Sa Lạp

Chương 8




Mấy ngày vội vã loáng một cái đã trôi qua, dưới sự chăm sóc hết lòng của Dung Phi Dương, thương thế của Tây Môn Dục Tú khỏe lên rất nhanh, mười ngày sau đã khỏi hẳn, vậy nên Dung Phi Dương rốt cuộc phải về Thạch uyển. Kể cũng kỳ quái, căn phòng rộng rãi thoải mái trong quá khứ giờ lại cảm thấy quạnh quẽ, mất đi thân thể ôn lương hàng đêm ôm vào lòng, lại không ngủ nổi, khiến Dung đại thiếu gia cứ trằn trọc mãi, khó có thể yên giấc.

Tây Môn Dục Tú vẫn như cũ mỗi ngày sáng sớm tới Thạch uyển nhìn Dung Phi Dương ăn lá thanh lân quả, thường xuyên đáp lại lời mời của Dung đại thiếu gia, hoặc chơi cờ hoặc luyện kiếm hoặc cùng ăn sáng, hai người ở chung thật ra càng lúc càng hòa hợp. Tuy rằng Tây Môn Dục Tú cũng không nói nhiều, nhưng có rất nhiều việc Dung Phi Dương thấy hắn nhướn mày chuyển mắt là có thể lén nhìn được rõ ràng.

Mùng bảy đầu tháng mười.

Buổi trưa.

Thạch uyển.

Trong phòng.

“Ta thua.” Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng đẩy bàn cờ ra, lông mày cau lại.

“Làm sao vậy?” Dung Phi Dương lẳng lặng nhìn chăm chú gương mặt từ sáng đến giờ rất khó coi “Còn đang suy nghĩ chuyện của đại sư huynh ngươi?”

“Tính ngày thì…” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm “Hắn cũng nên tới rồi.”

“Có chuyện gì chờ hắn tới rồi nói.” Dung đại thiếu gia gần đây luôn theo tôn chỉ ‘thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng’, “Dù sao nên tới thì sẽ tới, hà tất lúc nào cũng phải mặt ủ mày chau gây khó dễ cho bản thân?”

Mặt ủ mày chau? Tây Môn Dục Tú cực kỳ hoài nghi liếc nhìn Dung Phi Dương, bỗng nhiên phát giác nam hài tùy hứng tự cao, tính tình hấp tấp lại có vài phần trẻ con này gần đây hình như trưởng thành lên không ít, cũng… biết quan tâm hơn không ít.

“Cảm ơn.” Có thể thực sự cảm nhận được sự quan tâm của người khác đối với mình, loại cảm giác này cũng không tệ. Đường nét trên mặt Tây Môn Dục Tú trong sáng hơn rất nhiều, vài cơn gió mát lướt qua gò má.

“Ngươi thường nên cười mới đúng,” Dung Phi Dương than thở “Lúc ngươi cười rộ lên… rất… rất… đẹp.” Có lẽ trong quá khứ nói quá nhiều những lời như thế này, đến nỗi tớic lúc thật tình tán thưởng một người trái lại trở nên lóng ngóng, nói không tới ý.

Sắc mặt Tây Môn Dục Tú lập tức trầm xuống, tâm tình cũng theo đó chìm vào đáy cốc. Mấy lời như “Ngươi cười rộ lên rất đẹp” người này trước đây cũng từng nói với mình, thế nhưng lúc hắn cùng người khác bàn bạc lại hoàn toàn biến thành những lời tương phản —— xấu muốn chết, lúc hôn còn phải nhắm mắt lại mới có thể chịu được, cả người nổi đầy da gà… Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, chỉ sợ đến hôm nay vẫn trầm luân trong những lời dối gạt này.

“Xin lỗi.” Biết rõ mình nói sai, Dung Phi Dương cuống quýt đổi giọng “Ý ta là… lúc ngươi cười… rất đặc biệt… Tuy rằng tướng mạo ngươi bình thường, có điều… nụ cười vừa… vừa rồi thực sự rất…”

“Dung thiếu hiệp khen nhầm rồi,” tướng mạo của mình chính mình rõ nhất, dung mạo dọa người như thế này lại có thể coi là ‘bình thường’ thì muốn không bội phục cái người đó cũng khó “Tại hạ thực không dám nhận.” —— khóe môi hơi cong lên tiết lộ tâm tình Tây Môn Dục Tú lúc này.

