Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 26




“Ai ──” Hứa Tịch ngồi trên ghế sa lông, nhìn Đoạn Ngân Táp đang ngồi viết bản thảo mày liễu nhẹ cau, thở dài một tiếng.

“Anh thở dài cái gì chứ? Anh có chỗ nào không thoải mái sao!” Đoạn Ngân Táp quay đầu, đen mặt hỏi. Từ sau chuyện ở trên núi, yêu nghiệt này cứ nhìn thấy y là thở dài thở ngắn, không biết hắn lại vừa muốn bày trò gì nữa!

“Người ta thật hối hận! Thật tiếc a!” Hứa Tịch lại thở dài một tiếng, cau mày.

“Anh có cái gì hối hận?” Đoạn Ngân Táp vẻ mặt trào phúng, y mới là người nên hối hận, lại trêu chọc đến loại yêu nghiệt biến thái đến cực điểm này.

“Người ta đương nhiên hối hận rồi! Trước kia thiếu chút nữa có thể phản công ăn em, nhưng người ta tâm địa mềm yếu, luyến tiếc em đau!” Hứa Tịch chu đôi môi đỏ mọng, ai oán nói.

Không đề cập tới chuyện đêm đó thì không sao, nhắc tới Đoạn Ngân Táp lập tức nổi trận lôi đình.”Anh còn dám nói, nếu đêm đó anh thực sự dám làm gì với tôi, tôi nhất định sẽ đem anh thiên đao vạn quả!” Đêm đó là sỉ nhục cả đời y, thiếu chút nữa bị Hứa Tịch thượng, ghê tởm nhất chính là y một chút biện pháp cũng không có.

“Bảo bối, em sao lại tức giận? Cuối cùng người ta còn không được ăn em, ngược lại là em đem người ta gây sức ép gần chết!” Hứa Tịch ái muội mà che miệng cười. Kỳ thật chỉ cần y nguyện ý hắn lúc nào cũng có thể để Đoạn Ngân Táp ăn hắn, nhưng hắn biết người như Đoạn Ngân Táp là tuyệt đối thuần 1(tương tự như công ấy) , nếu thực dám thượng y, y nhất định sẽ hận mình cả đời.

Nói đến Đoạn Ngân Táp càng tức, sắc mặt càng khó coi, mình thật sự rất ngu ngốc, rõ ràng là muốn trừng phạt hắn, kết quả ngược lại làm cho mình biến thành tính nô của hắn, thành máy móc khiến hắn khoái hoạt, mình căn bản chỉ là tượng đất trong tay hắn tùy tiện xoa nắn đùa bỡn.

“Bảo bối, em còn tức giận chuyện đêm đó a! Người ta chính là muốn vui đùa với em mà thôi, em cũng trừng phạt người ta rồi, đừng bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li nữa!” Hứa Tịch dính sát lấy y,ôm hôn, làm nũng.

Hứa Tịch cũng dám mắng y bụng dạ hẹp hòi? Đoạn Ngân Táp tức giận thiếu chút nữa hộc máu, y áp đảo Hứa Tịch trên sàn nhà, mắng: “Tôi là bụng dạ hẹp hòi, thích tính toán chi li, chờ tôi cũng cưỡng gian anh một lần, để xem anh có thể cao hứng hay không!”

“Hảo a! Bảo bối, em cứ việc cưỡng gian ca ca đi! Ca ca thích nhất bị em cưỡng gian!” Hứa Tịch hưng phấn vỗ tay kêu lên, chủ động ôm lấy Đoạn Ngân Táp, mở chân quấn lên thắt lưng y.

Đoạn Ngân Táp muốn điên, y chỉ Hứa Tịch muốn chửi ầm lên, nhưng những lời có thể mắng, sớm đã đem ra mắng hết, đối với Hứa Tịch *** đãng vô sỉ y thật sự tìm không ra lời nào để mắng.

Nhìn bộ dáng Đoạn Ngân Táp giận dỗi, trong lòng Hứa Tịch cười chết, hắn rất thích chọc tức tiểu bảo bối băng sơn lãnh khốc này, bộ dáng y tức giận cực kỳ đáng yêu, hơn nữa sẽ làm hắn có cảm giác thành tựu!

