[Anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [Khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu

Chương 21




Trong hỗn độn nảy lên một điểm, chưa từng có, ý thức dần dần hình thành. Ta chậm rãi mở to mắt, mí mắt nặng như chì, tới địa ngục rồi sao? Ta nằm trên giường, nhìn cảnh tượng bốn phía từ từ rõ lên, bố trí trong phòng quen thuộc như thế. Hay là….là thiên đường, sau giống Bạch Đà sơn như vậy? Không đúng, ta cười khổ, sao ta có thể lên thiên đường được, ta tuy nói không có giết người cuồng dại, những cũng là đồ đệ thủ đoạn độc ác, còn dụ dỗ nhiều nữ tử trong sạch như vậy, còn có….nam tử.

Dương Khang? Huyết lệ giao hòa khuông mặt hoang mang của hắn nhảy vào ký ức, ta lập tức vùng dậy, thoáng chốc toàn thân đau nhức, ngay cả tay cũng không cử động được. Lúc này mới phát hiện khắp nơi đều đau nhức ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân như không phải là của mình, không có cách nào làm cho các bộ vị nhúc nhích.

Rốt cuộc sao lại thế này? Ta cố gắng khiến mình bình tĩnh, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đau đớn ở ngực từng chút truyền đến, đình trệ trầm trọng, lại không cảm giác cuồn cuộn. Ta lại chưa chết sao? Hai chân cũng tựa hồ có bó thảo dược, từng hồi nóng lên, nhưng lại có cảm giác thanh lãnh. Rồi đột nhiên tâm phiền ý loạn cuộn lên trong lòng.

“Khắc nhi.” Thúc phụ xuất hiện ở bên giường, cầm lấy tay của ta.

Quả thật là thúc phụ cứu ta. Nơi cổ họng dâng lên chua xót, ta không có khí lực mở miệng.

“Lúc ta chạy về, thấy Dương Khang luống cuống tay chân cầm máu cho ngươi, còn hồ loạn điểm mấy huyệt đạo cho ngươi, nhưng lúc ấy ngươi sắp tắt thở.” Thúc phụ nói nhàn nhạt, “Người giang hồ chỉ biết ngươi đã bỏ mạng, như vậy cũng tốt, ngươi ở Bạch Đà sơn hảo hảo dưỡng thương.”

Là hắn sao…Nếu thúc phụ trở về chậm, hết thảy cũng không chấm dứt sao?

“Là ai hại ngươi?” Ngữ khí thúc phụ vừa chuyển, lạnh lùng hỏi, “Dương Khang kia nói là Mục Niệm Từ, có phải thế không?”

Nhất thời mọi tư vị chua ngọt đắng cay đều trào lên trong lòng, ta phải trả lời thế nào thì cũng không phải, nhưng cho dù ta không nói lời nào, thúc phụ còn không biết ta che chở cho ai?

Ngươi lại khiến cho ta nghĩ đây là yêu! Ta nghĩ ngươi là người duy nhất thế gian này hiểu ta yêu ta…Là yêu?

Đầu óc trống rỗng, ta mơ hồ nói quang co hai tiếng, giả vờ như vô lực mà mở miệng. Thúc phụ bình tĩnh nhìn ta, trong mắt ẩn chứa đau lòng cùng phẫn hận hận thiết bất thành cương (chỉ tiếc rèn sắc không thành thép), cuối cùng không hà trách nữa, phất áo bỏ đi.

Thời gian trôi qua, thúc phục vẫn chưa xuất hiện, chỉ nghe hạ nhân nhắc tới hắn đã đi Trung Nguyên. Mỗi ngày hạ nhân đúng hạn đưa đồ ăn tới, thay thuốc cho ta. Liên tục trải qua biến cố như vậy, lại cảm giác nản lòng thoái chí, sắc dục giảm đi, ta lại giải tán đám cơ nhân ở lại Bạch Đà sơn, chỉ mấy người quả thật không có chố ở có thể lưu lại chuyên tâm chiếu cố ta. Ta cũng không có tâm tư cùng hành động như vậy nữa, mỗi ngày chỉ an tâm dưỡng thương.

Vài tháng trôi qua, vết thương ở ngực dần khép lại, dần dần không lo, chân khí cũng bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể. Ta thử ngồi xuống vận khí, kinh mạnh lại không bị ngăn trở, nhưng không còn lực đạo như trước nữa, hơn nửa hai chân tàn phế, rố cuộc không có cách nào cứu chữa.

Trả qua lần sống chết này, ta thấm thiết cảm thấy thế sự vô thường, cuối cùng sống vì cái gì, chết lại vì cái gì, hoang mang chưa bao giờ có bao phủ trong lòng ta.

Âu Dương Khắc, vì sao ngươi đến Trung Đô? Ta không thể trả lời, ngay cả nửa đời mình vì sao cũng không tự biết. Thúc phụ chấp nhất vì võ công, mẫu thân chung tình vì thúc phụ, Dương Khang không bỏ được vinh hoa cùng chí khí của hắn, còn ta? Có cái gì đáng giá mà ta muốn dùng cả đời giành vào tay không buông? Suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không có, chán chường trào lên trong lòn, hóa ra phế hay không phế, với ta căn bản không có gì khác.

Nén không được một lần lại một lần nữa nhớ tới khuông cao ngạo tuấn mỹ ngày đó của hắn, cùng từng cảnh từng cảnh dây dưa với hắn, chính là hắn sao, ngay cả mạng của ta cũng nguyện ý giao cho hắn sao? Ta không muốn nghĩ đến đáp án hoang đường buồn cười này. Nếu có thể, ta cũng muốn bên cạnh hắn, cùng hắn tham hoan cùng sống, mà không phải phải dùng tính mạng để chứng mình tình cảm lẫn nhau. Phải thế nào mới được? Hắn là tiểu vương gia Đại Kim quốc đầy nguy cấp, hắn cũng là hậu nhân Dương gia giúp võ lâm chính đạo ân oán giao triền, hắn là cha của đứa bé trong bụng Mục Niệm Từ, phải làm sao mới có thể?

Ta tuyệt vọng nhắm mắt, cảm giác vô lực trước nay chưa từng có vây chặt lấy ta.