“Ngươi không tức giận là tốt rồi.” Dung Phi Dương thả lỏng hô hấp “Ta còn lo…”

Cốc cốc cốc.

Theo tiếng đập cửa, một thiếu nữ thanh lệ động nhân đẩy cửa đi vào “Dung công tử, đến giờ dùng bữa rồi.” Nàng đứng cúi đầu nhưng dư quang khóe mắt cũng không ngừng len lén liếc về phía nam tử dương cương tuấn đĩnh, âm thầm truyền tới vẻ u oán.

Dung Phi Dương chỉ làm như không thấy, ho khan một tiếng chuyển hướng Tây Môn Dục Tú “Dục Tú, ngươi có thể ăn ở đây không?”

“Hôm nay không được.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười “Ta còn có chút việc phải xử lý, Thủy Nhi sẽ đem cơm nước tới Tầm sa các.” ‘Thủy Nhi’ là một tiểu nha đầu mười ba, mười bốn tuổi sáng, trưa, tối đúng giờ tới Tầm sa các đưa cơm, điểm này Dung Phi Dương lúc ở Tầm sa các đã biết rõ.

“Vậy…” Hắn hơi thất vọng nói “Ngày hôm nay ngươi còn có thời gian rảnh rỗi không?” Không biết từ lúc nào, Dung đại thiếu gia đã hình thành thói quen dính chặt vào người khác, hơn nữa chỉ nhằm vào một người.

“Buổi tối ta có thời gian.” Nhìn đôi mắt đối phương tràn ngập mong chờ, Tây Môn Dục Tú cười khổ nói “Dung thiếu hiệp nếu rỗi, có thể tới Tầm sa các dùng bữa tối.” Dứt lời, chắp tay xong vội vã rời đi.

“Ta nhất định sẽ tới.” Mang theo tiếu ý nhìn ra cửa sổ theo thân ảnh cao ráo càng đi càng xa, cho đến lúc không thấy nữa, Dung Phi Dương mới thu hồi đường nhìn chuẩn bị đi ra phòng khách dùng cơm, nhưng lúc xoay người liền đón nhận một đôi mắt ai oán thống khổ.

“Dung công tử,” Trong mắt Nguyệt Mai đã tràn ngập thủy quang “Ta…”

“Đừng nói gì cả.” Từ nhỏ đến lớn, nước mắt mà Dung đại thiếu gia từng thấy đủ để so với cát trong sa mạc này. Nam nữ si tình đau khổ dây dưa mà rơi lệ khí thế có thể nói là như nước sông Trường Giang từ trên trời đổ xuống, cuồn cuộn không dứt, mãi mãi không ngừng, thế nhưng đối với người không biết tình là cái thứ gì, thầm nghĩ chỉ như trò chơi, chơi một hồi tất thắng như Dung Phi Dương mà nói trái lại thấy phiền chán cực kỳ, vậy nên hắn luôn phi thường ghét thấy người khác rơi nước mắt “Chuyện lần trước chỉ là ta nhất thời quá xúc động, kỳ thực ta…”

“Ta hiểu” Nguyệt Mai làm ra phản ứng bất ngờ khiến Dung Phi Dương nhất thời có chút kinh nghi bất định “Kỳ thực ngay từ đầu cung chủ đã cảnh báo ta, để ta đừng quá tiếp cận Dung công tử, thế nhưng…”

Vậy sao? Tim của Dung Phi Dương phút chốc như bay lên không trung, tới lúc hắn nghĩ ra Tây Môn Dục Tú nói vậy chỉ bất quá là vì liên quan tới tuyệt tình hoa xong liền rơi từ trên mây xuống đất, lộn nhào một cái không mạnh không nhẹ.

“Dung công tử, ngài nhất định rất thích cung chủ?” Nguyệt Mai đột nhiên mạnh mẽ lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lấy một loại ngữ khí cực kỳ chắc chắn để hỏi.

“Th… thích?” Dung Phi Dương cứng họng.

