Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 36: Còn có cả thương em




Editor: Xẩm Xẩm (Cafe BingGo 11 Nguyễn Đình Thi, Tây Hồ, Hà Nội)

Đột nhiên di động của Cố Mạc vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lập tức cắt đứt. qua không quá 2 phút, điện thoại lại vang lên. Xem xong số gọi đến, tiếp tục cắt đứt, lại vang lên, nhìn cũng không thèm nhìn, anh liền trực tiếp tắt máy. Nhưng là dường như đối phương vẫn không muốn buông tha, càng không ngừng gọi lại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Cố Mạc ăn cơm.

“Chú à, có lẽ là người ta có việc gấp.” Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn về phía Cố Mạc.

“Không sao, là ba tôi, mẹ tôi, em gái và em trai tôi.” Cố Mạc lạnh lùng nói: “Ăn nhiều một chút, lát nữa lên lầu làm bài tập, hôm nay tôi không có việc gì.”

“Ba anh? Mẹ anh? Em gái với em trai anh?” Tiếu Nhiễm có một loại cảm giác như thất thần. Hai ngày này cô đều đặt hết sự chú ý lên người anh, không hề đi suy xét đến người nhà của anh. Anh có nhiều người nhà như vậy, không biết có thể chung sống tốt không. Không có ai đanh đá đi?....

“Bọn họ chắc là xem qua tin tức.” Cố Mạc nhấp môi mỏng một phen, ánh mắt giống như mặt hồ cuối thu, có quá nhiều gió thoảng.

Tiếu Nhiễm cúi đầu bới cơm, ăn không được yên. Bọn họ có phải gọi đến để hỏi chuyện hai người kết hôn không?

Nhưng lúc này, di động của Cố Mạc lại vang lên. Lần này, xem xong điện thoại, anh không cắt đứt nữa, mà là lập tức thay đổi một dáng vẻ nhu thuận, cười nói vào trong điện thoại: “Bà nội.”

“Trong lòng anh còn có bà nội này sao?” Âm thanh của người già rất to.

“Biết. Bà nội hiểu rõ cháu nhất mà.” Cố Mạc lấy lòng tươi cười, giống như miệng được quết mật.

“Cháu vẫn biết đến bà sao? Chuyện kết hôn lớn như vậy mà để cho phóng viên nói cho chúng ta biết! Ba mẹ cháu, em trai em gái quan tâm cháu, vì sao cháu không nghe điện thoại?”

“Cháu... không phải cháu áy náy sao? Sợ bị ba ba dạy dỗ.” Cố Mạc không được tự nhiên nở nụ cười hai tiếng: “Bà nôi, bà đừng nóng giận, cháu kết hôn cũng là nhất thời nảy sinh lòng tham, kết hôn quá nhanh chóng, chưa kịp nói cho mọi người.”

Nhìn đến dáng vẻ hiện giờ của anh, Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng rộ lên.

Cô đúng là ngay cả dáng vẻ này của anh cũng được nhìn thấy, về sau cô có thể đùa giỡn trước mặt anh.

Cố Mạc xấu hổ khụ một tiếng, liền xoay người, thấp giọng nghe điện thoại: “Bà nội, cháu biết cháu không nói cho bà biết chuyện cháu kết hôn là không đúng. Ngày mai cháu mang theo vợ cháu đến đền tội với bà được không.”

“Cũng được! Bà bảo mẹ cháu chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ cháu.” Bà nội cao hứng cười ha ha.

Cố Mạc cúp điện thoại, lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới ngồi thẳng người tiếp tục ăn cơm.

Tiếu Nhiễm cúi đầu, cắn đũa, cố gắng kìm nén tiếng cười.

Hóa ra anh ta cũng có người để sợ!

“Ngày mai tan học theo tôi về nhà! Gặp mặt cha mẹ!” Cố Mạc ra vẻ như không có việc gì. Khuôn mặt anh bây giờ tỏ vẻ căng thẳng, lạnh lùng, giống như vẻ mặt cháu trai hiếu thảo tươi cười vừa rồi không phải là anh.

“Không đi!” Tiếu Nhiễm dừng cười, lập tức từ chối.

“Tất nhiên phải đi!” Cố Mạc bá đạo nói: “Không được chọc bà nội nổi giận!”

“Tôi cũng không phải cháu gái của bà ấy!” Tiếu Nhiễm khiêu khích nói: “Chúng ta kết hôn là để tạm thời ứng phó với phóng viên, trong vở diễn này không bao gồm cả việc phải về nhà anh diễn kịch.”

“Vào cửa họ Cố, em cũng đừng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm. Nếu để bà nội không hài lòng, tôi lập tức để cho tập đoàn Bằng Trình phá sản.” Cố Mạc uy hiếp nói.

“Chú à, ngoài việc uy hiếp tôi ra, còn biết gì khác không?” Tiếu Nhiễm vứt đũa, đứng dậy đi lên lầu.

Mặt anh lạnh lùng, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô đang rời đi, âm thanh mang cả sự tức giận: “Thương em!”