Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 29: Cầu cứu ai đây? Chỉ có anh




Edit: Dế Mèn

Hứa Tình Thâm lập tức giật lấy di động, để bên tai: “Alo, Lão Bạch...”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút. Cô đập đập bả vai Tưởng Viễn Chu.

“Gọi lại cho anh ấy đi!”

“Giờ còn đòi tôi nghe lời em đấy!”

“Tưởng Viễn Chu, tôi vẫn chưa thấy ai nóng lòng muốn trả tiền vậy đấy!” Hứa Tình Thâm sốt ruột, lướt nhanh tới mục nhật ký cuộc gọi, sau đó gọi lại. Hai ba tiếng sau, bên kia bắt máy rất nhanh: “Alo, Tưởng tiên sinh.”

“Lão Bạch, là tôi.”

“Cô Hứa ạ?”

“Phải, chuyện vừa nãy Tưởng Viễn Chu dặn dò anh đấy, anh không cần đi làm. Tiền thuê, phía tôi có thể giải quyết.”

Lão Bạch cười cười, nói: “Cô Hứa, tôi vẫn giữ câu nói kia - tôi chỉ nghe Tưởng tiên sinh.”

Vừa nghe xong, Hứa Tình Thâm lửa giận xông lên. “Nhà tôi dùng tiền còn phải được các anh đồng ý có phải không? Tôi nói là không cần!”

“Cô Hứa, nếu cô không vui, muốn xả tức, cô có thể quay sang Tưởng tiên sinh ạ, không phải ngài ấy đang ở cạnh cô sao? Hơn nữa tôi dám cam đoan, ngài ấy sẽ không cãi lại cô một câu. Chuyện bên này tôi phải lập tức đi giải quyết. Cứ như vậy đi ạ, hẹn gặp cô sau!” Lão Bạch nói xong liền ngắt cuộc gọi.

Hứa Tình Thâm “Alo alo” hai tiếng, sau giơ di động của Tưởng Viễn Chu lên cao, người đàn ông quay đầu nhìn lại.

“Ném cũng không sao, em đền tôi cái mới.”

Hứa Tình Thâm liền do dự, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng hai người xếp chồng một chỗ, lại còn đang tiếp tục đi về phía trước. Cô bất ngờ lấy lại phản ứng, đấm mấy cái xuống bả vai anh.

“Bỏ tôi xuống!”

Tưởng Viễn Chu vẫn không dừng chân. “Nói với Lão Bạch được không?”

“Anh ấy nào chịu nghe lời tôi.”

“Cho nên tôi nói, em gọi cũng vô ích.”

Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ anh, hai chân lại bắt đầu giãy. Tưởng Viễn Chu lên tiếng uy hiếp: “Động đậy nữa là ném em xuống đấy!”

“Tôi tự đi!”

“Biết em chân dài rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn nhìn xung quanh. Dù gì vẫn còn ở trong tiểu khu, đều là hàng xóm láng giềng ở, rất nhiều người thuộc mặt; lỡ bị thấy, nói không chừng chuyện sẽ lan truyền tới mức nào đây?

Một phụ nữ có chồng được bạn trai cũ cõng?

Cười vui vẻ và mắng ồn ào, rất ái muội?

Hứa Tình Thâm thấy mơ hồ, vừa rồi thế nào lại nhảy lên lưng anh nhỉ?

“Anh thả tôi xuống dưới, tôi mời anh ăn.”

Tưởng Viễn Chu dừng chân.

“Ăn cơm tối.”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông cười khẽ, hơi ngồi xổm xuống. Hứa Tình Thâm nhanh chóng nhảy xuống đất, đưa di động lại cho Tưởng Viễn Chu.

“Trả anh.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy, cất vào túi. “Để tôi nghĩ xem ăn gì đã.”

Túi xách Hứa Tình Thâm rớt xuống khuỷu tay, cô đeo lại lên vai. “Tôi mời anh ăn, đương nhiên là anh phải theo tôi, còn có ý kiến nữa?”

“Vậy cũng được! Em nói đi, mời tôi ăn cái gì?”

Hứa Tình Thâm đút tay vào túi, đi về phía trước. “Theo tôi!”

Vừa đi ra bên ngoài tiểu khu, Hứa Tình Thâm liền nhận được điện thoại của Hứa Minh Xuyên hỏi cô đang ở đâu, kể rằng mới vừa rồi ba mẹ ở nhà cãi nhau nên cậu không ra được, muốn đưa cô về. Hứa Tình Thâm vội bảo cậu ở nhà đừng chạy lung tung.

“Tưởng Viễn Chu không phải cũng về sao? Đừng lo, anh ta đưa chị về.”

Cúp điện thoại, Hứa Tình Thâm vừa ngẩng mắt lên liền thấy Tưởng Viễn Chu đang móc chìa khóa xe trong túi ra.

