Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 13: Nhìn trộm




Dư Minh Kiệt trợn tròn hai mắt, người lao một cái về phía trước, tựa như một con gấu mù lớn, dọa người ta tới mức phát run, Ôn Dương vội kéo tôi: “Chạy mau!”

“Chậm một chút, nha nha chậm một chút, máy ảnh của tôi!” Quách Vũ khản giọng hét lớn, “Có chuyện hảo hảo nói a, đại ca.”

Tôi dừng lại, một tay chống đầu gối, thở hổn hển nói: “Hai người hôn một cái, tôi liền trả máy ảnh này lại cho cậu.”

“Được nha!” Nghe vậy, Quách Vũ không nói hai lời, chu môi lên hướng về phía Dư Minh Kiệt.

“Kháo... cả nhà cậu, cách tôi xa một chút.” Dư Minh Kiệt biểu cảm như gặp sét đánh, vội né tránh đôi môi mỏng nóng bỏng của Quách Vũ.

Mặt Ôn Dương khẽ quay đi, bả vai run rẩy không ngừng, cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng, ôm bụng ngã ngồi dưới đất, khóe mắt đều rịn ra một tầng sương mỏng.

Nhìn Ôn Dương như vậy, tôi vốn đang cười chậm rãi ngừng lại, nét cười suồng sã đến nhức mắt như vậy thế nhưng lại khiến tôi một trận mê muội, trong lòng có loại ý tưởng chậm rãi bành trướng, nếu như có thể khiến cho Ôn Dương mãi vui vẻ thế này, cả đời tôi coi như trọn vẹn.

Sự nghiệp thành công, cưới một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ, có một đám bằng hữu chân thành nhiệt huyết, Ôn Dương anh cần cái gì? Tôi cùng cực nhất sinh cũng sẽ đưa đến trước mặt anh.

(cùng cực nhất sinh: tận cùng nghèo khó khổ sở, không còn lại gì)

“Dư Minh Kiệt cậu sao còn chưa thay quần áo, mấy người mau tới đây chụp ảnh chung.” Xa xa Ngụy Đồng cùng Giang Ninh gọi chúng tôi qua chụp ảnh.

“Đừng náo loạn nữa, chụp ảnh đi, Thạch Sam cậu trả máy ảnh cho tôi... A, thẻ nhớ đâu, đều đưa tôi.”

“Chờ tôi lấy ảnh gốc rồi trả cho cậu.”

“Ngươi tên lưu manh cường đạo...”

Hình ảnh bốn mươi ba khuôn mặt tươi cười lưu lại trên một tấm ảnh, có loại ảo giác lại qua một lần thanh xuân nữa. Kiếp trước tôi chấm dứt bảo vệ, lĩnh giấy chứng nhận tốt nghiệp xong liền rời đi, cảm giác ở lại nơi này thêm một giây đều khiến người ta khó nhịn, mà hiện tại tôi lại hận thời gian không thể mãi dừng ở giờ khắc này.

“Thạch Sam...” Giang Ninh gọi tôi lại.

Mấy người đang cùng đi về hướng ký túc xa quay đầu lại, Giang Ninh mặc một chiếc chân váy dài đến đầu gối cùng với sơ mi trắng, trên ngực ôm một quyển sách dường như rất nặng đứng ở nơi đó, duyên dáng yêu kiều, an tĩnh xuất trần, xinh đẹp của thanh xuân phô bày không chút keo kiệt, thanh thuần nói không nên lời.

Dư Minh Kiệt mở miệng, lẩm bẩm: “Trước kia sao lại không phát hiện Giang Ninh xinh đẹp như vậy.”

Quách Vũ vẻ mặt mất kiên nhẫn, đẩy tôi một cái: “Đi a, còn bắt nữ thần của tôi chờ cậu a, thật là, như thế nào chuyện tốt toàn bị cậu bắt hết.”

“Vậy mọi người về trước đi, không cần chờ tôi nữa.”

“Ai muốn chờ cậu, mau cút đi.” Quách Vũ hầm hừ.

