Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 2 - Chương 12: Trong lòng em có bao nhiêu người? (Ra sức dằn vặt)




Cơn buồn ngủ vừa kéo tới của Tưởng Viễn Chu nhất thời bị xua tan sạch.

“Sao cô ấy có thể tiêm vào Phương Thành. . .”

Câu nói tiếp theo, Tưởng Viễn Chu không khỏi im bặt, nếu như không phải là bị uy hiếp, Hứa Tình Thâm sẽ không bâo giờ làm được chuyện như vậy.

“Cậu điều tra một chút, xem hiện tại cô ấy ở đâu.”

“Vâng.” Lão Bạch thử thăm dò thái độ của Tưởng Viễn Chu. “Tôi sẽ dặn bên XH chặn video kia lại, cố gắng tra ra là ai muốn phát tán ra ngoài.”

“Không phải là cố gắng, mà là nhất định.” Tưởng Viễn Chu nói xong, ngắt cuộc trò chuyện.

Hứa Tình Thâm tiêm vào cho Phương Thành, vậy rốt cuộc là đối phương hướng về cô, hay là hướng về phía Phương Thành? Hay có lẽ là một mũi tên bắn trúng hai con chim?



Trong Thành Nhai.

Tuy khu này đổ nát nhưng máy điều hòa không khí lại có thể chạy mạnh hết công suất như vậy. Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy vai, cô kéo chiếc ghế ngồi vào bên cạnh Phương Thành.

“Anh có ổn không?”

“Tạm được.”

“Tin tức nói nơi đầu tiên A Mai bị giết hại, có đúng là ở đây hay không?”

Phương Thành cúi mặt xuống, giấu kín những ưu tư bên trong.

“Có lẽ.”

Sắc mặt cô thay đổi, Phương Thành khẽ liếc nhìn cô.

“Sợ?”

“Cũng tạm, anh đã quên là em làm gì à? Em cũng từng quen biết người chết.”

Lỗ mũi Hứa Tình Thâm không thông, cô hít thật sâu, đứng dậy đi tới chỗ cánh cửa cuốn cố gắng kéo ra.

“Đừng uổng công, sẽ không để cho em mở đâu.”

Hứa Tình Thâm lạnh cóng đến nỗi áp chặt vào mặt tường.

“Vậy nếu như giữ vững được qua tình trạng này tới sáng sớm ngày mai thì sao? Liệu sẽ có người phát hiện ra chúng ta hay không?”

“Cố gắng tới sang năm cũng không có người đến.”

Chỗ này tương đối bí ẩn, lại bị bỏ đi đã lâu, ngoại trừ những người có mục đích không đơn giản, ai sẽ đến đây chứ?

Cô trở lại bên cạnh Phương Thành, thấy điện thoại di động trên bàn, Hứa Tình Thâm cầm lấy, Phương Thành đè tay cô lại.

“Không được gọi điện thoại cho hắn.”

“Vậy làm sao bây giờ, lẽ nào chúng ta sẽ phải chết cóng tại đây?”

Ngón tay Phương Thành lạnh toát, trên làn da nổi da gà.

“Em và Tưởng Viễn Chu đã chia tay, em dựa vào cái gì mà cầu xin hắn tới cứu em? Nếu như hắn lại ra điều kiện khiến em khổ sở thì sao?”

Khóe môi Hứa Tình Thâm run rẩy, lạnh đến nỗi không chịu nổi nữa, gian nhà cũng không lớn, cửa sổ cũng bị đóng kín không có cách nào mở ra được, dần dần cô cảm thấy mình không gắng gượng được nữa.

“Phương Thành, nếu anh đã leo lên nơi cao như vậy rồi, tại sao lại dễ dàng quay lại như vậy? Đây cũng không phải là đường về mà, hôm nay anh quay đầu lại, đó không phải là tự tìm lấy con đường chết sao?”

Người đàn ông lạnh đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vùng xung quanh khóe mắt dường như cũng càng thêm lạnh lùng.

“Tình Thâm, anh rất may mắn, cho tới nay anh cũng không bị lạc đường.”

Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt Phương Thành cũng đối diện với ánh nhìn của cô.

“Vạn Hâm Tăng bị liệt, nếu như anh muốn, có lẽ Vạn Dục Ninh vẫn bị điên, toàn bộ nhà họ Vạn đều ở trong tay anh. Một người đàn ông chưa bao giờ mất đi tham vọng đối với quyền lực. Thậm chí là anh có thể vừa ngồi vào địa vị cao nhất của nhà họ Vạn, vừa khống chế thuốc của bọn họ không bị lỗi. Thế nhưng Tình Thâm, anh đã biết bản thân mình không còn bao lâu nữa, không thể nhìn cho tới khi nhà họ Vạn thân bại danh liệt. Tất cả cố gắng nỗ lực của anh đều là uổng phí, đúng là có lỗi với người đã mất.”

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, người đàn ông này, từng bước anh đi lên, thậm chí không ngại dẫm đạp lên người thân, bờ vai của vợ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không phải là ác ma, cũng sẽ không biến thành ác ma.

“Phương Thành, từ lâu rồi em đã ý thức được rằng, nếu như em muốn dựa vào chính mình để thoát khỏi chuyện người khác hãm hại mình, đó là điều vô cùng khó khăn. Địa vị của em quá mức thấp kém, chỉ có thể mặc cho người khác điều khiển mình.

Nếu có một ngày nào đó em có thể dựa vào thế lực để đi lên, em sẽ không hề do dự.”

Người đàn ông nhìn thật kỹ cô một hồi lâu.

“Tình Thâm?”

Hứa Tình Thâm vòng chặt hai tay.

“Chờ khi nào chúng ta rời khỏi đây, anh phải đi bệnh viện. Ý

chí của anh mạnh mẽ như vậy, nhất định không được để vật này kiểm soát chính mình.”

Hai – ba giờ sau, Phương Thành không ngẩng đầu lên được nữa, thân thể anh như co quắp, nhìn thấy rất khó chịu. Hứa Tình Thâm lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập, cô cầm lấy điện thoại di động, ngồi xổm ở dưới đất.

Giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cô cảm thấy ấm áp.

Hứa Tình Thâm gọi tới số điện thoại kia, nghe được thanh âm “tút tút” đều đều truyền tới, cô nín thở tập trung suy nghĩ, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, đầu bên kia đã nghe máy: “Alo.”