“Ăn cơm tối xong sẽ đưa em về, vừa hay hôm nay tôi tự mình lái xe tới.”

Hứa Tình Thâm không nói gì, tiếp tục đi. Đi được hai bước, người đàn ông đã đi lên song song với cô.

“Nếu em gái Phó Kinh Sênh đã bị Lăng Thận giam cầm, vậy trong mấy năm đó, anh ta có từng báo cảnh sát không? Hay vẫn do Lăng Thận bảo mật quá tốt?”

“Âm Âm nói bị nhốt trong một gác mái, quanh năm không thấy ánh mặt trời.” Nhắc đến Phó Lưu Âm, vẻ mặt Hứa Tình Thâm lại hơi ảm đạm, đang ở độ tuổi đẹp đẽ lại bị lãng phí hết trong hai năm bị nhốt.

Tưởng Viễn Chu nhìn cô, sau đó hỏi tiếp: “Hứa Tình Thâm, em biết Phó Kinh Sênh làm nghề gì không?”

Hứa Tình Thâm bước chậm lại. “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Tò mò.”

Cô nhướn mày nhìn nhìn anh. “Không phải anh đang điều tra anh ấy chứ?”

Tưởng Viễn Chu bị cô nhìn thấu nhưng ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: “Tôi điều tra anh ta làm cái gì? Chỉ là thấy anh ra gia cảnh giàu có, nhưng lại không biết chung quy anh ta tham gia vào phương diện nào...”

Hứa Tình Thâm nửa tin nửa ngờ. Băng qua con đường toàn nhà dân, Hứa Tình Thâm bỏ Tưởng Viễn Chu, đi vào một căn.Người đàn ông đi phía sau, theo cô vào cái quán nho nhỏ. Hứa Tình Thâm đi tới truớc quầy, cô quay đầu lại vẫy tay với người đàn ông: “Lại đây!”

“Em vào chỗ này làm gì vậy?”

“Lẩu Oden. Anh ăn vị gì? Cà ri? Cay?”

Tưởng Viễn Chu theo tầm mắt cô mà nhìn nhìn: “Tôi không ăn.”

“Không phải anh nói anh chưa no sao?”

Tưởng Viễn Chu giật mình. “Em mời tôi ăn cái này?”

“Mới vừa rồi anh cũng đã ăn được nửa bữa cơm rồi. Vả lại buổi tối anh luôn ăn uống có tiết chế, tôi đâu thể lại dẫn anh đi ăn cơm nhỉ? Ăn đại đi!”

Tưởng Viễn Chu nhìn nhìn mấy cục nằm trong trong nước lẩu màu đỏ và vàng. Anh không hiểu, mấy thứ này sao có thể làm Hứa Tình Thâm muốn ăn được nhỉ? Anh căng khóe miệng, đi ra ngoài, nghe đàng sau truyền đến giọng Hứa Tình Thâm: “Cho một phần cà ri đi, thêm xúc xích nữa...”

Tưởng Viễn Chu mới bước được một chân ra ngoài lại rút về, bàn tay to của anh nắm chặt cổ tay Hứa Tình Thâm, kéo cô ra ngoài. Anh không ăn, cô cũng không được ăn.

“Này này này! Anh làm gì vậy?”

Hứa Tình Thâm trong tay còn cầm ví tiền. Ra tới bên ngoài, gió lạnh rào rạt thổi đến, Tưởng Viễn Chu dựng cổ áo lên.

“Được rồi, ai thèm ăn đồ của em. Lạnh thế này đừng đứng đây nữa, về nhà thôi!”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, đi tới ven đường, định đón xe. Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay cô lại. “Xe của tôi còn đậu trong khu nhà em.”

“Vậy tự anh về đó đi!”

“Tôi đưa em về.”

“Không cần.”

“Chúng ta có thể làm trao đổi, em để tôi đưa em về; còn tôi, về sau nếu thấy người nhà em gọi tới, tôi sẽ không bắt máy, được chưa?”

Hứa Tình Thâm vẻ mặt khó hiểu, nhìn anh. “Tưởng Viễn Chu, tôi không tin lúc mẹ tôi gọi tới bảo anh qua, anh thật sự cho rằng đó chỉ là ăn một bữa cơm thôi.”

“Tôi biết là có việc, nhưng con người tôi không để chuyện trong lòng, tôi không nhớ đã tới kỳ hạn thuê nhà.”

Hứa Tình Thâm ra vẻ nhẹ nhõm, thở dài: “Cho nên đó, mẹ tôi đối với tôi chưa từng thủ hạ lưu tình mà, chớ đừng nói là với anh, anh nói anh có ngốc không?”

“Tôi khờ thật, tôi sẽ không tới đây nữa.” TưởngViễn Chu không rõ có ý gì, nói: “Nhưng có chút rất quái lạ, Phó Kinh Sênh cho em ở biệt thự, ba mẹ em chắc chắn cũng biết. Em cũng nói, anh ta mới là con rể bọn họ, trong nhà có chuyện, tại sao không đi tìm anh ta trước?”

