Sa Chi Hoa

Chương 25




Khi Cố Tích Triều dẫn các tướng lĩnh về đến Sinh Sát đại trướng, Thích Thiếu Thương đang ở trong trướng, hướng tới phía y, nói: “Lão Bát đang trấn giữ ở sau núi. Ta đã điểm danh xong tất cả binh lực có thể dùng trong trại, tổng cộng 1250 người.”

Cố Tích Triều gật đầu, “Bây giờ đội áp lương còn hơn 950 người, tổng cộng hơn 2200 người. Số quân tối đa mà quân Liêu dùng để tập kích quân lương không thể vượt hơn 3000. Chúng ta muốn thủ đến giờ Dậu ngày mai chờ người của Hách Liên Xuân Thủy đến là hoàn toàn có thể được.”

Một tướng lĩnh lên tiếng: “Những trại binh đó đều là dân binh, không phải người trong quân ngũ như chúng tôi, làm sao có thể phối hợp?”

Cố Tích Triều ngồi xuống ghế, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Mưu ở tướng không phải ở binh. Chủ tướng làm tâm, lục binh làm thể, thân theo tâm động, không gì không được. Chỉ cần mỗi người đều tự giác tuân thủ quân lệnh trong trướng, chỉ nam đi nam, chỉ bắc đánh bắc, thì giống như tay chân ứng hợp, còn gì mà không được?”

Y quay qua Thích Thiếu Thương, “Đại đương gia, hãy gọi tất cả những người chỉ huy của các trạm gác tập hợp lại đây, ta muốn dặn dò từng người.”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, đi ra khỏi trướng.

Không lâu sau, hắn đưa vào hơn 30 người chỉ huy của Liên Vân Trại, cho đứng ở trong trướng.

Trong số đó có người nhận ra Cố Tích Triều, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, thù hận.

Cũng có một số chỉ mới nghe qua tên Cố Tích Triều, lần đầu tiên gặp được người thật, trên mặt ngoài ý thù địch ra, còn có hiếu kỳ, kinh ngạc.

Ánh mắt Cố Tích Triều quét qua mặt từng người bọn họ, nhãn thần như đêm đông, thâm trầm sắc bén.

Mọi người bất giác cảm nhận được một trận hàn ý, cả nộ hỏa cũng bị át đi mất phân nửa.

Cố Tích Triều lên tiếng: “Các người chắc đều biết ta là ai, ta cũng nói thẳng không quanh co. Ba canh giờ nữa, người Liêu sẽ tấn công Liên Vân Trại, đoạt lấy lương thảo của quân Tống. Ta thân là hộ tống của quân Tống, tuyệt đối không thể để lương thảo rơi vào tay người Liêu. Các ngươi thì sao?”

Nhất thời không ai lên tiếng, qua một hồi, có người nói: “Chúng ta đương nhiên cũng không thể để lương thảo rơi vào tay quân Liêu, nếu không ngày hôm nay Liên Vân Trại đã không để đoàn áp lương tiến vào! Với lại quân Liêu dám tập kích Liên Vân Trại, bắt đi huynh đệ trong trại, nên dù không vì lương thảo, Liên Vân Trại cũng quyết đối đối chọi đến cùng với người Liêu!”

Cố Tích Triều thoáng lộ nét cười, “Nói như vậy, các người hiện giờ là đứng cùng một phía với ta?”

Người vừa nói liền đáp: “Ta khinh! Ai thèm đứng về phía ngươi? Chúng ta là cùng đứng về phía Đại đương gia!”

Cố Tích Triều đáp: “Ta biết các ngươi xem Đại đương gia của các ngươi là thần, hắn nói gì các ngươi cũng làm theo. Tiếc là bây giờ các ngươi liên kết với quân Tống kháng Liêu, bảo vệ lương thảo, nghĩa là ở trong quân đội, không phải trong trại. Trên trời không có hai mặt trời, trong quân không có hai chủ soái. Ở đây, các ngươi nghe lời Đại đương gia của các ngươi, Đại đương gia của các ngươi lại nghe theo ta. Nói cách khác, các ngươi cũng phải nghe theo ta.”

