Sa Mạc Thần Ưng

Chương 12: Ngờ vực




Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với bất cứ nguy cơ nào.

Chàng không phát động trước, vì người này xem ra không phải là một con người nguy hiểm, chàng chỉ nói :

- Ta chính là Tiểu Phương, ta đã đến rồi đây!

Người này vẫn không quay đầu lại, rất lâu sau mới từ từ đưa bàn tay phải lên, chỉ vào chiếc bàn đối diện nhẹ nhàng nói một chữ :

- Ngồi!

Giọng nói của y rõ ràng rất yếu ớt, tay của y quấn vải trắng, thoảng thoảng có vết máu ngấm ra.

Con người này rõ ràng đã bị thương không nhẹ.

Tiểu Phương càng tin chắc bản thân mình không quen biết với con người này, nhưng chàng vẫn bước tới.

Con người này tuyệt không phải là đối thủ của chàng, chàng buông lỏng sự giới bị cảnh giác.

Chàng vòng qua chiếc bàn gỗ thấp đến trước mặt con người này.

Trong giây phút chàng nhìn thấy con người này, trái tim của chàng đột nhiên trầm xuống, trầm xuống đáy sâu của sự băng lạnh.

Tiểu Phương đã nhìn thấy, đã quen biết con người này.

Con người này tuy là thù địch của Tiểu Phương, nhưng nếu y muốn là bằng hữu với chàng, thì chàng cũng không từ chối.

Có loại người vốn nằm ở giữa bằng hữu và thù địch, một kẻ thù đáng sợ được tôn kính, có lúc thậm chí còn khó có hơn cả bằng hữu chân tâm.

Tiểu Phương luôn luôn trọng con người này.

Vừa rồi chàng không nhận ra, tại vì con người này đã hoàn toàn thay đổi đến mức bi thảm và đáng sợ.

Giai nhân tuyệt thế đột nhiên trở thành con người xấu xí, lợi khí tuyệt thế đột nhiên trở thành món đồ sắt gỉ.

Tuy thiên ý nan trắc, thế sự đa biến, nhưng sự thay đổi này vẫn khiến người khác khó tránh khỏi bi thương.

Tiểu Phương chưa bao giờ ngờ một kiếm khách tuyệt thế lại trở nên như vậy.

Con người này chính là Độc Cô Si.

Tiểu Phương cũng si.

Không si vì kiếm, mà si vì tình.

Kẻ si kiếm thì mãi mãi không thể hiểu được sự sa sút và bi thương của một kẻ si tình, nhưng kẻ si tình thật sự thì có thể hiểu được nỗi cô độc, tịch mặc, thống khổ của một kẻ si kiếm.

Kiếm khách vô danh vì y đã si vì kiếm, nếu y mất đi kiếm của mình thì trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?

Nếu y đã mất đi bàn tay nắm kiếm của y, thì trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?

Tiểu Phương sau cùng ngồi xuống :

- Là ngươi ư?

- Là ta!

Giọng nói của Độc Cô Si bình tĩnh nhưng yếu ớt :

- Ngươi chắc không ngờ ta kiếm ngươi đến?

- Ta không ngờ!

- Ta kiếm ngươi đến chỉ vì ta không có bằng hữu, ngươi tuy cũng không phải là bằng hữu của ta, nhưng ta biết chắc ngươi sẽ đến.

Tiểu Phương không nói gì chàng chăm chú nhìn bàn tay nắm kiếm của Độc Cô Si, bàn tay mà bây giờ đã được băng quấn bằng vải trắng.

Độc Cô Si cũng không nói gì thêm, đột nhiên tháo gỡ vải trắng quấn trên tay.

Bàn tay của Độc Cô Si đã vỡ nát biến hình, mỗi đốt xương cơ hồ đã dập nát.

Kiếm là cuộc sống của Độc Cô Si, bây giờ y đã mất đi bàn tay cầm kiếm. Tiểu Phương đột nhiên cảm thấy một nỗi chua xót khó tả, một nỗi chua xót như kim châm cốt tủy.