Hứa Tình Thâm cả kinh, cô đã ngả bài với người trong nhà từ sớm.

Nếu Triệu Phương Hoa thật sự cần tiền, có thể tìm cô; cô sẽ cân nhắc có nên trả số tiền đó không, chứ bọn họ ngàn vạn ngàn vạn không được vượt rào đi tìm Phó Kinh Sênh. Đó bởi vì trong lòng Hứa Tình Thâm rất rõ, cô và Phó Kinh Sênh dù đã là vợ chồng nhưng cũng không có nghĩa già trẻ nhà họ Hứa có thể không nể nang gì mà cứ để anh chi trả.

Mà điều làm Hứa Tình Thâm không thể tưởng được chính là, Triệu Phương Hoa thế mà vẫn có thể tìm tới Tưởng Viễn Chu lần nữa.

Hứa Tình Thâm giấu đi cảm xúc trong mắt, cười với Tưởng Viễn Chu: “Tôi không phải nói rồi sao, anh là 'nhà địa chủ có thằng con ngốc' mà! Coi tiền như rác, anh còn thấy vui vẻ ấy chứ!”

“Hứa Tình Thâm, nếu không nói chuyện đàng hoàng được thì em có thể đóng miệng lại.”

Cô làm động tác khóa miệng; Tưởng Viễn Chu nhăn mày.

“Đi thôi!”

Hứa Tình Thâm theo anh quay lại bãi đỗ xe. Người đàn ông mở cửa bên ghế lái phụ giúp cô. Cô nhìn thấy vậy, lại ngồi vào ghế sau.

Xe chạy ra khỏi khu nhà. Tưởng Viễn Chu lái xe rất vững, không vội vàng không sốt ruột.

“Em gái Phó Kinh Sênh vô duyên vô cớ bị nhốt hai năm, anh ta chẳng lẽ không định làm gì cả sao?”

“Hiện giờ quan trọng nhất là vấn đề an toàn cho Âm Âm, một số việc không cần vội.”

“Lăng Thận nhất định biết bọn em sống ở Bảo Lệ Cư Thượng, cần tôi hỗ trợ không?”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Anh ấy nói, hôm nào sẽ thuê người tới bảo vệ trong, ngoài nhà. Tôi thấy Lăng Thận thật sự điên rồi, bằng không cũng sẽ không ở trong trung tâm mua sắm còn dám cướp người.”

Tưởng Viễn Chu khuôn mặt mang vẻ lo lắng, nhìn Hứa Tình Thâm qua kính chiếu hậu. “Bên phía bệnh viện, hay là em cũng xin nghỉ đi.”

“Tôi không sao cả, người Lăng Thận muốn chính là Âm Âm chứ không phải tôi. Với lại, nếu tôi cả đi làm cũng không đi, con bé chắc chắn sẽ cảm thấy có gì không thích hợp, rồi sẽ bất an hơn.”

Hứa Tình Thâm nói xong, nhìn sang người đàn ông. “Có đôi khi chúng ta không thể không cảm thán duyên phận trên đời này. Tưởng Viễn Chu, nếu ngày đó người Âm Âm đụng mặt không phải anh mà là một kẻ không có ý tốt...”

“Tôi thì không nghĩ về chuyện này, nhưng tôi nghĩ tới... lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu em không tới Cửu Long Thương mà là tới chỗ khác, những chuyện sau đó... em dám nghĩ tới không?”

Đôi môi mỏng của Hứa Tình Thâm hơi hé, sau đó mím chặt lại, cuối cùng một câu cũng không nói.

Đưa cô về đến cổng Bảo Lệ Cư Thượng, Tưởng Viễn Chu ngừng xe, không có chạy vào. Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe đi xuống.

---

Nhà họ Lăng.

Buổi tối, người giúp việc đã làm xong cơm từ lâu, nhưng không dám lên lầu gọi Lăng Thận xuống.

Gác mái cũng là nơi người giúp việc không được bước vào, cho nên trên mặt đất vẫn là một mớ hỗn độn như trước. Lăng Thận ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường phía sau. Trên đầu, nước tí tách nhỏ xuống, hai bả vai hắn đều ướt đẫm.

Ánh mắt hắn nhìn qua khung ảnh trên tủ đầu giường; món đồ duy nhất phòng trong không bị ném đi, e là cũng chỉ có thứ đó. Lăng Thận cầm lấy xem, ngón tay vuốt ve trên lớp kính, cuối cùng rơi xuống trên khuôn mặt người phụ nữ.

Bàn tay hắn chống trán, từng đợt âm thanh nghẹn ngào phát ra từ giữa cổ họng; cuối cùng, khi thật sự không đè nén được nữa, người đàn ông đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt lăn ra từ hốc mắt. Mặt hắn bị Tưởng Viễn Chu đấm một cú, tới bây giờ khóe miệng còn bầm tím.

