Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 19: Gọi ca




“Ôn Dương anh hãy nghe em nói, em chỉ là muốn giúp anh, em không giống với bọn họ, anh tin em...” Tôi giữ chặt muốn xoay người Ôn Dương lại, nỗ lực giải thích.

Ôn Dương khép chặt mắt, thanh âm lạnh như băng: “Tôi nói rồi, không muốn tiếp tục nhìn thấy cậu.”

Tôi không thể chịu được lạnh nhạt như vậy, khó hiểu chất vấn: “Em... em rốt cuộc làm sai cái gì? Vì cái gì phải đối với em như vậy, em đã nói em không phải một phe với bọn Ôn Hách, em không có hại anh.”

“Trong mắt tôi các người không có gì khác biệt, chen chân vào gia đình nhà người khác, vì cái gọi là danh lợi cùng tư dục mà không từ thủ đoạn, cướp đoạt thứ không thuộc về mình.”

Tôi phẫn nộ nhìn anh: “Không phải, mẹ của em không có như vậy, bà bị lừa, bà không có phá hoại quá gia đình người khác, bà căn bản không lấy của Tần gia một phân tiền.”

Ôn Dương cười lạnh, nhìn chằm chằm vào tôi: “Vậy cậu hiện tại đang làm gì đó?”

Anh ghé sát vào tôi, lớn tiếng quát hỏi, “Vì cái gì cứ ở đây nói điều kiện với tôi, cậu là tư bản ở đâu ra, Phong Vũ bán là bán mặt mũi của ai, cậu lại là từ đâu tới mà muốn cùng tôi đàm phán?”

Tôi bị khí thế của Ôn Dương áp bách lui về phía sau hai bước, cố gắng giải thích: “Em là...”

“Không cần biện bạch ở trước mặt tôi, vô luận cậu ngụy biện như thế nào, chột dạ dưới đáy mắt cũng không lừa được tôi.” Anh hít sâu một hơi, từng chữ từng chữ không ngừng nhìn tôi nói, “Cậu cùng bọn Chu Mẫn Khâu đều khiến tôi ghê tởm như nhau.”

Thạch Sam, cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm...

Nửa đêm bị ác mộng dọa tỉnh, tôi xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, cả người bị hoảng sợ cùng bất an vây hãm.

Bóng đêm dày đặc, tôi đến phòng khách rót một chén nước, đứng ở ban công nhìn về phía màn đêm tối đen.

Kể từ lần trước gặp Tần Phủ, tôi cứ liên tục bị ác mộng quấy nhiễu.

Không muốn nối lại quan hệ với Tần gia, trừ bỏ bởi vì di nguyện của mẫu thân, cũng có phần liên quan đến Ôn Dương.

Mẫu thân Ôn Dương chính là bị Tiểu Tam đăng đường nhập thất làm cho tức chết, ngay cả Ôn Dương cũng chưa kịp tốt nghiệp đã bị đuổi ra khỏi nhà, đối với người như vậy làm sao Ôn Dương có thể dễ chịu.

(đăng đường nhập thất: được chính thức chấp nhận vào nhà)

Cho nên đời này tôi thà rằng từ bỏ trả thù, cũng không muốn tiếp tục dính dáng đến bất cứ thứ gì cùng Tần gia.

Ôn Dương chỉ biết là hoàn cảnh gia đình tôi đặc biệt, cha mẹ chết sớm, yêu thương tôi chỉ có ông bà ngoại đã mất, trên đời này chỉ còn tôi một mình cô độc, cho nên mới đặc biệt thương cảm chiếu cố tôi, nhưng anh lại không biết thân phận con riêng này...

Tôi cũng không lấy việc của mẫu thân ra làm hổ thẹn, bà có lẽ không đủ kiên cường, lại bởi vì hàng năm tích tụ u uất, cảm xúc nóng nảy, vậy nên vẫn chưa từng dành cho tôi một chút tình thương nào. Nhưng bà cho tôi nhìn rõ quy tắc làm người của mình, từ đầu đến cuối bà đều là một nữ nhân tự tôn tự ái, chỉ là đời trước tôi vẫn luôn bị bất hạnh của chính mình che mắt, thậm chí có một đoạn thời gian thật dài tôi đã rất hận bà.