“Tưởng Viễn Chu, là em…” Hứa Tình Thâm rất sợ anh nghe thấy giọng nói của cô liền ngắt máy ngay lập tức, vội vã nói một hơi: “Em bị giam ở một nơi, lạnh quá, sắp chết rét rồi.”

Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng nói của cô đang run rẩy.

“Tại sao lại gọi điện thoại cho tôi? Em nên báo cảnh sát thì đúng hơn.”

Nếu như Hứa Tình Thâm nói chiếc điện thoại di động này chỉ có thể gọi tới số điện thoại của anh, nhất định Tưởng Viễn Chu sẽ mặc kệ không quan tâm.

“Người em nghĩ tới chỉ có anh.”

Lúc này Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng khách ở Cửu Long Thương, từ lúc nhận được điện thoại của Lão Bạch đến giờ, anh không hề chợp mắt.

“Tại sao tôi phải giúp em?”

Hứa Tình Thâm rúc vào một góc, ngồi xổm xuống,

“Em lạnh.”

“Nói đi! Tại sao tôi phải giúp em?”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm nóng lên, tiếng nói bắt đầu rời rạc: “Em ở số 57 trong Thành Nhai, em không chịu nổi. . . Em không chịu nổi.”

“Hứa Tình Thâm, nói đi!”

Điện thoại di động rơi xuống đất, Tưởng Viễn Chu đứng dậy, gọi mấy lần nhưng đầu bên kia không hế có âm thanh nào đáp lại, không biết là có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Anh vội vàng ngắt cuộc trò chuyện, sau đó lấy một chiếc điện thoại khác gọi cho Lão Bạch.

Hứa Tình Thâm thấy màn hình điện thoại di động biểu hiện trạng thái cuộc trò chuyện kết thúc, cô nhặt lên điện thoại di động của mình bị cô ném ở bên cạnh.

Câu hỏi của Tưởng Viễn Chu rất đúng, tại sao anh phải giúp cô?

Cô không trả lời được, chỉ có thể dùng cách bất đắc dĩ như vậy mới có thể khiến anh tới đây.

Phương Thành đã không chịu đựng được nữa, cả người gục xuống bàn, Hứa Tình Thâm tới gần, lay lay cánh tay của anh.

“Phương Thành, Phương Thành?”

Mí mắt người đàn ông khẽ giật giật, không nói lời nào, Hứa Tình Thâm thấy thế, ôm lấy anh từ phía sau.

Hai cơ thể lạnh như băng chạm vào nhau, nhưng trong nháy mắt, sự ấm áp đó khiến cho cơ thể giống như bị thiêu đốt vậy. Phương Thành áp trán vào bàn, che khuất vẻ mặt đang khó chịu.

“Anh phải gắng lên, nhất định phải cố gắng lên.”

“Tình Thâm?”

“Vâng?”

Phương Thành nói không rõ, khó khăn mấp máy môi:

“E rằng em đã đúng, dù cho anh có ở bên cạnh em, anh cũng không thể bảo vệ em được trọn vẹn. Nếu như anh chết, em cũng không thể đảm bảo rằng bản thân….”

“Anh nói bậy gì đấy?” Hứa Tình Thâm ngắt lời anh. “Anh sẽ không chết.”

Phương Thành không nói lời gì nữa, vẫn nằm úp sấp ở trên bàn không hề nhúc nhích.

Dưới căn gác bỏ hoang, hai chiếc xe lần lượt dừng hẳn, Lão Bạch mở đèn pin đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, đến rồi.”

Người đàn ông mang sắc mặt lạnh lùng tiến về phía trước, có người đang tìm đường ở cách đó không xa, cầm chiếc đèn pin soi kỹ từng số nhà. Tiếng bước chân tới gần, nghe rất rõ ràng, gây ra âm thanh huyên náo ồn ào. Sau đó là một tiếng nói chuyện: “Tưởng tiên sinh, đến rồi.”

Hứa Tình Thâm vội vàng buông cánh tay của Phương Thành ra, người đàn ông không hề nhúc nhích, đã ngất đi.

Hứa Tình Thâm lạnh cóng, hai chân hai tay cứng đờ, đứng ở trong căn phòng trống rỗng, nhìn cánh cửa kia chằm chằm không hề chớp mắt.

Cánh cửa cuốn đang bị dụng cụ chuyên nghiệp phá hỏng, có người giữ chặt phía dưới, cố sức kéo lên.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn, bóng dáng của Tưởng Viễn Chu nhìn vẫn chưa rõ ràng, nhưng cô biết, trong đám người kia ai mới là anh.

Cánh cửa kêu loảng xoảng bị kéo về phía trước, để lại ánh đèn trong phòng, Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh một vòng, thấy Hứa Tình Thâm ăn mặc phong phanh đứng ở bên trong phòng.

Cô lạnh đến nỗi không ngừng run rẩy, hơi lạnh phả vào mặt khiến Tưởng Viễn Chu không khỏi nhíu mày, ngay sau đó ánh mắt của anh di chuyển qua bên cạnh Hứa Tình Thâm, nhìn thấy Phương Thành.

Phương Thành đưa lưng về phía mọi người, nửa người trên trần truồng, nhìn lại Hứa Tình Thâm một lần nữa, cũng chỉ là mặc bộ nội y mỏng manh.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu bỗng sụp xuống, trong mắt có hơi lạnh đang cuộn trào mãnh liệt, anh không hề dặn dò hay nói năng câu nào, xoay người rời đi.

Hứa Tình Thâm cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô nhanh chóng đuổi theo, toàn thân lạnh khủng khiếp, mỗi bước đi giống như dao cắt. Người đàn ông bước đi rất nhanh, cô cũng đuổi theo thật nhanh, như là một cơn gió. Khi đi ngang qua trước mặt Lão Bạch, cô mang theo hơi lạnh khiến Lão Bạch cũng không nhịn được khẽ run lên.

Tưởng Viễn Chu khoác chiếc áo khoác ngoài dài, chiếc áo màu đen khiến cho khí chất của anh càng được tôn lên không gì có thể sánh được. Hứa Tình Thâm chạy tới trước mặt anh, đưa tay

kéo cánh tay anh, người đàn ỗng bỗng dừng bước, khiến cho cô liền va vào trong lồng ngực anh.