Độc Cô Si đã thay đổi, trở nên yếu đuối tiều tụy, hào quang lặn tắt, khiến tim người tan nát.

Y chỉ có một điểm không thay đổi.

Vẫn rất tĩnh lặng, tĩnh lặng như bàn thạch, tĩnh lặng như đại địa.

Kiếm khách vô tình, kiếm khách vô danh, kiếm khách cũng vô lệ.

Đôi mắt của Độc Cô Si không có một chút biểu cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay vỡ nát của mình.

- Ngươi phải nhìn thấy ra là bàn tay này của ta bị bóp nát.

Độc Cô Si nói :

- Chỉ có một người có thể bóp nát bàn tay của ta.

Chỉ có một người, chắc chắn chỉ có một người. Tiểu Phương tin rằng cũng biết người mà Độc Cô Si nói là ai.

Độc Cô Si cũng biết là Tiểu Phương biết.

- Bốc Ưng không phải kiếm khách, không phải hiệp khách, cũng không phải anh hùng, chắc chắn không phải.

- Y là gì? - Tiểu Phương hỏi.

- Là nhân kiệt!

Độc Cô Si vẫn bình tĩnh :

- Trong lòng Bốc Ưng chỉ có thắng, không có bại. Chỉ được thắng, không được bại. Để đạt được chiến thắng, Bốc Ưng không tiếc hy sinh tất cả.

Tiểu Phương thừa nhận điều này, không thể không thừa nhận.

- Bốc Ưng biết bản thân không phải là địch thủ của ta.

Độc Cô Si nói :

- Lúc Bốc Ưng đến kiếm ta khiêu chiến, ta cũng biết y sẽ tất bại.

- Nhưng Bốc Ưng đã không bại.

- Không bại. Tuy không thắng nhưng cũng không bại. Loại người như Bốc Ưng mãi mãi không bại

Độc Cô Si lại lập lại một lần nữa :

- Vì Bốc Ưng không tiếc hy sinh tất cả.

- Bốc Ưng hy sinh cái gì? - Tiểu Phương không thể không hỏi. - Bốc Ưng hy sinh như thế nào?

- Bốc Ưng cố ý để ta đâm một kiếm vào ngực. - Độc Cô Si nói - Trong cái tích tắc mà mũi kiếm của ta đâm vào ngực Bốc Ưng đột nhiên bóp chặt lấy tay ta, bóp nát bàn tay ta.

Giọng nói của Độc Cô Si vẫn rất bình tĩnh, y nói tiếp :

- Lúc đó ta tự biết tất thắng, hơn nữa đích xác đã thắng. Tinh thần lưỡi kiếm của ta lúc đó đã giao thoa với huyết nhục của Bốc Ưng. Kiếm của ta đã suy, kiếm của ta đã bị huyết nhục của Bốc Ưng ngăn trở là thời điển yếu nhất của ta.

Tiểu Phương yên lặng lắng nghe, không thể không nghe, cũng không muốn không nghe.

Độc Cô Si xưa nay nói rất ít, nhưng nghe y nói giống như nghe danh kỹ đàm tình, cao tăng thuyết thiền.

- Đó chẳng qua chỉ là chuyện trong một sát na.

Độc Cô Si đột nhiên hỏi :

- Ngươi có biết một sát na là bao lâu không?

Tiểu Phương chỉ biết “một sát na” là khoảng thời gian rất ngắn ngủi, còn ngắn hơn cả một cái nháy mắt.

- Một sát na là lời nhà Phật. - Độc Cô Si nói. - Một cái bật tay là sáu mươi sát na.

Độc Cô Si chậm rãi nói tiếp :

- Giữa lúc sinh tử thắng bại, đích xác chỉ có thể dùng ba chữ “một sát na” mới có thể hình dung ra. Bốc Ưng nắm bắt một sát na đó, vì vậy Bốc Ưng có thể không bại.