“Leng keng… Leng keng…” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

“Bảo bối, xem là ai!” Hứa Tịch để Đoạn Ngân Táp đi mở cửa.

Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, mới đứng lên đi mở cửa. Bên ngoài là một thiếu niên, vóc dáng chỉ thấp hơn Đoạn Ngân Táp một chút, có một đầu tóc quăn màu nâu, khuôn mặt lớn lên vô cùng xinh đẹp tinh xảo, hai đầu lông mày có chút tương tự Hứa Tịch.

“MD, sao bây giờ mới ra mở cửa! Kêu Đại Mao lăn ra đây cho lão tử!” Thiếu niên mở miệng thô tục, biểu tình vô cùng không kiên nhẫn.

Đoạn Ngân Táp lãnh đạm liếc hắn một cái, nói cũng lười, mặt không đổi sắc đóng cửa lại, rồi mới xoay người trở về phòng.

“Bảo bối, là ai?” Hứa Tịch tò mò hỏi.

“Không biết tên thần kinh!” Đoạn Ngân Táp lãnh đạm trả lời.

Hứa Tịch vừa muốn hỏi rõ ràng, tiếng chuông cửa lần thứ hai vang lên, đồng thời còn có tiếng thiếu niên tức giận mắng và tiếng đập cửa.

“MD, vương bát đản, mở cửa cho lão tử! Súc sinh! Đồ hỗn trướng! Có giỏi đi ra một mình đấu với lão tử!”

Hứa Tịch nhướn mi, giọng nói này rất quen thuộc, hình như là…

“Đại Mao chết tiệt, mau lăn ra đây! Nếu không lão tử sẽ phá cửa!” Cửa nhanh chóng sẽ bị thiếu niên đá nát.

Hứa Tịch giương môi, đứng dậy mở cửa. Thiếu niên kia vừa thấy Hứa Tịch đã kêu:”Đại Mao chết tiệt, nam nhân của anh cũng dám nhốt lão tử ở bên ngoài, lập tức bỏ y đi! Tôi thao!”

“Tam Mao, đã nói bao nhiêu lần với em rồi! Em không phải lưu manh, cầu em đừng mở miệng thô tục, ngậm miệng thô tục, bại hoại hình tượng Hứa gia chúng ta!” Hứa Tịch bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp giống búp bê, nhưng tính tình vô cùng nóng nảy.

“Yêu nhân, không có tư cách nói tôi!” Hứa Lạc khinh thường hừ lạnh.

“Hắn là ai vậy?” Đoạn Ngân Táp đi theo ra, nhíu mày lạnh giọng hỏi.

“Đệ đệ của ca ca ── Hứa Lạc! Tam Mao, đây là Đoạn Ngân Táp, y lớn hơn em một chút, em có thể gọi y là Ngân Táp ca!” Hứa Tịch chỉ hai người, giới thiệu lẫn nhau.

“Muốn lão tử gọi y là ca ca? Kiếp sau đi! Vương bát đản này vừa rồi dám không nhìn tôi, nếu không phải là nam nhân của anh, lão tử sớm đem y đánh đến đầu đầy máu rồi!” Hứa Lạc hèn mọn nhìn Đoạn Ngân Táp, hung ác nổi giận mắng.

“Đệ đệ của anh là chó điên à!” Đoạn Ngân Táp không tức giận, chỉ lãnh đạm nói với Hứa Tịch.

“Tôi thao, anh dám mắng lão tử là chó điên, lão tử làm thịt anh…” Hứa Lạc bị người mắng như thế, tức giận đến giơ chân, giơ tay định đánh Đoạn Ngân Táp.

“Tôi ra ngoài mua bao thuốc!” Đoạn Ngân Táp căn bản không quan tâm đến Hứa Lạc, quay qua nói với Hứa Tịch rồi đi ra ngoài.

Hứa Tịch ôm bụng cười to, bảo bối của hắn thật sự là rất đáng yêu! Khốc a!

