Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc

Chương 9




Emma lén đi dọc theo tư gia Lindworthy, lẩm bẩm oán thán bản thân suốt dọc đường.

“Mình thật là ngu. Để cho anh ấy lôi khỏi vũ phòng ra một khu vườn hoang vắng. Lẽ ra mình phải biết những chuyện như thế sẽ xảy ra chứ.”

Emma dừng lại, miễn cưỡng thừa nhận mình vô cùng thích nụ hôn của Alex.

“Thôi được, thì mình cũng thích,” cô lầm bầm. “Nhưng nó đã đẩy mình vào tình cảnh gì thế này? Mình rón rén đi như một tên trộm, hy vọng tìm thấy một cánh cửa phụ mà có thể có hoặc không tồn tại. Giày mình thì ướt, gấu váy chắc cũng rách vì vướng phải bụi hoa hồng, còn anh ấy thì thậm chí chẳng có vẻ gì là muốn cưới mình.”

Emma tê cả người. Chúa ơi, cô vừa nói gì thế? May mà cô đang nói chuyện một mình. Emma rùng mình bặm môi.

“Bỏ ngay ý nghĩ đó đi, Emma Elizabeth Dunster,” cô tự ra lệnh khi đi vòng qua góc phía sau biệt thự. Cô thực sự không muốn cưới Alex phải không? Không thể làm thế được. Cô luôn tâm niệm sẽ quay lại Boston tiếp quản công ty của cha. Khi cô lấy chồng, đó sẽ là một chàng trai người Mỹ tốt tính, người sẵn sàng điều hành công ty cùng với cô.

Nhưng nếu cô không bao giờ tìm thấy một chàng trai người Mỹ tốt tính như vậy thì sao? Và chàng trai ấy có đáng để cô tìm kiếm khi mà cô đã có sẵn một chàng trai người Anh tuyệt diệu ngay đây và ngay lúc này?

Emma thở dài khi nhớ tới Alex và những khoảnh khắc vụng trộm liền tràn ngập tâm trí cô. Lúc này phải thật lý trí, cô quyết định. Có bất kỳ lý do chính đáng nào dù chỉ để cô xem xét ý tưởng cưới Alexander Edward Ridgely, công tước Ashbourne tai tiếng đó không?

À, có một, anh hôn rất tuyệt.

Còn nữa!

Phải rồi, anh không bao giờ nói chuyện với cô bằng thái độ coi thường. Rất nhiều đàn ông nói chuyện với phụ nữ như thể họ là giống hạ đẳng và trí não chưa phát triển đầy đủ. Alex luôn nhìn nhận trí thông minh của cô cũng ngang hàng với anh.

Đúng là cô cũng thông minh không thua gì anh, Emma thầm khẳng định bằng một cái gật đầu.

Thêm nữa, cô cảm thấy thoải mái khi có mặt anh. Khi ở bên nhau, cô không bao giờ cảm thấy phải giấu giếm con người thật của mình dưới một lớp dày những điều giả tạo và ảo tưởng. Anh tỏ ra thích cô đúng như cô vốn thế.

Hơn thế nữa, anh rất có khiếu hài hước, điểm này giống cô đáng kể. Anh thích trêu ngươi cô một cách không thương tiếc, nhưng anh không bao giờ chơi ác, và anh có thể đón nhận một trò đùa cũng như đi đùa người khác. Cuộc sống chung với Alex chắc chắn không tẻ nhạt, cô có thể tin tưởng ở điều đó.

Và tất nhiên, anh hôn rất tuyệt.

Emma rên rỉ khi luồn qua cánh cửa phụ. Cô sẽ phải nghĩ thêm về chuyện này một chút.

Trong khi đó, Alex đã luồn trở lại vũ phòng qua cánh cửa kiểu Pháp và đang cố gắng hết sức mình hòa vào đám đông những người mà bình thường thì anh không mấy quan tâm. Nhưng anh rất muốn tỏ vẻ lịch lãm và bình thản để phòng có ai đó tình cờ chú ý đến việc anh và Emma vội vã ra vườn.

Anh vừa kể với huân tước Acton, một người bạn anh quen biết ở quán White, về chú ngựa đực mà anh mới mua được, thì phát hiện thấy Sophie và mẹ anh ở phía bên kia phòng.

“Xin lỗi cậu,” anh nhẹ nhàng nói. “Tôi thấy mẹ và em gái vừa đến. Tôi phải đi chào họ.” Alex gật đầu với bạn và chen qua đám đông đến chỗ gia đình.