“… Thì ra là thế.” Trong mắt Nguyệt Mai hiện lên một vẻ bừng tỉnh, bên trong hình như còn lẫn một chút đồng tình cực cực nhỏ, cực cực bé, nàng chậm rãi nói “Lẽ nào ngài chưa từng lưu ý ngài chỉ dùng loại nhãn thần gì để nhìn cung chủ sao?”

Nhãn thần kiểu gì? Đây là ý gì —— bỏ mặc Dung Phi Dương ngơ ngẩn đứng tại chỗ đau khổ suy tư về câu đố nan giải, Nguyệt Mai quyết định hóa bi thương thành ăn uống, đi ăn no nê trước đã.

Hôm sau.

Buổi chiều giờ mùi ba khắc.

Người nên tới rốt cuộc đã tới.

Tiếng chuông gấp gáp truyền khắp Huyền tiêu cung, cửa cung có hai hàng đệ tử đồng thời xếp thành hai đội bạch y phiêu phiêu, thắt lưng đeo khăn đỏ, mỗi người đều hoạt bát hiên ngang, tư thế oai hùng bừng bừng, nhìn bốn phía đều là tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ đẹp mắt. Dung đại thiếu gia ở Huyền tiêu cung lâu như vậy, nhưng là lần đầu tiên thấy cảnh sắc vui mắt như thế, vốn nên hảo hảo xem một phen, chỉ tiếc con mắt hắn lúc này không rảnh, sớm đã chăm chú định tại ở trên một người —— khung cảnh như vậy giống như đã từng thấy, nhớ rõ lúc ấy hắn cũng là bạch y cùng khăn đỏ, thần thái điềm tĩnh, biểu tình vui vẻ… Cũng chính là ngày hôm đó, lần đầu tiên gặp người này…

“Ha ha ha ha…” Một trận cuồng tiếu thình lình vang lên cắt đứt dòng suy tư của Dung Phi Dương, hắn chuyển mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn, hai hàng lông mày tà phi nhập tông, liều lĩnh cao ngạo, tuổi chừng ba lăm ba sáu mặc hoàng sam đang bước qua thềm cửa cung mà tiến tới. Cước bộ của hắn nhìn như thong thả, kỳ thực tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, sử dụng chính là khinh công thân pháp ‘Phù quang độn ảnh’ thất truyền đã lâu trong chốn võ lâm.

“Tây Môn Dục Tú bái kiến đại sư huynh.” Tây Môn Dục Tú bất động thanh sắc hướng nam nhân đối diện với mình thi lễ.

“Ha ha ha… nhiều năm không gặp hình dạng ngươi vẫn là như cũ!” Sa Vấn Thiên ngửa mặt lên trời cười dài “Tính tình như nước nguội của ngươi cũng nên sửa đi thôi!”

—— Lời này là có ý gì? Dung Phi Dương nghe xong nổi nóng lên, chuẩn bị tiến lên tranh luận, lại bị Tây Môn Dục Tú âm thầm kéo ống tay áo.

“Dục Tú trời sinh tính như vậy, chỉ sợ cả đời cũng không đổi được.” Trong giọng nói đạm nhiên mơ hồ lộ ra chút trào phúng.

“Tiểu sư đệ.” Đôi mắt Sa Vấn Thiên phóng ra xa, mày kiếm mang theo sát khí dựng thẳng lên “Ngươi nên biết hôm nay vì sao ta tới đây —— người kia đâu?”

“Đại sư huynh có biết chuyện Huyền tiêu cung đổi chủ?” Tây Môn Dục Tú không đáp hỏi ngược lại.

“Nga?” Sa Vấn Thiên hiển nhiên không biết, chợt cả kinh lại bỗng nhiên cười ha hả “Nói như vậy hôm nay chưởng quản Huyền tiêu cung chính là tiểu sư đệ?”

“Đúng vậy.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói “Nhị sư huynh vào bốn năm trước đã rời cung rồi.”

“Rời cung?” Sa Vấn Thiên ngẩn ra, tiếp đó lấy một loại giọng điệu cực kỳ chắc chắn cùng đắc ý nói “Hắn đi tìm ta?”