“Hứa Đại Mao, anh cười cái rắm! Anh quản nam nhân của anh như thế nào vậy? Tức chết tôi!” Đoạn Ngân Táp đi rồi, Hứa Lạc chỉ có thể đem tức giận trút trên người ca ca không có tình yêu ruột thịt của hắn.

“Hứa Tam Mao, ca ca thật thương cho Đặng Dương!” Hứa Tịch nhìn em trai, bất đắc dĩ cười.

“Anh nói Đặng Dương làm cái gì? Mặc kệ chuyện của y, chúng ta đang nói về nam nhân của anh!” Hứa Lạc không hiểu mà nhướn cặp mày xinh đẹp. Đại Mao chết tiệt lại đang nói tiếng ngoại quốc khiến người nghe không hiểu!

Hứa Tịch lắc lắc đầu, đứa nhỏ này không thể cứu được! Không chỉ có bộ dạng giống mẹ nhất mà đầu óc cũng giống mẹ “Ngu Xuẩn”!

“Đúng rồi, sao em biết ca ca ở đây?” Hứa Tịch nói sang chuyện khác. Chuyện hắn và Đoạn Ngân Táp, hắn không có nói cho bất luận kẻ nào, kể cả người trong nhà.

“Đặng Dương nhờ thúc thúc y điều tra!” Hứa Lạc thành thực trả lời.

“Ca ca cũng nghĩ vậy!” Đứa nhỏ Tam Mao này không thể có đầu óc tốt như thế.”Tìm ca ca có việc gì?”

“Khi nào anh mới về nhà? Anh thật là không có nhân tính, lại ném Tứ Mao và Ngũ Mao cho tôi! Khi mẹ đi, rõ ràng đã nói qua là để anh chăm sóc bọn họ mà.” Hứa Lạc vô cùng bất mãn oán giận, hắn ghét nhất tiểu hài tử, mấy ngày này hắn bị hai tiểu tử kia phiền chết!

“Ca ca tạm thời sẽ không trở về, em chăm sóc Tiểu Phong và Tiểu Lang một chút đi!” Hắn bây giờ còn chưa theo đuổi được Đoạn Ngân Táp, sao có thể trở về.

“Cái gì?” Hứa Lạc khó có thể tin mà kêu to, phẫn nộ uy hiếp: “Hứa Đại Mao, anh quá đáng! Tôi sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ, chuyện anh và tiểu tử kia!”

“Tùy em! Chẳng qua ca ca nghĩ so với chuyện của ca ca, nếu mẹ biết chuyện em và Đặng Dương ở trường học lén lên giường bị phát hiện rồi đuổi học, hẳn là sẽ còn tức giận hơn!” Hứa Tịch không hề gì nhún nhún vai, vẻ mặt tươi cười.

“Anh dám nói chuyện của tôi cho mẹ biết, tôi sẽ giết anh!” Hứa Lạc lập tức biến sắc, kinh hoảng kêu lên. Đùa a! Nếu mẹ biết chuyện hắn và Đặng Dương, không bị giết mới là lạ.

“Vậy em ngoan một chút, về nhà hảo hảo chăm sóc Tiểu Lang và Tiểu Phong, để đại ca chuyên tâm lo chuyện của mình!” Hứa Tịch cười ngọt ngào.Tiểu tử thúi này, có nhược điểm trên tay hắn, còn dám đe dọa hắn.

“Tôi,biết, rồi!” Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, yêu nhân kia quá âm hiểm gian trá, giống như mẹ nói, hắn là người giống ba ba nhất trong mấy huynh đệ bọn họ.

“Đây mới là em trai ngoan của ca ca! Đến, ca ca hôn một cái!” Hứa Tịch vừa lòng gật đầu, ôm Hứa Lạc hôn lên mặt hắn một chút.

“Không được hôn tôi, tôi không còn là tiểu hài tử nữa!” Hứa Lạc chán ghét đẩy hắn ra, vội vàng vươn tay lau hai má bị Hứa Tịch hôn qua.

“Đúng là đã trưởng thành, ca ca nhớ rõ trước kia khi giúp em tắm, nơi này của em vô cùng nhỏ!” Hứa Tịch đưa tay sờ dưới bụng em trai, tà ác cười.