Giữa một sát na đã quyết định sinh tử thắng bại, giữa một sát na đã cải biến vận mệnh suốt đời của một con người.

Một sát na lại động phách kinh tâm như thế.

Nhưng lúc Độc Cô Si đang nói đến “một sát na”, giọng nói thái độ vẫn giữ vẻ tĩnh lặng.

Tiểu Phương không thể không khâm phục Độc Cô Si.

Độc Cô Si không phải danh kỳ, không phải cao tăng, cái mà Độc Cô Si nói đến không phải là tĩnh, cũng không phải là thiền.

Cái mà Độc Cô Si nói là kiếm, là kiếm lý.

Điều mà Tiểu Phương khâm phục không phải là điều này, Độc Cô Si đương nhiên phải nói kiếm, y đã si vì kiếm. Điều mà Tiểu Phương khâm phục là sự tĩnh lặng của Độc Cô Si.

Rất ít ai có thể giữ được sự tĩnh lặng ở trong hoàn cảnh này, bản thân Tiểu Phương cũng không thể.

Độc Cô Si mơ hồ đã nhìn thấu tâm ý của Tiểu Phương.

- Ta đã hiến cả đời ta cho kiếm, bây giờ có lẽ suốt đời ta không thể cầm kiếm. Nhưng ta không phát cuồng, cũng không sụp đổ.

Độc Cô Si hỏi Tiểu Phương :

- Có phải ngươi cảm thấy rất là kỳ quái?

Tiểu Phương thừa nhận.

Độc Cô Si lại hỏi :

- Ngươi có muốn biết tại sao ta vẫn chưa ngã đổ không?

Tự y nói luôn ra câu trả lời :

- Vì tuy Bốc Ưng đã bóp nát bàn tay cầm kiếm của ta, nhưng bóp không nát kiếm ý trong tim ta.- Độc Cô Si nói. - Bàn tay của ta cho dù đã không thể cầm kiếm được nữa, nhưng trong tim ta còn có một thanh kiếm.

- Tâm kiếm?

- Phải! - Độc Cô Si nói. - Tâm kiếm không phải là thứ hư ảo!

Thái độ của Độc Cô Si chân thành nghiêm túc, nói tiếp :

- Tay ngươi cho dù nắm lợi khí, nhưng trong lòng ngươi nếu vô kiếm thì kiếm trong tay ngươi chẳng qua chỉ là một miếng sắt vô dụng mà thôi. Con người ngươi suốt đời cũng không thể trở thành một kiếm khách chân chính được.

- Dùng tâm động kiếm, dùng kiếm sát địch.

Cảnh giới chí cao chí thâm của loại kiếm thuật này Tiểu Phương tuy vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng chàng cũng biết một kiếm khách chân chính tâm và kiếm nhất định đã hòa vào một thể.

Người và kiếm hợp nhất, ngự khí ngự kiếm có lẽ chẳng qua chỉ là hư vô mà thôi.

Tâm kiếm hợp nhất, lại là cảnh giới mà các kiếm khách cần phải đạt tới, nếu không thì không thể trở thành kiếm khách.

Độc Cô Si lại nói :

- Bốc Ưng tuy không bại, nhưng cũng không thắng. Nhưng trong “một sát na” đó lúc bàn tay ta bị Bốc Ưng bóp nát, ta vẫn có thể đâm chết Bốc Ưng ở dưới kiếm của ta.

- Tại sao ngươi không đâm chết y?

- Vì trong tim của ta vẫn còn có kiếm. - Độc Cô Si nói. - Ta cũng giống như Bốc Ưng vậy, trong trái tim của bọn ta không có sinh tử, mà chỉ có thắng bại. Cái mà bọn ta cầu mong không phải là sống, mà là thắng. Ta vốn không muốn Bốc Ưng chết, chỉ muốn đánh bại y. Thật sự đánh bại y, triệt để đánh bại y.

Tiểu Phương nhìn tay của Độc Cô Si :

- Ngươi vẫn còn có cơ hội đánh bại Bốc Ưng chứ?