“Không phải năm năm trước đại sư huynh đã cưới vợ sinh con rồi sao?” Tây Môn Dục Tú châm biếm nói “Nhị sư huynh sao lại đi tìm ngươi?”

“Ngươi cũng đừng có thay hắn che giấu.” Sa Vấn Thiên chẳng hề để ý nói “Kỳ thực ta viết thư cho hắn là cố ý muốn hắn tức, ai bảo ta khi đó tâm tình không tốt? Vậy nên không thể làm gì khác hơn là trút giận lên hắn.” Lời này nói xong thản nhiên, không hề hổ thẹn.

“Nói như vậy…” Tây Môn Dục Tú cả người chấn động, từng chữ từng chữ hỏi “Việc cưới vợ sinh con tất cả đều là nói dối?”

“Không sai.” Sa Vấn Thiên mặt không đổi sắc nói “Tên kia xem xong có phải là ghen tới phát điên không?”

“Ta không biết hắn có ghen hay không.” Dung Phi Dương chưa từng nghe Tây Môn Dục Tú dùng thanh âm lạnh lùng như vậy để nói “Ta chỉ biết hắn xem xong bức thư đó liền thổ ra một ngụm máu lớn, sau đó si ngốc ngồi ba ngày ba đêm, không nói lời nào cũng không chịu ăn gì —— một người lòng nguội lạnh như tro có lẽ có dáng vẻ như thế.” Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Sa Vấn Thiên “Đại sư huynh nghe xong có phải thấy rất hài lòng hay không?”

“Ngươi nói hắn…” Vẻ trêu chọc châm biếm trong mắt Sa Vấn Thiên biến mất trong nháy mắt, hắn mở miệng, tựa hồ muốn hỏi gì, rồi lại cố gắng nuốt trở lại, sau đó đó làm ra vẻ ngạo mạn “Nếu hắn không ở đây, vậy ta trước hết cáo từ.”

“Vô ích.” Tây Môn Dục Tú lẳng lặng nói, trong đôi mắt hẹp dài lưu chuyển vẻ bi ai sâu sắc “Ngươi vĩnh viễn cũng không tìm ra hắn.”

“Lời này ngươi nói là có ý gì?!” Sa Vấn Thiên ngay lập tức biến sắc, lớn tiếng quát hỏi.

“Nhị sư huynh đã luyện thành tầng mười ba của ‘Ngọc cơ công’, cho dù ngươi tìm được hắn, hắn cũng không còn nhớ ngươi nữa —— Diệp Vô Ảnh của trước đây vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.”

“Ngươi nói Vô Ảnh hắn… hắn luyện thành… tầng thứ mười ba…” Sắc mặt Sa Vấn Thiên trắng bệch, con ngươi vốn rạng rỡ, mười phần ngạo khí thoáng cái trở nên ảm đạm tối tăm, đến tiếng nói cũng có chút run “Không… sẽ không… hắn sẽ không quên ta… hắn sao có thể quên ta…” Hắn thì thào tự nói nửa ngày, đột nhiên nhào tới, cố sức tóm lấy vạt áo của Tây Môn Dục Tú, thần tình kích động “Ngươi gạt ta đúng không?! Hắn căn bản không có luyện cái gì quỷ quái tầng mười ba đúng không??!!! Ngươi nhất định là… gạt ta…” Ánh mắt hắn cấp thiết không ngừng quét qua quét lại trên mặt Tây Môn Dục Tú, dốc hết sức nỗ lực tìm ra một chút xíu manh mối.

“Đại sư huynh” Nhìn Dung Phi Dương chế trụ uyển mạch cố gắng kéo người bên cạnh mình ra, Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói “Ta biết trong lòng ngươi kỳ thực vẫn thích nhị sư huynh, nhưng thích cũng không phải biểu đạt bằng cách thương tổn đối phương. Nhị sư huynh từ lúc mười bốn tuổi đã thủy chung không oán không hối hận chờ đợi ngươi, nhưng hắn chờ lần sau so với lần trước càng thương tổn nặng nề hơn —— ngươi có từng nghĩ tới, sẽ có một lúc hắn chịu không nổi nữa? Ta nghĩ nhị sư huynh mệt mỏi rồi, ngươi để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng tới quấy rối hắn nữa.”