Ôn Dương cười nhạt nhìn tôi, nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Chờ Giang Ninh đưa đồ vật ôm trong tay cho mình, tôi mới biết được nàng cầm không phải sách, thật ra là một album ảnh tinh tế.

“Tặng cho cậu một món quà, trở về hãy xem.” Nàng nói.

“Cám ơn.” Tôi có chút xấu hổ, “Xin lỗi, tôi không có chuẩn bị...”

“Không có gì, mình còn sợ cậu xem xong sẽ giận.” Tâm tình Giang Ninh có chút buồn phiền chậm rãi bước lên phía trước.

Tôi lăng một chút, sau đó đi lên cùng nàng.

“Cậu có tính toán gì chưa? Mình nói chính là... về người kia.” Giang Ninh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Tôi ngừng lại, Giang Ninh cũng dừng lại ngẩng đầu nhìn tôi.

Trên đời này ngoại trừ chính mình, người duy nhất biết tôi thích Ôn Dương chính là Giang Ninh, đây là loại cảm giác thực kỳ quái, vừa có tức giận khi không gian riêng cùng với bí mật của mình bị người nhìn trộm, đồng thời cũng hiểu được bản thân có vẻ như không cô đơn như vậy, có một người có thể chia sẻ điều này.

Tôi lắc đầu, xoay người nhìn bóng dáng đám người Ôn Dương đi càng lúc càng xa, sâu kín nói: “Không có tính toán gì, cũng chỉ muốn tiếp tục nhìn anh ấy hạnh phúc như vậy, thành gia lập nghiệp, kết hôn sinh con... Cứ thế từ từ đi hết một đời.” Này đó tốt hơn bao nhiêu so với nhìn thấy anh thống khổ giãy dụa cùng ánh mắt phẫn hận.

“Cũng... không muốn nói ra sao?”

Nhìn Ôn Dương biến mất sau ngã rẽ, tôi ngẩng đầu nhìn lên không trung, tự giễu cười nói, “Sau đó khiến anh ấy khó xử sao?”

Ánh mắt giống như theo đám mây trên trời bay đi thật xa, tôi cô đơn than nhẹ một tiếng, “Ôn Dương cần chính là một bằng hữu không bao giờ phản bội.” Anh cần cái gì tôi có thể làm cái đó, Ôn Dương không cần một người con trai ái mộ mình.

Giang Ninh nhíu mày chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, khuôn mặt cuối cùng lại dần dần bị biểu cảm nghi hoặc chiếm lĩnh: “Thật là kỳ quái, mình đột nhiên cảm thấy một chút cũng không hiểu cậu nữa.”

Tôi cười: “Cậu cũng không phải tôi, sao có thể hoàn toàn hiểu hết.”

Vô luận kiếp trước hay là hiện tại, Giang Ninh nhìn thấy cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi, người hướng nội sao có thể dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.

Giang Ninh lắc đầu, không nói chuyện, một lát sau mới nói: “Trung tuần tháng sau mình phải đi rồi, về sau chỉ sợ cũng không còn cơ hội gặp lại nữa, cậu đã không muốn để cho người ta biết, vậy mình sẽ mang theo bí mật này rời đi, nhưng mình nghĩ, nếu cậu muốn tiếp tục che giấu không bị phát hiện.” Nàng dừng một chút, bộ dạng cam chịu nói, “Mình có thể hỗ trợ, đây là điều cuối cùng mình có thể làm cho cậu.”

Tôi phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được ý tứ trong lời nói kia, trên đời này che giấu khó nhất chính là loại tình cảm yêu thích này đi.

Tôi nhìn nàng, hơi cúi người cười nói: “Tạo scandal làm bạn trai cậu sao? Nghe có vẻ không tồi, bất quá tôi làm sao có thể lợi dụng một cô nương đáng yêu như vậy đây, yên tâm, luôn sẽ có biện pháp mà.”

“Không phải lợi dụng, nếu có một người vì mình, có thể lặng yên chờ đợi, bất kể kết quả thế nào, chỉ cần nghĩ đến trong lòng liền ấm áp, hơn nữa người kia còn là cậu, cho dù đó là giả.”