Eugenia Ridgely, nữ công tước Ashbourne không phải là một người đường bệ. Thực ra bà có thể là một người đường bệ nếu bà cố tỏ ra như thế. Đôi mắt màu xanh lục của bà ánh lên những tia sáng ấm áp, đôi môi bà luôn nở nụ cười tươi tắn. Đi đôi với vẻ ngoài thân thiện là khiếu hài hước kiểu tưng tửng, khiến bà trở thành một trong những thành viên được yêu mến nhất trong xã hội thượng lưu nhiều năm liền. Bà là con gái bá tước và được tôn lên thành nữ công tước khi lấy cha Alex và Sophie, nhưng bà không bao giờ có thái độ trịnh thượng như hầu hết giới thượng lưu. Đôi mắt bà sáng lên khi nhìn thấy con trai băng qua vũ phòng tiến về phía mình.

“Chào mẹ,” Alex trìu mếm cắt lời, cúi xuống hôn vào má bà.

“À, Alex,” Eugenia vờ nghiêm nghị. “Thật hân hạnh được tham gia một sự kiện có sự hiện diện của con.” Bà chìa má, chờ đợi cái hôn của con theo đúng phép tắc.

Có thể dễ dàng thấy rằng Alex có cái miệng dẻo quẹo.

“Lúc nào cũng hân hạnh, thưa mẹ.”

“Mẹ biết rồi, con ạ. Nào, cô gái yêu quý đã lôi con ra khỏi chỗ ẩn náu đâu rồi?” Bà nghển cổ tìm kiếm mái tóc đỏ quen thuộc của Emma.

“Thực ra, con vẫn chưa tìm thấy cô ấy đâu từ sau khi chúng con khiêu vũ nửa tiếng trước.”

“Con nhìn thấy cô ấy ra vườn,” Sophie cho biết.

Alex ném về phía cô ánh mắt mỉa mai. “Anh tưởng em tính lánh đời cơ mà.”

Sophie toét miệng cười, xoa tay dọc thân hình vẫn còn mảnh mai của mình. “Bốn tháng rồi nhưng em vẫn chưa lộ bụng đâu. May thật nhỉ?”

“Có lẽ đối với em thôi. Còn đối với anh, anh nín thở chờ ngày em phình lên như con bê cái.”

“Quỷ sứ!” Sophie giẫm mạnh lên chân anh.

Alex mỉm cười tinh quái. “A, cô em gái bò cái yêu quý.”

“Thật tiếc vì Emma không có ở đây,” bà Eugenia nói, phớt lờ cuộc cãi cọ của các con. “Mẹ rất muốn gặp cô ấy. Con bảo khi nào thì hỏi cưới người ta ấy nhỉ, Alex?”

“Con có bảo gì đâu.”

“Hừm, mẹ thề là con đã nhắc gì đó với mẹ về chuyện này.”

“Thế chắc là thằng em sinh đôi xấu tính của con nói đấy,” Alex nói như thật.

Bà Eugenia quyết định bỏ qua thái độ mỉa mai của con. “Nói thật chứ, con mà để tuột mất cô ấy thì con đúng là thằng ngốc.”

“Mẹ nói đấy nhé.”

“Mẹ vẫn là mẹ của con mà.”

“Con biết, mẹ cứ tin con.”

“Con phải nghe lời mẹ. Mẹ biết điều gì tốt nhất cho con.”

Alex mỉm cười. “Con tin rằng mẹ tin mẹ biết điều gì tốt nhất cho con.”

Bà Eugenia mắng. “Con thật ương bướng.”

Sophie từ nãy vẫn im lặng khác với tính cách vốn có, bỗng nhiên chen vào. “Con nghĩ mẹ nên mặc kệ anh ấy, mẹ ạ.”

“Cảm ơn em,” Alex nói giọng biết ơn.

“Hơn nữa, con nghĩ anh ấy có hỏi cưới thì cô ấy cũng chẳng đồng ý đâu.”

Alex nhảy dựng lên. Tất nhiên cô ấy sẽ đồng ý – anh mỉm cười thân tình với em gái. “Không phải giở trò khích tướng.”

“Phải, chắc em khích tướng đấy. Em gái thì phải làm thế chứ.”

“Không ăn thua đâu.”

“Thật à? Em thì lại nghĩ nó rất hiệu quả là đằng khác. Anh nghiến răng kèn kẹt khi em nói rằng cô ấy không muốn lấy anh.”

“Ái chà, mình thật ngưỡng mộ gia đình mình,” Alex thở dài.

“Vui lên, con yêu,” nữ công tước mỉm cười. “Chúng ta còn hơn khối kẻ khác. Hãy nhớ lời mẹ.”

“Con sẽ nhớ,” Alex nói và cúi xuống hôn mạnh một cái nữa lên má bà.