Tưởng Viễn Chu muốn đẩy cô ra, Hứa Tình Thâm đưa hai tay ôm chặt lấy hông của anh, cơ thể anh ấm áp, là nhiệt độ cơ thể khiến cho người ta không muốn rời xa ngay lập tức.

Lúc này Hứa Tình Thâm đang liều lĩnh ôm anh, Tưởng Viễn Chu cảm giác cô giống như là một tảng băng, hơi lạnh xâm nhập rồi di chuyển đi khắp cơ thể anh.

“Hứa Tình Thâm, buông ra!”

Đôi môi cô càng thêm run rẩy, trong đầu chỉ có một từ đang lặp đi lặp lại, thật là ấm áp, thật là ấm áp. . .

“Sao, em định bỏ mặc sự sống chết của Phương Thành?”

Hứa Tình Thâm khẽ cúi đầu.

“Em, em không cần giải thích với anh, nhất định là anh. . . biết rõ, điều hòa mở nhiệt độ thấp như vậy, bọn em đang bị nhốt. . .”

Tưởng Viễn Chu đứng ở đó vẫn không cử động, hai tay buông thõng, cầm lấy tay Hứa Tình Thâm, rồi đẩy cô ra.

“Vậy tôi phải cố hết sức tận tình giúp đỡ em sao?”

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt không mang theo bất cứ cảm xúc nào, vừa nhấc chân lên, Hứa Tình Thâm lại lao tới ôm anh lần thứ hai.

Vùng giữa hai hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nhăn lại thành hình Xuyên, trên tay không có lấy bất kỳ động tác nào đáp lại.

“Thế nào, sợ tôi sẽ bỏ mặc Phương Thành ở đây, nên em mới có thái độ này?”

Lúc này Hứa Tình Thâm đã thấy bình tĩnh trở lại, cánh tay cảm nhận được cơ bắp cứng rắn mạnh mẽ nơi thắt lưng Tưởng Viễn Chu. Bàn tay cô đặt ở sau lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Tưởng Viễn Chu nhất thời tức giận, túm chặt lấy bàn tay cô lần nữa.

“Buông ra!”

Ngược lại, không phải là anh không chịu nổi cử động này của Hứa Tình Thâm. Trái lại, anh không chịu nổi chính anh. Một động tác vô thức của cô, luôn có thể khiến anh bỏ vũ khí đầu hàng, cho dù là cô thật sự muốn trêu chọc, hay chỉ là cử chỉ vô tình. Hứa Tình Thâm thấy anh nổi giận như vậy, không khỏi nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay ra, vẻ mặt làm người khác nhìn thấy có chút khó chịu, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

Tưởng Viễn Chu nhìn xuống, ánh nhìn xuyên qua gò má của cô đầy do dự. Lão Bạch đi tới, thuộc hạ đã cõng Phương Thành rời đi trước.

“Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch đưa chiếc điện thoại di động kia cho người đàn ông.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không hề thay đổi, sa sầm cau có như một núi băng, không hề có dấu hiệu tan ra.

Chiếc điện thoại di động này không hề bình thường, bên trong chỉ ghi lại có một trò chuyện.

Tưởng Viễn Chu đưa tay nhấn thử 110, lại phát hiện rõ ràng không gọi được, anh tiện tay nhập một dãy số khác, cũng không gọi được.

Người đàn ông nghiến răng, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại giơ lên chỉ vào Hứa Tình Thâm.

“Rốt cuộc là người cô nghĩ tới chỉ có tôi, hay là, chiếc điện thoại di động này chỉ có thể gọi tới số điện thoại của tôi?”

Hứa Tình Thâm cắn môi, ánh mắt nhìn về phía anh như một mũi tên, người đàn ông cầm vật trong tay ném mạnh một cái, chiếc điện thoại di động lướt vùn vụt qua một bên gò má cô, đụng mạnh vào tường sau đó rơi xuống.

Trái tim Hứa Tình Thâm đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tưởng Viễn Chu giơ ngón trỏ ra chỉ thẳng về phía cô một cái, cũng không nói bất cứ câu nào, Hứa Tình Thâm biết, đây là một trong những biểu hiện khi giận dữ của Tưởng tiên sinh.

Anh xoay người, cơn gió lùa đến ù ù, khiến hai vạt áo tung bay sang hai bên,

đi tới níu lại cánh tay anh, quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Lão Bạch, anh đi trước đi, tôi có lời muốn nói với Tưởng tiên sinh.”

“Lão Bạch là người của tôi, từ lúc nào lại đến phiên em sai khiến?”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô cầm lấy cánh tay của mình. Hứa Tình Thâm càng nắm chặt hơn, ánh mắt nhìn chăm chú về phía người đàn ông, Lão Bạch thấy thế, gật đầu.

“Tưởng tiên sinh, tôi chờ ngài trên xe.”

Anh đưa chiếc đèn pin mang theo giao cho Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cầm chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt Hứa Tình Thâm, cô né tránh.

“Điện thoại di động đúng là những người đó để lại cho em, bên trong quả thực chỉ có số điện thoại của anh. Họ muốn anh tới đây, là muốn cho anh thấy em và Phương Thành ở cùng nhau.”

“Tôi biết, sau đó thì sao?”

Hứa Tình Thâm đưa tay che ở trước mặt.

“Thì bọn họ để cho em chọn, em chỉ gọi một cú điện thoại duy nhất cho anh, bởi vì người em nghĩ tới quả thực chỉ có anh.”

Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nghe, không có bất cứ hành động nào, những thủ đoạn này của Hứa Tình Thâm anh đều đã được lĩnh giáo qua.

“Nói xong chưa?”

Anh chờ cô tiếp tục nói ra hết mọi chuyện, Hứa Tình Thâm quan tâm tới sự nghiệp của cô như vậy, chuyện video kia cô không thể nào không nói ra. Tưởng Viễn Chu đứng ở cửa động chờ cô nhảy xuống, anh rất muốn nhìn người phụ nữ này còn có thể có khổ nhục kế nào nữa.

Thái độ của Tưởng Viễn Chu rất hờ hững, Hứa Tình Thâm đã nói hết những suy nghĩ trong lòng mình, lại phát hiện ra anh lại thờ ơ như vậy. Hứa Tình Thâm thấy anh đập chiếc đèn pin một cái, cô không dám tiếp tục xông lên ôm lấy anh nữa, cũng không có dũng khí như lúc lo lắng khi nãy.