Không có thân nhân, còn là một tên đồng tính luyến ái không được chấp nhận, thống khổ như thế ép tôi tới thở không nổi, trên đời nhiều người như vậy, vì cái gì cố tình bắt tôi hứng chịu tất cả những thứ này, rõ ràng tôi so với người khác càng nỗ lực hơn, lại không đạt được bất cứ thứ gì bản thân ước muốn, vĩnh viễn không được đồng tình.

Có người nói thế giới là một mặt gương, nội tâm ngươi là dạng gì, cảnh tượng ngươi nhìn thấy chính là dạng đó, cho nên lúc ấy tôi mới thống khổ như vậy đi, kể từ thời điểm dương quang duy nhất trong đời rời bỏ tôi, tôi bắt đầu thay đổi đến điên cuồng.

Đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, suy nghĩ bị cắt đứt, quay đầu lại phát hiện Ôn Dương mặc áo ngủ đứng ở phía sau.

“Làm sao lại không ngủ?”

“Tỉnh ngủ, hơi khát nước.” Tôi nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã qua hai giờ sáng, “Công việc còn chưa xong?”

Ôn Dương tự rót cho mình một chén nước, đưa tay xoa xoa thái dương trả lời: “Còn mấy chi tiết phải sửa.”

Tôi bất giác nhíu mày, thập phần không đồng ý với phương thức công tác mệt mỏi này của anh, nhưng Ôn Dương làm việc luôn luôn như thế, tôi cũng không muốn ngoan cố thay đổi, chỉ có thể phụ ở bên cạnh, giúp giảm bớt áp lực cho anh.

Ôn Dương bưng cái chén đi tới, nhìn tôi nói, “Sắc mặt rất kém, không thoải mái?”

Đối diện với ánh mắt ân cần của Ôn Dương, tôi nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, trong lòng dấy lên sợ hãi cùng bi thương kịch liệt, tôi nghĩ đời này tôi chắc chắn không thể chịu đựng được Ôn Dương dùng ánh mắt như vậy nhìn mình lần nữa.

Tôi nhìn thấy chân mày Ôn Dương nhíu lại không vui, thậm chí khuôn mặt xưa nay ôn hòa cũng xuất hiện một tia tức giận: “Lại là loại vẻ mặt này, em rốt cuộc làm sao vậy?”

Tôi hoãn thần, không rõ lắm vẻ mặt của mình là cái dạng gì, có thể là giống như lần trước gây hấn cùng Ôn Dương, nói chung không phải là hòa nhã, chẳng trách Ôn Dương mẫn cảm.

“... Xin lỗi.” Tôi xấu hổ giải thích, “Chỉ là vừa nghĩ đến mấy việc không vui.”

“Có liên quan đến anh?”

“Không có!” Tôi nghiêng đầu, tận lực che giấu tâm tình.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Vị bác sĩ kia có lẽ nói không sai, lòng của em thật sự quá nặng nề, có chuyện gì lại không thể nói với anh?”

Tôi cúi đầu nắm chặt cái chén, nội tâm rối loạn thấp thỏm, rất nhiều sự tình vô pháp thoát ra khỏi miệng, không biết phải dùng lời nào nói.

Qua một hồi lâu, tôi mới chậm rãi mở miệng: “Ôn Dương, anh nói xem vì cái gì mọi người luôn bảo những đứa bé không có cha, tâm lý đều không được toàn vẹn? Khi phạm lỗi ở trường học, giáo viên sẽ nói cái này không có gì bất ngờ, bởi vì nó xuất thân từ một gia đình không có cha, không giống với trẻ bình thường, trời sinh tính phản nghịch, thích gây chuyện sinh sự, nội tâm không đủ dương quang.”

“Toàn bộ hành vi của họ đều sẽ bị gán một cái mác, cái mác này sẽ đi theo họ thật lâu, thậm chí đến khi trưởng thành nói chuyện yêu đương, hôn nhân, cha mẹ đối tượng nếu biết họ xuất thân từ gia đình không có cha, sẽ phi thường bài xích, thậm chí ra mặt cản trở, bởi vì trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh bất hạnh là không khỏe mạnh, bọn họ không đủ dương quang, khả năng sẽ đem loại bất hạnh này truyền cho con của mình...”