“Ồ, nhìn kìa!” nữ công tước bỗng kêu lên chỉ ra phía sàn nhảy. “Cậu bạn Dunford của con đang khiêu vũ cùng Belle Blydon. Có lẽ con nên đề nghị được nhảy điệu tiếp theo với cô ấy. Quả là một cô gái duyên dáng, và mẹ không muốn để cô ấy buồn nếu bị bỏ lại một mình trong vũ điệu tiếp theo đâu.”

Alex nhìn mẹ vẻ hoài nghi. “Tiểu thư Arabella không thiếu gì kẻ theo đuổi.”

“Phải, à mà, việc gì cũng có lần đầu tiên, mà mẹ thì rất ghét khi thấy cô ấy buồn.”

“Mẹ cố gắng tống khứ con đi phải không, mẹ?”

“Phải đấy, mà con thì đang làm chuyện đó trở nên cực kỳ khó khăn.”

Alex thở dài khi chuẩn bị mời Belle nhảy điệu tiếp theo. “Hai người đừng âm mưu tấn công trong lúc con vắng mặt đấy nhé.”

Khi Alex đã hoàn toàn ra khỏi tầm nghe, bà Eugenia quay sang con gái nói, “Sophie, chúng ta phải hành động kiên quyết.”

“Con hoàn toàn đồng ý,” Sophie trả lời. “Có điều con không biết chính xác thì cần hành động kiên quyết như thế nào.”

“Mẹ đã nghĩ kỹ về chuyện này rồi.”

“Chắc chắn là thế,” Sophie lẩm bẩm, miệng thấp thoáng nụ cười.

Bà Eugenia nhìn con gái bằng ánh mắt sắc sảo nhưng phớt lờ lời cô. “Mẹ đã quyết định rằng chúng ta cần một kỳ nghỉ cuối tuần ở nông thôn.”

“Mẹ định làm gì? Bắt Alex đi cùng mẹ đến Westonbirt để tra tấn đến khi anh ấy phải đồng ý hỏi cưới Emma?”

“Vớ vẩn. Chúng ta sẽ đề nghị nhà Blydon đi cùng chứ. Và tất nhiên chúng ta sẽ cương quyết đòi họ mang theo cả cô cháu gái yêu quý.”

“Quả là sáng suốt!” Sophie kêu lên.

“Và sau đó, chúng ta sẽ để chúng lại riêng với nhau bất cứ lúc nào có thể.”

“Chính xác. Chúng ta sẽ tạo cơ hội cho họ đi dã ngoại cùng nhau, cưỡi ngựa trong rừng – kiểu như thế.” Sophie dừng lại một lát, bặm môi nghĩ. “Alex sẽ biết tỏng chuyện này, tất nhiên.”

“Tất nhiên.”

“Nhưng con không nghĩ điều đó quan trọng. Anh ấy cũng mê tít cô nàng rồi, và sẽ làm mọi chuyện để được ở một mình với cô ấy – cho dù điều đó có nghĩa là phải tuân theo những kế hoạch chẳng mấy khôn khéo của mẹ.”

“Chưa biết chừng nó sẽ vớ ngay lấy sáng kiến này để mà lỡ chớn với con bé.” Bà Eugenia vỗ tay thích thú trước khả năng này.

“Mẹ!” Sophie kêu lên. “Con không thể tin được rằng mẹ lại nói ra điều đó. Thậm chí con không thể tin được mẹ lại nghĩ thế.”

Bà Eugenia thở dài, tiếng thở dài của một bà mẹ mệt mỏi. “Tuổi ngày càng cao mẹ càng thấy chẳng việc gì phải ngại này ngại nọ nữa. Với lại Alex vẫn là một người trọng danh dự sau tất cả những trò phóng đãng của nó.”

“Vâng, tất nhiên. Anh ấy mới hai mươi chín tuổi. Con nghĩ rằng anh ấy vẫn còn biết e ngại.”

Đôi mắt xanh lục của bà Eugenia nheo lại, “Con chế giễu mẹ đấy à?”

“Đúng vậy.”

“Hừm. Mẹ hy vọng con thấy vui thích.”

Sophie phấn khởi gật đầu.

“Mẹ muốn nói là,” bà Eugenia tiếp tục, “nếu Alex lỡ chớn với cô Dunster của chúng ta theo cách nào đó…”

“Cưỡng đoạt cô ấy, mẹ định nói vậy,” Sophie ngắt lời.

“Con muốn gọi là gì thì tùy, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, vì, à, lửa tình đam mê bốc cháy – nó sẽ phải vì danh dự mà phải cưới cô ấy chứ còn gì nữa.”