“Đừng… tới quấy rối… hắn nữa…” Nhắc lại lời đối phương nói, Sa Vấn thiên rút đi vẻ cuồng ngạo cùng kiêu căng, như thể chợt già đi mười tuổi, hắn bước đi bất ổn lảo đảo lùi về phía sau “Vì sao… vì sao… ha ha ha ha…” Tiếng cười điên cuồng lần thứ hai vang lên, chỉ là lúc này lại tràn đầy thê lương cùng tuyệt vọng không nói nên lời.

“Đại sư huynh…”

Không đợi Tây Môn Dục Tú nói hết lời, San Vấn Thiên đã chạy thẳng ra khỏi cửa cung, phút chốc đã không thấy hình bóng, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng quanh quẩn bên tai, dư âm lượn lờ, thật lâu không dứt.

Tầm sa các.

Ngoài cửa sổ vài cơn gió nhẹ khô nóng thổi qua, nhưng người phía sau song cửa không cảm thấy, chỉ ngơ ngẩn nhìn một đám mây chậm rãi trôi bên ngoài, cả người như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn lâm vào trạng thái đờ đẫn —— từ lúc Sa Vấn Thiên đi, Tây Môn Dục Tú lẳng lặng trở về Tầm sa các, từ lúc đó vẫn duy trì tư thế này không nhúc nhích.

“Dục Tú.” Dung Phi Dương đứng một bên trầm mặc hồi lâu không kiềm chế được thử thăm dò, đem hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tây Môn Dục Tú “Ngươi có khỏe không?”

“… Dung thiếu hiệp.” Theo một tiếng thở dài lo lắng, Tây Môn Dục Tú rốt cuộc xoay người nhìn sang nam tử đang lo lắng nhìn mình chăm chú “Ta không sao,” hắn đầy mặt mệt mỏi nói “Chỉ là thấy hơi mệt một chút.”

“…” Dung Phi Dương hiểu rõ hắn nói ‘mệt’ cũng không phải là từ thân thể, mà đa phần là do áp lực trong lòng cùng buồn khổ.

“Ngươi…có hứng nghe ta kể chuyện cũ không?” Tây Môn Dục Tú nhìn hắn một lát, bỗng dưng quay đầu lại, si ngốc ngẩng đầu lên nhìn phù vân trên trời.

“Có.” —— chỉ cần ngươi nguyện ý nói, ta nhất định sẽ nghe.

“Nhị sư huynh ta và đại sư huynh từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Theo hồi ức chuyện cũ, một dòng ưu thương thật sâu dần dần tràn ngập căn phòng yên lặng “Đại sư huynh mặc dù trời sinh tính cao ngạo phóng đãng, cái gì cũng không để vào mắt, nhưng duy nhất đối với nhị sư huynh lại luôn luôn quan tâm chu toàn, bảo vệ có thừa, tình cảm giữa bọn họ tiểu sư đệ ta chỉ nhìn cũng hiểu được, cực kỳ ước ao. Thế nhưng… mười sáu năm trước sư phụ ta đột nhiên qua đời, trước lúc lâm chung đem bí kíp tâm pháp ‘Ngọc cơ công’ truyền thụ cho nhị sư huynh, cũng lệnh cho hắn tiếp chưởng vị trí cung chủ —— vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, đại sư huynh ta là người tâm cao khí ngạo, kiêu căng tự phụ tới cỡ nào, sao có thể nhẫn nhịn được tất cả? Lễ tang của sư phụ vừa qua, hắn liền giận dữ rời cung, năm đó, nhị sư huynh mười bốn, đại sư huynh cũng mới mười chín.”

“Vậy hắn… sau đó có từng quay lại Huyền tiêu cung không?”

