẹp hơn ngươi! Lại còn chặt đầu, đốt xác muội ấy! Thật sự là đáng chết! Đáng chết mà!!”

“Thanh xà… Bình nguyên… Đại Hạ… tại Trang gia thôn… giết trăm thôn nữ… lột da, chiếm xác.”

Song Linh khó khăn nhấc mi mắt, cơ thể bởi vì bị trúng độc nặng trở nên vô lực, trên da mặt và cánh tay bắt đầu xuất hiện những mảng thịt đen bị hoại tử hôi thối, nhưng trong giọng nói lại bình tĩnh lạ thường. “Ngươi là báo thù cho ả?”

“Phải! Nàng chính là sư muội của ta! Dừng lại ở Trang gia thôn cũng chỉ vì muốn kiếm tấm da xinh đẹp để thành thân với ta! Nhưng ngươi lại dám giết nàng! Dám hủy đi tương lại tươi đẹp của chúng ta!” Bạch Diện dần trở nên điên loạn, giọng nói the thé trở nên gầm ghè, bàn tay nắm tóc Song Linh vung vẩy khiến da đầu nàng tê dại, “Ta phải giết ngươi! Phải giết ngươi!!!”

“Ngu ngốc!”

Hai Rối hình kiềm chặt hai bên Song Linh bỗng bùng cháy, ngọn lửa đen nháy mắt đã đem chúng nướng thành tro, bén lên cả tay Bạch Diện khiến hắn hoảng sợ buông tay, lập tức lùi xa hơn ba trượng.

“Ng… ngươi! Ngươi!” Hơn mười con rối hộ vệ lao đến bao quanh bảo hộ Bạch Diện, hắn run rẩy chỉ vào Song Linh mà không tin nổi, “trúng thứ độc đó mà vẫn cử động được! Không lý nào! Đó là chân độc của Rết tinh ngàn năm!” Thứ độc đó hắn đã phải tốn đến hai trăm năm đạo hạnh để đổi lấy từ chỗ Bọ Cạp tinh, ngay cả toàn Thanh Sơn trước đây cũng phải bó tay chịu chết!!!

“Hừ! Ngươi cũng biết đó là độc của thúc ấy.” Song Linh giễu cợt đưa tay vào ngực áo, lấy ra một lọ gốm nhỏ, mở nắp, rót vào miệng mình chất lỏng vàng óng bên trong, “… thì cũng phải biết ta từ nhỏ đã sống chung với Rết thúc thúc, có thứ độc nào của thúc ấy mà ta không có thuốc giải?” Lọ gốm này nàng vẫn luôn giữ lấy bên mình để tưởng nhớ, không ngờ cũng có lúc lại cần dùng.

Để minh chứng cho lời Song Linh nói, những vết hoại tử trên da dùng tốc độ gió cuốn mây tan mờ dần rồi thực sự biến mất hẳn, trả lại làn da trắng nõn không chút tì vết nào.

“Không thể nào! Không thể nào… Ngươi… ngươi cố ý… ”

“Biết không? Thanh Xà kia cũng bất cẩn như ngươi vậy, dẫn ta về tận hang ổ của mình.” Khóe môi Song Linh vẽ lên nụ cười, bàn tay bạch ngọc đưa ra, phía chân trời lập tức vút lên tia sáng đỏ, chuôi của Xích kiếm ngoan ngoãn yên vị trong lòng bàn tay nàng. “Đến lúc nghiêm túc rồi.”

“Khốn kiếp! Tất cả, LÊN!!!” Bạch Diện căm tức biết rằng mình trúng kế, hai tay giang rộng bắn ra vô số sợi cước mảnh mai như tơ, từ sau hang động hắn đứng lập tức tuôn ra vô vàn Rối hình đủ nhân dạng.

“Rối hình sử dụng xương cốt làm bộ khung, đất bùn hòa cùng máu tươi đắp lên làm da thịt, mỗi Rối hình muốn hoạt động được phải có một linh hồn bị nhốt vào…” Song Linh vung kiếm chém từng lớp Rối hình xông lên khiến chúng tan nát thành trăm mảnh, Xích kiếm được bao phủ bởi ngọn lửa đen, mỗi lần chém xuống bén lên những con rối xung quanh khiến chúng bị thiêu thành tro bụi…

“Cũng thật hiểu biết đấy nhỉ, Thượng tiên!”

“Nhiều Rối hình như vậy, rốt cuộc ngươi đã tàn sát bao nhiêu mạng người rồi!?”

“Muốn biết sao?” Bạch Diện cười điên loạn, tiếp tục phóng ra vô số sợi cước từ trong ống tay, hàng đàn động vật cùng thú dữ cũng từ trong rừng nhảy ra nhập cuộc. “Ta không chỉ có bản lĩnh làm Rối, ngay cả vật sống, nếu ta muốn cũng hoàn toàn có thể điều khiển được!”