“Cút ngay, nhân yêu ghê tởm! Tôi phải về!” Hứa Lạc đẩy tay hắn ra, nhanh chóng chạy trốn. Tên này cực kỳ biến thái, đứng ngốc ở đây nữa trời biết hắn sẽ làm chuyện gì ghê tởm với mình!

“Ca ca tiễn em!” Hứa Tịch và Hứa Lạc cùng nhau đi ra cửa, hắn muốn đi tìm Đoạn Ngân Táp, hắn biết Đoạn Ngân Táp cố ý tìm cớ rời đi, để tiện cho huynh đệ hai người bọn họ nói chuyện.

“Thối Đại Mao, anh thật sự thích mắt tam giác đáng ghét kia sao?” Đi xuống lầu, Hứa Lạc do dự một chút, cuối cùng mở miệng hỏi.

“Vô nghĩa!” Hứa Tịch nét mặt biểu lộ ý hạnh phúc.

“Chính là anh lớn hơn y nhiều như vậy, hơn nữa tính cách của y thoạt nhìn rất khó gần, hai người căn bản không thích hợp!” Hứa Lạc nói ra ý kiến của mình, hắn và Hứa Tịch tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng kỳ thật tình cảm vô cùng tốt.

“Tình cảm không có thích hợp hay không thích hợp, thích chính là thích! Nếu ca ca bắt em và Đặng Dương tách ra, em nguyện ý sao?” Hứa Tịch cười hỏi.

“Muốn tôi và Đặng Dương tách ra, tôi thà chết còn hơn!” Hứa Lạc kiên định nói.

“Ca ca cũng vậy!” Hứa Tịch nhìn em trai.

“Nhưng Đặng Dương nói cho tôi biết, thúc thúc y nói thân phận mắt tam giác thực có vấn đề, y…”

“Ca ca biết, em yên tâm, chuyện của chúng ta ca ca sẽ xử lý tốt!” Hứa Tịch vỗ vỗ bả vai em trai, an ủi.

Hứa Lạc rất hiểu rõ tính cách Hứa Tịch, biết rằng mình nói thêm gì đi nữa cũng vô ích, thở dài: “Có việc gì gọi điện thoại cho tôi, Đặng Dương ở bên ngoài chờ tôi, tôi đi trước!”

“Cám ơn! Tam Mao em thật sự là em trai tốt của ca ca ca!” Hứa Tịch biết em trai đã ngầm đồng ý chuyện mình và Đoạn Ngân Táp, cao hứng xoa xoa đầu hắn, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

### ### ###

“Bảo bối, hóa ra em ở trong này làm mồi cho muỗi ăn!” Sau khi tiễn Hứa Lạc, Hứa Tịch tìm được Đoạn Ngân Táp ở gần đấy, Đoạn Ngân Táp đang đứng dưới đèn đường hút thuốc.

“Đệ đệ của anh đi rồi?” Đoạn Ngân Táp ngẩng đầu.

Hứa Tịch gật đầu, Đoạn Ngân Táp trào phúng cười lạnh: “Thật không nghĩ tới nhũ danh của anh lại là Đại Mao, cảm giác giống như tên chó.”

Nhắc tới nhũ danh của mình, Hứa Tịch vẻ mặt hắc tuyến, chỗ duy nhất không hoàn mỹ của bản thân chính là cái nhũ danh này, mẹ theo phong tục dân tộc Di lấy nhũ danh siêu tục cho mấy huynh đệ bọn họ, hại hắn mỗi lần có người biết nhũ danh đều bị cười gần chết.

Hứa Tịch nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười: “Bảo bối, đệ đệ của ca ca thực đáng yêu đúng không!”

“Đáng ghét giống anh!” Đoạn Ngân Táp một chút mặt mũi cũng không cho Hứa Tịch.

“Đứa nhỏ hư, lại nói ca ca đáng ghét! Ca ca đêm nay sẽ không cho em bú sữa!” Hứa Tịch giả vờ sinh khí, gắt giọng.