Câu trả lời của Độc Cô Si tràn đầy quyết tâm và tự tin :

- Ta nhất định phải đánh bại Bốc Ưng!

Tiểu Phương cuối cùng hiểu rõ. Chính là vì Độc Cô Si vẫn còn có sự quyết tâm và tự tin này, nên vẫn có thể giữ được sự tĩnh lặng.

Độc Cô Si lại nói :

- Chính vì ta nhất định phải đánh bại Bốc Ưng. Vì vậy mới kiếm ngươi đến. Ta không còn ai khác để kiếm, chỉ có kiếm ngươi.

Độc Cô Si nhìn trừng Tiểu Phương :

- Đây là bí mật giữa ngươi và ta, ngươi tuyệt không được tiết lộ bí mật của ta. Nếu không, ta chắc phải chết.

- Ngươi phải chết ư? - Tiểu Phương hỏi. - Ngươi cho rằng Bốc Ưng sẽ đến giết ngươi ư?

- Không phải Bốc Ưng mà là bọn Vệ Ưng Bằng!

Độc Cô Si nhìn bàn tay mình nói tiếp :

- Bọn chúng đều cho rằng ta là một phế nhân vô dụng, chỉ cần biết ra tăm tích của ta thì chắc sẽ không buông tha cho ta. Vì bí mật mà ta biết quá nhiều rồi, hơn nữa ta chưa bao giờ xem trọng bọn chúng cả.

- Vì vậy bọn họ hận ngươi? - Tiểu Phương nói - Ta nhìn thấy ra mỗi người bọn họ đều hận ngươi, vừa hận vừa sợ. Lúc này ngươi đã không còn chỗ để cho bọn chúng sợ, nên bọn chúng đương nhiên muốn giết ngươi.

- Vì vậy ta kiếm ngươi đến. - Độc Cô Si nói - Ta muốn ngươi làm hai việc cho ta.

- Ngươi nói đi?

- Ta cần dùng tiền. Ta muốn ngươi cách mỗi mười ngày gởi cho ta ba trăm lạng bạc, lúc đến tuyệt không thể để cho người khác biết.

Độc Cô Si không nói ra tại sao y dùng nhiều bạc như vậy, Tiểu Phương cũng không hỏi.

- Ta còn muốn ngươi đi giết dùm ta một người.

Độc Cô Si lại còn muốn Tiểu Phương đi giết người giùm y.

- Bọn ta không phải là bằng hữu. Là kiếm khách không những vô tình, vô danh vô lệ, mà cũng không có bằng hữu. - Độc Cô Si nói - Bọn ta bẩm sinh là thù địch. Vì ngươi cùng học kiếm, ta cũng muốn đánh bại ngươi. Bất kể ngươi đã làm giùm cho ta chuyện gì, ta cũng muốn đánh bại ngươi.

Độc Cô Si chậm rãi nói tiếp :

- Ngươi cũng phải biết, dưới kiếm của ta, bại là chết.

Tiểu Phương biết.

- Vì vậy ngươi có thể từ chối ta, ta tuyệt không hận ngươi. - Độc Cô Si nói - Chuyện mà ta muốn ngươi làm không dễ.

Hai chuyện này đích xác không dễ.

Cách mỗi mười ngày đưa đến ba trăm lạng bạc, số lượng này không nhỏ. Tiểu Phương không phải là kẻ có tiền, sự thật ra lúc này túi của chàng trống rỗng.

Tiểu Phương cũng không phải là người thích sát nhân.

Chàng nên từ chối Độc Cô Si, bọn họ vốn không phải là bằng hữu mà là thù địch.

Chàng rất có thể chết dưới kiếm của Độc Cô Si. Lúc mới sơ kiến trong căn lều ngoài sa mạc, chàng đã có dự cảm bất tường này.

Nhưng chàng không có cách gì từ chối.

Chàng không cách gì từ chối một con người đang lúc thật sự nguy nan vẫn có thể hoàn toàn tín nhiệm chàng.