Song Linh tránh thoát một cái tát của mãnh hổ, đồng thời chém đứt sợi cước mảnh mai đến không nhìn rõ trên đầu nó, mảnh hổ lập tức ngã xuống bất tỉnh.

Tiếp tục kéo dài cũng không phải cách, tinh quang trong mắt lóe lên, nàng dừng động tác chém giết trong khoảnh khắc, niệm chú, khiến toàn thân được bao phủ bởi lửa, rồi như một mũi tên rời khỏi cánh cung, phá tan tầng lớp trùng trùng Rối hình đâm thẳng tới Bạch Diện.

Không khí bị nén một giây lập tức bùng nổ, thổi bay toàn bộ Rối hình đồng thời tạo thành một hố sâu xung quanh. Toàn thân Bạch Diện nhuốm màu đỏ máu, hai tay giương cao đại đao kết từ xương cốt, đỡ lấy kiếm khí rực lửa của Song Linh.

“Giỏi… giỏi lắm…” Mặt nạ của hắn vỡ vụn, lả tả rơi ra để lộ con ngươi đỏ quạch có vạch thẳng đứng, da mặt đằng sau trắng bệch như giấy, vài mảnh da nứt toác để lộ lớp vẩy trắng bóng bên trong.

“Quả nhiên vẫn là Xà…”

Bạch Diện lộ ra dung mạo thật bắt đầu gầm rú, đại đao vung lên giao chiến trực diện với Song Linh. Hai bên giao kiếm khiến trời long đất lở, kiếm quang một đỏ một trắng chớp nháy trên không, mỗi lần chạm nhau đều tạo ra tia lửa soi sáng cả bầu trời.

“Để ta rút kiếm ra, ngàn năm nay ngươi là kẻ đầu tiên!!! Chịu chết đi Song Linh thượng tiên!”

Bạch Diện điên cuồng vung đại đao tấn công, mỗi lần chém xuống đều mang khí thế rời sông lấp bể, chỉ qua hơn mười chiêu đã thấy được sự chênh lệch hai bên, Song Linh hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Tránh thoát được một đao chém qua ngang hông, nàng lại không kịp phòng bị bị đánh một chưởng, Xích kiếm văng ra, cả người bắn xuống tạo thành một lỗ sâu hoắm trên đất. Nàng chưa kịp cử động trở lại đã cảm thấy từng trận đau đớn xuyên thấu toàn thân, thân thể tê liệt cứng đờ không thể động đậy.

“Thế nào? Song Linh thượng tiên? Ngoan ngoãn bị rối hình giết chết có phải thống khoái hơn không? Giờ thì ta sẽ ban cho ngươi cái chết đau đớn nhất.” Bạch Diện lơ lứng trên cao nở nụ cười man rợ, đại đao vác trên vai, một tay giơ ra với vô số mảnh cước, tất cả đều cắm trên người nàng, cố định nàng trên mặt đất.

“Một thần thú Bạch Xà, lại lầm lạc đi vào ma đạo đến mức này…” Khóe miệng Song Linh chảy ra dòng máu tươi, ý thức mơ hồ được tiên khí trụ lại, muốn động cũng không thể, hoàn toàn vô lực như cá nằm trên thớt tùy ý kẻ khác định đoạt.

“Tuyên muội của ta chắc hẳn rất cô đơn, ngươi xuống hoàng tuyền nhớ phải hầu hạ muội ấy.”

Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, biểu cảm vặn vẹo của Bạch Diện trong mắt nàng dần nhòe đi, thay vào đó là một bóng hình khác.

“Nhớ ta như vậy… nhưng không đi tìm ta sao?”

“Nhớ ta sao không đến với ta?”

“Ta vẫn luôn chờ ngươi. Ở nơi đó chờ ngươi.”

“Nhưng ngươi chưa từng đến, chưa từng nhớ tới.”

“Ta rất cô đơn.”

“Rất cô đơn…”

“Cô đơn… thúc sẽ không còn cô đơn…” Hai cánh môi vô thức mấp máy, mí mắt nặng trĩu dần dần thả lỏng, nàng thôi không dãy dụa nữa, hoàn toàn buông xuôi.

“Rết thúc thúc, ta đến với thúc đây…”

“CHẾT ĐI! SONG LINH THƯỢNG TIÊN!!!”

Âm thanh đại đao xé gió chém xuống ma sát với không khí thành tiếng rít chói tai, Song Linh thở ra hơi thở cuối cùng đón chờ cái chết.

Nhưng cái chết không đến như nàng tưởng…

Nàng cảm giác ngực áo bỗng nóng lên, giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn xé toạc không gian, đồng thời tê liệt toàn thân cũng được cởi bỏ.

Song Linh bật dậy khỏi mặt đất, không thể tin được nhìn cảnh tượng Bạch Diện bị đánh cho lăn lóc đằng xa, hắn gào rú ôm một bên bả vai đã trống không, máu tươi đầm đìa nhiễm đỏ toàn bộ y phục hắn.