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Dương: “Anh nói, mọi người vì cái gì đều nghĩ như vậy, ý nghĩ như vậy có căn cứ không?”

Ôn Dương nhìn tôi, im lặng vài giây, nói: “Anh không biết người khác, nhưng anh nhìn thấy lại không phải như vậy, trẻ con ở trong gia đình không có cha, thường sẽ trưởng thành sớm, lúc còn rất nhỏ đã biết gánh vác, đồng tình với gánh nặng gia đình, cho nên bọn họ càng biết đảm đương; có lẽ bởi vì nguyên nhân gia đình, bọn họ càng mẫn cảm, đối với thống khổ lại càng thấu hiểu, nhưng cũng bởi vậy sẽ không dễ dàng thương tổn người khác; để loại bỏ cái mác gọi là 'không có cha' mà xã hội gán cho bọn họ, bọn họ thường sẽ càng nỗ lực và cố gắng đối với cuộc sống; bởi vì thiếu hụt tình cảm gia đình, bọn họ khát vọng ôn nhu, cho nên cũng thêm quý trọng.”

Anh đặt cái chén trong tay xuống bàn trà, kéo tôi qua, nói tiếp: “Mà ngược lại, cho dù có người lớn lên trong cái gọi là gia đình bình thường, hưởng thụ cái gọi là giáo dục tốt, lại trở thành ngạo mạn tùy hứng, tính cách tư lợi, thậm chí có hung ác tàn nhẫn, vô pháp vô thiên, có khi là không sợ gì, lấy thương tổn người khác làm vui, này đó anh so với em còn gặp nhiều hơn.”

Ôn Dương dịu dàng nhìn tôi, lòng bàn tay dừng lại trên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng nhu nhu, “Nhưng em phải biết toàn bộ kỳ thị trên đời này, đều là vì khoe khoang sự ưu việt của chính mình mà tồn tại, bởi vì họ có thứ mà em không có, nhưng vậy cũng không sao, em cũng có rất nhiều thứ người khác nhìn cũng chưa từng nhìn đến.”

Tôi nhìn anh, trong đầu lại loáng lên chuyện kiếp trước, nếu giờ anh biết tôi là một đứa con riêng, biết tôi là đồng tính luyến ái, anh sẽ như thế nào? Cũng sẽ kỳ thị tôi, dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn tôi sao?

Tôi rũ mắt xuống, phảng phất cô độc nói: “Nếu một ngày anh biết em có rất nhiều khuyết điểm, nhiều đến nỗi mấy cái gọi là ưu điểm kia đều không đáng nhắc tới, anh có lẽ sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

Phía trên truyền đến một tiếng thở dài, giây tiếp theo tôi cảm giác mình lọt vào một lồng ngực rắn chắc, thân thể bị Ôn Dương ôm gọn vào trong lòng.

Chân tay tôi lập tức cứng còng, trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, giống như muốn nổ tung rồi.

“Có phải ai đó nói linh tinh gì với em không, về sau có chuyện gì, không cần một mình suy nghĩ miên man, ít nhất có thể nói cho anh nghe.” Thanh âm Ôn Dương nhẹ nhàng chậm rãi, lại mang theo vài phần trấn an, “Thạch Sam, em không có chỗ nào không tốt, không cần để ý cái nhìn của người khác, như vậy sẽ không ai có thể tổn hại tới em.”

Tựa sát vào nhau, khí tức ấm áp dường như xuyên qua lồng ngực truyền đến trái tim, cả người đều dâng lên một loại ngọt ngào, hết thảy lạnh như băng ban nãy cơ hồ đều bốc hơi triệt để, cái ôm này quá ấm áp, khiến người ta nhịn không được tham lam.

Tôi áp chế hạnh phúc trong lòng, mặt chôn trên bả vai anh, thanh âm buồn bã: “Về sau nếu phát hiện em không tốt như trong tưởng tượng của anh, anh còn xem em là bằng hữu không?”

