Romeo Vs Romeo

Chương 7




Ồn ---- Ồn ào quá! Đầu Âu Dương Thành lấy lại được tri giác cảm giác đầu tiên chính là ồn! Sau đó là đau! Đau đầu!

"Ai ----" Nóng quá! Cảm giác cả người một mảnh hừng hực, như bị phơi nắng quá lâu, nghĩ thầm có thể là đêm qua trước khi đi ngủ quên không kéo rèm. Lại rên rỉ một tiếng, hắn thấy có chút khó thở, muốn trở mình, kết quả phát hiện ra tư thế ngủ quỷ dị của mình, hình như đang tựa vào cái gì thì phải! Ơ? Sao lại thế này? Có cái gì đó là lạ nha? Đêm qua làm sao mình về đến nhà được ta? Hoàn toàn không có chút ấn tượng, hơn nữa ---- sao cứ có cảm giác cả người hơi hơi phập phồng lúc lên lúc xuống? Cái nhịp này ---- có chút giống hô hấp của người khác nha!

Hô hấp ---- Âu Dương Thành ép buộc đôi mắt mỏi nhừ của mình mở ra, trước mắt một mảnh mơ hồ, đau đầu sau khi say rượu khiến cho thị lực suy giảm, nhưng cũng chưa tới mức không nhìn rõ được tình huống trước mắt, mờ mịt ngẩng đầu, đằng trước là một cái bụng! Đúng thế, trên bụng bằng phẳng còn có những đường cơ bụng kiện mỹ, lại hướng lên trên nữa nhìn, là cơ ngực kiện mỹ, nhưng hướng lên nhìn tiếp, là yết hầu kiện mỹ (cái này cũng có thế kiện mỹ??) ---- yết hầu?

Âu Dương Thành trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, lần thứ ba trừng mắt nhìn, khẳng định người mình loạn tính sau khi say đêm qua không phải đàn bà, bởi vì trước mắt rõ ràng là đàn ông... đàn ông...

A ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!

Nếu một tiếng này kêu ra, không thể nghi ngờ có thể thổi bay cả nóc nhà, bất quá Âu Dương Thành không có kêu. Tựa như người thương tâm quá độ ngay đến khóc cũng khóc không ra tiếng, kinh hách quá độ, ngay cả kêu cũng kêu không thành tiếng, tất cả đều bị nuốt trở về! Bất quá phối hợp với bộ mặt kinh hãi của Âu Dương Thành, vẫn đủ chứng minh hắn bị dọa tới rồi! Cả người hoàn toàn tỉnh ngủ, hơn nữa nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn có thể thấy tuyệt đối sợ hãi không nhỏ!

Bình, bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Dại ra nhìn cơ bụng hoàn mỹ trước mắt, Âu Dương Thành môi run rẩy không ngừng tự nhắc nhở chính mình đến tỉnh ngủ, đầu tiên không làm gì hết, nghĩ lại, cẩn thận nghĩ lại... đêm qua, hắn rốt cuộc...

Đêm qua.......

Siêu cấp buồn chán, Âu Dương Thành một mình rời khỏi đại sảnh yến hội đi ra vườn hoa. Đúng là một nơi rất đẹp, nơi nơi là hoa cỏ cây xanh, có vài loại hắn còn chưa từng thấy qua, đi một lát, chợt phát hiện phía trước có một con sông, ở trong thành phố mà cư nhiên làm sông nhân tạo, Âu Dương Thành có chút lắp bắp kinh hãi, rồi lại "tán thưởng" lắm kẻ thích ném tiền qua cửa sổ! Đồng thời cũng hưng trí bừng bừng đi về phía bờ sông, hai bên bờ không có đèn, nhưng bên kia bờ cách đó không xa lại có một ngọn hải đăng rất cao, nên toàn bộ sân vẫn sáng, tuy không sáng lắm, nhưng khiến cho người ta có cảm giác mới lạ, có chút ám muội, mông lung tựa như thích lại tựa như không. Trên mặt sông phảng phất một tầng hơi nước nhàn nhạt, mang đến một loại ảo giác như được bước vào chốn thần tiên.

