Revenge Of The Evil - Sự Trả Thù Của Ác Quỷ

Chương 7: Nguyễn trần thảo nhi




Hôm sau...

Ba tụi nó vừa đặt chân vào cửa lớp đã thấy cảnh hắn mặt đằng đằng sát khí nhìn Khánh ns bằng giọng nghiêm nghị:

- Vũ Minh Khánh, mày có j phải giải thích ko?

- Tất nhiên là ko - trái ngược vs thái độ nghiêm túc như tra khảo tội phạm của hắn,Khánh nhà ta trả lời bằng chất giọng vô tư vui vẻ đến lạ thường.

Nhận dc câu trả lời ko như mong đợi hắn mặt sầm sì, nghiến răng kiềm chế để ko bóp chết cái thằng tiểu tử ko biết trời cao đất dày j ở trước mặt.

Thực ra mọi chuyện cũng đều có lí do của nó. Chả là thế này ngày hôm qua, sau khi thấy nó và hắn thản nhiên ngồi co giò trong lớp đọc truyện vs nghe nhạc, bạn Trang yêu dấu đã vô cùng tức giận khi biết nó đi đánh lẻ một mình nên ko ngần ngại tặng cho nó mấy cục u trên đầu vs lí do " ngứa tay ngứa chân" và đã khiến Bảo Anh trầm tính của chúng ta đen mặt, lầm lì ko biết khi nào sẽ phát nổ. Điểm mấu chốt chính là bạn Thiên mỹ nam ngồi bên cạnh ko hề biết thân biết phận anh dũng ns vài câu bông đùa nhưng ko ngờ lại thành ném bật lửa vào thùng xăng và khiến ai kia thực sự bùng nổ. Và thế là chàng hoàng tử số một trong lòng mọi nữ sinh bị cái chân ko an phận của ai kia đá bay xuống mặt đất. Trong khi đó bạn Khánh bàn trên qủa là 1 con người nhanh nhạy, lập tức chớp thời cơ bấm máy ảnh. Kết qủa là khi hắn về nhà, khung ảnh có một ko hai kia đã yên phận trên tường nhà còn 2 vợ chồng lão gia thj đang vô cùng vui vẻ vừa thưởng thức trà đạo vừa ngắm nghía khung ảnh đích thân mình treo lên mỉm cười đầy hạnh phúc.

Đó là chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay chính là hệ qủa khó tránh khỏi. Lúc này đây Khánh đang tiu nghỉu về chỗ ngồi sau khi nhận hình phạt từ hắn. Minh ngồi bên cạnh chỉ quẳng lại một câu:" Ngay từ đầu m đã sai lầm rồi, tao bảo rồi mà m ko nghe" rồi ko để thằng bé hó hé dc câu nào Minh đã phi thẳng về chỗ vs Trang. Ngay khi Minh vừa đi Ngọc cũng vừa vặn vứt cặp lên bàn rồi ngồi xuống vỗ vai Khánh ánh mắt lộ rõ vẻ đồng cảm.

Bên phía nó, vừa hay lúc đặt mông xuống ghế, mot bóng đen chạy đến trc mặt nó cất giọng trong trẻo:

- Chị...

Nó giật mình ngẩng đầu lên nhìn thj thấy một nữ sinh xinh xắn đang chăm chú nhìn nó đầy vẻ cảm kích và dường như có chút...ngưỡng mộ chăng?? Nó nhìn nữ sinh kia ánh mắt lộ vẻ ko quen biết. Thấy vậy cô gái kia liền xụ mặt lí nhí hỏi:

- Chị, chị thực sự ko nhớ em sao?

-..... *im lặng*

- Chị, em chính là người chị cứu hôm qua đây, chị nhớ ko?

Lúc này nó ms khẽ nhíu mày cố nhớ lại rồi gật gật đầu. Qủa thật là hôm qua lúc nó vào cái khe hẻm đó có thấy 1 cô gái đang run rẩy ngồi trong góc tường. Nó ko nhớ ra cô ta căn bản là vì lúc đó cô ta đang úp mặt vào lòng bàn tay khóc thôi. Thật ko ngờ cô gái này vẫn nhớ nó lại còn tìm dc cả lớp nó nữa. Nhưng mà ns j thj ns dùng từ " cứu" thj nó thấy ko có đúng cho lắm. Đúng là việc nó xử lũ kia đã giúp cô ta thoát nạn nhưng mà nghĩ lại thj lúc đó nó chỉ thấy tụi đó ngứa mắt nên ms ra tay chứ ko hề có ý định giúp cô gái này. Chậc, nghĩ j chứ, chả quen biết j mà nghĩ là nó sẽ chấp nhận bẩntay mà cứu giúp ư. Qủa nhiên là qúa xem trọng lòng tốt của nó rồi