“Bắt con trai mẹ phải cưới vợ theo cách đó liệu có quá đáng không?” Sophie hỏi, vẫn không thể tin được rằng cô có thể thảo luận những chuyện tế nhị như vậy với mẹ mình. “Thế còn Emma thì sao? Không chắc cô ấy đã sung sướng vì bị cưỡng đoạt đâu.”

Eugenia nhìn thẳng vào mắt con gái. “Con có thích Emma không?”

“Tất nhiên là có.”

“Con có muốn Alex cưới cô ấy không?”

“Tất nhiên là có. Con rất muốn Emma làm chị dâu.”

“Con có nghĩ rằng có người phụ nữ nào khác khiến anh trai con cảm thấy hạnh phúc hơn?”

“Vâng, không, không chắc là có.”

Bà Eugenia nhún vai. “Cứu cánh biện minh cho phương tiện, con yêu, cứu cánh biện minh cho phương tiện.”

“Con không thể tin được rằng mẹ lại mưu lược như vậy,” Sophie suýt xoa. “Hơn thế nữa, mẹ còn không chắc rằng anh ấy có lỡ chớn với cô ấy không!”

Bà Eugenia tỏ vẻ tự mãn. “Chắc chắn nó sẽ cố.”

“Mẹ!”

“Phải, nó sẽ làm thế. Mẹ biết chắc điều đó. Gặp kẻ phóng đãng là mẹ biết liền, cho dù đó là con trai mẹ. Đặc biệt nếu đó là con trai mẹ.” Bà Eugenia quay sang phía Sophie với nụ cười lọc lõi. “Nó rất giống cha con, con biết đấy.”

“Mẹ!”

Bà cười tươi hơn, chìm đắm trong kỷ niệm. “Alex sinh ra chỉ bảy tháng sau ngày cưới của bố mẹ. Cha con là một người tình tuyệt vời.”

Shophie vỗ tay lên trán. “Đừng nói nữa mà mẹ. Con thực sự không muốn biết gì về những chi tiết thầm kín trong cuộc sống của cha mẹ đâu.” Cô thở dài thườn thượt. “Thực tình con thích nghĩ rằng cha mẹ đều hoàn toàn trinh bạch.”

“Nếu cha mẹ trinh bạch, con yêu” – Eugenia cười khoái trá và thân mật gí trán cô con gái – “thì giờ có con ở đây mà kêu mẹ đừng nói nữa chắc.”

Sophie đỏ mặt. “Dù gì thì gì, con cũng không muốn nghe chuyện đó đâu.”

Eugenia âu yếm vỗ vỗ cánh tay con gái. “Mẹ đồng ý nếu điều đó khiến con cảm thấy thoải mái hơn, con yêu.”

“Có đấy ạ, mẹ tin con đi. Con hoàn toàn không thể tin được rằng mẹ lại kể cho con nghe điều đó.”

Bà Eugenia mỉm cười lắc đầu. “Mẹ sợ rằng sự đúng mực cũng song hành cùng những e ngại dè chừng đấy.” Nói đến đó, bà tha thẩn vào đám đông tìm kiếm phu nhân Worth.

Trong lúc đó, Belle và Dunford đang hân hoan hòa mình trong vũ điệu valse đưa họ đi khắp vũ phòng. Điệu valse khi đó còn khá mới, và một số cho đó là điều chướng mắt, nhưng Belle và Dunford rất thích, và không chỉ bởi vì nó chọc tức những kẻ ù lì trong xã hội thượng lưu. Họ yêu thích vũ điệu này chủ yếu bởi nó cho phép cặp đôi tiếp tục trò chuyện mà không cần phải xoay lưng lại. Họ đang tranh thủ thuận lợi này để tranh cãi quyết liệt về vở nhạc kịch mà cả hai người vừa mới xem, thì Dunford bỗng thay đổi đề tài.

“Cậu ấy phải lòng chị họ em đấy, em biết không.”

Belle được xem là một trong những người khiêu vũ điêu nghệ nhất trong giới thượng lưu, nhưng lần này cô không chỉ hụt một bước chân mà hụt đến ba bước. “Anh ấy nói với anh thế à?” cô hỏi, há hốc mồm kinh ngạc.

Dunford khẽ kéo để đưa cô trở lại điệu nhạc. “À, không nói rõ ràng,” anh thú nhận, “nhưng anh biết Ashbourne đã mười năm nay, tin anh đi, trước đây cậu ta chưa bao giờ ngu ngốc trước một phụ nữ như thế.”

“Em không nghĩ yêu lại ngốc đâu.”