Tôi cảm giác thấy lồng ngực Ôn Dương khẽ rung, anh trêu chọc: “Sao lại học được làm nũng rồi, trên đời này nào có thứ gì không thay đổi, đồ vật xinh đẹp ở đây đều cần chúng ta dụng tâm kiếm tiền mới có thể mua được, cho nên anh cũng phải giỏi hơn một chút, Tam Nhi mới không ghét bỏ anh.”

Ôn Dương chậm rãi đẩy tôi ra, cười nói: “Lo được lo mất như vậy, quả nhiên là yêu rồi, nhưng mà khi đã biết rõ không có khả năng, phải biết buông tay, hiểu chưa? Thế giới này còn có rất nhiều phong cảnh mỹ lệ hơn, chờ em nhìn thấy nhiều rồi, mới biết bản thân thực sự muốn là cái gì.”

“... Đại khái đi.” Tôi nhìn xuống mặt đất, không hiểu sao có chút mất mát, phong cảnh mỹ lệ hơn thì lại làm sao? Tâm lý tôi đã bị thứ đẹp nhất chiếm cứ rồi, những cái phong cảnh mỹ lệ hơn này đó thì có liên quan gì đến tôi.

Tôi cúi đầu cười một cái: “Anh biến thành cái dạng gì, em cũng sẽ không ghét bỏ anh, nhưng anh nếu ghét bỏ em, em sẽ tìm một chỗ trốn đi, khẳng định không khiến cho anh phiền lòng.” Cũng để không phải nhìn thấy biểu tình chán ghét của anh.

“Em đây là suy nghĩ cái gì?” Ôn Dương buồn cười nhìn tôi, “Thì ra hết thảy anh nói vừa rồi đều là vô ích, người khác thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là thời điểm nào cũng đừng tự hạ thấp chính mình.”

Tôi gật gật đầu, nghiêm trang chững chạc: “Minh bạch rồi, không phải chỉ là da mặt dày chút sao? Coi như khắp thiên hạ em tốt nhất, soái nhất, tài giỏi nhất là được rồi.”

Ôn Dương hít một hơi thật sâu, lại cười tủm tỉm nhìn tôi, “Quả nhiên, giải thích bằng Hoa ngữ không thích hợp với anh lắm, vẫn là chọn mấy thứ mình am hiểu làm cho tốt vậy.”

Nhìn biểu tình Ôn Dương, trong lòng tôi mãnh liệt rung mấy cái, dự cảm sự tình sắp không xong, vội nói: “Không còn sớm nữa, em phải ngủ rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, tôi xoay người lập tức hướng về phía phòng ngủ.

Kết quả bị Ôn Dương một phen giữ chặt, ấn xuống ghế sofa: “Uất khí chưa tiêu tan, sợ là em cũng ngủ không ngon, chúng ta thử vật lý trị liệu đi, cười một cái tâm tình thoải mái là được rồi.”

“Ha...” Tôi kinh hãi, vừa trốn tránh, vừa kinh sợ nói: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ cãi lời anh nữa, em sai... Thật sai rồi, a —— em sợ buồn.”

Ôn Dương cúi người cười nhìn tôi: “Thật tốt! Dũng cảm nhận sai, chết cũng không hối cải, anh chính là thích phần tử ngoan cường lẫm liệt như em vậy.” Nói xong vươn tay với vào trong áo ngủ của tôi.

Tôi nào có cười nổi, quả thực sắp khóc rồi: “Đừng, em sợ buồn... Anh rốt cuộc muốn thế nào.”

“Gọi ca.”

Tôi không chút do dự nói: “Ca, Đại ca, Nhị ca, Ôn Ca, Dương Ca, Ôn Dương Ca... Soái ca số một trên thế giới, em biết sai rồi, anh tha cho em.”

(Xưng hô trong tiếng Trung chỉ có wǒ với nǐ thôi, mình dịch sang tiếng Việt dùng anh – em vì Ôn Dương hơn tuổi Thạch Sam. Ở đây Ôn Dương lại bắt Thạch Sam gọi 'ca' có lẽ là vì quan hệ giữa hai người thân thiết, lại học cùng lớp, nói chuyện bình thường sẽ không dùng đến kính ngữ này. Chúng ta cứ coi như không có sự cách biệt văn hóa này nhé:v)