Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 92: Chờ anh




Chuyện ngày đó, tôi không dám nghĩ đến, tôi tận lực tự an ủi mình rằng chuyện kia là ngoài ý muốn, nhưng tôi quên không được ánh mắt lúc ấy của Ôn Dương, âm lãnh bạo ngược nhìn tôi, anh không ngừng hỏi tôi vì sao.

Vì sao lại làm như vậy?

Tôi cầu xin anh tha thứ, nhưng mà như cũ không thể ngăn cản.

Lần đầu tiên, tôi bị Ôn Dương đối đãi như vậy, không phải sợ anh sẽ làm tôi bị thương, chỉ là ngày đó tôi thiếu chút nữa đã mất khống chế, kiên trì lâu như vậy, không muốn kết quả là thất bại trong gang tấc, lại biến thành một kẻ điên.

Mấy ngày này, buổi tối tôi không dám ngủ quá sâu.

Có thời điểm sẽ nghĩ, có lẽ có một ngày tôi sẽ cứ trong giấc ngủ như vậy mà chết đi.

Ban đêm, bừng tỉnh từ ác mộng, tôi lại mơ thấy Ôn Dương, anh cầm một con dao, ở trước mặt tôi dứt khoát đâm một nhát vào ngực, thảm thiết tuyệt biệt cùng tôi.

Có thể là mấy ngày này tinh thần tôi quá mức căng thẳng, từ khi cùng Ôn Dương một chỗ, tôi cũng rất ít mơ thấy loại mộng đó.

Tôi hít sâu một ngụm khí, lau một đầu mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Ôn Dương, độ ấm bên người đã không còn.

Ôn Dương không ở đây.

Tôi lẳng lặng ngồi dựa trên giường trong chốc lát, đêm mùa thu se lạnh, tôi khoác áo rời phòng ngủ.

Tôi tìm được Ôn Dương ở ban công, anh nghiêng người dựa vào cây mèo, cả người bao phủ trong một mảnh bóng tối, tôi nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có khói thuốc lay động theo cánh tay anh, gợi lên độ cong minh diệt, chậm rãi phiêu tán theo khí tức vắng lặng quanh thân.

Ngón tay tôi nhịn không được siết chặt, áp chế cảm xúc sợ hãi, tiến lên trước: “Sao không ngủ?”

Ôn Dương quay đầu, khói lửa ấn xuất một mảnh quang ảnh trên mặt anh, anh nhìn tôi, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Không cần quản tôi, em đi ngủ trước đi.”

Tôi rũ mắt xuống, hết thảy đều giống như đã từng, mấy ngày trước anh cũng dùng ngữ khí lãnh đạm như vậy, nói với tôi lời đó, nhưng lần này anh sẽ không giống lần trước, kéo tôi qua, sau đó nói với tôi là anh đang đùa thôi.

Tôi đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, không muốn đi, nhưng không biết nên nói gì, có lẽ dưới đáy lòng tôi vẫn hy vọng, anh sẽ đột nhiên mỉm cười, nói với tôi chỉ là anh đang đùa.

Không biết nên làm gì mới có thể vãn hồi, có vài việc, khi ngươi không có được thì không sao, sau khi có được mới mất đi, sẽ đau đớn giống như thực tâm phụ cốt.

Sắc trời ngoài cửa sổ âm trầm như mực, gió đêm nhẹ nhàng thổi lên, tựa hồ có gì đó đang tản mát trong gió, tôi chậm rãi xoay người rời đi.

“Ngày mai tôi sẽ đi công tác, có lẽ phải rời khỏi một thời gian, em có chuyện gì cứ liên hệ Lý Chính.”

Thân thể tôi có chớp mắt bất động, bàn tay nắm chặt phát run, trả lời: “Biết rồi.”

“Mấy thang thuốc đó em nhớ uống.”

“Được.”

Tôi lần nữa nằm lại giường, tứ chi không tự chủ co lại một chỗ, không ngừng được run rẩy.

Tôi biết, tôi đã biết... Ông trời sẽ không để cho tôi đây cứ luôn trôi chảy như vậy, hết thảy quan trọng đối với tôi, đến cùng lão đều sẽ lấy đi, cái gì cũng không chịu dư lại.

Đầu tiên là mẫu thân, ông ngoại, bà ngoại lần lượt rời đi, tiếp theo bị người kê đơn, nóng nảy nổi điên, sức khỏe cũng không có, hiện giờ ngay cả Ôn Dương cũng sắp bị cướp mất, tôi vẫn là cái gì cũng không còn.

Tôi hy vọng bao nhiêu, mong tất cả chỉ là do tôi nghĩ nhiều, là thần kinh tôi nổi điên.