“Không phải chuyện đó, em biết mà, Arabella.” Dunford dừng lại một lúc và mỉm cười vô tội với Alex, người vừa nhìn thấy anh từ phía bên kia phòng khiêu vũ. Quay lại phía Belle, anh nói thêm, “Sự thật là cậu ấy hoàn toàn điên dại vì chị họ em, nhưng anh sợ rằng cậu ấy vẫn chắc mẩm trong đầu là sẽ không cưới vợ cho đến khi nào gần bốn mươi, và rằng cậu ấy sẽ không làm gì hết.”

“Nhưng tại sao anh ấy lại cố chấp không chịu cưới vợ lúc này?”

“Khi Ashbourne mới ra mắt xã hội thượng lưu, cậu ấy đã thừa hưởng tước hiệu, và cậu ấy cũng cực kỳ giàu có.”

“Và khá đẹp trai nữa.”

Dunford mỉm cười lạnh nhạt. “Thế là bắt đầu một cuộc chạy đua điên cuồng. Mọi cô gái chưa chồng, và cả vài cô có chồng, đều nhào vào cậu ta.”

“Em đoán là anh ấy thấy tự mãn trước sự chú ý này,” Belle phỏng đoán.

“Ngược lại, Ashbourne có mù đâu. Cậu ấy thừa biết phần lớn đám đàn bà xun xoe quanh mình quan tâm đến việc trở thành công tước phu nhân giàu có hơn là tìm hiểu chính bản thân cậu ấy. Tất cả những gì đã trải qua khiến cậu ấy hoàn toàn quay lưng lại với xã hội. Cậu ấy lên đường đi chiến đấu ở Bán Đảo, nhưng anh không nghĩ cậu ấy ra đi hoàn toàn vì yêu nước. Cậu ấy không bập vào những phụ nữ cao quý nhất.” Dunford dừng lại nhìn thẳng vào mắt Belle. “Ngay cả em cũng phải công nhận rằng hầu hết các quý bà, quý cô thượng lưu đúng là rất nực cười.”

“Tất nhiên, nhưng Emma không thế, và anh ấy biết điều đó. Em còn nghĩ rằng anh ấy sung sướng run lên vì tìm được một người như chị ấy.”

“Việc đó cũng hợp tình hợp lý, phải không?” m nhạc dừng lại, và Dunford cầm tay Belle kéo cô sang rìa sàn nhảy. “Nhưng trong quá trình đó, sự mất lòng tin vào phụ nữ đã biến thành quyết định không kết hôn chừng nào có thể, và anh nghĩ rằng ngay từ đầu cậu ấy đã quên phắt lý do tại sao mình lại trở nên cố chấp không chịu kết hôn.”

“Đó là chuyện ngu ngốc nhất mà em từng được nghe!”

Dunford chưa kịp trả lời thì họ nghe thấy giọng cười khoái trá. “Đời tôi đã từng nghe thấy rất nhiều chuyện ngu ngốc, Belle. Tôi vô cùng tò mò được nghe thấy điều ngu ngốc nhất ấy.”

Belle hoảng sợ ngước lên thì thấy Alex đang đứng trước mặt mời cô nhảy. “Ừm,” cô vội vàng ứng phó, “anh Dunford đây nghĩ rằng, trong các vở nhạc kịch, ừm, người ta nên hát ít đi.”

“Cậu ấy nghĩ thế hả?”

“Phải, anh ấy nghĩ thế. Anh ấy cho rằng người ta nên đối thoại nhiều hơn.” Belle nhìn Alex đầy hy vọng. Anh không tin một lời nào của cô và cô biết điều đó. Nhưng cô vẫn không nghĩ rằng anh đã nghe thấy họ bàn về anh, vì thế cô cảm thấy thật may. Không thể nghĩ thêm được điều gì để nói, cô trao cho Alex nụ cười mà cô biết chắc là trông rất yếu ớt.

“Mẹ anh ra lệnh cho anh mời em nhảy, Belle,” Alex thật thà nói, nhăn nhở cười coi như không hay biết sự thất vọng ra mặt của cô.

“Lạy Chúa,” Belle trả lời, “em không nghĩ rằng sự mến mộ đối với em lại xuống thấp đến mức đàn ông phải đợi mẹ ra lệnh mới đến mời em nhảy.”

“Em đừng lo. Mẹ anh chỉ cố xua anh đi để bà và em gái anh có thể sắp đặt cuộc đời anh mà anh không can thiệp được thôi.”

“m mưu cưới vợ cho cậu, tôi đoán thế,” Dunford phỏng đoán.

“Chắc chắn.”

“Cưới Emma.”

“Chắc chắn.”

“Có lẽ cậu sẽ phải nhượng bộ mà hỏi cưới cô ấy.”