- Ta có thể đáp ứng ngươi.

Tiểu Phương nói :

- Nhưng có hai chuyện ta nhất định phải hỏi rõ ràng trước đã. Chuyện đầu tiên mà ta muốn hỏi là ngươi xác tín sẽ không có ai khác đến nơi đây chứ?

Nơi đây tuy ẩn mật, nhưng không phải là một nơi dấu vết con người khó đến.

Câu trả lời của Độc Cô Si lại rất là khẳng định :

- Chủ nhân trước đây của nơi này là một ẩn sĩ, cũng là một kiếm khách. Tộc nhân của y thập phần tôn kính y, xưa nay không có ai đến quấy nhiễu y cả.

Độc Cô Si nói tiếp :

- Lại càng không có ai ngờ ta lại đến đây.

- Tại sao?

- Vì vị kiếm khách ẩn sĩ đó đã chết ở dưới kiếm của ta!

Độc Cô Si nói :

- Trước đây hai tháng, ta đến nơi đây đâm chết y ở dưới cây cổ thụ bên ngoài.

Tiểu Phương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó mới hỏi :

- Hài tử đó có phải là nhi tử của y không?

- Phải!

- Ngươi đã giết phụ thân của hắn, lại còn ẩn trốn ở nơi đây, lại còn muốn hắn thu nhận ngươi, giữ bí mật cho ngươi.

- Ta biết tiểu hài tử chắc chắn sẽ giữ bí mật cho ta.

Độc Cô Si nói :

- Vì hắn muốn phục thù, nên không thể để ta chết ở trong tay người khác. Trong trời đất cũng chỉ có ta có thể truyền thụ kiếm pháp để hắn có thể đánh bại ta.

- Ngươi chịu mang kiếm pháp này truyền thụ cho tiểu hài tử ư?

- Ta đã đáp ứng.

Độc Cô Si điềm đạm nói :

- Ta hi vọng hắn có thể phục thù cho phụ thân, cũng có thể đâm chết ta dưới kiếm của hắn.

Đầu ngón tay Tiểu Phương lạnh băng.

Chàng không phải không có thể hiểu được loại tình cảm này, trong tình người, vốn rất nhiều mâu thuẫn đối chọi, chính vì chàng hiểu được, nên mới cảm thấy đáng sợ.

Độc Cô Si nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, hài tử đó tương lai rất có thể trở thành kiếm khách vô tình hơn cả Độc Cô Si, sớm muộn sẽ có một ngày giết chết Độc Cô Si, sau đó lại đợi một kiếm khách vô tình khác đến giết chết.

Đối với loại người bọn họ mà nói, sinh mạng tuyệt không phải là trọng yếu nhất, vô luận là sinh mạng của người khác hay sinh mạng của mình cũng giống nhau.

Bọn họ sống, chẳng qua chỉ để hoàn thành một chuyện, đạt được một mục đích, ngoài trừ điều này ra, thì bọn họ không có chuyện gì để ở trong lòng cả.

Bên ngoài, ánh thái dương tràn ngập khắp nơi, dưới mái nhà tiếng chim líu lo. Cuộc sống vốn tươi đẹp, tại sao lại có người xem thường nó như vậy?

Tiểu Phương từ từ đứng dậy, lần này chàng chỉ còn một chuyện cuối cùng muốn hỏi :

- Tại sao ngươi muốn ta giết người giùm ngươi?

Chàng hỏi :

- Ngươi muốn ta đi giết ai?

- Vì nếu người đó không chết trước, thì mãi mãi ta không cách gì làm được cái chuyện mà ta muốn làm.

Độc Cô Si trả lời câu hỏi trước :

- Chỉ có Bốc Ưng có thể bóp nát bàn tay cầm kiếm của ta, nhưng con người này có thể bẻ gãy kiếm trong tim ta.

Trong tim vốn không có kiếm, nếu kiếm đã ở trong tim, còn có ai có thể bẽ gãy cơ chứ?

