Sắc Đẹp Thay Cơm

Chương 37




Hơi lạnh bốc lên qua cái li thủy tinh chạm khắc, ba người ngồi đối diện với nhau, một không khí trầm mặc cực kì quỷ dị.

Lục Phồn nhìn cậu em trai đang bệ vệ khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sa lon, cộng thêm Giản Ngộ Châu đang đàng hoàng nghiêm túc ngồi bên ghế đẩu, cô không nhịn được phát biểu ý kiến: “Khụ, hơi trễ…”

Lục Thời đưa tay, nghiêm túc nói: “Chị, đừng nói gì hết, giờ là lúc em phải nói chuyện với anh ta”.

Lục Phồn: “…”

Dáng người Giản Ngộ Châu vừa cao vừa dài, ngồi trên ghế đẩu cũng thấy khó chịu lắm, nhưng anh vẫn nghiêm chỉnh như kiểu đang rửa tai lắng nghe.

Lục Thời ho nhẹ một tiếng, hai chân bắt chéo: “Tôi hỏi anh mấy vấn đề”.

“Hỏi đi”.

“Mấy anh làm minh tinh thì một tháng kiếm được bao nhiêu?”

Giản Ngộ Châu: “…”

Lục Phồn: “…Đừng làm rộn nữa, đi ngủ cho chị”.

Lục Thời vội vàng quay về vẻ nghiêm túc: “Nói chính sự, nói chính sự… Sao anh quen chị tôi? Bên nhau bao lâu rồi?”

Giản Ngộ Châu trả lời từng câu một, không mất kiến nhẫn chút nào, thậm chí còn nghiêm chỉnh không khác gì gặp gia trưởng của cô.

Ở vấn đề tình cảm của chị gái nhà mình, Lục Thời cực kì nhiệt huyết, hơn nữa, trong mắt cậu, hình tượng của chị to lớn biết nhường nào, vì thế yêu cầu với anh rể cũng phải cao như thế, nghe xong Giản Ngộ Châu trả lời, cậu sờ cằm một cái, trầm tự.

Giản Ngộ Châu muốn mặt có mặt, muốn tiền có tiền, hình như chẳng có gì không tốt cả… Cậu nghĩ, nhưng sao mình cứ thấy không sảng khoái vậy này? Giản Ngộ Châu là đại minh tinh, lại quay lại với chị cậu, chắc là không thoải mái chứ. Lục Thời túm được một điểm tối, đâm ngày vào tử huyệt: “Thế nhỡ sau này chị tôi bị truyền thông chụp được, fan mắng chửi thì sao đây?”

Có lẽ Giản Ngộ Châu cũng suy nghĩ đến vấn đề này rồi, nên ung dung đáp lại: “Cái này em cứ yên tâm”. Anh hơn nhìn sang Lục Phồn: “Chắc chắn anh sẽ không để chị em phải tủi thân đâu”.

Lục Thời bĩu môi, liếc Lục Phồn một cái: “Chị, đàn ông cứ lời ngon tiếng ngọt thế đó, chị nhất đinh không được tin đâu đấy”.

Giản Ngộ Châu: “Cố tình gây sự”.

Lục Thời hét lại: “Ai cố tình gây sự?”

Lục Phồn ngồi giữa hai người họ, mặt Lục Thời ra vẻ “em là em trai chị, chị không được thiên vị đàn ông”. Giản Ngộ Châu thì lại “anh là người đàn ông của em, em không được thiên vị em trai”. cô dở khóc dở cười đành đứng ra hòa giải: “Muộn lắm rồi đấy, có gì thì mai thảo luận tiếp nhé”.

Lục Thời bực bội trừng mắt nhìn Giản Ngộ Châu. Cậu có cảm giác uất ức vì chị ruột bị cướp đi. Giản Ngộ Châu bị người nọ trừng mắt như vậy, đương nhiên trong lòng cũng không sao vui nổi, Lục Thời là người thân duy nhất của Lục Phồn, dù sao anh cũng phải để lại ấn tượng tốt mới được. Thế là anh nhướng mày đứng dậy: “Thiếu chút nữa thì quên, Lục Thời, anh có quà cho em đây”.