Người đàn ông bước đi ra ngoài, rõ ràng là phía sau không có bước chân đuổi theo, anh xoay người, quay đầu lại đưa tay chiếu đèn về phía cô. Anh cảm thấy cơn tức giận bùng phát, Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt Hứa Tình Thâm, cầm bả vai cô nặng nề áp cô vào tường.

“Tại sao lại ở cùng Phương Thành? Vì sao không thể sống những ngày yên bình của em, vì sao bị cởi đồ thành ra như vậy, em nói đi!”

Phía sau lưng Hứa Tình Thâm cứng đờ, Tưởng Viễn Chu trút hết mọi tức giận ra ngoài, từ trước đến nay anh anh không hề để lộ rõ vui buồn. Cô thở hổn hển: “Em biết em không cần phải giải thích, anh thông minh như vậy, không phải là anh không biết.”

“Tôi muốn nghe câu giải thích từ chính miệng em, em nói đi.”

Đôi môi Hứa Tình Thâm khô nứt, khóe môi run rẩy, đôi mắt bị ánh sáng của đèn pin soi rọi không mở ra được.

“Em và Phương Thành đều trở về cuộc sống như ban đầu, nhưng không trở về tình trạng là người yêu được. Điểm ấy em biết rõ ràng hơn bất cứ ai, em cũng không hề nghĩ tới bắt đầu lại một lần nữa với anh ấy.”

“Nhưng chuyện Phương Thành đã làm, một nửa là đúng, một nửa là sai. Có người liều lĩnh muốn trói anh ấy và em lại chung một chỗ, em không tránh được kết quả như vậy.”

Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên lạnh lùng. “Ý của em là, mỗi lần em gặp mặt hắn là do người khác sai khiến?”

“Phương Thành mắc bệnh nặng, em không cần phải né tránh gặp anh ấy, nhưng mỗi lần gặp nhau mọi cử chỉ hành động đều rất bình thường. Có người nhốt em và anh ấy lại đây, với dáng vẻ khó chịu nhất.”

Tưởng Viễn Chu khẽ lên tiếng nguyền rủa: “Ai muốn nghe câu giải thích của em?”

Hứa Tình Thâm há hốc miệng, bỗng chốc trong lồng ngực như có bông chặn lại. Người đàn ông ném chiếc đèn trong tay xuống bên cạnh. Hai tay giữ chặt hai chân cô nhấc cô lên,

Hứa Tình Thâm bị anh nhấc lên cao, người đàn ông đẩy mạnh về phía trước, đặt nụ hôn triền miên lên môi cô. Hứa Tình Thâm đau đến nỗi co rúm lại, cơ thể mặc mỗi chiếc T-shirt mỏng không ngừng ma sát trên vách tường cứng rắn.

Tưởng Viễn Chu một tay ôm lấy chân của cô, tay kia giữ chặt gáy cô, anh khẽ rướn cổ lên, nụ hôn ẩm ướt như một ngọn đuốc, thiêu đốt qua trên mặt, trên người Hứa Tình Thâm.

Động tác của anh từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, vì không để cho mình ngã, Hứa Tình Thâm chỉ có thể đưa tay ôm chặt cổ anh.

Khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Viễn Chu vùi ở trước ngực cô,

hôn lên xương quai xanh cùng với da thịt lộ ra ngoài, có lẽ là thấy vẫn còn chưa đủ, anh đưa bàn tay vươn tới kéo cổ áo của cô thấp xuống nữa.

Vải T-shirt vốn có độ co giãn lớn, Hứa Tình Thâm cảm giác được ngực mình đầu tiên là mát lạnh, sau đó trở nên nóng bỏng.

Cô không kiềm chế được giọng của mình, Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh.

“Đừng, nơi này từng có người chết.”

Tưởng Viễn Chu cúi xuống, đúng lúc che lại miệng của cô, Hứa Tình Thâm cũng không nói thêm được một lời nào nữa.

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Bãi đỗ xe.

Toàn bộ đèn xe đều mở, một người đàn ông đi tới trước mặt Lão Bạch: “Tên họ Phương kia làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao?”Lão Bạch nhìn người đàn ông trong xe.

“Trước tiên mang hắn về Long Cảng, trông bộ dạng hắn như vậy cần phải báo chuẩn bị sẵn phòng cấp cứu. Ở Tinh Cảng sợ là không có cách.”

“Thế nhưng. . .” Sắc mặt người đàn ông do dự.

“Tưởng tiên sinh không nói là phải cứu hắn.”

Lão Bạch cười cười, mở đèn pin, hướng về phía cách đó không xa.

“Lâu như vậy rồi mà Tưởng tiên sinh còn chưa ra, cậu thấy sao?”

“Vậy tôi qua đó đưa ngài ấy sang.”

“Đi thôi.”

Người đàn ông nhìn Lão Bạch một chút, không dám chắc mà hỏi lại: “Tưởng tiên sinh không phải là đã trúng mỹ nhân kế chứ?”

“Lắm chuyện.”

“Vâng, vâng.” Người đàn ông nói, xoay người rời đi.

Sau lưng Hứa Tình Thâm bị đè ép lên bức tường thô ráp khiến cô khó chịu. Tưởng Viễn Chu dễ dàng khống chế được cô, khi anh cúi đầu muốn hôn xuống thì Hứa Tình Thâm vô thức nghiêng đầu tránh đi.

“Đừng, đừng như vậy.”

“Đừng như nào?”

Hứa Tình Thâm không nghĩ tới sự tình sẽ chuyển hướng thành như vậy. Hiện giờ Phương Thành còn đang ở bên ngoài, thế mà cô lại vô tâm ở đây làm chuyện khác sao? Cô nhích chân giãy giụa, muốn đẩy anh ra.

Tưởng Viễn Chu lại nâng mông cô lên.

“Đang nghĩ về chuyện của Phương Thành sao?”

“Không phải.”

Người đàn ông cười nhạt: “Thách em cũng không dám!”

Anh buông tay ra, một chân Hứa Tình Thâm được thả ra chạm đất. Cô cầm quần áo lên nhanh chóng mặc vào.

Tưởng Viễn Chu đi tới chỗ chiếc đèn pin, nhặt lên rồi đi nhanh về phía trước. Hứa Tình Thâm theo ở phía sau. Khi hai người đi tới bãi đỗ xe, Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đang đứng đợi phía trước. Cô bước nhanh qua, tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng Phương Thành đâu

“Tưởng tiên sinh, tôi đã sắp xếp cho Phương Thành vào Long Cảng.”