Lăng Thận dựa đầu ra sau, trong lòng toàn bộ trống rỗng. Trước kia, lúc Phó Lưu Âm còn ở đây, mỗi lần hắn thấy khó chịu nhất cũng sẽ không giống như bây giờ. Bởi hắn biết, cô đang ở cạnh hắn, có thể chạm tới được, có thể nói chuyện với hắn.

Lăng Thận lại nhìn về phía trước, thấy chiếc kèn ác-mô-ni-ca nằm trên mặt đất, hắn đứng dậy cầm nó lên.

Giai điệu thê lương sầu khổ quanh quẩn trong không gian không lớn của căn gác mái. Căn phòng phòng này vốn cũng trống trải nên thanh âm cũng rất dễ dàng truyền đi, qua cánh cửa mở toang, xuống cầu thang, xuyên qua mỗi khoảng không.

Lăng Thận nhìn vào khoảng không. Từ bé tính tình hắn ngang ngạnh, gia cảnh lại tốt, nước mắt của hắn gần như đều dành cho người phụ nữ này.

Nước mắt trong suốt rơi xuống chiếc kèn ác-mô-ni-ca, môi ướt, miệng đầy mặn chát.

Không có Diệp Cảnh Nhân, hắn sống như cái xác không hồn, mà bây giờ không còn Phó Lưu Âm, sợ là Lăng Thận sẽ sống không nổi nữa.

Thế nên, cho dù phải trả bằng cái giá nào, hắn đều phải cướp Phó Lưu Âm về.

---

Bảo Lệ Cư Thượng.

Hôm sau, lúc Hứa Tình Thâm đi làm, những người Phó Kinh Sênh thuê đã vào vị trí. Đẩy cửa ra, ngay cửa chính là bốn người, Hứa Tình Thâm đi ra sân, thấy ngoài cổng còn hai người nữa.

“Tình Thâm!”

Cô vừa định đi ra ngoài thì phía sau có giọng nói của Phó Kinh Sênh.

“Sao thế?”

Người đàn ông đưa một chùm chìa khóa xe cho cô. “Lái xe đi.”

“Được.” Trong khoảng thời gian đặc biệt này, Phó Kinh Sênh không an tâm cũng là chuyện bình thường.

“Tới bệnh viện rồi thì gọi điện cho anh.”

“Yên tâm đi!” Hứa Tình Thâm cầm lấy chìa khóa xe. “Trên đường lớn Lăng Thận sẽ không dám làm gì em đâu.”

“Hắn thì sợ gì mà không dám.”

Hứa Tình Thâm biết anh ta lo lắng, vội trấn an: “Anh ở nhà với Âm Âm, trong nhà nhiều người như vậy sẽ không có việc gì đâu.”

“Được.”

Thấy cô sắp phải đi, Phó Kinh Sênh nhanh trước một bước dịu dàng ôm lấy cô, sau đó ghé vào tai Hứa Tình Thâm, nói: “Bọn em đều là người quan trọng nhất với anh, cho nên ai cũng không thể xảy ra chuyện.”

Hứa Tình Thâm cảm thấy lòng ấm áp hơn, cũng có một chút xúc động. Cô chưa bao giờ thấy Phó Kinh Sênh lo sợ đến vậy, anh như một người sống thoải mái tự tại mà hiện giờ lại không thể bảo vệ người thân của mình.

“Em sẽ bảo vệ mình tốt mà! Phải đi rồi!”

Phó Kinh Sênh buông ra tay, nhìn Hứa Tình Thâm xoay người đi vào gara.

Tới bệnh viện, Hứa Tình Thâm vào phòng khám xong liền gọi cho Phó Kinh Sênh. Cả ngày, tinh thần cô cứ không yên, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.

Hết giờ làm, trở về Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm lái xe vào nhà mà vẫn luôn cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị theo dõi.

Phó Kinh Sênh và em gái ngồi trước bàn ăn. Người đàn ông trong lòng ôm Lâm Lâm, Phó Lưu Âm cầm cây kéo cắt chéo thân cành hoa một góc bốn mươi lăm độ rồi cắm vào bình. Nghe tiếng bước chân, cô ấy hơi ngẩng đầu lên.

“Chị dâu, chị về rồi.”

“Hoa ở đâu đấy? Đẹp quá!”

“Anh nói bảo mẫu nếu đi chợ thì mua luôn.” Phó Kinh Sênh nói, giơ tay về phía Hứa Tình Thâm. Cô đi tới cạnh anh ta, dùng khẩu hình nói với anh: “Không có chuyện gì chứ?”

Phó Kinh Sênh lắc đầu, bảo cô ngồi xuống cạnh mình.

Cắm xong bó hoa, Phó Lưu Âm hài lòng thu dọn đồ trên bàn. Bảo mẫu từ bếp đi ra: “Cậu Phó, ăn cơm được chưa ạ?”