“Tôi không thèm”. Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Lục Thời vẫn đưa mắt nhìn sang, không bỏ sót bất cứ hành động nào của người nọ. GIản Ngộ Châu vào phòng ngủ lấy một chiếc hộp ra. Lục Phồn: “Anh mua gì thế, không cần để ý đến nó đâu, nó cứ làm trò thế đó”.

Giản Ngộ Châu cười cười không để ý: “Lễ ra mắt cũng cần thiết mà”.

Lục Thời mở nắp hộp ra, nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai newera mới nhất thì trợn trắng mắt lên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cậu hét: “Anh anh anh là cái người trong bệnh viện….”

Giản Ngộ Châu gật đầu, “Lễ mọn thôi mà, em nhận nhé”.

“Được được được, sao mà không nhận được chứ”. Lục Thời cười hì hì, quay người lại đã vỗ vai Giản Ngộ Châu như thể anh em tốt: “Em giao chị em cho anh là thấy yên tâm rồi. Anh nhớ đối xử tốt với chị em nhé!”

Giản Ngộ Châu mỉm cười: “Đương nhiên”.

Lục Phồn: “…”

Lục Thời quay về thì ngủ cũng trở thành một vấn đề nan giải.

Nhưng Lục Thời lại phản ứng rất nhanh, vỗ vai Giản Ngộ Châu rồi nói: “Chị, em ngủ với anh rể nhé”.

Anh rể cái gì… Lục Phồn hơi nguýt cậu một cái: “Hay là em ngủ dưới đất đi, giường có 1m50 sao hai người đàn ông chen chúc trên đó được”.

Giản Ngộ Châu lập tức phụ họa: “Đúng”.

Lục Thời oán thầm, anh muốn ngủ với chị em chứ gì.

Cuối cùng, Giản Ngộ Châu được ngủ cùng giường với Lục Phồn. Hai người đều mặc áo ngủ khá mỏng, nằm chung một chỗ cũng thấy hơi lúng túng, cho nên không dám xích lại gần, sau khi tắt đèn, trong gian phòng càng trở nên yên tĩnh, còn nghe được tiếng hít thở của nhau.

Cơ thể Giản Ngộ Châu hơi căng thẳng, nghĩ đến chuyện Lục Phồn đang ngủ ở cạnh bên, lòng anh lại thấy hơi ngứa ngáy, mùi sữa tắm nhẹ nhàng trên người cô lan tòa, càng ngửi càng thấy rục rịch hơn,. Anh nhích lại gần, vòng lấy người cô, Lục Phồn cũng nghiêng người sang dúi đầu vào lồng ngực.

Chỉ ôm ấp thế thôi Giản Ngộ Châu đã thỏa mãn lắm rồi. Anh như thể đang dỗ dành con trẻ, vỗ nhẹ sau lưng Lục Phồn, mãi đến khi hô hấp của cô dần chậm lại, anh mới ngừng tay, vén tóc cô qua trán, cúi đầu hôn khẽ khàng một lượt, khóe miệng cong cong, cuối cùng mới dần dần tiếng vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau khi Lục Phồn tỉnh lại, Giản Ngộ Châu vẫn còn đang nằm ngủ, khuôn mặt góc cạnh ngày thường dưới nắng mai càng dịu dàng hơn hẳn, Lục Phồn đưa tay chống đầu, lẳng lặng nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng miêu tả theo đường nét khuôn mặt đó.

Giản Ngộ Châu ngủ không sâu, trước đây chỉ một động tĩnh nhỏ anh đã thức dậy ngay, vậy mà hôm nay lại ngủ ngon đến vậy, Lục Phồn xoa xoa nắn nắn trên mặt anh cả buổi mà anh chỉ khẽ cau mày không mở mắt.

Lục Phồn nhìn anh nhăn nhó thì phì cười vui vẻ, không đùa anh nữa, rón rén xuống giường chuẩn bị bữa sáng cho hai người đàn ông kia.