Tưởng Viễn Chu ngồi vào trong xe, Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm.

“Cô Hứa, xin mời.”

Cô khom lưng ngồi vào chỗ bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Cửa xe đóng lại, Lão Bạch ngồi vào chỗ bên cạnh tài xế.

Sau khi chiếc xe đi được một đoạn, Lão Bạch nhìn vào kính chiếu hậu phía sau.

“Tưởng tiên sinh, đi đâu?”

Hứa Tình Thâm tiếp lời: “Bệnh viện Long Cảng.”

Tưởng Viễn Chu nhắm mắt trả lời: “Hoa tửu lầu.”

Cô xoay lại nhìn anh, ngay sau đó Tưởng Viễn Chu còn nói thêm: “Tôi muốn nói riêng vài lời với cô ấy.”

Lão Bạch nghe vậy liền nhấn vào một cái nút, không gian trong xe nhanh chóng được ngăn thành hai phần tách biệt. Đôi chân thon dài của Tưởng Viễn Chu hơi đưa qua, ánh mắt anh rơi xuống người Hứa Tình Thâm. Trời rất lạnh, cô lại chỉ mặc chiếc quần jeans dài, trên người là một thân áo mỏng đơn giản. Cánh tay Tưởng Viễn Chu đặt bên hông cô, kéo cô tới sát bên cạnh.

“Này, anh làm gì đó?”

Tưởng Viễn Chu đặt cô ngồi lên đùi mình, tiếp theo mở rộng chiếc áo khoác ngoài ra bao bọc lấy cô.

“Ngủ cùng anh một đêm.” Anh lại thản nhiên nói một câu như vậy.

Hứa Tình Thâm hơi biến sắc: “Hôm nay em không có tâm trạng.”

“Anh có.” Tưởng Viễn Chu nhìn xuống cần cổ cô.

Người đàn ông này ở phương đó trước nay luôn có nhu cầu cao, hôm nay đã ôm được “ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tưởng Viễn Chu làm sao có thể nhịn được.

“Chuyện hai chúng ta ở trên giường, trước giờ anh chưa từng ép buộc em. Chỉ là lúc này hơn nửa đêm em lại đến tìm anh như vậy, anh làm sao có thể buông tha cho em?”

“Từ lần đầu tiên của chúng ta cho đến nay, hình như vẫn luôn là em có chuyện mà cầu cạnh anh. Em không thích như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị buộc vào tình cảnh như thế.”

Tưởng Viễn Chu nâng cằm cô lên: “Vậy cũng không còn cách nào khác, ai bảo em quá yếu đuối, cần phải dựa dẫm vào anh? Bất quá em cũng nên hiểu rõ, ở Đông Thành này có biết bao nhiêu cô gái muốn được nương thân vào Tưởng Viễn Chu, nhưng cũng phải xem anh có hứng thú hay không.”

Lão Bạch ở phía trước gõ lên cửa sổ xe, tài xế dừng xe ở ven đường.

Nơi thành thị phồng hoa này chưa bao giờ thiếu những nhà hàng sang trọng cho những kẻ lắm tiền đến tiêu hoang. Hứa Tình Thâm được đưa vào trong, chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu phủ trên người cô dường như dài đến tận mắt cá chân.

Anh đặt một phòng ở đây mà không về Cửu Long Thương.

Mặc dù trước đây Hứa Tình Thâm ở Cửu Long Thương nhưng cô biết rõ đối với người ngoài thì nơi đó mang một ý nghĩa rất quan trọng. Dù sao cũng là nơi sau nay Tưởng phu nhân sẽ vào ở.

Cô bước đi thật chậm, dường như đi mãi cũng không hết dãy hành lang. Tưởng Viễn Chu dẫn đầu mở cửa phòng, anh bắt lấy cổ tay Hứa Tình Thâm lôi cô vào.

Trong phòng tối đen như mực, xòe tay ra không thấy được năm ngón. Chiếc áo khoác trên người Hứa Tình Thâm bị đẩy ra, Tưởng Viễn Chu ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, một bên hôn, một bên lần mò dọc theo tường đưa cô vào trong.

Phía dưới chân đụng trúng cạnh giường, Tưởng Viễn Chu liền đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn. Người đàn ông thuận thế hung hăng đè lên người cô. Những điểm khác không cần quan tâm đến, đối với Tưởng Viễn Chu mà nói chỉ cần chiếc giường đủ lớn, đủ thoải mái là được.

Khuôn mặt tuấn tú của anh chôn bên cổ cô, bắt đầu một vòng công thành chiếm đất mới.

Trước giờ Hứa Tình Thâm luôn có sức hấp dẫn đặc biệt đối với Tưởng Viễn Chu. Anh chưa từng phủ nhận điều này. Mặc dù ngày hôm nay hai người đã chia tay nhưng chỉ cần vừa chạm vào cô một chút thì cái loại cảm giác vui sướng kia liền tràn lan khắp người.

Anh vẫn không buông cô được.

Hứa Tình Thâm nghĩ người như Tưởng Viễn Chu tâm tư thật khó đoán. Nhưng cô vẫn không biết rằng trên đời này chỉ có một mình cô có thể giữ được chân anh.

Lúc Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch hùng hổ chạy tới thì ở trên xe đã nói một câu nói như thế này: “Nếu như thấy Hứa Tình Thâm và Phương Thành ở cùng một chỗ, trước tiên mang người đi, sau đó phải giáo huấn cho hắn một trận, đến tàn phế mới thôi.”

Khi cánh cửa mở ra, Tưởng Viễn Chu quay đầu bước đi, anh hoàn toàn không nghĩ rằng Hứa Tình Thâm sẽ đuổi theo. Mà có đuổi theo thì cũng chỉ đuổi vài bước mà thôi, chứ không phải sẽ hết lần này tới lần khác dứt khoát ôm lấy anh không chịu buông tay.

Chỉ số thông minh của Tưởng Viễn Chu rất cao, cũng là người rất lí trí, nhưng anh lại không chịu nổi trước những hành động đó của Hứa Tình Thâm.