“Cứ đợi đấy.” Alex cầm tay Bele chuẩn bị đưa cô ra sàn nhảy. “Dù sao thì tôi cũng không phải là loại đàn ông thích hôn nhân.”

“Phải,” Belle lạnh lùng tuyên bố, “chị em cũng thế!”

Quay vào hành lang bên cạnh, Emma ngã phịch xuống sàn trong bộ dạng nhếch nhác úi xùi. Ai đó đã để mở cửa bên cạnh, nhưng không có nến chiếu sáng hành lang. Chính vì thế cô chỉ nhìn thấy bậc cửa khi đặt mông lên đó. Cô thậm chí không cố kiềm chế tiếng rên rỉ khi từ từ đứng dậy, xoay cổ và chân tay để dãn các khớp xương đau mỏi. Khi lơ đãng xoa chỗ đau ở mông, cô ước ao giá nhà Lindworthy đặt một tấm thảm trong phòng này có phải là chu đáo không.

“Mày thấy đấy,” cô lẩm bẩm, tiếp tục cuộc độc thoại mà cô đã bắt đầu từ trong vườn, “Alexander Ridgely rõ ràng là mối nguy hiểm đối với sức khỏe của mày, mày nhẽ ra cần cố gắng tránh xa anh ta mới phải.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý.”

Emma giật mình quay lại đối mặt với một người ăn mặc lịch lãm, tóc màu cát, khoảng gần ba mươi tuổi. Cô nhận ra ngay đó là Anthony Woodside, tử tước Benton.

Emma rền rĩ trong lòng. Mấy tuần đầu mùa vũ hội cô có gặp Woodside và ngay lập tức thấy ghét anh ta. Anh ta đã đeo đuổi Belle hơn một năm và sẽ không để cho cô yên mặc dù cô cố xua anh ta ra mặt. Emma cố gắng hết sức tránh mặt anh ta trong những sự kiện sau đó, nhưng đôi khi cô không thể thoát được một điệu nhảy xã giao. Anh ta không có gì quá đáng; cung cách không có gì quá đáng nói, và anh ta rõ ràng là thông minh. Thái độ xem thường của Emma là phản ứng trước những thứ khó thấy hơn trong tính cách của anh ta. Giọng nói, cái cách anh ta nhìn cô, kiểu nghiêng đầu khi anh ta dò xét vũ phòng – tất cả những thứ đó không hiểu sao khiến Emma cảm thấy rất bất an khi có sự hiện diện của anh ta. Anh ta là một người kỳ lạ, bên ngoài tỏ ra lịch thiệp với cô song có vẻ khinh khỉnh việc cô là người Mỹ và không có tước hiệu. Hơn nữa, Alex dường như cũng rất coi thường con người này.

Vì thế đương nhiên Emma không vui sướng gì khi đối mặt với anh ta trong hành lang nhà Lindworthy. “Xin chào nhà quý tộc,” cô lịch sự nói và cố gắng gạt đi thực tế rõ ràng là cô đang đơn độc, cách xa bữa tiệc, và thực sự là vừa ngã từ vườn vào hành lang. Cô cầu mong anh ta không nhìn thấy cô vừa ngã phệt xuống sàn nhà, nhưng chỉ nhìn qua nụ cười khinh khỉnh kia, cô cũng đủ biết rằng mình không may mắn đến thế.

“Tôi tin rằng cô không bị thương sau cú ngã.”

Emma vô cùng tức giận khi nhận thấy những lời này của anh ta ám chỉ đến bộ ngực của cô. Cô thấy khó chịu quá thể và định kéo váy lên, nhưng không thể để cho gã tử tước đáng gét hài lòng nhận thấy rằng hắn đã làm cho cô lo lắng. “Cảm ơn sự quan tâm của ngài, thưa tử tước,” cô nói qua hàm răng nghiến chặt. “Nhưng xin cam đoan với ngài là tôi hoàn toàn khỏe. Tuy nhiên, xin thứ lỗi, thật tình tôi phải quay lại bữa tiệc, kẻo người nhà tôi lại mong.” Emma định đi, nhưng anh ta nhanh tay túm lấy cánh tay cô. Bàn tay nắm không chặt, cũng không tàn bạo, nhưng Woodside giữ cô rất chắc, và thể hiện rõ là anh ta không định để cô đi ngay.

“Cô Dunster yêu quý,” anh ta nhẹ nhàng nói, giọng điệu mượt mà đánh lừa cảm giác về bàn tay siết chặt. “Tôi thấy tò mò về sự hiện diện của cô trong hành lang vắng vẻ vào lúc này.”

Emma không nói gì.

Bàn tay của Woodside khẽ siết chặt hơn. “Đừng vội quay phắt đi chứ, cô Dunster? Sự thông minh nổi tiếng của cô đâu rồi?”

