Sắc giới

Chương 36




Ở trong tẩm cung chờ ta có một vị khách không mời mà đến. Ta vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy Trân công chúa ngồi ở một mình trước bàn, ta giật mình cả kinh, cuống quít đóng cửa lại.

Một trận cười duyên của nàng vang lên: “Ngươi sợ cái gì? Ta dám đến, tất nhiên sẽ không ai biết.”

“Công chúa…”

“Lại đây ngồi đi. Đứng sững sờ ở chỗ đó để làm chi? Sợ ta ăn thịt ngươi sao?”

“Sao có thể thế được.” Ta xấu hổ chỉ biết cười cười, đi tới ngồi bên cạnh bàn.”Không biết công chúa đến có chuyện gì?”

“Không có gì. Muốn tìm người tâm sự thôi. Nguyệt hoàng tỷ bởi vì người nào đó mà tâm tình xem ra không được tốt, cho nên hôm nay buổi tối chỉ có mình ta đi thôi.” Nàng châm cho ta  một chén rượu, đặt ở trước mặt ta.”Nào, giúp ta uống một chén đi.”

“Thập hoàng tử về nước, Nguyệt công chúa sao lại không đến xem đệ đệ của nàng?” Ta nhấp một ngụm rượu, nghĩ thầm, muốn chuyển đề tài sang chuyện khác.

“Xin khuyên ngươi ở trước mặt nàng ta đừng có nhắc tới chuyện đệ đệ của nàng. Ngươi hôm nay cũng có thể thấy đệ đệ của nàng quan hệ thân mật cùng lão Tam đó thôi?”

“Đúng vậy. Thập hoàng tử cùng Tam hoàng tử ngồi cùng một chỗ, đúng là rất thân mật, thậm chí có điểm…” Ta chần chờ  không dám đem hoài nghi trong lòng nói ra khỏi miệng. Cảnh Trân liếc mắt một cái.”Trong lòng hiểu được là tốt rồi. Loại sự tình này nói ra, chỉ có một cái đường chết. Nào, uống rượu đi.”

Nàng nâng chén, ngửa mặt lên trời uống sạch, lại rót đầy chén thứ hai tiếp tục uống.

“Công chúa có chuyện không tiện nói ra. Một người uống rượu giải sầu lại càng dễ dàng say.”

“Ngươi chịu nghe ta nói chuyện sao? Mấy tháng nay ngươi vẫn tránh ở Càn Khôn trong cung không gặp chúng ta, ta còn tưởng rằng ngươi không có lời nào để nói?” Nàng nhìn ta với con mắt đầy tiếu ý, trên mặt còn có vết sẹo dữ tợn khủng bố.

“Hoàng Thượng cấm ta tham dự hoàng đế chi tranh. Ta không thể không đề phòng. Nhưng ta vẫn đưa tin cho các ngươi…”

“Bất quá là hai bên đều tặng đúng không, còn có giá trị gì nữa đây?”  Chân mày nàng cau lại, tiếp tục nói: “Giang Hiểu Phong, ta làm ngươi cũng biết hiểu lí lẽ, nhưng đúng là không biết được người như ngươi ham thay đổi thất thương như vậy!”

“… Công chúa nói rất đúng. Ta xác thực không phải là một người biết làm đại sự… Ta chỉ nghĩ muốn chờ Cận bình an rời khỏi hoàng cung. Chúng ta không muốn cùng người nào thành địch, thầm nghĩ chỉ cầu một cái đường sống. Mong công chúa thành toàn hiểu cho chúng ta…” Ta cúi đầu, không dám nhìn cặp mắt sắc bén kia.

“Ngươi tín nhiệm hắn như vậy sao? Nguyệt hoàng tỷ làm bằng hữu với ngươi nên có thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện, Hàn Huyền Dịch cũng giữ gìn ngươi, mọi người đối với ngươi thật là tốt, nhưng lại không bằng mấy lời ngon tiếng ngọt của người kia. Hắn bất quá là công cụ đắc lực trong tay Lão Tam, ngươi cho là hắn có thể làm được chuyện gì chứ?”

“Công chúa…Người ở trong mắt chúng ta không phải ai cũng là công cụ đâu?” Ta thầm hít một hơi, áp chế bi phẫn trong lòng.”Chúng ta sinh ra đã là kiếp đê tiện, chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt. Chủ nhân nói một câu là phải giống như  chó vẫy đuôi mừng chủ, thế nhưng trong thâm tâm chưa bao giờ giống như lang tâm cẩu phế không biết phân biệt tốt xấu. Ở trong mắt công chúa, có đích thực đã bao giờ cho rằng chúng ta có thể công bằng dao dịch? Bất quá chỉ là thủ đoạn dùng lời nói dễ nghe lung lạc lòng người thôi…”