Tôi ách nhiên thất tiếu: “Suy nghĩ của con gái đều đặc biệt như vậy sao?”

Cả hai bên tai Giang Ninh đều đỏ rực, lắc đầu nói: “Không... Không biết, nhưng mỗi người đều đặc biệt, trong đám người mờ mịt, tựa như cậu là cậu, hắn là hắn, mình luôn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, ai cũng không thay thế được ai, luôn có một người đối với cậu mà nói rất đặc biệt.”

Tôi cúi đầu nhìn Giang Ninh, lúc này nàng đã xấu hổ đến cổ cũng đỏ rồi, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung chăm chú nhìn tôi, ẩn ẩn ánh sáng nhàn nhạt. Trong lơ đãng nỗi lòng khơi lên, tôi lại nhịn không được xoa xoa đầu nàng, dường như hiểu ra Ôn Dương vì cái gì luôn thích làm như vậy rồi, có những loại sinh vật đáng yêu luôn khiến cho ngươi không kìm lòng nổi.

“Trước tôi còn lo lắng tính cách cậu như vậy, sao có thể sinh hoạt trong hoàn cảnh lạ lẫm ở nước ngoài, hiện giờ xem ra là tôi đã quá lo lắng, cô nương thông tuệ thiện lương như cậu ấy, ở nơi nào cũng sẽ có người thích thôi, biết mình muốn cái gì, sống được đường hoàng hơn so với rất nhiều người.”

Giang Ninh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Cậu nói lo lắng cho mình, mình ngược lại là càng lo lắng cho cậu hơn. Cậu xưa nay nhìn như đối với cái gì cũng không chút để ý, nhưng một khi bắt đầu nghiêm túc, luôn là bướng bỉnh đến dọa người. Tựa như cậu đối với người kia, mình không cách nào lý giải chấp nhất của cậu, vô luận mình thích cậu bao nhiêu, nhưng thời điểm mình hiểu ra không có cơ hội, mình sẽ từ bỏ đúng lúc, nhưng cậu...” Thanh âm của nàng rất nhẹ, mang theo một tia nghi hoặc vô pháp lý giải, “Mình sợ cậu tự khóa bản thân lại bên trong, vĩnh viễn đi không thoát ra được, cậu sao có thể vì người khác mà sống chứ?”

Tôi nhìn thoáng qua cao lầu nguy nga đằng sau, có một chớp mắt thoáng giật mình: “Cuộc đời mỗi người không giống nhau, trừ bỏ thích tôi, cậu còn có rất nhiều người vô cùng quan trọng, so với bọn họ, tôi đối với cậu mà nói có thể coi như là không ảnh hưởng gì, cho nên cho dù không có sự tham dự của tôi, nhân sinh của cậu cũng sẽ vẫn tiến hành theo mục tiêu vốn có, vẫn là hoàn chỉnh. Mà cuộc đời của tôi... chỉ có làm như vậy mới có thể trọn vẹn.”

...

Ba người đi qua chỗ ngoặt khu thực nghiệm, ánh mặt trời chói chang nóng đến cực điểm, xuyên thấu qua đám tán cây nhỏ vụn chiếu lên người.

Quách Vũ đá bay một viên sỏi dưới chân, buồn bực nói: “Tam Nhi cũng không biết là cái vận cứt chó gì, người nhát gan thẹn thùng như Giang Ninh, đối với Thạch Sam lại cũng chủ động như vậy.”

Dư Minh Kiệt vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: “Trước kia sao lại không phát hiện Tam Nhi cũng là một kẻ không an phận đây, cả ngày chọc mèo ghẹo chó, mấy ngày hôm trước còn đùa giỡn tiểu bác sĩ xinh đẹp chứ.”

“Gần đây cảm giác cậu ấy đặc biệt thay đổi, cởi mở hơn không ít, mấy người có thấy thế không?” Quách Vũ vuốt cằm, trầm tư nói.

Dư Minh Kiệt gãi gãi cái ổ tóc đen như mực, nghi hoặc: “Có chuyện này a?”