Âu Dương Thành vừa đi vừa nghĩ, nếu lúc này bên bờ sông lại có người nào tựa tiên nữ đang ngóng trông hắn, thì thật quá lãng mạng, bất quá ---- vừa nghĩ như vậy, đột nhiên một cái bóng thoát ra từ lòng sông, nhìn ngoại hình có lẽ là người, nhưng vẫn làm hắn hoảng sợ!

Nửa đêm nửa hôm, bốn bề vắng lặng, tự dưng vô thanh vô tức nảy ra một bóng người, lại còn không biết có phải người hay không, ai nhìn mà chả sợ?

Bóng người lộ ra nửa người trên, sau đó nhìn xung quanh một chút, cuối cùng thấy Âu Dương Thành, rồi cứ thế tầm mắt dừng luôn trên người hắn bất động.

Trời ạ! Tiên nữ không phải đều nổi lên từ dòng sông như những đóa sen sao? Lẽ nào nhìn như Sadako thế này mà lại là tiên nữ? Nghe nói có rất nhiều người nhảy sông tự vẫn biến thành thủy quỷ, ám ở nơi mình chết chờ người đi qua sẽ kéo xuống làm kẻ chết thay, chẳng lẽ hôm nay hắn đụng phải một con? Âu Dương Thành vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết nên xoay người bỏ chạy hay vẫn nên hỏi trước một chút đối phương là người hay là quỷ. Nhưng đúng lúc này người kia đột nhiên ... cười, vì ánh sáng sau lưng nên Âu Dương Thành nhìn không rõ biểu tình của đối phương, nhưng hàm răng trắng chói lọi kia vẫn đủ cho hắn biết người kia đang cười, đồng thời khiến cho Âu Dương Thành lập tức quyết định: xoay người bỏ chạy!

Mặc kệ là người hay là quỷ, cười thành như vậy cũng tuyệt đối không phải thứ gì tốt! Âu Dương Thành cảm thấy cả người không thoải mái, cảm giác có chút không bình thường, nhưng vừa bước được vài bước, phía sau truyền đến tiếng kêu...

"Âu Dương! Cậu là Âu Dương Thành phải không? Cậu đừng đi ~~!"

Âu Dương Thành ngớ người, đây, đây... danh tiếng của mình từ khi nào nổi đến thế nha? Xoay người, bóng người dưới sông đã lội lên bờ, cả người nước nhỏ tong tỏng, đầu lắc lắc đi về phía hắn.

"Cậu chờ chút! Đừng chạy! Tôi cũng không phải quỷ cậu chạy cái gì chứ?" Thanh âm có chút ảo não.

Không phải quỷ? Âu Dương Thành cao thấp nhìn người nọ, hỏi: "Vậy ngươi là cái gì?"

Một tràng cười truyền tới, trong nháy mắt Âu Dương Thành cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng rồi lại không nhớ ra đã từng nghe qua ở nơi nào. Lúc này bóng người chậm rãi đi tới chỗ hắn, đến khi có thể nhìn rõ mặt người đó, Âu Dương Thành nhíu mày, còn chưa kịp nói, đối phương đã mở miệng trước.

"Âu Dương Thành, tôi là Phương Ẩn đây!"

Phương Ẩn? Âu Dương Thành ở trong đầu tìm tòi chủ nhân của cái tên.

"Cậu quên rồi?" Nhìn bộ dạng nhớ không ra của hắn, bóng người chạy vội tới, "Tôi là Phương Ẩn nha! Chính là người anh em Phương Ẩn học trung học với cậu đây nha!" Chỉ thiếu điều túm lấy cổ Âu Dương Thành lay, người ướt sũng nước kích động kêu, cũng không biết là nước sông hay nước miếng văng cả vào mặt Âu Dương Thành. Cả người vừa mò từ dưới nước lên, tóc tai dính vào mặt, nhìn không ra bộ dáng dài ngắn kiểu gì, có điều y nhắc đến anh em thời trung học, Âu Dương Thành có chút ấn tượng, bởi hồi trung học, người tự cho là anh em của hắn, chỉ có một!