Muốn bẻ gãy tâm kiếm, nhất định phải làm cho trái tim người đó vỡ nát, tim của kiếm khách vô tình vô danh vô lệ làm sao mà vỡ nát được?

Đôi mắt lạnh lùng của Độc Cô Si, đột nhiên biến đổi hết sức kỳ dị, giống như một vũ khí sắc bén đã giết người vô số, nay bị ném vào lò lửa đã đúc ra nó.

Không ai ngờ đôi mắt Độc Cô Si biểu lộ một cảm xúc cường liệt thống khổ hừng hực như vậy.

- Người đó là nữ nhân, mà là “ma nữ”, chỉ cần ta nhìn thấy y thị là hoàn toàn không cách gì khống chế bản thân, tuy ta biết rõ y thị là nữ nhân như vậy, nhưng vẫn không cách gì trốn thoát khỏi y thị, y thị nếu không chết, suốt đời ta rõ phải chịu sự giày vò nô dịch của y thị.

Tiểu Phương không hỏi nữ nhân này là ai.

Chàng không dám hỏi. Từ trong thâm sâu nội tâm của chàng đột nhiên nổi lên một nỗi sợ hãi khôn lường.

Chàng chợt nghĩ tới bức tranh trên tường được chiếu sáng dưới ngọn lửa mờ đục lấp loáng của ngôi cổ tự. La Sát quỷ nữ đang mút hút não tủy của con người, bộ mặt dữ dằn nhăn nhó độc ác, mơ hồ đột ngột biến thành bộ mặt của một nữ nhân.

Một bộ mặt thuần khiết mỹ lệ.

Độc Cô Si lại bắt đầu tiếp tục nói :

- Ta biết chắc chắn y thị cũng sẽ đến La Tát, vì y thị tuyệt sẽ không buông tha cho Bốc Ưng, cũng tuyệt sẽ không buông tha cho ta.

Tiểu Phương nghe thấy giọng bản thân mình đang hỏi :

- Tại sao?

- Tại vì Bốc Ưng chính là “Miêu đạo”, chắc chắn là thế.

Độc Cô Si tiếp :

- Y thị chắc chắn sẽ cùng Bốc Ưng đến La Tát, ở La Tát y thị cũng có một chỗ bí mật để ẩn thân.

- Ở đâu?

- Ở trung tâm của Bố Đạt La cung, bên cạnh Hồng cung tránh lạnh của Đạt Lai Lạt Ma, một gian thiền phòng nho nhỏ.

Độc Cô Si nói :

- Chỉ có y thị mới có thể thâm nhập trung tâm Bố Đạt La cung, vì các Lạt Ma cũng là nam nhân, tuyệt không có bất cứ nam nhân nào có thể từ chối yêu cầu của y thị.

Tiểu Phương đã đi ra ngoài.

Chàng không muốn nghe nữa, không muốn Độc Cô Si nói ra tên của nữ nhân này.

Nhưng Độc Cô Si đã nói ra.

- Tên của y thị là Ba Oa.

Giọng nói của Độc Cô Si tràn đầy sự thống khổ :

- Ngươi đã đáp ứng ta, bây giờ hãy đi giết y thị cho ta.

Bên ngoài ánh mặt trời vẫn tỏa sáng như cũ, dướimái nhà vẫn có tiếng chim líu lo ríu rít, nhưng còn cuộc sống?

Cuộc sống có phải thật sự đẹp như vậy hay không? Tại sao trong cuộc sống lại có bao nhiêu là sự thống khổ và mâu thuẫn mà không ai có cách gì tránh khỏi?

Tiểu Phương chậm rãi đi ra. Tiểu hài tử đó vẫn còn đứng ở dưới mái hiên, đang ngắm nhìn say mê một chiếc lồng chim, một con chim, không rõ là sơn tước hay họa mi?

- Nó là bằng hữu của tại hạ.

Hài tử vẫn không quay đầu lại nhìn Tiểu Phương, nhưng câu nói này rõ ràng là nói với Tiểu Phương.