Đám đông nhao lên, ào ào mắng chửi: “Bảo chúng ta nghe theo ngươi? Nằm mơ đi!”

Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương một cái.

Hắn cũng đang nhìn y, chân mày hơi nhíu lại.

Cố Tích Triều cười với hắn, quay đầu nói: “Ta biết trong lòng các ngươi có thù hận, nhưng tiếc là bây giờ ta không có thời gian cho các ngươi rửa thù xả hận. Hay là chúng ta hãy giao hẹn với nhau,” y đứng lên, cắm một que nhang vào lư hương trên án, “Các ngươi cùng lúc xông lên, nếu có thể trong thời gian một nén hương giết được ta, thì coi như hôm nay ta trả lại nợ máu, nếu các ngươi giết không nổi ta, ngược lại để ta thắng các ngươi, thì từ giờ Thìn đến giờ Dậu các ngươi phải nghe ta sai khiến. Thế nào?”

Ai nấy trên giang hồ đều có thực lực, nếu cùng nhau xông lên, cả ép cũng có thể ép chết Cố Tích Triều, bây giờ nghe y nói ra lời lẽ ngông cuồng huyênh hoang như vậy, không ai không đỏ mặt giận dữ, xoa xoa nắm đấm.

Cố Tích Triều khoát tay, ra hiệu cho các tướng trong quân đều lui ra một bên, đi đến trước mặt đám người của Liên Vân Trại, lớn tiếng nói: “Ra tay đi!”

Mọi người thấy y tay không binh khí, tỏ vẻ sẽ dùng tay không nghênh chiến, ai nấy đều cảm thấy bị sỉ nhục cực độ, có mấy người trẻ tuổi háo thắng nhịn không được nữa, nhào lên trước.

Cố Tích Triều không trực tiếp tiếp chiêu, chỉ quay người tránh ra, xông vào trong đám người, trái đánh phải chưởng, bức đám người kia đánh lại, làm bùng lên một trận đao quang kiếm ảnh.

Các tướng lĩnh đứng một bên nhìn đến hoa cả mắt.

Trong đám hỗn chiến, chỉ thấy Cố Tích Triều thanh thoát linh hoạt như phi yến, vụt lách người qua khe hở của đao kiếm roi chùy chém tới.

Thích Thiếu Thương đứng một bên quan sát, mặt lộ vẻ tán thưởng.

Hắn chỉ nhìn qua đã biết được kế hoạch của Cố Tích Triều, biết y trước tiên dùng lời lẽ khích cho đám đông bốc hỏa, không thể kết thành thế trận tấn công mà chỉ biết xông lên đâm chém.

Như vậy, số người vây đánh càng nhiều, lại càng cản trở vướng víu lẫn nhau, ưu thế người đông tự nhiên biến thành nhược điểm.

Chỉ cần Cố Tích Triều khéo lợi dụng thì có thể lấy đao người này đối phó với kiếm người kia, mượn lực đánh lực, mượn binh đánh binh, có thể tay không tấc sắt mà tận dụng được tất cả các binh khí.

Mọi người bị sức của mình cuốn vào trong vòng xoáy, Cố Tích Triều chỉ cần tác động cho vòng xoáy này không ngừng chuyển động, càng chuyển càng lớn, càng chuyển càng nhanh, không đầy một nén nhang, tất cả mọi người đều mệt mỏi kiệt sức, sao có thể không bại?

Hắn một mặt đánh giá cao tài trí thông minh và võ công tâm cơ của Cố Tích Triều, một mặt lại dâng lên sự phòng bị bản năng, biết rõ hai người nếu có lúc đối đầu, e rằng lại là không chết không thôi.

Ánh mắt hắn lóe lên, sắc mặt lại trầm xuống.