Quách Vũ lườm một cái xem thường, quay đầu hỏi Ôn Dương: “Anh cảm thấy không?”

Cước bộ trầm ổn của Ôn Dương dừng một chút, nói: “Phải không?”

Quách Vũ cau mày: “Chẳng lẽ chỉ là mình suy nghĩ nhiều?”

Dư Minh Kiệt chọc chọc Quách Vũ, cười xấu xa nói: “Có muốn xem Tam Nhi tán gái như thế nào không, tiểu bác sĩ lần trước đó, cậu không thấy bộ dạng ân cần của Tam Nhi, bất quá quả thật rất thú vị.”

Con ngươi Quách Vũ sáng lên, trên mặt rõ ràng là muốn thử, ngoài miệng lại nói: “Không cần đi.” Nói xong ánh mắt nhìn về phía Ôn Dương.

Dư Minh Kiệt cũng chuyển ánh mắt về phía Ôn Dương, muốn xem náo nhiệt của Thạch Sam, Ôn Dương không đồng ý, kia đến cùng cũng chỉ có thể là một ý tưởng.

Ôn Dương dừng lại, chuyển hướng hai người: “Ai cản trở hai người?”

Quách Vũ cười lớn một tiếng, kéo Dư Minh Kiệt: “Lão Đại đồng ý rồi, đi, đi qua xem xem.”

Ôn Dương dạo bước thanh thản tao nhã đi theo, vì bảo vệ cùng chụp ảnh, hôm nay chỉ đơn giản mặc một áo sơmi màu trắng cùng quần âu đen, nhưng cũng triệt để khoe ra dáng người hoàn mỹ cùng bả vai rộng, đôi chân dài. Anh bước đi luôn là vẻ mặt hờ hững, lại sinh ra loại cảm giác đế vương tuần tra lãnh thổ.

Nhìn thấy Ôn Dương cũng đi theo khiến Quách Vũ cùng Dư Minh Kiệt bị dọa nhảy dựng, “Ôn Dương anh đang làm gì?”

Mặt Ôn Dương không đổi sắc nhìn hai người, phun ra hai chữ: “Giám sát.”

Như thế nào có loại ảo giác phụ huynh đi kèm, vậy còn có thể thấy thú vị nữa không? Lúc này chẳng phải anh hẳn là nên về ký túc xá sao?

Hai người bám vào tường, lấm la lấm lét nhìn ra bên ngoài thăm dò, biểu tình thập phần dâm loạn.

Quách Vũ kéo Dư Minh Kiệt: “Câu xem Tam Nhi còn sờ đầu người ta, quá không ra gì rồi, biết rõ nữ thần của tôi thẹn thùng, còn dám làm mấy động tác ái muội, quá không biết xấu hổ đi, cậu nói có phải không?” Quách Vũ nói xong quay đầu lại chọc chọc Dư Minh Kiệt, lại đối diện tầm mắt Ôn Dương.

Quách Vũ hoảng sợ, “Ách... Lão Đại? Em chưa nói xấu gì Tam Nhi, Tam Nhi rất thủ lễ, nếu là người khác nhất định không giống, không biết đã làm ra những hành động không thẹn không xấu gì đâu, Tam Nhi có thể so với chính nhân quân tử, nếu đổi người khác hiện tại đã sớm ôm rồi.”

“Ôm rồi, ôm rồi.” Dư Minh Kiệt kêu to.

Gió nhẹ man mác, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống hai người trẻ tuổi, sau lưng là cây đa đại thụ to lớn tráng kiện, bóng xanh ánh trắng, mấy đóa mây trắng lững lờ trôi phía chân trời lam sắc, nhất thời bình yên vô hạn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:

Ôn Dương tình thiên phích lịch: Ôm rồi?

(tình thiên phích lịch: Sấm giữa trời quang)

Thạch Sam:... rồi

Ôn Dương khoanh tay trước ngực: Đến giờ tôi ngay cả cái tiểu tay còn chưa có nắm đến, người nào đó cho xin cái giải thích trước.

Người nào đó: bản nhân đã chết, có việc hoá vàng mã.