"Cậu là... Phương Ẩn?" Âu Dương Thành có chút khó tin, tiểu tử này không phải tốt nghiệp trung học xong chạy qua Tây Ban Nha rồi sao?

"Đúng a! Phương Ẩn ~ Chính là Phương Ẩn ngày ngày đều kể chuyện cười cho cậu đó!" Vô cùng hưng phấn, rốt cuộc cũng được người ta nhớ ra, Phương Ẩn lau lau khuôn mặt đầy nước, sau đó cười cười vuốt đám tóc che mắt ra sau đầu, lộ ra cả khuôn mặt, một đôi mắt hoa đào lanh lợi khiến cho người ta khó có thể quên. Lúc này Âu Dương Thành mới nhớ lại, khuôn mặt này, đích thật chính là cái tên Phương Ẩn cực kỳ thích nói giỡn nhưng lại chẳng có ai thèm nghe, chỉ duy có hắn chịu được kia!

"Tiểu tử cậu còn sống à?" Âu Dương Thành thốt lên, sau đó cao hứng cười cười vỗ lưng Phương Ẩn.

"Đương nhiên! Cậu còn chưa chết thì tôi chết làm sao được? Ha ha ha~!

"Cậu nửa đêm không có việc gì ra đây lội sông làm cái gì vậy?" Giả quỷ dọa hắn, bất quá hắn cũng không bị dọa!

"Tại đá viên sỏi chơi không nghĩ tới cả giày cũng bay cùng luôn!"

"Thuận tiện cũng đá luôn cả người cậu xuống hả?"

"Âu Dương miệng cậu so với ngày xưa còn thối hơn đó! Trước kia còn là tiểu nam sinh cực kỳ ngây thơ!"

"Còn chưa có bằng cậu!"

Bạn cũ gặp lại, hơn nữa còn là bạn thân thời trung học, cảm giác thân thiết tự nhiên không cần nói nhiều. Hai người cứ như vậy hàn huyên một hồi lâu, thẳng đến khi Phương Ẩn hắt xì liên tục bốn cái mới phát hiện tình trạng hiện tại của hắn thật sự không ổn. Nói muốn vào trong tán gẫu, nhưng lại cảm thấy không khí nơi này rất tốt, vì thế Phương Ẩn gật gật đầu với Âu Dương Thành.

"Vậy cậu ở đây đợi tôi, tôi đi thay quần áo! Nhanh thôi!" Nói xong như một ngọn gió chạy mất hút.

Âu Dương Thành an vị dưới gốc cây ngồi chờ, nhiều năm không gặp, vẫn là muốn tâm sự một chút, nhưng hắn cảm thấy có chuyện gì đó liên quan đến Phương Ẩn mà hắn không thể nghĩ ra được, một thứ gì đó rất quan trọng nhưng dường như lại cũng không quan trọng lắm. Âu Dương Thành cũng không rõ vì sao hắn lại có ý nghĩ như vậy.

Phương Ẩn biến mất nhanh mà trở lại cũng nhanh, không chỉ người trở lại, trong tay còn cầm theo một chai rượu với hai chiếc ly. Âu Dương Thành huýt một tiếng, "Tiểu tử cậu thế nào lại đi ăn trộm nha?"

Phương Ẩn cười ngây ngô, "Có thể cùng cậu làm vài chén đành phải trộm thôi!"

Vì thế hai chàng trai đã lâu không gặp, cùng uống rượu vang cao cấp, nhưng dù loại rượu vang này tác dụng rất chậm, với kiểu rót không ngừng, vẫn uống đến đầu óc đều mơ màng, mông lung nghe thấy Phương Ẩn nói muốn đi wc, Âu Dương Thành cười hắn bàng quang sắp "ỏng"~!

"Đúng đúng! Thật sự sắp "ỏng~" rồi! Cho nên cậu chờ đó! Ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung! Chờ tôi quay lại!"