“A… a?”

Song Linh run rẩy lấy ra cây trâm gỗ đào trong ngực áo, xung quanh cây trâm vẫn còn tỏa ra chút ánh sáng đang yếu dần rồi từ từ tắt hẳn. Ánh sáng tan đi, cây trâm gỗ cũng gẫy đôi.

“Rết thúc thúc…”

Nước mắt trong lành tí tách rơi lộp bộp lên hai nửa trâm gãy, kí ức dưới trăng hiển hiện nhưng người đã không còn.

“Gỗ đào ngàn năm?”

“…Ừ.”

“Thúc bị điên à!?”

Nàng hốt hoảng, gỗ đào chuyên dùng trừ yêu, gốc đào ngàn năm lại càng có linh tính, đừng nói là bị đâm, chỉ cần yêu ma động vào liền bị linh khí làm cho suy yếu.

"Ngươi nghĩ ta là gì?” Hắn hơi không vui nhìn thẳng vào nàng.

“Là…”

“Ngốc nghếch.”

Gỗ đào ngàn năm hấp thụ yêu lực của hắn, hấp thụ luôn tâm tư hắn muốn bảo vệ nàng. Hắn vẫn luôn ở bên nàng, luôn dõi theo nàng, bảo vệ nàng. Giống như hình bóng không do dự giang rộng hai tay đỡ lấy thiên lôi kia, giống như lời nói cuối cùng…

“Nhóc con, bảo trọng!”

...

“Khốn kiếp!!!”

Bạch Diện không ngờ kết cục lại có biến, hắn lại càng điên loạn hơn, cánh tay còn lại bắn vô số tơ cước ra tứ phía, nháy mắt đã có thêm một đám Rối hình xuất hiện bao vây quanh Song Linh. Từ phía trên cửa động đá cũng xuất hiện thêm một dàn Rối hình cung thủ sẵn sàng giương cung.

“Ta phải báo thù! Phải báo thù cho Tuyên muội! Phải BÁO THÙ!!!”

Bạch Diện vung tay, tất cả Rối hình cầm kiếm đồng loạt xông đến, cùng với Rối hình cung thủ đồng loạt bắn tên về phía Song Linh đang bất động nắm hai mảnh trâm gãy…

Keng!

Từ cánh rừng sau lưng Song Linh phóng ra vô vàn dải trắng, chặn đứng thế tấn công của đám Rối hình, cùng lúc, trước mặt nàng xuất hiện một bóng đen, hai tay giang ra đỡ lấy tất cả cung tiễn.

“Tướng công! Mau đưa nàng đi!”

Yêu tinh mang hình dạng nam nhân nhỏ nhắn vừa điều khiển những dải trắng cuốn lấy đám Rối hình, trong khi đó cương thi to lớn đỡ tên cho Song Linh tận dụng thời gian ôm lấy nàng bằng một tay biến mất trong bóng tối. Cả hai dùng tốc độ lớn nhất tẩu thoát, để lại Bạch Diện cùng tiếng gầm rú đằng sau.



“Các người… không phải đồng bọn của hắn?”

Song Linh ở trong vòng ôm của cương thi lại thấy an tâm lạ thường, nhận thấy yêu khí của Bạch Diện không còn nữa, nàng liền ngước lên hỏi.

“Ấy ấy! Đại tiên à, người nói vậy là oan cho chúng tôi lắm đó!” Yêu tinh chạy bên cạnh cương thi ló đầu ra đầy ủy khuất, hắn ném Xích kiếm lại cho nàng như ném một cục lửa, lại tiếp tục vừa chạy vừa giải thích. “Bọn tôi vốn đã truy lùng tên đó lâu rồi, vừa vặn hắn tới An Lạc gây án nên mới lưu lại đây, chỉ là tên này che giấu yêu khí và tung tích rất giỏi, lần nào chúng tôi tới nơi cũng đều muộn một bước, để hắn hại người. Lần này vốn dĩ chúng tôi đã đến sớm hơn, nhưng giữa đường lại nhảy ra một đám yêu hồ cản trở, xém chút là không cứu được ngài rồi!”

“… Tại sao hai người lại truy lùng hắn?”

“… Ái da tướng công! Tay của chàng đâu rồi!!!”

Cương thi: “….”

“Không sao! Chút nữa ta sẽ tìm cánh tay khác cho chàng.”

Song Linh: “…”

“Đại tiên, xem ra đồng minh của ngài tới rồi, chúng ta phải đi đây!”

Nói rồi hắn cùng cương thi đồng loạt dừng lại, cả hai bỏ nàng dựa vào một gốc cây rồi nhanh chóng rời đi. Trước khi biến mất hoàn toàn vào trong bóng tối, cương thi quay lại, sâu kín để cho nàng một ánh nhìn…