Mấy ngày này chúng tôi đều tận lực giữ gìn giống như trước đây, nhưng tôi biết, rõ ràng đã không giống nữa.

Dịu dàng trong mắt Ôn Dương dần dần bị lạnh như băng thay thế, mà Ôn Dương tới gần cũng sẽ khiến tôi theo bản năng sợ hãi phát run, biến hóa như vậy, chúng tôi ai cũng không nói, ai cũng không hỏi, một khi vạch trần, những biểu hiện giả dối kia đều sẽ tiêu tan.

Hiện tại Ôn Dương rốt cục nhịn không được muốn rời khỏi rồi, anh biết tôi vẫn giấu kín không muốn cho anh biết những vết sẹo xấu xí bất kham đó, rốt cục hoàn toàn bị lôi ra, từng món phơi bày dưới ánh mặt trời, anh đã biết tôi luôn lừa gạt anh, hết thảy anh đã từng cảm động kỳ thật đều là giả, người mà anh thích kia cũng là giả...

Toàn thân tôi phát lạnh, tay chân như mềm nhũn, tim đập lợi hại, tôi gắt gao nắm chặt ga giường, mong muốn hấp thu được một chút sức mạnh.

Tôi hy vọng bao nhiêu, hiện tại ai đó có thể ở bên canh an ủi tôi, nói anh chỉ rời đi một thời gian, anh cũng không nói là sẽ không trở lại, đừng tự dọa chính mình.

Nhưng không, chỉ có thể cuộn tròn thân thể lạnh băng như thế này, cố gắng tìm kiếm cho mình một chút độ ấm, nhưng Ôn Dương không ở đây, ở đâu còn có độ ấm.

...

Tôi cũng không biết mình ngủ từ bao giờ, buổi sáng, Ôn Dương không ở đây, trên bàn vẫn có bữa sáng giống như mọi ngày.

Cháo vào miệng còn mang theo hơi ấm, có giọt nước theo hai má chảy xuống, không rơi vào trong chén, nháy mắt không còn bóng dáng.

Điện thoại vang lên, tôi vội lau mặt một phen, tiếp nhận.

...

Tuần lễ vàng tháng 11, tôi ngồi trên xe về nhà cũ, vốn kế hoạch lúc này là chuẩn bị cùng Ôn Dương ra ngoài du lịch, nhưng mà hiện giờ chỉ có thể mắc cạn rồi.

Ở quê gọi điện thoại tới nói thị trấn quy hoạch, mộ mẫu thân phải di chuyển, cách 4 năm thời gian, tôi lần thứ hai trở về cố hương.

Trước kia không nhận ra, hiện tại mới phát hiện mình là một kẻ cực kỳ lương bạc, ba năm ở Mỹ không tính, sau khi về nước lại không hề quay về thăm bọn họ, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ ở bên dưới mắng tôi bất hiếu.

Tôi rất giống mẫu thân, luôn tự khóa mình trong cái bao không chịu thoát ra.

Bận bịu xong chuyện mẫu thân, đã là buổi tối.

Tôi ở lại nhà một người bà con, người này làm nghề trồng hoa, nhận thầu một mảnh hoa điền rất lớn, còn có một lều hoa thật rộng, cực đủ quy mô.

Tôi gọi ông là Lý Thúc, nói là thân thích, kỳ thật ký ức cũng không sâu, ấn tượng duy nhất là nhà bọn họ nuôi tập thể mấy hài tử, khi còn bé không ít lần khi dễ tôi, bất quá loại khi dễ này cũng chấm dứt cùng với sự trưởng thành của A Hoàng.

Sáng sớm thức dậy chạy bộ, nơi này là rìa thị trấn, không khí rất tốt, cho dù giữa mùa thu, vẫn là rừng núi xanh biếc, ngẫu nhiên có cây lá đỏ tô điểm cũng là thanh lệ bắt bắt, thoát khỏi tiết tấu nhộn nhịp của thành thị, đột nhiên có loại cảm giác trở về với thiên nhiên.

Nắng sớm, mang theo một không khí thanh tân, uất khí trong lòng cũng được xua tan không ít.

Thời điểm trở về, tôi thấy Lý Thúc đang vác một loại thực vật hình cầu có rễ từ lều hoa đi ra.

Tôi đi tới, vén tay áo lên muốn giúp: “Lý Thúc, đây cũng là hoa?”

“Không sai, là hoa, đây là thủy tiên loại cầu, hai ngày này phải chuyển đi mới được.”

Tôi suy ngẫm: “Thủy tiên? Hẳn không phải là tên khoa học đi?”

“Ha ha, không sai, rất có văn hóa nha, ta nói phong tín tử cháu sẽ biết, đều là một loại.”