Cứ như vậy, dưới tàng cây thêm một tên say mèm, trước đó ngồi, sau đó nằm, cuối cùng úp mặt xuống đất...

Nhớ lại xong, Âu Dương Thành dùng sức chớp chớp mắt, hắn nhớ rõ lúc đó đúng là hắn ở nguyên tại chỗ chờ Phương Ẩn, nói vậy người hiện giờ hẳn là... ngẩng đầu nhìn lại, lướt qua yết hầu của nam nhân, bởi nam nhân ngửa đầu một tay che khuất khuôn mặt, nên chỉ có thể thấy được cằm và môi, nhưng, so với hình dáng của Phương Ẩn trong trí nhớ ngày hôm qua hình như có chút không giống!

Hay là hôm qua mình nhìn không kĩ? Hay tại buổi sáng ngủ dậy bề ngoài sẽ có chút bất đồng, Âu Dương Thành nuốt nước miếng, phát hiện nam nhân hình như nhúc nhích, liền gọi một tiếng: "Phương Ẩn?"

"Ư ----" Nam nhân phát ra vài tiếng rên rỉ, có chút khàn khàn mơ màng đặc biệt khi vừa tỉnh ngủ vào buổi sáng, cảm giác thập phần mê người, nhưng là ---- cánh tay che mặt dời đi, người ấy hơi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng ở giữa không trung giao hội với Âu Dương Thành.

Bốn phía, yên tĩnh tới mức không có cả tiếng hô hấp... bởi Âu Dương Thành ngay đến hít thở cũng quên luôn, chờ hắn có lại được phải ứng ----

"A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~" Lần này, rốt cuộc kêu rồi ~

Âu Dương Thần thống khổ nhíu mày, day day lỗ tai.

Vì sao ~~!? Vì sao vì sao lại là ổi thối ~~~~!? Cho dù diện mạo buổi sáng có chút bất đồng cũng không biến thành cái dạng này đi? Có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không giống nổi đến thế đi ~~?

"Tại sao lại là cậu ~~~?" Âu Dương Thành chỉ thẳng vào mũi Âu Dương Thần kêu to, tựa như một lời lên án đẫm máu! Hắn vừa mắng vừa định chống tay ngồi dậy, kết quả ấn phải cái gì đó cứng cứng, a? Cái gì nha?

Âu Dương Thần nhẹ kêu lên, còn chưa kịp nói gì chỉ thấy người đang cầm chỗ yếu hại của hắn nhẹ nhàng nâng người lên nhìn xuống.

A a ~! Âu Dương Thành cảm giác mặt mình phải nổ rớt luôn rồi, cùng lúc rốt cuộc cũng thấy rõ tình huống hiện tại: hắn và ổi thối, hai người thân thể trần truồng nằm trên ghế sô pha, hơn nữa dựa vào bộ dáng vừa rồi, hắn hẳn là ngủ trên bụng ổi thối. Hai người đàn ông cả người sạch bong không thể sạch hơn cùng nhau ngủ cả đêm, trước khi ngủ đã làm cái gì hắn đều không nhớ! Càng đáng sợ hơn là hắn còn đang đè lên "quả ổi nhỏ" của ổi thối! A a! Lại lớn hơn rồi!

Sợ tới mức lập tức rụt tay về, Âu Dương Thành ngã sang bên cạnh, trượt một cái ngồi thẳng xuống mặt đất, "A~" mông, đau quá! A? Mông đau? Nghĩ tới điều gì, hắn lập tức lấy tay sờ sờ mặt sau.

Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc tên kia im lặng, Âu Dương Thần từ trên ghế sô pha ngồi dậy, dùng sức đấm đấm bả vai đau nhức, đối với thân hình cao lớn của hắn mà nói cả đêm phải co ro trên ghế sô pha quả thực là chuyện nguy hiểm, đặc biệt khi còn có "chỗ yếu" đang..... trong miệng người khác!

"Cậu không sao chứ?" Hắn hỏi một câu.