“Sự thông minh của tôi để dành cho bạn bè tôi,” cô lạnh băng trả lời.

“Và gia đình nữa chứ?”

Emma chớp mắt, không biết nên đáp lại như thế nào trước nhận xét này.

“Tôi có cảm giác, thưa cô Dunster, rằng tôi và cô sẽ sớm gần gũi hơn bạn bè thông thường.”

Anh ta đột ngột buông tay cô ra, và Emma giật tay về. “Nếu ngài nghĩ rằng tôi sẽ hạ cố…”

Woodside cười phá lên trước sự đanh đá trong giọng nói của cô. “Ai lại tự đề cao bản thân mình thế chứ, cô Dunster. Tôi cho rằng cô quyến rũ đấy, nhưng cô không thuộc dòng dõi mà tôi yêu cầu.”

Emma lùi lại một bước, tự hỏi anh ta đang nói về cô hay một con ngựa.

“Tôi là người thuộc dòng họ Woodside. Chúng tôi có thể hạ mình với các cô gái Mỹ tóc đỏ, nhưng chắc chắn sẽ không cưới họ.”

Cánh tay được tự do của Emma vung lên định tát vào mặt anh ta, nhưng anh ta đã chặn cú đánh trước khi nó tới nơi.

“Này, này, cô Dunster, chống lại tôi không ích gì đâu. Cuối cùng, một khi tôi cưới em họ cô, tôi có thể dễ dàng cấm cô ta qua lại với cô.”

Emma cười vào mặt anh ta. “Anh nghĩ rằng Belle sẽ cưới anh ư? Con bé còn khó lòng chịu khiêu vũ với anh cơ.”

Woodside bóp chặt khuỷu tay cô đến mức cô không thể không nhăn nhó vì đau. Sự tuyệt vọng của cô khiến anh ta hài lòng, và ánh mắt nhợt nhạt của anh ta lóe lên đầy nguy hiểm trong ánh sáng lờ mờ của hành lang. Emma vênh mặt lên một cách bướng bỉnh, và bỗng nhiên anh ta buông tay cô ra, khiến cô loạng choạng vài bước.

“Cô đừng phí thời gian với Ashbourne, cưng ạ. Anh ta không bao giờ cưới cái loại cô đâu.” Nói đến đó Woodside cười phá lên, cúi chào lịch lãm rồi biến mất vào bóng tối.

Emma xoa khuỷu tay đau nhức và hơi bối rối bởi cuộc chạm trán. Cô không thể ở trong hành lang này suốt đêm, vì vậy cô bắt đầu lặng lẽ hết mở rồi đóng các cánh cửa, tìm kiếm phòng rửa mặt. Sau năm lần, cô đã tìm thấy phòng rửa mặt bèn chui tọt vào bên trong, đóng cánh cửa nặng nề lại phía sau. Một ngọn nến đặt trong lồng đèn, thắp sáng mờ ảo căn phòng nhỏ. Cô vừa rên rỉ vừa kiểm tra hư hại qua gương. Trông cô thật lôi thôi. Cô nhanh chóng kết luận rằng mình không biết chỉnh lại mái tóc, vì vậy cô tháo hết ghim để lên mặt bàn, mặc kệ nhà Lindworthy nghĩ gì thì nghĩ khi họ thấy đống cặp này vào ngày hôm sau. Cô gỡ chiếc xược nạm ngọc lục bảo giữ phần tóc trên đỉnh đầu và mái, để những lọn tóc xoăn màu lửa ôm nhẹ gương mặt.

“Đành thế vậy,” cô thều thào. “Hy vọng không ai nhận thấy mình thay đổi kiểu tóc. Mà mình cũng toàn để kiểu tóc này đấy thôi.”

Kiểm tra nhanh trang phục cô thấy có vài ngọn cỏ bám vào váy nhưng không có thiệt hại nào không khắc phục được. Cô nhặt cỏ đặt lên bàn cùng với mớ cặp ghim. Thêm phần bí hiểm cho nhà Lindworthy vào ngày hôm sau, cô quyết định, tự an ủi mình với ý tưởng cô có thể làm cho cuộc sống của chủ nhà thêm thú vị. Cô lia mắt khắp chân váy tìm kiếm những ngọn cỏ bướng bỉnh, nhưng cuối cùng bỏ cuộc, tự nhủ nếu có bỏ sót ngọn cỏ nào thì cũng không sao vì chí ít chiếc váy của cô cũng màu xanh lá cây. Quan trọng hơn hết là không có ai nghi ngờ hành tung của cô. Không đáng sợ lắm nếu người ta thì thầm với nhau rằng cô đã ở một mình với Alex. Nhưng nếu ai đó nhận ra rằng cô đã ở một mình với Woodside thì cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô vẫn không thể tin được rằng anh ta còn nghĩ Belle sẽ lấy anh ta. Chắc chắn đó là hàm ý của anh ta khi nói rằng một ngày nào đó họ sẽ thân thiết trên mức bạn bè. Emma rùng mình ghê sợ, cố xua Woodside khỏi tâm trí.