Anh nói, ngày hôm nay Phương Thành là “chó nhà có tang”, anh đường đường là Tưởng tiên sinh không cần phải thẳng chân cho anh ta thêm một cước nữa. Nhưng trong lòng anh càng hiểu rõ hơn, nếu như lúc này anh còn bỏ đá xuống giếng thì đừng hòng nắm được lòng của Hứa Tình Thâm.

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên ý thức được, có một sự thật anh phải chấp nhận.

Nếu như người phụ nữ này không có một vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng anh thì anh cũng không cần dè dặt đến mức như vậy.

Tưởng Viễn Chu ghì chặt hai tay Hứa Tình Thâm, cánh tay cô hoàn toàn bị nhấn xuống chiếc giường mềm mại. Tưởng Viễn Chu vô cùng cuồng dã và mãnh liệt, gần như muốn nghiền nát cả người cô ra!

Hứa Tình Thâm cất giọng nghẹn ngào, cô không thể nào gọi tên được những cảm xúc lúc này. Không phải là khó chịu, nhưng đã vượt quá giới hạn của sự chịu đựng. Đó là một loại khoái cảm cực hạn!

Cô muốn khóc cũng không khóc được, chỉ bật ra những tiếng rên nhỏ. Mái tóc cô xõa tóc tán loạn trên giường, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Sau đó cô nghe thấy Tưởng Viễn Chu cắn răng hỏi cô.

“Nếu trong lòng em dám cất giấu hình bóng người đàn ông khác, Hứa Tình Thâm, anh nhất định cho em cả đời này không đứng lên nổi nữa!”

Thân hình to lớn dùng sức đè xuống. Hứa Tình Thâm như bị nhấn chìm giữa chiếc giường lớn, toàn thân rã rời.

“A —— “

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chạy dọc theo gương mặt tinh xảo của cô. Hai tay Tưởng Viễn Chu ghì chặt bả vai cô. Cô phải ngẩng đầu lên, run rẩy gọi.

“Tưởng… Tưởng…”

Trên đời này, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Sau một hồi vật lộn trên giường …

Tưởng Viễn Chu thỏa mãn nằm trên giường, thích thú ngắm nhìn bộ dạng mệt mỏi ngủ thiếp đi của Hứa Tình Thâm. Sau khi hoan ái, ngoại trừ cảm giác sung sướng, anh còn thích nhất là những lúc này.

Ngọn đèn đầu giường soi lên bóng dáng hai người đang nằm chồng lên nhau. Tưởng Viễn Chu nằm đè lên sau lưng Hứa Tình Thâm, sức nặng của anh khiến cô giật mình tỉnh lại.

Nơi ở của Vạn Dục Ninh.

Cô ta ôm chân ngồi ở đầu giường. Từ khi trong nhà gặp chuyện không may cho đến nay, cô ta thường hay khó ngủ.

Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường chợt rung lên, Vạn Dục Ninh vội cầm lấy, mở ra xem, có người gửi cho cô tin nhắn bảo cô giàu to rồi còn nói lung tung gì đó không rõ ràng.

Ngón tay Vạn Dục Ninh gõ nhanh hai chữ, bên kia nhận ra ám hiệu, lúc này mới yên tâm gửi một tin nhắn hồi đáp: “Phương Thành được đưa tới bệnh viện Long Cảng, Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu mang đến khách sạn.”

Vạn Dục Ninh trừng mắt, sắc mặt càng ngày càng kém, chăm chú nhìn vào hai chữ “khách sạn” trên màn hình.

“Tiện nhân!”

Cô ta ném chiếc điện thoại đi. Lúc này mà Tưởng Viễn Chu còn có thể cùng cô ta đến khách sạn? Người đàn ông này có phải là đã bị ma quỷ xui khiến rồi không?

Vạn Dục Ninh vò đầu bứt tóc, nhìn về căn phòng xa lạ, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Tưởng Viễn Chu xem như đã tốt với cô lắm rồi, sợ cô bị người khác quấy rầy, sắp xếp cho cô ở khu biệt thự yên tĩnh.

Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như có một bóng ma nhào tới, trong mắt lộ ra hoảng sợ, vội ôm lấy đầu.

“Đừng mà!”

Vạn Dục Ninh càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Cô ta xuống giường, nhặt điện thoại lên. Bây giờ cô ta còn có thể tìm ai ngoài Tưởng Viễn Chu? Chỉ sợ rằng giờ này anh ta còn đang bận đắm chìm trong dục vọng.

Ánh mắt Vạn Dục Ninh đảo qua tủ đầu giường, phía trên đó ngoài đèn ngủ còn có một bình hoa tinh xảo. Cô ta đi tới cầm lấy bình hoa, hung hăng đập vào tường.

Người giúp việc ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động thì giật mình tỉnh giấc, vội chạy sang phòng Vạn Dục Ninh. Khi cô bước vào thì thấy bên trog vô cùng hỗn độn.

“Cô Vạn, cô Vạn!”

Trước đây cô làm ở nhà họ Vạn, đối với Vạn Dục Ninh cũng có cảm tình. Cô bước nhanh qua kéo tay cô ta.

“Cô làm gì vậy?”

Vạn Dục Ninh điên cuồng cào xé giấy dán tường trong phòng, tóc tai bù xù, đôi mắt trợn tròn, thần sắc nhìn qua rất không bình thường.

“Có người muốn giết tôi, có người muốn hại tôi, tôi phải bảo vệ con tôi —— “

Người giúp việc bị đẩy ra, Vạn Dục Ninh chạy đến bên cửa sổ, muốn trèo ra ngoài.

“Tôi không có bệnh, tôi rất bình thuờng, các người mới là kẻ điên!”

Người giúp việc bị dọa đến vô cùng sợ hãi. Mặc dù Tưởng Viễn Chu từng nói qua có khả năng Vạn Dục Ninh sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào nhưng trước giờ cô chưa từng thấy qua cảnh tượng này.

“Cô Vạn, cô đừng như vậy.” Cô chạy đến bên cạnh Vạn Dục Ninh.

“Tôi sẽ đi gọi cho Tưởng tiên sinh ngay, tôi gọi ngài ấy đến đây ngay.”

Vạn Dục Ninh tựa vào bức tường: “Tưởng Viễn ChuAnh ấy là vị hôn phu của tôi đấy, cô phải nhớ rõ…”

Người giúp việc thở dài, thầm cảm thấy thương cảm thay cho cô Vạn, đành phải trấn an cô ta.