Âu Dương Thành ngồi dưới đất hoàn thành công cuộc sờ mông, sau đó nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi Âu Dương Thần, "Cậu, cậu --" sau đó lại nhìn thoáng qua dục vọng mới sáng sớm đã hưng phấn bừng bừng của nam nhân, sắc mặt càng khó coi.

Nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn, Âu Dương Thần hảo tâm giải thích: "Yên tâm! Chưa làm đâu!"

Tuy đúng là tối hôm qua muốn làm --- nghĩ đến đó, không biết tính sao, hắn lại bỏ thêm một câu: "Nhưng cậu ngậm cái đó của tôi cả đêm." Còn ngậm tiếp chắc phải đi thay da luôn quá!

"Cái gì~!?" Cằm Âu Dương Thành nhanh rớt đến nơi, hắn thế nhưng, thế nhưng lại ngậm cái thứ kia của ổi thối cả đêm? Ouch ~ khó trách miệng xót như vậy, hắn theo bản năng sờ sờ khóe miệng, phát hiện trên mặt còn có cái gì đó dinh dính, đây là?!

"Đấy là nước bọt của cậu." Âu Dương Thần trắng mắt liếc hắn một cái.

"Cậu, cậu, cậu đồ ổi thối! Cậu cư nhiên ở trong miệng tôi..." Cả người tức giận đến không nói được một cầu đầy đủ, ngực phập phồng kịch liệt, "Cậu cư nhiên làm cho tôi ngậm... của cậu ----" Nếu như hiện tại trong tay có đao, việc đầu tiên Âu Dương Thành làm nhất định sẽ là chém đứt cái kia của Âu Dương Thần!

"Tôi không bắt buộc cậu làm gì hết! Là cậu đêm qua cứ quấn lấy tôi, cả người đều bám chặt trên người tôi, tôi có lòng tốt đưa cậu vào phòng nghỉ, còn bị câu dây bao nhiêu nước miếng lên người ----" Âu Dương Thần nhìn chất lỏng dính trên bụng mình, đột nhiên tưởng tượng nếu những thứ này bắn ra từ ---- quên đi! Nghĩ nữa sẽ lại xảy ra chuyện, chặn đứng được màn tưởng tượng màu hồng, hắn khom lưng nhặt đống quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, vẫn là nên mặc quần áo vào thì tốt hơn.

Nhưng Âu Dương Thành bản mặt giận đến tím tái vẫn tỏ vẻ hắn tuyệt đối không tin mọi chuyện giống như Âu Dương Thần nói, "Cậu gạt người! Cậu nói gì thì liền là cái đó sao? Tôi uống rượu xong làm cái gì căn bản không nhớ được!"

"Ồ? Thế thì tôi cho cậu biết, lúc đó cậu nằm dưới tàng cây rồi cưỡi lên người tôi hôn tôi, vào phòng cũng là cậu cởi quần áo rồi câu dẫn tôi, quần lót của tôi cũng bị cậu kéo xuống luôn, hơn nữa cũng chính cậu tự nguyện dùng miệng làm giúp tôi, tôi cũng không có bức cậu!" Âu Dương mặt không đổi sắc, tim không nhảy loạn nói, tuy nội dung bị hắn gia công xử lý một chút, nhưng đúng là hắn không bức Âu Dương Thành, hắn là dụ dỗ!

Không có khả năng! Gạt người! Sao hắn có thể làm như thế? Nhất định là gạt người! Đúng vậy! Quả ổi này gạt người! Nhất định là tên này câu dẫn hắn, nhất định là thừa dịp hắn say rượu mà giở trò! Vì sao? Vì sao đêm qua không cắn đứt luôn cái “quả ổi nhỏ” đó của tên ổi thối này chứ! Hối hận quá ~~!