Mùi cháo trứng muối thịt nạc thơm nưng nức, Lục Phồn lấy ba quả trứng gà, định làm bánh rán trứng, nhưng vừa mới đánh trứng cho vào chảo xong cơ thể đã lọt vào một vòng ôm từ phía sau. Cô hoảng hốt làm trứng tràn ra một ít, nghiêng đầu nhìn lại, là Giản Ngộ Châu.

Cô bực bội đưa khăn lau sạch bàn: “Sao anh không ngủ thêm?”

“Cứ cảm giác mất cái gì đó, tỉnh lại mới không thấy em đâu”. Cằm Giản Ngộ Châu đặt trên vai cô, giọng nói vẫn còn hơn khàn đục.

“Nấu cháo à? Thơm quá”.

“Ừm, anh đi rửa mắt trước đi, em đang làm bánh rán, nhanh thôi”.

Giản Ngộ Châu vốn muốn hôn cô một lúc, nhưng nghĩ tới chuyện mình còn chưa đánh răng rửa mặt, nên đành phải nhịn xuống, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.Qua năm phút, Lục Phồn dọn bữa sáng lên bàn ăn xong, Giản Ngộ Châu mới đi tới hôn cô một cái, sau đó ngồi yên vị: “Lần đầu tiên được ăn bữa sáng em làm”.

Lục Phồn nghĩ lại cũng thấy đúng, trước đây chỉ có bữa trưa và tối. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ăn bữa sáng đơn giản nhưng lại cực kì ấm cúng. Chờ đến khi Lục Thời rời khỏi giường, hai người đã ăn xong bữa sáng của mình, chuẩn bị đi ra ngoài hò hẹn.

Lục Phồn cầm lược thò đầu ra khỏi phòng rửa tay: “Bữa sáng của em còn nóng đấy, tự lấy đi, bữa trưa đừng ăn mì, trong tủ lạnh có sủi cảo đông đấy”.

Lục Thời vẫn còn đang mơ màng: “Hai người đi đâu vậy?”

Giản Ngộ Châu mang mũ vào đi ngang qua cạnh cậu, bỏ lại hai chữ “hẹn hò” không khác nào một đòn tấn công dữ dội vào tầng lớp độc thân. Lục Thời không tin nổi: “Hai người hẹn hò á? Không sợ bị fan và báo chí nhận ra à? Chúng ta nên ở nhà chơi game xem phim gì đó đi, còn có thể ăn cơm vui vẻ mà”.

Lục Phồn đi ra khỏi phòng vệ sinh, trìu mến sờ đầu cậu, nhưng câu trả lời lại hết sức vô tình: “Chị sẽ mua KFC về cho nhé”.

Lục Thời yên lặng rơi nước mắt: “Có thể mang bạn gái về cho em không?”

Lục Phồn nhún vai, tỏ ý lực bất tòng tâm.

Mãi đến khi hai người hi hi ha ha ra ngoài, đóng sầm cửa lớn không hề lưu luyến, Lục Thời mới tiếp nhận được chuyện mình đã bị chị ruột bỏ rơi trong nhà. Họ còn không hỏi xem cậu có muốn cùng đi không nữa!!!

Mặc dù nói là đi hẹn hò, nhưng hai người cũng khoogn có kế hoạch gì chi tiết. Thế là Giản Ngộ Châu lên mạng tìm xem quy trình hẹn hò của các cặp tình nhân.

Tình nhân bình thường: Xem phim, ăn cơm, dạo phố, thuê phòng bịch bịch bịch.

Tình nhân văn nghệ: Đi Tây Hồ, ăn cơm, nghe ca nhạc, thuê phòng bịch bịch bịch.

Tình nhân thích chơi: Công viên trò chơi, cơm tối, quán bar, thuê phòng bịch bịch bịch.

Giản Ngộ Châu: “…”

Lục Phồn không biết vì sao sắc mặt anh lại lạ lùng như vậy, cô hỏi: “Sao thế?”