“Ừm.” Phó Kinh Sênh cầm bình hoa đặt vào giữa bàn.

Bảo mẫu đem đồ ăn đã nấu xong lên. Phó Lưu Âm đẩy ghế ra, định đi rửa tay.

Bên ngoài chợt truyền tới một loạt tiếng động kịch liệt, tiếng ồn ào nhanh chóng truyền vào nhà. Hứa Tình Thâm hoảng sợ, Phó Lưu Âm đứng thẳng người, bất động tại chỗ.

“Sao vậy?”

Phó Kinh Sênh đưa Lâm Lâm cho Hứa Tình Thâm bế.

“Để ý mọi người, đừng ra ngoài!”

“Được.”

Người đàn ông bước nhanh ra ngoài. Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm đứng dậy đi tới cạnh Phó Lưu Âm, vỗ nhẹ bả vai cô ấy.

“Đừng sợ!”

“Chị dâu, chị nói có thể nào là tên kia không?”

“Dù là hắn chăng nữa, chúng ta cũng không có gì phải sợ, còn có anh em mà.”

Phó Lưu Âm khẽ gật đầu: “Phải.”

Trong khu Bảo Lệ Cư Thượng, trước cửa nhà Phó Kinh Sênh lúc này có một chiếc xe thương vụ đậu đó, có mấy người đàn ông thân hình to lớn đứng ở ngoài. Vệ sĩ đều đi tới trước cổng, Phó Kinh Sênh đẩy đám người ra ngoài: “Bọn mày muốn làm gì?”

“Chúng tôi chỉ cần tiền, Lăng tiên sinh nói trong đó có người ngài ấy cần, anh có giao hay không!”

Phó Kinh Sênh giận dữ tới mức mặt xanh mét: “Nếu tao không cho thì sao?”

“Vậy đừng trách bọn tôi không khách khí.”

Cách đó không xa, trong một chiếc xe màu đen khác, Lăng Thận ngồi ở trong, tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa. Hắn rít mạnh hai hơi, mắt nheo lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Hứa Tình Thâm đi tới trước cửa sổ sát đất, thấp thoáng có thể thấy bên ngoài có không ít người đang đứng. Trái tim cô rơi lộp bộp, chẳng lẽ định to gan trắng trợn tới nhà ăn cướp?

Phó Kinh Sênh gọi vệ sĩ tới: “Ngăn chúng lại!”

Có điều Lăng Thận cũng mang theo không ít người, hơn nữa tên nào cũng đều có võ. Bọn chúng đã sắp đẩy cổng sắt mà vào, cũng có kẻ đang đạp mạnh vào hàng rào màu trắng. Hứa Tình Thâm nín thở, tập trung, quay đầu lại nói với bảo mẫu nói: “Chị đưa cô chủ lên lầu! Mau!”

“Vâng, vâng.” Bảo mẫu vội bế lấy Lâm Lâm, sau đó nói với Phó Lưu Âm: “Cô Phó, chúng ta mau lên lầu thôi!”

“Nếu bọn chúng thật sự xông vào thì trốn lên lầu được ích sao?” Phó Lưu Âm lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, cô ấ nói với bảo mẫu: “Chị mau mang Lâm Lâm lên đi, để con bé khỏi sợ.”

“Dạ.”

Cô ấy bước đi đến trước mặt Hứa Tình Thâm, thấy bảo vệ đang đánh với đối phương. Thấy có kẻ sắp vào được, một người vệ sĩ trong đó bỗng nhiên rút một thứ đồ đeo bên hông ra, chĩa ngay vào đỉnh đầu đối phương: “Bước tiếp một bước nữa thử xem?”

Hứa Tình Thâm tập trung nhìn rồi khiếp sợ, trong tay người vệ sĩ lại là súng.

Lăng Thận hút xong hơi cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thấy tình huống bên trong, khóe miệng hắn hơi nhếch, móc di động ra: “Alo, cục cảnh sát phải không? Tôi muốn báo cáo, ở Bảo Lệ Cư Thượng có người tàng trữ súng ống...”

Tên đàn ông bị súng chĩa vào đầu không dám lộn xộn nữa, mấy tên còn lại mấy cũng thành thật đứng yên: “Chuyện gì cũng phải từ từ.”

Phó Kinh Sênh giận dữ không kìm được, lập tức chụp lấy khẩu súng trong tay người vệ sĩ, ấn thật mạnh mấy cái vào trán tên kia: “Quay về mà nói với Lăng Thận, nó nếu còn dám tới quấy rầy em tao, tao không cho nó chết được tử tế!”

Thái dương tên đàn ông chảy mồ hôi, đây cũng không phải đùa giỡn, lỡ như cọ súng cướp cò thì sao?

“Vâng, vâng, dạ...”

“Xéo!”