Nhìn Âu Dương Thành ngồi dưới đất vẻ mặt bị đả kích, Âu Dương Thần kia còn lại chút lương tâm nho nhỏ rốt cuộc vẫn thấy không đành lòng, nghĩ nghĩ, hắn mặc quần đứng lên vươn tay muốn kéo Âu Dương Thành dậy, "Này! Đừng ngồi dưới đất! Đứng lên trước đã!" Vừa nói ánh mắt vừa ngắm chỗ nào đó, tư thế hiện tại của Âu Dương Thành: hai chân trái phải hơi hơi tách ra, cái đó hình dạng nho nhỏ cũng không tệ đang buông xuống ở giữa, muốn bao nhiêu kích tình có bấy nhiêu kích tình!

Cảnh đẹp nha!

"Nè?" Người không nhúc nhích, hắn lại kêu một tiếng.

Đột nhiên Âu Dương Thành ngẩng đầu, trong mắt sát khí chợt lóe lên khiến cho Âu Dương Thần có chút sửng sốt, tiếp theo cả người đã bị giữ chặt ấn xuống mặt đất, sau đó lại là một cảnh tượng quen thuộc: Âu Dương Thành cưỡi lên bụng hắn y như ngày hôm qua! Bất đồng duy nhất là hôm qua trên mặt hắn là nụ cười yêu diễm, còn giờ thì đã thành sát khí hung ác!

Chính là, Âu Dương Thần phát hiện nét mặt hiện tại của người kia, cũng không tệ!

"Cậu muốn làm gì đây?" Khóe miệng giương lên, bộ dáng một chút sợ hãi cũng không có, hắn hỏi một câu.

Âu Dương Thành vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Âu Dương Thần y như nhân vật chính trong phim nhìn kẻ thù giết cha.

Chịu không nổi! Hắn chịu không nổi nữa! Nam nhân trước mắt cười đến đáng giận, từ lúc gặp hắn không có chuyện gì tốt, ăn hóa đơn phạt không tính, bị người khác đánh nhầm không tính, thiết kế của hắn bị khách hàng bác bỏ, cái quần yêu thích nhất dọc đường bị xe đạp cứa rách, rùa con nuôi gần năm năm tuần trước cũng đã về trời, cô gái hàng xóm cách vách hắn thầm mến hôm trước đã đính hôn, xổ số mấy trăm đồng chỉ kém có đúng một số là trúng lớn vậy mà kết quả lại chỉ được có một lọ xì dầu, so với không trúng còn điên hơn!

Giống như khí cầu bị bơm liên tục, chung quy sẽ có ngày nổ mạnh. Mà bây giờ, Âu Dương Thành biết mình sắp nổ đến nơi rồi, mà tên đàn ông trước mắt này cùng họ với hắn lại chính là kíp nổ!

"Đồ ổi thối tình dục quá độ này ----" Từ trong miệng nặn ra mấy chữ này, Âu Dương Thành cúi xuống bắt lấy cằm Âu Dương Thần.

Ân! Âu Dương Thần nhíu nhíu mày, khí lực cũng không nhỏ.

"Không cho cậu biết tay, thì cậu không biết tôi là đàn ông!"

Âu Dương Thần bật cười, nhìn người kia đang nhích lại gần mình, nói: "Sẽ không, tôi biết rất rõ cậu là đàn ông!" Đêm qua đã tự thân kiểm nghiệm rồi.

"Con mẹ nó đừng cợt nhả với tôi!" Âu Dương Thành quát một tiếng.

Cảm thấy người phía trên còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, hoặc bị đả kích quá độ, lại nghĩ đến bản thân có thể là người làm hắn bị đả kích, Âu Dương Thần thẳng vai, "Được được! Không cười! Vậy cậu muốn thế nào?"

Âu Dương Thành nhìn hắn, lạnh lùng cười, "Ông đây phải làm ngươi!"

Hắn cười đến rất lạnh, nhưng Âu Dương Thần lại cảm thấy toàn thân nóng rực nhờ những lời này của hắn. Nhìn Âu Dương Thành, dục vọng không được phát tiết đêm qua lại một lần nữa cháy lên, hoặc nói, căn bản chưa từng tắt.

Làm? Vậy thì thật là ---- đáng cho người ta mong chờ nha!