“Ban đầu cứ vài năm là hắn lại quay lại.” Ngữ thanh của Tây Môn Dục Tú lạnh dần “Có điều mỗi lần trở về trên y phục toàn dính son phấn của nữ tử, đó là cố ý làm trò cho nhị sư huynh xem, nói một chút chuyện mình trong cuộc thanh sắc ngâm phong lộng nguyệt thế nào. Khi đó ta còn chưa đầy mười tuổi, đương nhiên không rõ ý của hắn, chỉ biết mỗi lần đại sư huynh tới đều ở trong phòng nhị sư huynh; mỗi lần hắn đi, nhị sư huynh sẽ đóng cửa lại một mình len lén khóc. Đến khoảng bảy năm trước không biết vì sao, đại sư huynh cùng nhị sư huynh cãi nhau một trận rồi nổi giận đùng đùng rời cung, không bao giờ quay lại nữa. Từ hôm đó, nhị sư huynh lúc nào cũng ngóng trông hắn trở về, còn từng tự mình xuất cung tìm rất nhiều lần, nhưng luôn luôn phí công vô ích.” Nói đến đây, ngữ khí của hắn hơi đổi “Nhị sư huynh đối với ta rất tốt, võ công của ta có hơn phân nửa là hắn dạy, với ta mà nói, hắn giống như thân sinh huynh trưởng, thế nhưng ta chỉ có thể nhìn hắn từng ngày từng ngày gầy đi, thân hình tiều tụy, một biện pháp cũng không có. Vậy nên… khi ta thấy đại sư huynh gửi tới lá thư đó thì gần như là mừng rỡ như điên chạy đi đưa cho hắn xem… Ai ngờ…” Thanh âm hắn lại rõ ràng kích động hơn “Ta nên xem qua một chút, sớm biết nội dung thư là như vậy… ta chết cũng không đưa cho…” Hai tay hắn nắm chặt, ngữ thanh nghẹn ngào, nói phân nửa thì nghẹn lại mà ngừng, nhìn từ phía sau toàn thân đều run nhẹ.

“Dục Tú,” hai cánh tay ấm áp từ phía sau quấn tới phía trước, đem thân thể băng lãnh siết chặt vào trong ngực “Đó cũng không phải lỗi của ngươi.” Thanh âm mềm nhẹ dán vào bên tai truyền tới đáy lòng, dịch thể trong suốt ấm áp theo gương mặt từng giọt chảy xuống, chậm rãi thấm ướt cánh tay đang vây quanh. Hơi thấy mát mát ở tay, Dung Phi Dương vội vàng muốn xoay người trong lòng lại để nhìn cho rõ ràng, thế nhưng Tây Môn Dục Tú bướng bỉnh không chịu quay đầu lại. Thứ nước mắt tinh tế, thoáng run cùng không phát ra âm thanh này khiến trái tim Dung Phi Dương gắt gao xoắn lại tê dại, vô cùng đau đớn.

Một lát sau.

Tây Môn Dục Tú yên lặng lui ra khỏi cái ôm của Dung Phi Dương, đưa tay lau đi lệ nơi khóe mắt, rồi mới chậm rãi xoay người lại.

“Cảm tạ.” Một đôi mắt hẹp dài trong sạch so với thường ngày càng trong veo sáng sủa hơn.

“Không cần khách khí như vậy.” Nhìn không chớp mắt nam nhân lần đầu ở trước mặt mình toát ra thần tình có chút quẫn bách lại có vài phần thẹn thùng, Dung Phi Dương nhếch miệng “Lần sau nếu cần,” hắn chỉ vào ngực mình “Ta lúc nào cũng hoan nghênh.”, nói xong còn nháy mắt với Tây Môn Dục Tú.

“… Dung thiếu hiệp thường nói thế với nữ hài tử sao?” Nghe khẩu khí Dung đại thiếu gia ngả ngốn, lại nhìn dáng vẻ hắn phô trương phong tình, Tây Môn Dục Tú không khỏi suy đoán như vậy.

“Không có.” Dung Phi Dương nghiêm mặt nói “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ngươi là người duy nhất ta nói như vậy.” —— nói thật ra thì hắn thực sự ghét có người khóc trước mặt mình, có điều ‘người’ này là chỉ tất cả những người khác trừ Tây Môn Dục Tú ra.

“… Tại hạ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.” Khóe môi Tây Môn Dục Tú hơi cong lên thành một tia tiếu ý tự giễu.

“…” Dung Phi Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày, bỗng nhiên nói “Ta có một việc muốn hỏi ngươi.”

“Mời Dung thiếu hiệp nói.”

“Luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công rốt cuộc sẽ thế nào?”