- Ta biết!

Tiểu Phương nói :

- Ta biết bọn chúng đều là bằng hữu của ngươi.

Hài tử đột nhiên thở dài, một đôi mắt to đen đột nhiên tràn đầy nỗi u uất của người lớn.

- Nhưng tại hạ có lỗi với bọn chúng.

- Tại sao?

- Vì tại hạ biết bọn chúng sớm muộn gì sẽ có một ngày toàn bộ chết dưới kiếm của Độc Cô Si.

Hài tử nhẹ nhàng nói :

- Chỉ cần đến lúc bàn tay của Độc Cô Si có thể cầm kiếm, sẽ nhất định dùng bọn nó để thử kiếm.

- Sao ngươi biết?

Tiểu Phương hỏi.

- Phụ thân của tại hạ muốn tại hạ đưỡng nuôi những con chim này cũng chính là muốn dùng bọn chúng để thử kiếm.

Tiểu hài tử nói :

- Có một lần phụ thân tại hạ đã một kiếm chém chết mười ba con chim. Buổi tối ngày hôm đó, phụ thân tại hạ đã chết ở dưới kiếm của Độc Cô Si.

Hắn tuy là một hài tử, nhưng trong giọng nói đã chất chứa một sự bi thương không tả được.

Đây có phải là vì hắn hiểu rõ, chết, vốn là sự kết thúc của tất cả mọi chuyện hay không?

Đỉnh núi luôn là chung điểm, một kiếm khách khi đến đỉnh rồi, mạng sống của mình cũng thường là đến chỗ kết thúc.

Đây là vận may, hay là bất hạnh của hắn?

Gió ở trên ngọn cây, người ở dưới câym Tiểu Phương trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi nói :

- Bọn chúng tuy là bằng hữu của ngươi, nhưng ngươi có lẽ cũng sẽ có một ngày dùng bọn chúng để thử kiếm.

Tiểu hài tử cũng trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi gật đầu nói :

- Không sai, có lẽ tại hạ cũng sẽ dùng bọn chúng để thử kiếm.

- Tận mắt ngươi nhìn thấy y giết chết phụ thân ngươi, biết rõ y muốn giết bằng hữu của ngươi, mà ngươi vẫn chấp nhận y!

- Vì tại hạ cũng muốn là kiếm khách như y.

- Sẽ có một ngày, ngươi chắc chắn sẽ trở thành kiếm khách như bọn họ.

Hài tử đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Phương nói :

- Còn các hạ?

Tiểu Phương không trả lời.

Chàng đã đi ra khỏi bóng cây cổ thụ, đi ra ngoài ánh mặt trời. Chàng đi thẳng suốt, không quay đầu lại, vì chàng không cách gì trả lời câu hỏi này.

Phố Bát Giác bên ngoài Đại Chiêu tự, có đủ mọi loại hàng quán.

Trong các hàng quán tối mờ là các hàng hóa đến từ các nơi đủ loại đủ dạng.

Da báo, da hổ, da chồn đen, da sơn miêu, các loại vải vóc tơ lụa đủ màu sắc, treo cao ở trên các giá hàng, thảm từ Ba Tư, Thiên Trúc đến, trải xếp đầy các quầy.

- Ưng Ký là một cửa hiệu lớn nhất trong tất cả các cửa hiêu.

- Bốc Ưng là Miêu đạo ư? Chắc chắn là thế.

Ba Oa là ma nữ! Xưa nay không có nam nhân nào từ chối được y thị.

- Ngươi đã đáp ứng ta, bây giờ hãy đi giết y thị cho ta!

Tiểu Phương không muốn gì cả.

Chàng đã không thể đi hỏi Bốc Ưng, cũng không biết phải dùng cách gì tiếp cận Bố Đạt La cung, Hồng cung tránh lạnh của Phật sống Đạt Lai Lạt Ma.

Chàng đành quay về Ưng Ký trước, chàng muốn hỏi Chu Vân ba trăm lạng bạc.