Giản Ngộ Châu ho khụ một tiếng, cất điện thoại đi: “Không có gì”. Anh đờ đẫn chuyển đề tài: “Em muốn đi khách sạn nào?”

Lục Phồn: “…Cái gì?”

Giản Ngộ Châu cảm thấy mình bị hai chữ kia tẩy não mất rồi, vội vàng rửa lại: “Em muốn đi đâu chơi?”

Lục Phồn suy nghĩ một chút, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Đi xem phim đi, Xuyên Xuyên mới ra một bộ phim mới, mặc dù chỉ là khách mời thôi nhưng cũng được đánh giá cao lắm”.

GIản Ngộ Châu: “…”

Sắc mặt anh khá quái lạ, lặp lại từng chữ một: “Đến xem phim của Thẩm Uẩn Xuyên?”

Lục Phồn gật đầu: “Đúng thế”.

Thấy khuôn mặt cô chờ mong như vậy, lời từ chối của Giản Ngộ Châu cũng không sao nói ra khỏi miệng.

Mãi đến tận khi ngồi trên ghế rạp chiếu phim, Giản Ngộ Châu vẫn không nghĩ được tại sao mình lại có một đối thủ một mất một còn như hắn, đương nhiên, anh càng rối rắm là, ngồi bên cạnh một bạn trai đẹp trai như anh, sao Lục Phồn vẫn có thể phấn khích lay lay tay anh nói Xuyên Xuyên đẹp quá.

…Lòng anh mệt quá, cảm giác không muốn yêu nữa rồi. Giản Ngộ Châu giữ vững vẻ mặt lạnh lùng, vốn định nhân lúc rạp chiếu phim tối tối có thể làm gì đó cũng hoàn toàn dập tắt.

Sau khi ra khỏi rạp, họ cố ý đi vào lối đi an toàn, đèn cầu thang mờ mịt, lại yên tĩnh quá đang, cho nên hai người nói chuyện cũng sẽ có tiếng vang. Lục Phồn nhớ lại bộ đồ cổ trang của Thẩm Uẩn Xuyên trong phim, nghĩ thầm chắc cũng chỉ có anh ấy mới mặc đồ cổ trang dịu dàng đến vậy, đột nhiên Giản Ngộ Châu lại chua xót mở lời: “Còn nghĩ gì đấu? Có cần anh gọi cho cậu ta không, để em tỏ tình trực tiếp nhé?”

Lục Phồn nghe vậy thì không khỏi bật cười, khoanh tay trước ngực đáp: “Được”.

Giản Ngộ Châu bực mình, nghiêm mặt không nói.

Anh đẹp trai thế này, ngồi ngay bên cạnh, em còn không chủ động lại đây ôm hôn đi, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại!!

Ai mà chẳng có lúc nhỏ nhen! Lục Phồn híp mắt chủ động kéo cánh tay anh: “Tức cái gì thế, không phải em đã nói rồi à, anh với Xuyên Xuyên không giống nhau mà”.

Giản Ngộ Châu tiếp tục để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt: “Ừm, đúng là thế, chắc em còn chưa xem phim của anh đâu”.

Hờ, ghen thật đấy, Lục Phồn nhéo bắp thịt trên cánh tay anh một cái, lườm nguýt rồi nói: “Em có mà”.

Giản Ngộ Châu bị ghen tuông nhấn chìm, cứ nghĩ cô đang dỗ anh thôi, lại hừ thêm tiếng nữa. Lục Phồn cũng học theo răm rắp, hừ một cái rồi sải bước nhanh hơn. Giản Ngộ Châu vội vàng muốn đuổi theo, đang định nói chuyện thì phía đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân hoảng hốt.

Anh hơi nhíu mày, ngẩng đầu lại vừa lúc nhìn thấy một bóng đen trên tầng.

Giữa hàng mi lóe lên vẻ trầm tư, đáy mắt hơi lạnh xuống. Rất nhanh sau đó anh dần trấn tĩnh lại, đuổi theo Lục Phồn.