Đám người xoay người chạy nhanh khỏi đó. Phó Kinh Sênh trong tay còn cầm súng, vệ sĩ nhìn anh ta.

“Anh Phó, thứ này tốt nhất anh đừng đụng vào.”

Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm về phía trước, đám kia đang chuẩn bị lên xe, anh ta lại nhìn thấy hai vệt ánh đèn xe chiếu tới. Một chiếc xe từ từ chạy đến cửa nhà anh ta, sau đó từ trên xe bước xuống một người.

Phó Kinh Sênh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lăng Thận nhếch khóe miệng mỉm cười, thong thả ung dung đi tới.

Anh ta nắm chặt cây súng trong tay, sự phẫn nộ không giấu được. Lăng Thận đi vào cửa, nâng tầm mắt lên nhìn ngôi biệt thự trước mặt.

“Tôi thật không hiểu, vì sao nhất định cô ấy phải trở về? Tôi cho cô ấy ăn ngon mặc đẹp sống tốt, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không hài lòng?”

“Lăng Thận, mày quả thực không biết xấu hổ tới cực điểm rồi.”

“Vậy sao?” Lăng Thận khẽ nhún vai. “Chi bằng mày dứt khoát giao em mày cho tao. Yên tâm đi, tao sẽ không bạc đãi cô ấy.”

Lồng ngực Phó Kinh Sênh phập phồng kịch liệt. “Tao sẽ không để mày đụng đến một đầu ngón tay em tao.”

“Nói nghe hay lắm, chỗ nên động tao đã sớm động tới rồi.”

Mắt Phó Kinh Sênh như muốn chảy cả máu. Ánh mắt Lăng Thận rơi xuống trên tay anh ta.

“Ở Đông Thành này, Lăng Thận tao muốn thứ gì thì không có chuyện không chiếm được. Dù bọn bay có rời khỏi đây cũng vô dụng, người của tao sẽ một ngày 24 giờ mà giám sát bọn bay. Mày có mang cô ấy đi đâu chăng nữa, tao đều sẽ được biết đầu tiên.”

Hứa Tình Thâm nóng ruột, đứng trước cửa sổ sát đất đi qua đi lại. Cô sợ Phó Kinh Sênh không nhịn được. Lúc này đừng nói là anh ta, ngay cả cô nhìn thấy Lăng Thận còn hận không thể xé hắn thành hai nửa.

“Âm Âm, em ở trong phòng chờ, chị ra ngoài xem tình hình thế nào.”

“Dạ.” Phó Lưu Âm vội vàng nói: “Chị dâu, chị cũng phải cẩn thận đó.”

“Yên tâm đi!”

Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài. Phó Kinh Sênh và Lăng Thận còn đang nói thì cô đi tới cạnh Phó Kinh Sênh, liếc nhìn khẩu súng trong tay anh ta. Hứa Tình Thâm vội giục: “Đừng cầm thứ này trong tay!”

Người đàn ông nhìn cô, cô biết anh ta hận không thể giết luôn Lăng Thận. Hứa Tình Thâm vô cùng cẩn thận rút khẩu súng trong tay anh ta ra. Thật ra cô sợ tới mức tay run hết cả. Người vệ sĩ bên cạnh thấy thế liền tiến lên nhận lấy khẩu súng.

Hứa Tình Thâm cầm bàn tay anh ta. “Vào nhà thôi!”

Tầm mắt Lăng Thận nhìn ra nơi xa.”Cô ấy đâu? Tại sao cô ấy không ra?”

“Mày nghĩ con bé muốn gặp mày?” Hứa Tình Thâm cười lạnh. “Trong mắt con bé, mày chính là ác ma! Lăng Thận, mày tự giải quyết cho tốt đi!”

Lăng Thận ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ động đậy khóe miệng: “Đây là chuyện giữa tao và cô ấy. Hứa Tình Thâm, tao đã sớm đã cảnh cáo mày, đừng có lội nước đục.”

Đang nói chuyện lại có ánh đèn xe chiếu tới. Hứa Tình Thâm giơ tay lên che. Lăng Thận xoay người, nhìn thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang dừng lại đàng sau mình. Trước cổng nhà họ Phó, xe đã đậu chật như nêm.

Từ trên xe bước xuống vài viên cảnh sát, từng người đi tới phía họ. Lăng Thận đứng ở bên cạnh. “Cuối cùng các anh đã tới.”

Có người nhận ra Lăng Thận, giật mình hỏi: “Anh là người tố giác?”

“Phải.”

Lăng Thận lại nhìn mấy người trong sân. “Ở đây, người nào trên người cũng đều có súng, không tin các anh có thể lục soát từng người một.”

Hứa Tình Thâm vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn sang Phó Kinh Sênh. Vài viên cảnh sát nghe vậy liền móc súng trên người ra. “Tất cả giơ tay lên!”

“Mở cổng ra!”