Tôi ngây ra một lúc, nhìn đám cầu này, hỏi: “Thì ra mầm phong tín tử là như vậy, bất quá, bây giờ là mùa thu, có thể được không?”

Thấy tôi có hứng thú, Lý thúc cũng đầy hưng trí nói tiếp: “Hoa này không giống những loài khác, đại đa số hoa cỏ đều gieo trồng vào mùa xuân, nhưng hoa thủy tiên này phải gieo vào mùa thu, sau đó tháng ba năm sau sẽ nở hoa.”

Tôi gật đầu cười nói: “Thì ra trồng hoa phải chú ý nhiều như vậy, nếu không biết, sợ là sẽ phung phí của trời.”

“Ha ha, không sai, trồng hoa này phải chú ý nhiều lắm, muốn hiểu tập tính của hoa, phải chiều chuộng chú ý nhiều, lúc ta vừa mới bắt đầu trồng hoa ấy, đã phải bỏ đi một đám hoa lan, tổn thất thê thảm, một mùa cũng chưa thu lại được vốn.”

Lý Thúc cảm khái, “Vô luận là hoa gì cũng không chịu nổi quá nhiều mưa gió, nhất định phải tỉ mỉ chăm sóc, hoa nở đẹp, màu sắc tươi, cuối cùng có thể bán được giá.”

Tôi nhìn loại hoa hình cầu đó, nhất thời xuất thần, gió thu phất qua, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Cho tới nay, đối với chuyện Ôn Dương thích mình, tôi vẫn luôn có loại cảm giác không chân thật, đời trước vô luận tôi cố gắng bao nhiêu, Ôn Dương đều không thích. Cho nên đời này, tôi nguyên tưởng bất luận tôi làm gì Ôn Dương cũng sẽ không tiếp nhận, lại không ngờ thu được tình yêu ngoài dự liệu.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đời trước Ôn Dương cũng không phải là hoàn toàn vô ý, chỉ là tôi đã tự tay bóp chết mầm mống ái tình từ trong nôi, dưới hoàn cảnh âm u hư thối vô pháp nở hoa.

Tôi đời trước, hủy đi tất cả khả năng giữa tôi và Ôn Dương, không quản có phải là dưới tác dụng của thuốc hay không, không quản Tần Phủ có làm gì tôi hay không, Ôn Dương đều là vô tội bị tôi liên lụy.

Tôi thiếu Ôn Dương một lời xin lỗi chính thức.

Kiếp trước, trước khi chết, tôi sở dĩ liều mạng muốn lao ra ngoài, không gì khác là muốn có cơ hội tự mình nói một tiếng thực xin lỗi anh.

Hiện giờ Ôn Dương đã nhớ ra toàn bộ, vậy đây chính là cơ hội ông trời đã cho tôi, cho tôi giải quyết tiếc nuối kiếp trước.

Không quản Ôn Dương có thể tha thứ hay không, chẳng sợ kết quả cuối cùng không hề viên mãn như vậy cũng không sao, tôi đều nên xin lỗi Ôn Dương.

Đây vốn là tôi thiếu anh ——

Bận cho tới trưa, thể lực tôi tựa hồ không chống đỡ nổi nữa rồi, nghỉ ngơi ngắn ngủi trong chốc lát, sau đó, tôi ngồi xe trở về.

Trong lòng tuy có thấp thỏm, nhưng vô luận là kết quả gì, tôi đều sẽ chấp nhận.

Trở lại nhà, Ôn Dương còn chưa đi công tác về, tôi ngồi trên ghế sô pha, nắm chặt điện thoại, trăn trở hồi lâu, cuối cùng bấm di động.

Điện thoại vang lên chốc lát, kết nối được rồi.

“Thạch Sam —— “

Thanh âm đã lâu không nghe, mũi tôi bất giác lại lên men, hoãn hoãn hô hấp, nói: “Ôn Dương, mọi việc thuận lợi không?”

“Đều tốt.”

Tôi cười một tiếng: “Vậy —— khi nào trở về, em nhớ anh.”

Phía đối diện không có thanh âm, tôi nắm điện thoại càng thêm chặt, lòng bàn tay bất giác tràn đầy mồ hôi.

“Tôi ở đây còn có chuyện quan trọng cần xử lý, hai ngày nữa sẽ về.” Anh dừng một chút lại nói, “Hai ngày này đừng quên uống thuốc.”

Tôi bật cười: “Em biết, vẫn luôn uống, nhưng mà anh không ở đây, hai ngày nay em ngủ không được tốt lắm.”

“Đừng suy nghĩ miên man.”

Tôi cảm thấy mu bàn tay chợt nóng, từng giọt nước tích lạc tại bên trên, tôi lau mắt một phen, cười nói: “Ôn Dương, anh nhanh trở về, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”