Cô đặt tay lên nắm cửa và hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Đôi giày của cô ướt nhem nhép, nhưng cô hầu như không thể làm gì được, vì vậy cô đành trở lại hành lang tối với hy vọng tìm được đường quay lại mà khồn gặp thêm xúi quẩy nào.

Khi quay lại vũ phòng ồn ào, cô thò đầu vào, lo lắng nhìn khắp các gương mặt cho đến khi bắt gặp Belle. Emma chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu hơn. Song nhìn kỹ thấy Belle đang đứng cạnh Alex và Dunford, cô chỉ biết ngậm ngùi khi không thể nói chuyện riêng với Belle được. Sau khoảng ba mươi giây giơ tay ra hiệu một cách kỳ quặc và cầu mong không ai nhìn thấy, cuối cùng cô đã bắt được ánh mắt của em họ, Belle vội vàng đi tới, hai người đàn ông theo sát gót.

“Chị vừa đi đâu về thế?” Belle vội vàng hỏi. “Em tìm chị suốt.”

“Chị có chút việc bận,” Emma nói tỉnh bơ, mắt dừng lại trên gương mặt Alex đầy hàm ý. Belle không để lọt sự giao cảm âm thầm ấy, và cô cũng quay sang Alex, tay chống nạnh.

“Chúa ơi,” Dunford dài giọng. “Tôi cảm thấy cực kỳ may mắn vì không phải đón nhận trận chửi mắng này.”

“Tôi không chửi,” Emma trả lời khô khan, trút lên Dunford ánh mắt chẳng kém gì lời mắng nhiếc. “Tôi chỉ nhìn thẳng vào anh ấy thôi. Dù gì thì tất cả cũng đã qua, chẳng quan trọng lắm.”

Alex nhìn kỹ gương mặt cô, nghĩ thầm trong bụng rằng thực sự việc này rất quan trọng, và hơn thế nữa, nó cũng còn lâu mới qua.

“Vấn đề là,” Emma quay sang Belle ngầm chuyển hướng cuộc nói chuyện sang phía cô em họ, “chị đã đổi ý bởi không muốn sa vào một cuộc tranh cãi với dượng Henry và cô Caroline về trang phục.” Không nhắc gì đến Alex.

“Ý hay đấy,” Belle đồng ý.

Emma quay lại phía hai người đàn ông. “Nếu hai anh lấy giùm tôi chiếc khăn choàng thì tôi sẽ rất biết ơn.”

“Tôi không hiểu tại sao lại cần đến hai người đàn ông trưởng thành đi lấy một chiếc khăn choàng,” Dunford suy tư.

“Dunford,” Belle quả quyết nói. “Anh có thể đi được không?”

Dunford lẩm bẩm gì đó về những cô gái tóc vàng đanh đá, song vẫn ngoan ngoãn đi sang bên kia phòng khiêu vũ lấy khăn cho Emma. Và sau một hồi hết bóng gió rồi ý tứ rồi đành nói toạc móng heo, anh ta mới bắt được Alex đi cùng. Họ quay về vừa kịp, chỉ vài giây sau khi Emma khoác chiếc khăn lên đôi vai trắng muốt thì phu nhân Worthy đột ngột xuất hiện, nụ cười tươi sáng bừng trên gương mặt.

“Tôi có tin tuyệt vời đây,” bà nói đoạn quay sang hai cô gái trẻ. “Bà Eugenia vừa mời tất cả chúng ta đi nghỉ một chuyến ngắn ngày ở Westonbirt.” Bà khẽ nghiêng đầu nói với Alex. “Tuyệt vời chứ?”

“Tuyệt vời,” anh đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, không thể khẳng định được mình muốn cảm ơn hay nổi cáu với mẹ.

Bà Caroline quay nhanh lại phía Belle và Emma. “Henry bị đau đầu, nên e là chúng ta phải cáo lỗi về ngay.” Bà quay lại nhìn Alex và Dunford. “Cô rất xin lỗi, nhưng mong các cháu thông cảm…” Hai chàng trai chưa kịp trả lời, bà Caroline đã phẩy phẩy tay bảo hai người mà bà giám hộ lui bước, và chỉ trong vài phút, cả nhà Blydon đã lên xe ngựa.