Hứa Tình Thâm nhìn Phó Kinh Sênh, tới nước này rồi, chuyện không được làm nhất chính là phản kháng. Cô đi qua mở cổng ra, mấy người cảnh sát nhanh chóng xông vào, giơ súng, bắt đầu soát người. Từ lúc được Phó Kinh Sênh mời, trên người nhóm vệ sĩ đều mang theo súng, đây cũng là yêu cầu của anh ta, anh ta sợ sẽ có ngày hôm nay phát sinh.

Khóe miệng Lăng Thận hơi giãn ra: “Tàng trữ súng ống, tội này không nhỏ nhỉ?”

“Đưa tất cả đi!”

Phó Kinh Sênh định xông tới, Hứa Tình Thâm vội vàng kéo tay anh ta lại. Lăng Thận hơi ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, nói: “Họ chỉ là vệ sĩ thôi, phải bắt kẻ thuê họ.”

“Trong đây, anh là người thuê?” Cảnh sát nhìn về phía Phó Kinh Sênh, hỏi.

“Phải.”

“Mang hết đi!”

Hứa Tình Thâm nghe thế thì luống cuống, cô chắn trước mặt Phó Kinh Sênh, nói: “Đồng chí cảnh sát, gã họ Lăng công khai ngang nhiên vào đây cướp người, nên chúng tôi mới bất đắc dĩ mời vệ sĩ, chuyện như vậy các anh cũng mặc kệ sao?”

Cảnh sát nhìn Lăng Thận; đối phương thấy thế liền giơ hai tay lên: “Hiểu lầm rồi! Tôi và bạn gái cãi nhau nên cô ấy qua đây ở vài ngày, đâu ra cướp người như cô vừa nói?”

“Mày đê tiện!” Hứa Tình Thâm tức không kìm nén được. “Hôm đó ở trung tâm mua sắm cũng là mày, còn chuyện Âm Âm mất tích hai năm, đều là mày làm!”

“Có mấy lời không nói lung tung được đâu, cô có chứng cứ sao?”

Hứa Tình Thâm giữ chặt tay Phó Kinh Sênh, nếu bọn họ đều bị mang đi, vậy cô với Phó Lưu Âm trong nhà làm sao bây giờ?

Cảnh sát nhìn cả hai người, cuối cùng nhìn Lăng Thận. “Anh Lăng, anh sẽ không làm khó chúng tôi chứ?”

“Cái này thật sự là hiểu lầm.” Lăng Thận bước về phía trước. “Nếu bạn gái tôi còn giận thì tôi đây đi là được chứ gì!”

Nói xong, Lăng Thận nháy mắt với bọn người đang đứng chỗ xe, bọn chúng liền mau chóng lên xe. Hứa Tình Thâm khẽ nuốt nước miếng:“Tôi cũng muốn trình báo! Nhà chúng tôi yêu cầu có sự bảo vệ. Một khi các anh đi khỏi, chắc chắn hắn sẽ xông vào cướp người.”

Cảnh sát nhìn cô, sau đó phất tay: “Đưa những người này về trước đã!”

Tất nhiên Phó Kinh Sênh không chịu để các cô lại đây một mình. “Tôi không phạm pháp, các anh dựa vào cái gì mà tùy tiện bắt người?”

“Có súng còn không có phạm pháp?”

Hứa Tình Thâm muốn mở miệng xin: “Đây chỉ là hiểu lầm...”

“Đưa đi!”

Phó Kinh Sênh bị áp giải nhưng vẫn cắm tại chỗ không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm biết đã hết cách, nếu Phó Kinh Sênh chống cự, bị hại vẫn là anh ta. Hứa Tình Thâm nhón chân ghé vào tai anh ta.

“Không cần phải cứng chọi cứng, đi đi! Bên này em sẽ nghĩ cách.”

“Em còn cách nào?”

Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống thắt lưng anh ta. “Tin em! Bọn chúng nếu muốn cướp người cũng không dễ vậy đâu, nơi này chung quanh đều là hàng xóm, anh yên tâm đi...”

Hứa Tình Thâm nói được một nửa thì Phó Kinh Sênh đã bị cưỡng ép đi ra ngoài, anh ta muốn kháng cự cũng không kháng cự được.

Lăng Thận cười cười, lên xe, dẫn đầu rời khỏi đó.

Biết hắn chắc chắn sẽ quay lại, Hứa Tình Thâm nhanh chóng chạy vào nhà, phất phất tay với Phó Lưu Âm.

“Mau về phòng, trốn vào phòng tắm đi, khóa trái cửa lại!”

Phó Lưu Âm sắc mặt tái nhợt. “Anh em sao rồi?”

“Không sao, đã nói rõ là sẽ được về, nhưng chúng ta thì phải tranh thủ thời gian.”

“Vâng.” Phó Lưu Âm không nói hai lời, xoay người chạy lên lầu.

