Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 1: Tiết tử




Ôn Dương chết rồi, tôi quên không được ánh mắt chán ghét cuối cùng anh nhìn tôi, giống như nhìn một thứ dơ bẩn gì đó không phải người.

Nhưng mà, anh dựa vào cái gì chứ? Chỉ bởi vì tôi trong mắt anh là một tên đồng tính luyến ái ghê tởm?

Người khác có lẽ có thể nghĩ như thế, nhưng mà Ôn Dương thì không được, tôi yêu anh nhiều năm như vậy, đem tất cả mê luyến đều đặt trên người anh, anh hiện tại dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đối với tôi như thế...

Cho dù là tôi hại chết anh, đó cũng là... Cũng là bởi vì Ôn Dương anh một mực không chịu yêu tôi, chờ đợi đã quá lâu rồi, tôi thật sự chịu không nổi nữa, tôi thì yêu anh như vậy, anh lại căn bản không nhìn tôi lấy một cái.

Bọn họ nói tôi là người kế thừa duy nhất của Tần thị, chỉ cần thừa kế là có thể sở hữu di sản gia tộc trị giá cả tỷ mỹ kim, bọn họ nói Thạch Sam tôi dáng vẻ đường đường, là thanh niên tài giỏi hiếm có, bọn họ nói có bao nhiêu là cả nam lẫn nữ ái mộ sùng bái tôi, là Ôn Dương anh không biết phân biệt.

Anh xem, tất cả mọi người đều nói như vậy.

Trừ bỏ không phải nữ nhân, tôi thì có nào điểm không xứng với anh, vì cái gì cứ không thể thích tôi?

Ôn Dương có thể tự mình mở công ty thì thế nào, cuối cùng không phải vẫn thất bại, cả phụ thân và đệ đệ đều cùng nhau chèn ép anh, chứng tỏ anh làm người cũng không thành...

Là như vậy phải không?

Không, không phải... Bọn họ đều là người xấu, là Ôn Hách cho tôi thuốc phiện, hắn nói như vậy Ôn Dương nhất định sẽ nghe lời...

Tôi... Tôi cũng không muốn như vậy, ai bảo Ôn Dương một mực nói những lời khiến tôi tức giận, chửi mắng tôi, xem thường tôi, tôi chỉ là muốn nghe anh nói lời dễ chịu một với tôi một chút...

... Muốn anh nói yêu tôi...

Nhưng cuối cùng anh lại nói với tôi, anh mệt mỏi, anh nói kiếp sau hoàn toàn không muốn gặp lại tôi nữa.

Vì cái gì cho đến cùng anh vẫn không chịu yêu tôi, không yêu tôi vì cái gì lúc trước tốt với tôi như vậy, bắt tôi động tâm, bắt tôi trong mắt trong tim tất cả đều là anh, mê muội chấp nhất mà yêu anh một đời, cuối cùng lại nói với tôi anh không yêu tôi.

Vì cái gì không chịu chấp nhận tôi, trên đời này không có ai thương anh hơn tôi, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận...

Anh nhất định sẽ hối hận...

Nhưng mà Ôn Dương chết rồi, anh không thể hối hận nữa, tôi đột nhiên nhận ra điểm này, toàn thân kìm không nổi run rẩy, cả người đều bị kinh hoảng cùng mất mát vây khốn, tôi sợ hãi cuộn mình thành một đoàn.

Người lui tới chỉ chỉ chỏ chỏ vào tôi, tôi nhìn quanh bốn phía, trên mặt cỏ thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba nhân viên y tế đi qua, cách đó không xa là tường cao phong bế, nơi này là bệnh viện sao?

Vì cái gì tôi lại ở đây?

Không! Đây không phải là bệnh viện, tôi nhớ ra rồi, là cái tên què Tần Viễn kia, là hắn nói tôi bị điên rồi, kết quả cha rơi kia của tôi, thế nhưng thật sự đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

Cái tên lừa đảo tỏ vẻ đạo mạo này, nếu không phải hắn, tôi làm sao có thể đối với Ôn Dương như vậy, đều là hắn, đều là hắn làm hại, cũng bởi vì tôi đoạt mất vị trí thừa kế của hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ xem, nếu không bởi vì chân hắn bị què, lão gia hỏa kia làm sao có thể đón một đứa con riêng như tôi trở về.

Hắn lại bởi vì vậy mà báo thù tôi, giả ý tiếp cận lấy lòng tôi, cuối cùng chẳng những hại Ôn Dương, còn ép tôi giam đến nơi này, cả ngày bị nhốt cùng một đám kẻ điên.

Không! Tôi không thể cứ ngốc ở đây, tôi phải đi tìm Ôn Dương, tìm Ôn Dương giải thích rõ ràng, không phải tôi, đều là Tần Viễn, Tần Viễn lừa tôi, đều là Ôn Hách, là Ôn Hách ngộ đạo tôi, những cái đó cũng không phải bản ý của tôi.

(ngộ đạo 误导: dẫn dắt đến tư tưởng lệch lạc)

Tôi không biết mình đã ngồi xổm bao lâu, chân đã tê không còn cảm giác, đầu óc mơ mơ màng màng, rốt cục chờ đến thời điểm bảo vệ ở cửa lơ là.

Tôi dồn sức xông ra ngoài, cả người đều là tê dại, đại não trống rỗng, nhất định muốn thoát ra khỏi đây.

Tôi liều mạng mà chạy, phía sau là tiếng hô truy đuổi, tôi không thể để bọn họ bắt trở về, nếu không tôi sẽ không thể đi tìm Ôn Dương nữa.

Tôi còn có chuyện cần nói với Ôn Dương, tôi phải nói cho anh biết, nếu không tôi chết cũng không thể nhắm mắt.

Tôi phải nói cho anh biết, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ ép buộc anh nữa, không yêu thì không yêu đi, chỉ cần anh hảo hảo còn sống.

Tôi xin thề lần này là thật sự, tôi có thể đánh đổi bất luận cái đại giá gì, cho dù là sinh mệnh, tôi hủy một đời của anh, tôi nguyện ý dùng cả đời mình bù lại.

Tôi thật sự là biết sai rồi.

Nhưng mà Ôn Dương ở đâu?

Anh đang ở đâu?

Ôn Dương...

Ôn Dương hình như chết rồi! Bị tôi hại chết...

Ngày đó tôi ở chính bên cạnh anh, nhìn anh thẳng tắp cắm mũi dao vào lồng ngực của mình...

Anh đã chết... Anh như thế nào có thể chết?

Chết thì sẽ nghe không thấy lời tôi sám hối nữa, tôi hoảng sợ khựng lại.

“Cẩn thận!”

Một tiếng còi hơi thật dài, đó là thanh âm cuối cùng tôi nghe được trước khi bóng tối phủ xuống.