“Đúng, đúng. đúng, là vị hôn phu của cô. Cô ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi gọi điện thoại ngay.”

Người giúp việc trở về phòng llấy điện thoại qua, rồi liền gọi cho Tưởng Viễn Chu xin giúp đỡ.

Đổ chuông một hồi vẫn chưa kết nối được, người giúp việc ái ngại nhìn Vạn Dục Ninh. Vạn Dục Ninh cũng có chút khẩn trương. Sau khi nghe được tiếng trả lời từ đầu bên kia, người giúp việc vội nói ngay.

“Tưởng tiên sinh, không xong rồi, cô Vạn phát bệnh đã đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng rồi.”

Tưởng Viễn Chu ngồi bật dậy từ trên giường: “Đã nửa đêm rồi sao còn không ngủ, sao lại phát bệnh?”

Hứa Tình Thâm ghé vào bên cạnh anh, không cần nghĩ cũng biết là Vạn Dục Ninh. Cô không tin Vạn Dục Ninh lại chọn đúng thời cơ tốt như vậy mà phát bệnh. Muốn diễn một màn hậu cung tranh sủng sao? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tưởng Viễn Chu chắc chắn sẽ không lập tức rời đi ngay.

Hứa Tình Thâm khẽ cử động cánh ta một chút, như vậy cũng tốt. Lần này bọn họ hồ đồ mà phát dinh quan hệ, Hứa Tình Thâm vốn còn đang suy nghĩ không biết sáng mai khi trời vừa sáng, cô phải đi đâu tìm một cái lỗ để chui vào.

Vạn Dục Ninh nhìn hai người còn đang nói mãi chưa xong, dứt khoát vịn vào rèm cửa sổ mà đứng lên. Người giúp việc còn chưa kịp chạy tới thì cô liền bỏ chạy về phía bàn trà cách đó không xa.

Trên bàn trà có một mâm hoa quả, may là không có đặt dao gọt hoa quả trên đó. Cô ta cầm lấy mấy quả táo bắt đầu ném tới.

Người giúp việc bị ném trúng ngực, vội né tránh sang một bên.

“Cô Vạn, cô đừng như vậy mà!”

Tưởng Viễn Chu nghe thấy những âm thanh hỗn loạn từ bên kia điện thoại. Vạn Dục Ninh hết khóc rồi lại cười, tựa như muốn lật tung cả căn phòng lên mới thôi.

“Tưởng tiên sinh, ngài mau tới đây đi, chỉ có ngài mới có thể giúp cô ấy bình tĩnh lại.”

Người giúp việc chật vật lắm mới tránh né được.

Người đàn ông nói nhanh hai chữ “đã biết” rồi liền cúp điện thoại.

Người giúp việc vội nói ngay cho Vạn Dục Ninh biết: “Tưởng tiên sinh sẽ tới đây ngay, thật đó!”

Trong tay Vạn Dục Ninh đang cầm một quả cam, nghe thế thì không nhúc nhích nữa, dường như đã bình tĩnh lại. Cô ta biết rõ nếu như Tưởng Viễn Chu biết cô phát bệnh, làm sao có thể bỏ mặc cô? Coi như đang ở trên giường cùng Hứa Tình Thâm thì thế nào? Cô ta cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh rời đi, không phải sao?

Tưởng Viễn Chu kết thúc cuộc nói chuyện, ngồi xuống mép giường. Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh, bóng lưng anh to và rộng, da thịt màu đồng rắn chắc, dưới ánh đèn vag2 nhạt càng thêm gợi cảm bức người.

Trên người anh lộ ra những đường cong rắn chắc đầy nam tính. Trước giờ Tưởng Viễn Chu luôn tự đặt ra yêu cầu cho bản thân rất cao, không cho phép mình có khuyết điểm, mọi thứ đều phải là tốt nhất.

Hứa Tình Thâm nhặt lên nội y dưới đất lên, đang mặc áo ngực vào thì Tưởng Viễn Chu ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”

“Anh phải đi rồi, em cũng muốn đi.”

“Ai nói anh phải đi?”

Hứa Tình Thâm cài xong khóa áo ngực, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Không phải Vạn Dục Ninh phát bệnh sao?”

“Phải, nhưng anh cũng không phải bác sĩ, anh qua đó có ích gì?”

Tưởng Viễn Chu nói xong, lại gọi điện thoại tiếp, sau khi dặn dò vài câu thì đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường.

“Cởi ra.”

Hứa Tình Thâm kinh ngạc. Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn bất động ngồi đó, anh đưa tay qua kéo dây áo trên đầu vai cô xuống.

Khuôn mặt tuấn tú của anh áp lại gần, ánh mắt vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô.

“Không phải đã chia tay sao? Sao lại theo anh lên giường?”

“Chẳng phải anh đã nói sao? Là anh dẫn em tới khách sạn.” Hứa Tình Thâm cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc.

“Anh là đàn ông, không giống em.”

“Phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lý.” Hứa Tình Thâm ngoảnh mặt sang một bên.

Tưởng Viễn Chu vồ lấy cằm của cô, bắt cô đối mặt với mình: “Vậy khi đó em giải quyết thế nào? Thoải mái không?”

Cô nhắm mắt lại, muốn né tránh anh. Tưởng Viễn Chu nắm chặt cằm cô không buông, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau. Người đàn ông tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt cô, làn da dưới đầu ngón tay mịn màng trắng nõn như trứng gà bóc.

“Hứa Tình Thâm, em nói thật đi, trong lòng em rốt cuộc có bao nhiêu người?”

Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy. Cô nâng mi mắt lên nhìn Tưởng Viễn Chu: “Bao nhiêu người?”

Xem ra Tưởng Viễn Chu nhất định là nghi ngờ cô vẫn dây dưa không rõ ràng với Phương Thành, hơn nữa còn nghĩ cô có người đàn ông khác, đúng không?

Đối diện với câu hỏi này, trong lòng Hứa Tình Thâm không khỏi dâng lên chống cự.

“Không biết.”

“Không biết?” Tưởng Viễn Chu cao giọng hỏi lại, các ngón tay càng siết chặt cằm cô hơn.

“Em tính cho anh nghe xem?”

“Ba tôi và Minh Xuyên, có tính không?”

“Còn ai nữa?”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu: “Anh muốn nghe đáp án như thế nào?”

“Anh muốn em tự nói.”

“Em cũng không tự nói ra được.”