Hứa Tình Thâm hoảng hốt đến độ hai tay phát run. Nếu Lăng Thận dẫn theo đám người kia quay lại, Phó Lưu Âm chỉ có nước thành sơn dương đợi bị làm thịt, e là một chút phản kháng cũng không còn. Hai tay cô ôm mặt, đi tới đi lui trong phòng khách, mồ hôi lạnh từng giọt từ bên má chảy xuống, tim đập vừa nhanh lại vừa lo. Bàn tay Hứa Tình Thâm đang rũ bên người chợt đụng phải di động để trong người.

Cô móc di động ra, không kìm được mà ấn số của Tưởng Viễn Chu. Cô nôn nóng nhìn ra ngoài cửa sồ, e là lúc này cô cũng không còn thì giờ mà do dự.

Hứa Tình Thâm vội vàng nhấn nút gọi, sau đó đưa di động dán vào bên tai. Đầu kia truyền đến tiếng kêu reng reng, chưa được ba tiếng điện thoại đã được nối máy.

“Alo.”

“Tưởng Viễn Chu!” Giọng cô cấp bách, Tưởng Viễn Chu vừa nghe, trái tim lập tức rơi thõm. “Sao vậy?”

“Cứu, cứu, cứu bọn tôi với!!!”

“Nói rõ xem nào!”

Hứa Tình Thâm gắng hết sứ cho mình bình tĩnh lại.

“Phó Kinh Sênh và vệ sĩ được thuê đều bị đưa đi rồi. Lát nữa Lăng Thận chắc chắn sẽ còn quay lại, trong nhà không còn ai, tôi không biết nên làm sao bây giờ...”

“Được rồi, em về phòng khóa cửa lại trước đi, tôi lập tức qua đó!”

Hứa Tình Thâm hoảng hốt lo lắng không chịu được, lúc này cả lời cảm ơn cũng không nói được nổi, cô không khỏi gật đầu. Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ngăt máy.

Cô nhanh chóng chạy lên lầu, tới phòng ngủ mới phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Hứa Tình Thâm vội vàng đập cửa: “Là tôi! Mở cửa!”

Bảo mẫu bế Lâm Lâm chạy nhanh tới mở cửa, Hứa Tình Thâm vội bế lấy con.

“Đi! Tới phòng Âm Âm!”

Hai người vừa tới trước cửa phòng Phó Lưu Âm liền nghe thấy dưới lầu có tiếng vang. Hứa Tình Thâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Âm Âm, mau mở cửa! Là chị! Mau!”

Nghe thấy tiếng động, Phó Lưu Âm mở cửa phòng tắm ra, bước nhanh đến cửa. Cửa vừa được mở ra, Hứa Tình Thâm vừa nghiêng đầu liền nghe chuỗi tiếng bước chân đang đi lên.

Cô vội vàng đẩy bảo mẫu vào, sau đó lách người vào phòng. Cô luống cuống tay chân khóa trái cửa lại, dẫn mấy người kia vào phòng tắm.

Bên ngoài truyền tới tiếng người nói chuyện, bọn chúng một đám bắt đầu lục kiếm từng phòng. Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm cho bảo mẫu bế, sau đó nhìn sang Phó Lưu Âm.

“Đừng sợ!”

Phó Lưu Âm nghiến răng: “Em không ngờ, ngay cả ở trong nhà mình cũng vô ích.”

Từng phòng một bị mở ra, bọn chúng mau chóng tới đến phòng ngủ trước mặt. Gã đàn ông mở cửa phát hiện cửa bị khóa trái.

“Lăng tiên sinh, ở đây ạ!”

Lăng Thận không vội không vàng đi tới. Như đang vào chỗ không người, hắn thật sự không phải lo có kẻ ngăn trở. Hắn tháo găng tay, ngón tay thon dài gõ vào cánh cửa.

“Cảnh Nhân, mở cửa!”

“Thằng biến thái!” Hứa Tình Thâm lầm bầm trong miệng.

“Tôi không muốn dọa những người có mặt trong phòng, cho nên, em vẫn nên ngoan ngoãn mở cửa đi.” Lăng Thận nói xong, lại gõ cửa vài cái.

Trong phòng trước sau không có động tĩnh, Lăng Thận lùi lại, chỉ vào cánh cửa kia.

“Phá!”

“Dạ!”

Hứa Tình Thâm trốn ở trong, nghe được những tiếng trầm đục, dữ dội, truyền đến. Phó Lưu Âm tới gần bồn rửa tay, bàn tay cầm một chai lotion lên. Cô ấy đập cái chai vào cạnh bồn, một nửa chai lotion chảy ra ngoài. Hứa Tình Thâm quay đầu lại, thấy trong tay cô ấy cầm cái chai thủy tinh sắc nhọn.

“Nếu hắn đưa em đi, em đây thà rằng chết ở đây!”

Hứa Tình Thâm kinh hãi; cùng lúc đó truyền đến tiếng cánh cửa đã bị phá toang!