Ta uống sạch chén rượu, cảm giác thảnh thơi, nhìn chằm chằm vào nàng, quyết định nói cho rõ mọi chuyện: “Nguyệt công chúa đối ta có ân. Hàn Tướng quân đối ta cũng vô cùng tốt…. Huyền Dịch có sáng suốt nặng tình ý với ta cũng là một quân tử thực sự, hắn cưng chiều ta, thương ta, làm cho ta ăn sung mặc sướng, cũng không để ta bị người khác khi dễ. Về nhiều phương diện Cận đích xác so ra kém hắn. Cận không thể cho ta cẩm y ngọc thực, thậm chí không thể bảo hộ ta chu toàn… Nhưng chúng ta đã sống cùng với nhau sáu năm… Sống nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ… Ta sợ bóng tối, lúc đi ngủ hắn vẫn ôm ta. Ta chán ghét uống dược, hắn liền một hơi một hơi dỗ ta uống. Ta bị nhốt ở trong đám cháy là hắn một mình xông tới cứu ta…”

“Công chúa muốn biết hắn là như thế nào lấy lòng ta sao? Hắn là cái hũ nút, cũng không nói với ta lời ngon tiếng ngọt, đôi khi miệng còn rất xấu, cố ý chọc giận ta… Nhưng hắn vẫn luôn ở cùng ta…” Ngẩng đầu nhìn  ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ trên  bóng cây lắc lư, cái ngày trước, hai chúng ta ôm nhau ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ánh trăng miên man mà suy nghĩ, bao nhiêu lần Cận đều nói với ta phải mang ta đi du lịch thiên hạ, đối với ta chưa bao giờ quá hi vọng, thế nhưng hắn nhất định sẽ làm cho ta.

“Ta học châm cứu, ban đầu trộm thử nghiệm huyệt vị châm lên người bản thân, bị hắn phát hiện, hắn không cho phép ta làm đau chính mình, đã đem thân thể cho ta mượn, mặc kệ bị ta châm nhiều lắm đau đến cắn răng không khóc được. Ta học độc thuật, có một lần không cẩn thận thiếu chút nữa đem mình bị ngộ độc chết. Sau đó mỗi lần ta thử độc, hắn liền làm chuột thí nghiệm cho ta, không cho phép ta một thân một mình mạo hiểm. Còn có một lần ta phạm phải tội rất  nghiêm trọng với  khách nhân, vốn tưởng bị đánh tới chết, nhưng chỉ là bị đánh mấy cái rồi bị nhốt vào kho. Ta được phóng xuất, người đầu tiên nhìn thấy chính là Cận. Hắn mỉm cười dìu ta trở lại phòng nhỏ. Cẩn thận thay ta rửa sạch miệng vết thương. Ta nhìn trên người của hắn toàn vết bầm tím, là dấu vết bị người ta ngược đãi … Hắn có lòng tự trọng rất lớn, hắn không nói, ta cũng không dám hỏi. Ngay cả khóc cũng không dám…”

“Cùng hắn cùng một chỗ, ta không cần đoán xem bất luận sắc mặt của ai, không cần mang  mặt nạ cầu niềm vui cho người khác… Ở trong mắt của hắn, ta không phải là thứ đồ chơi dâm tiện ti tiện, mà là một người, một người biết khóc biết cười bình thường. Ta làm mấy chuyện xấu, hắn mắng ta, trừng phạt ta. Ta làm chuyện ngu xuẩn, hắn liền ở bên cạnh lôi kéo ta lại, thời điểm ta vui vẻ, hắn ở cùng ta vui vẻ sẻ chia. Ở bên cạnh hắn, ta có thể không kiêng nể gì ngủ say như chết mà nói mơ vớ vẩn. Ở trong lòng ta không ai so với được với hắn. Ta quyết không phản bội hắn!”

“Công chúa!” Ta quỳ gối  trước mặt nàng.”Các nàng đối với Hiểu Phong thật là tốt, Hiểu Phong xin khắc trong tâm khảm. Ta biết làm người thì nên tri ân báo đáp, cũng muốn giúp Công chúa hoàn thành tâm nguyện. Thế nhưng sự tình liên quan tới tánh mạng của Cận, ta thật sự làm không được…” Nước mắt nhịn không được chảy ra, nhòe hai mắt của ta. Cảnh Trân không nói gì, ta vẫn quỳ trên mặt đất yên lặng thương tâm.

“Hôm nay, là ngày giỗ của hắn. Hắn cũng là một người rất ôn nhu…” Cảnh Trân đem chuyện sâu kín trong lòng kể ra, cau mày, giống như đang cố gắng nhớ lại cái gì. Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng càng không để ý đến ta, một mình tiếp tục lầm bầm lầu bầu.”Hắn thực ra là người rất ôn nhu, hắn cũng có khuôn mặt tươi cười… Giống như ánh mặt trời tỏa sáng. Hắn tâm địa thiện lương, đối bất luận kẻ nào đều hòa ái dễ gần, rất thích chăm sóc động vật… Hắn có nuôi một ao cá, đoàn người đói bụng, hắn liền nhảy vào trong ao bắt cá cho chúng ta ăn. Chân của ta tàn tật, hắn nhiệt tình an ủi ta, không hề thấy ta mà đáng thương…”

“Công chúa?”