Cánh tay Tưởng Viễn Chu hung hăng đẩy mạnh trước ngực cô: “Vô liêm sỉ!”

Anh vây cô ở dưới thân mình, Hứa Tình Thâm bị anh đè lên người. Cô không phải là đối thủ của anh nên cũng không định chống cự.

Ngày thứ hai, Hứa Tình Thâm bị tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng vang lên đánh thức. Cánh tay cô vô thức sờ soạng bên cạnh, không biết Tưởng Viễn Chu đã đi từ lúc nào. Bên cạnh Hứa Tình Thâm chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo.

Cô đứng dậy nhìn xung quanh một chút, còn một tiếng nữa là đến giờ đi làm rồi.

Lúc Tưởng Viễn Chu đến chỗ Vạn Dục Ninh thì trời đã sáng lên, người giúp việc mở cửa cho anh. Người đàn ông đi nhanh vào.

“Tối hôm qua thế nào?”

“Lúc bác sĩ tới thì mọi việc cũng đã ổn rồi ạ.”

“Cô ấy đâu rồi? “

Người giúp việc đi trước dẫn đường, mãi cho đến trước cửa một căn phòng, cô gõ một cái rồi hỏi: “Cô Vạn, cô đã dậy chưa? Tưởng tiên sinh tới rồi.”

Bên trong không ai trả lời, người giúp việc cẩn thận đẩy cửa đi vào. Đống hỗn động trong phòng từ tối hôm qua tới giờ vẫn còn chưa thu dọn. Cô thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi ở mép giường liền mở rộng cánh cửa ra.

“Tưởng tiên sinh, ngài vào đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu bước vào trong, anh đá văng mấy quả cam đang lăn lóc trên sàn. Không chỉ vậy còn có gối, đệm chăn, đèn bàn, bình hoa,… tất cả đều nằm đầy trên sàn.

“Cũng không chịu thu dọn là sao?”

Vạn Dục Ninh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầulên: “Em bảo họ không cần phải xen vào. Em muốn nhìn cho rõ rốt cuộc tối hôm qua em đã làm gì.”

Người đàn ông đi tới bên cửa sổ, tựa người vào khung cửa, sau đó đặt tay lên trán Vạn Dục Ninh, trong giọng nói lộ ra sự quan tâm: “Bây giờ em thấy thế nào?”

“Đỡ hơn rồi, may mà tối qua anh đã an bài nhiều người như vậy.” Vạn Dục Ninh nắm chặt tay lại, cố gắng kìm chế tâm tình.

“Có thể là thời tiết thay đổi, gần đây em thường ngủ không được ngon giấc. Tối hôm qua còn mơ thấy A Mai, cô ta muốn giết em, trong lúc nhất thời em không chịu nổi.”

“Không cần sợ hãi, cái chết của cô ta không liên quan gì đến em.” Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng an ủi.

Vạn Dục Ninh có chút run rẩy, hai tay chống bên người.

“Viễn Chu, bây giờ em trở nên thế này đều là do Phương Thành làm hại.”

“Em yên tâm, anh không quên.” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lộ ra sự lạnh lùng nghiêm nghị.

“Em biết, trong lòng anh, em không còn địa vị như trước đây. Nếu không anh ta hại em thê thảm như vậy thì đừng mong được bình yên vô sự. . .”

Tưởng Viễn Chu khoanh tay trước ngực: “Dục Ninh, hắn ta cũng không phải được bình yên vô sự. Bản thân Phương Thành mắc bệnh nan y, hiện tại còn trúng độc. Nếu muốn giết hắn ngay chi bằng cho hắn chậm rãi đau đớn cho đến chết.”

Vạn Dục Ninh ngẩng đầu: “Anh ta… trúng độc?”

“Phải, hôm nay hắn có thể cầm cự được, không có nghĩa là ngày mai cũng vậy, có dốc sức điều trị cũng vô ích. Phương Thành chắc chắn chết không được tử tế, em gấp cái gì?”

Trong lòng Vạn Dục Ninh chợt dâng lên một cảm giác không nói nên lời, hết lần này tới lần khác đều là Hứa Tình Thâm tiêm thuốc cho Phương Thành, nguyên nhân chính là vì vậy.

Những đau đớn của Phương Thành rốt cuộc lại do chính tay Hứa Tình Thâm tạo ra, hai người bọn họ đến cuối cùng lại tiếp tục ràng buộc với nhau. Thế nhưng…. Vạn Dục Ninh cố gắng kiềm chế nước mắt chua xót, cô ta hận Phương Thành đến tận xương tủy, còn không phải là vì anh ta đã tuyệt tình trước sao?

Tưởng Viễn Chu đi tới trước người cô ta, nhìn xuống đỉnh đầu Vạn Dục Ninh: “Những kẻ gây tổn thương cho em, trước giờ anh chưa từng cho bọn chúng được sống hên ổn. Đây là điều duy nhất trước giờ anh vẫn kiên trì thực hiện vì em.”

Nước mắt Vạn Dục Ninh cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống, vội ôm chặt lấy hông của Tưởng Viễn Chu.

Bệnh viện Long Cảng.

Sau khi tan ca Hứa Tình Thâm vội chạy sang phòng bệnh của Phương Thành. Thế nhưng các nhân viên ở đây nói cho cô biết, đúng là Phương Thành đã được đưa tới đây hung khi bác sĩ kiểm tra phòng lại không thấy bóng dáng anh ta đâu. Có lẽ anh đã lặng lẽ rời đi.

Trong lòng Hứa Tình Thâm nóng như lửa đốt, cô gọi điện thoại cho Phương Minh Khôn. Bên kia cũng vô cùng sốt ruột, bảo rằng anh vẫn chưa về nhà.

Hôm nay Phương Thành trở nên như vậy, chắc chắn anh không muốn liên lụy đến người khác nên mới im lặng rời đi. Thế nhưng còn cô thì sao?



Mấy ngày sau.

Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu.

“Alo?”

“Hiện tại tới nhà để xe dưới hầm chờ anh, Phương Thành ở bệnh viện Long Cảng, anh đưa em qua đó.”

Hứa Tình Thâm sợ hãi thốt ra một câu: “Anh nói hiện tại anh ấy ở Long Cảng?”

“Đúng vậy, Lão Bạch tìm được hắn, tình huống không được tốt lắm, em chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Tưởng Viễn Chu nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.