Chàng tin Chu Vân nhất định sẽ không từ chối.

Nhưng Chu Vân vẫn không để Tiểu Phương mở miệng, đã nói trước với chàng :

- Có người đang đợi các hạ, đã đợi rất lâu rồi.

- Ai?

Tiểu Phương hỏi :

- Ở đâu?

- Ở ngay đây!

Tiểu Phương nhìn thấy ngay con người này.

Một con người rất trẻ, sắc diện xem ra tuy có hơi tiều tụy, nhưng phục sức hoa lệ tôn quý, thái độ trang trọng chững chạc, trong tộc nhân của y, địa vị của y rõ ràng là cao hơn rất nhiều đại đa số người khác.

Y là người Tạng, nói tiếng Hán hơi ngọng ngịu. Tiểu Phương nói một câu, y mới nói một câu.

- Ta họ Phương, ta chính là Tiểu Phương.

Tiểu Phương nói :

- Có phải ngươi đến tìm ta?

- Phải.

- Nhưng ta không quen biết ngươi.

- Tại hạ cũng không quen biết các hạ.

Người này nhìn trừng trừng Tiểu Phương :

- Các hạ cũng không quen biết tại hạ.

Tiểu Phương lại hỏi :

- Ngươi đến tìm ta làm gì?

Người này đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi Ưng Ký sau khi ra khỏi cửa mới quay đầu lại nói :

- Các hạ muốn biết tại sao tại hạ muốn kiếm các hạ thì xin các hạ đi theo tại hạ.

Sau khi y đứng dậy, Tiểu Phương mới phát giác ra thân thể y rất cao to, cao hơn phần lớn những người khác.

Bên ngoài là con phố sầm uất nhất của La Tát, đủ mọi loại người chen chúc nhau đi.

Y đi vào phố, giống như một con hạc tiên đi vào trong đám gà. Rất nhiều người nhìn thấy y, vẻ mặt liền hiện ra một vẻ rất kỳ lạ, cung kính hành lễ với y.

Có người thậm chí ngay lập tức quỳ xuống hôn lên chân y.

Y hoàn toàn không phản ứng, dường như đã lâu quen tiếp nhận sự sùng bái tôn kính của người khác đối với y.

- Con người này tóm lại là ai?

Tiểu Phương theo y đi ra, vừa đi đến bên ngoài một cửa hàng bán thức ăn, vừa ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ không rõ là thơm hay thối, thì đã có hai ba mươi ám khí chí mạng đánh vào nơi hiểm yếu trên người chàng.

Đó là hai mươi bảy ám khí, nghe ra chỉ có một luồng gió, nhìn lại cũng chỉ có ba luồng ánh sáng.

Hai mươi bảy ám khí, chia nhau đánh vào ba nơi hiểm yếu trên người Tiểu Phương - yết hầu, tim, hạ bàn.

Ám khí hiểm độc, xuất thủ càng hiểm độc.

Hai mươi bảy ám khí, chắc chắn là cùng từ một hướng đánh lại, chính là đánh ra từ bàn tay của người trẻ tuổi ở phía trước Tiểu Phương, người có trang sức hoa lệ, rất được người khác tôn kính đó.

Con người cao thượng tôn quý như vậy, tại sao lại dùng một cách thức hiểm độc để ám toán một người lạ không quen biết?

Tiểu Phương không hỏi, nhưng cũng không bị đánh ngã.

Chàng đã trải qua quá nhiều hiểm cảnh, ám khí, chàng mọi lúc đều giữ cảnh giác.

Lúc ám khí đánh ra, Tiểu Phương liền kéo một tấm chăn nỉ Ba Tư tro ở bên ngoài cửa một cửa hàng mà chàng vừa đi qua.

Toàn bộ hai mươi bảy ám khí đều đập vào trong tấm chăn nỉ này, không một ám khí nào xuyên thấu qua được.

Người trẻ tuổi đi ở phía trước mặt Tiểu Phương, không quay đầu lại, cũng không dừng bước.