Nàng cúi đầu cười nhạo: “Trước kia ta cùng Nguyệt tỷ tỷ vì chiếm được trái tim hắn mà tranh đấu nhau gay gắt, không đội trời chung. Tận đến ngày đó hắn bị người ta hại chết … Chúng ta quyết tâm vì hắn báo thù. Từ đó về sau, ta âm thầm thổi gió mượn đao giết người, hưởng thụ máu tươi làm cho ta khoái hoạt… Tâm nguyện duy nhất của ta chính là báo thù cho hắn … Nhưng mà diện mạo của hắn ta cũng không nhớ rõ.” Ánh mắt nàng lóe sáng, ta nghĩ nàng đã khóc, nhưng thật ra nàng không hề khóc.”Vài năm nay ta cố chấp sống chính là do không cam lòng cứ như thế chết đi… Vì sao ta lại không nhớ nổi diện mạo của hắn chứ? … Nhớ quá…..thật sự muốn nhìn thấy hắn một lần nữa…….”

“Phong, ngươi đã nói ngươi quyết không  phản bội Tô Mộc Cận, vậy đừng có cố gắng phải lấy lòng hai bên làm cái gì. Toàn tâm toàn ý giúp hắn đi.”

“Công chúa, ta… Ta là thật tâm cảm kích các ngươi, ta không muốn các ngươi gặp nạn… Có lẽ các người coi ta là thứ chướng mắt, nhưng đối với ta thì các ngươi là bằng hữu thật sự.”

“Ha hả a… Tên ngốc này.” Nàng nâng cằm ta lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của ta.”Nhớ kỹ đây. Tại đây trong hoàng cung chỉ có mình cùng địch nhân, không có bằng hữu.”

“Công chúa…”

“Chu Hồng, Bích Lục, chúng ta đi thôi.”

Ta ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn cửa mở ra lại đóng lại, giống như đặt mình trong trong giấc mộng bình thường. Ta muốn cười to một trận, thế nhưng thanh âm kia so với khóc còn khó nghe hơn, không biết là nên thấy may mắn vì chính mình vừa được giải thoát hay là nên lo lắng về sau này, lại có nhiều thêm một địch nhân.

“Cận, nhanh lên tới đón ta…” Ta cuộn mình ở góc, lạnh run.

“Hoàng Thượng hồi cung.” Thanh âm ở ngoài phòng  làm cho ta bừng tỉnh. Ta nhanh chóng đứng lên thu lại tâm tình sửa sang quần áo. Đang muốn đi ra mở cửa, thoáng nhìn  trên bàn còn hai chén rượu, chạy nhanh đến đem một cái trong đó ném vào gầm giường.

“Thần cung nghênh Hoàng Thượng.” Ta quỳ xuống nghênh đón thánh giá.

“Sao thế? Một mình ngươi uống rượu giải sầu sao?” Hắn đi đến bên cạnh bàn, bưng cái chén lên tinh tế đánh giá.

“Không muốn đi ra ngoài. Sợ đắc tội với người, càng sợ nhân tình khó chịu. Thà một mình về cung còn hơn.”

“Vậy về sau sẽ đem ngươi nhốt tại Càn Khôn trong cung, không cho ngươi gặp bất luận kẻ nào nữa.”

“Được rồi!” Hoàng đế ngồi ở trên ghế, ta quỳ gối bên chân hắn, đầu tựa lên trên đầu gối hắn.”Hiểu Phong không muốn gặp ai nữa, chỉ muốn lưu ở bên người Hoàng thượng thôi.”

“Ngoan nào, vì cái gì mà khóc?” Hoàng Thượng thương xót vuốt ve đầu của ta.”Trẫm không có trách ngươi a.”

“Ta biết. Ta chỉ là cảm thấy mệt chết đi được, thầm nghĩ tránh ở bên người Hoàng thượng không muốn gặp ai nữa.”

“Thật là một đứa trẻ đáng thương …” Hoàng đế vuốt đầu của ta không hề trách mắng, ta cũng thừa cơ phát tiết khó chịu trong lòng. Đêm hôm đó, hoàng đế ôm ta nằm ở trên giường, tùy ý cho ta khóc lóc thoải mái. Cuối cùng chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại, trời đã sáng tỏ. Hoàng Thượng sớm đã rời đi xử lý chính vụ, ở trong tẩm cung vắng lặng chỉ còn một mình ta, rộng lớn thênh thang mà ngột ngạt  vô cùng làm cho ta không thở nổi.