“Vô tâm vô tình, vô dục vô cầu, chuyện cũ lúc trước đều tan thành mây khói.” Tây Môn Dục Tú nói “Nếu không thực sự không hề quyến luyến chuyện trần thế thì tuyệt đối không thể luyện được tầng mười ba, trong các đời cung chủ có thể dứt bỏ phàm trần tục sự đạt tới cảnh giới đó cũng chỉ có hai người.”

“Một trong số đó chính là nhị sư huynh của ngươi?”

Tây Môn Dục Tú nghiêm nghị nói “Nhị sư huynh ta lúc đó thương tâm quá độ, mất hết can đảm, một mình ở trong cấm địa ba tháng, đợi tới lúc hắn ly khai thì việc lớn đã thành.” Ánh mắt hắn xa xăm mà đau thương “Cũng không phải hắn không nhận ra chúng ta, hắn còn cười với chúng ta, có điều trong nụ cười đó không còn sự ấm áp như xưa, bởi vì có một số việc hắn đã không còn nhỡ rõ, hoàn toàn tiến vào thế giới vô hỉ vô bi.”

“Vô hỉ vô bi?” Dung Phi Dương nhíu mày “Nói cách khác, hắn mất đi tất cả tình cảm?”

“Kỳ thực như thế cũng không có gì không tốt.” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Chí hắn hắn không bao giờ cảm thấy bi thương thống khổ nữa…”

“Thế nhưng những người bị bỏ lại nhất định cảm thấy phi thường bi thương cùng đau khổ.” Dung Phi Dương nói trúng tim đen “Nỗi khổ mất đi người thân ta rất rõ.”

“… Đúng.” Tây Môn Dục Tú sâu xa nhìn hắn “Ta còn nhớ rõ lúc nhị sư huynh đi A Thứ thương tâm gào khóc, khi đó ta đã thề tuyệt đối không để những người quan tâm tới mình phải thương tâm như vậy.”

“Dục Tú.” Dung Phi Dương nhìn lại hắn không chớp mắt “Ta cũng có thể thề với ngươi, sau này tuyệt đối không để ngươi phải thương tâm nữa.”

“…” Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của đối phương, Tây Môn Dục Tú bình tĩnh nói “Nhị sư huynh từng nói với ta, cát trong sa mạc tuy rằng nhiều, thế nhưng nếu như một người rất may mắn, nhất định có thể ở trong sa mạc mênh mông đó tìm được một hạt cát thuộc về chính mình.” Hắn yên lặng nhìn chăm chú Dung Phi Dương “Chỉ tiếc vận khí của chúng ta đều không tốt lắm. Có lẽ có người trong đời phải cầm giữ được vô số hạt cát mới có thể thấy thỏa mãn, nhưng có người chỉ cần một hạt hoàn toàn thuộc về mình thì đã thỏa nguyện rồi.” Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lùi người lại “Dung thiếu hiệp, mời về Thạch uyển trước, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.”

“… Dục Tú.” Dung Phi Dương chỉ im lặng trong chốc lát, chậm rãi đi ra cửa, trước khi bước ra khỏi bậc cửa còn dừng chân quay đầu lại “Ta sẽ không hết hy vọng.” Dứt lời, mới xoay người rời đi.

Người trong phòng chấn động toàn thân, cánh tay tựa trên lan can cửa sổ bỗng nhiên nắm chặt, lan can bằng gỗ bỗng dưng hiện ra vài vết nứt.

Người ở ngoài phòng lúc cất bước đi xuống bậc thang Tầm sa các, đầu ngẩng lên nhìn về bầu trời phía xa, trong đầu chợt hiện lên lời Nguyệt Mai nói mấy ngày trước —— lẽ nào ngài chưa từng lưu ý ngài dùng nhãn thần như thế nào để nhìn cung chủ sao? Nhỡ rõ Ngự Thủy lúc đầu từng nói nửa đùa nửa thật với mình —— tới một ngày ngươi thực sự thích một người, ngươi sẽ minh bạch cảm thụ của Tề đại ca… Đúng vậy, khóe môi Dung Phi Dương nhẹ nhàng nhếch lên… hóa ra cảm giác thích một người… thực sự rất tuyệt.

***