“Câm miệng! Nơi này là bên ngoài, nói chuyện này, bị người khác nghe thấy thì làm sao?” Đoạn Ngân Táp kinh hoảng nhìn xem bốn phía, xác định không có người mới nhẹ nhàng thở ra, vừa thẹn vừa giận mắng. Bởi vì yêu nghiệt chết tiệt này hấp dẫn, hiện tại y đã dưỡng thành thói quen mỗi ngày khi ngủ đều phải ôm vú Hứa Tịch hút sữa của hắn, nếu bị người khác biết y nhất định sẽ bị cười chết.

“Em trai thẹn thùng!” Nhìn mặt Đoạn Ngân Táp ửng đỏ, Hứa Tịch trêu tức, trong ánh mắt lóe ra ý cười xấu xa.

“Thần kinh!” Đoạn Ngân Táp không hảo ý tứ đẩy hắn ra, quay đầu bước đi. Chỉ có ở trước mặt Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp luôn luôn ông cụ non mới có thể lộ ra một mặt trẻ con như vậy.

“Bảo bối, đừng đi!” Hứa Tịch kêu lớn.

“Anh lại muốn gì nữa?” Đoạn Ngân Táp không kiên nhẫn xoay người lại.

“Bảo bối, bây giờ có muốn hút sữa của ca ca không?” Hứa Tịch tà ác giương môi, cởi áo khoác mỏng trên người, quyến rũ chớp chớp mắt với Đoạn Ngân Táp.

Hứa Tịch chỉ mặc một cái áo, cởi áo khoác ra, trên thân chỉ còn cái áo lót hồng gợi cảm, nhìn cặp vú sinh động ẩn đằng sau lớp áo kia, Đoạn Ngân Táp choáng váng.

“Bảo bối, sao không nói lời nào vậy? Người ta đang chờ em trả lời đấy! Nội y thật chặt, làm người ta khó chịu chết!” Hứa Tịch hờn dỗi oán giận, lập tức vươn tay cởi nút thắt nội y phía sau, nội y rơi ra, để cặp vú xinh đẹp hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt Đoạn Ngân Táp.

“Anh điên rồi à, mau mặc quần áo vào!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng chạy tới, cởi áo khoác lên người hắn. Hắn điên rồi, yêu nghiệt này lại dám cởi áo trên đường cái, may mắn hiện tại đã khuya, nơi này lại hẻo lánh, không có ai.

“Bảo bối, em kích động như thế làm gì? Nơi này không có ai!” Hứa Tịch đẩy y ra, kéo áo của y ném xuống.

“Yêu nghiệt, anh rốt cuộc muốn cái gì? Tôi kính nhờ anh mau mặc quần áo vào!” Đoạn Ngân Táp nhặt áo lên, muốn đưa cho Hứa Tịch mặc vào.

“Chúng ta ở cùng nhau đã gần một tháng, nhưng chúng ta ngay cả một lần hẹn hò cũng chưa từng đi, em nói chúng ta như vậy thì gọi là kết giao sao!” Hứa Tịch đáp, vẻ mặt ai oán.

Đoạn Ngân Táp lập tức hiểu được ý của hắn, “Được, ngày mai chúng ta liền đi hẹn hò!” Hiện tại quan trọng nhất là bắt Hứa Tịch mặc lại quần áo.

Hứa Tịch lúc này mới ngoan ngoãn để Đoạn Ngân Táp giúp hắn mặc lại quần áo, cao hứng ôm lấy Đoạn Ngân Táp hôn một cái, “Bảo bối, ca ca yêu em nhất!”

“Sai lầm lớn nhất của tôi, chính là bị anh yêu!” Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu có thể tái sinh lần nữa, y nhất định sẽ đi chùa miếu thắp hương bái Phật, cầu thần linh khắp nơi phù hộ ngàn vạn đừng cho y gặp lại yêu nghiệt vô liêm sỉ này.

Hứa Tịch đối với lời nói của y chẳng hề để ý, vẻ mặt tươi cười, hắn đã được như nguyện bắt Đoạn Ngân Táp đáp ứng cùng hắn đi hẹn hò, cứ để y oán giận hai câu đi!