Sát Long Hệ Thống

Chương 83: Khống Huyết Chi Thuật




Sáu tháng với hắn nhanh chóng trôi qua,bên trong Tula tộc tế điện, có một thanh niên đang tắm máu trong một cái hồ, trước mặt hắn là một pho tượng sáu tay hai tay chắp lại một chỉ trời ,một chỉ đất ,một ở giữa, khuôn mặt thì dữ tợn xấu xí,nếu là sáu tháng trước nó còn lăm le tràn ngập sát khí như muốn sống lại giết chết main thì bây giờ có lẽ sát khí đã main hấp thụ hết nên trông nó chỉ như một pho tượng bình thường

Máu trong hồ bây giờ bắt đầu vơi cạn nhưng main vẫn không có ý định đứng dậy nhưng đang chuẩn bị làm gì đó,hai mắt u sầu mở ra,đứng dậy giọng nói đầy thất vọng cùng chán nản:

"Lại thất bại rồi... tầng một đại viên mãn... biết lúc nào mới lên tầng mười đây... tiên nhân thuật... hiện.."

Hai mắt hắn giống với Naruto có tiên nhân thuật vậy chỉ khác là Main màu đỏ Naruto màu cam và trên trán main có một ấn ký ''tam xoa kích'' màu đỏ.

"Khống huyết chi thuật... chín chín tám mốt... huyết kiếm.. hiện..."

Hắn đưa tay lên, mở miệng nói, thì máu còn sót lại trong hồ bắt đầu hóa thành tám mươi mốt thanh huyết kiếm chỉnh tề xếp sau lưng hắn, 

"Ầm ầm... rẹt.. rẹt..."

Bên ngoài bắt đầu có tiếng lôi điện đánh xuống.

"Lại không có Lôi long... "

Hắn lập tức biến mất lần thứ hai hắn xuất hiện là bên ngoài tế điện,hai mắt nhìn vào lôi kiếp khủng lồ rộng đến gần 5 km, màu đỏ đậm đặc như máu nhưng vẫn có thể thấy có màu vàng ẩn hiện ,mắt hắn không ngừng lưu chuyển như dò xét rồi sau đó mới thất vọng nói,

"Nhanh lên... nửa năm nữa nó đến đấy... mượn nhờ lúc đó phi thăng được thì quá tốt..."

Atula hiện ra quát mắng hắn.

"Con đã nói là biết rồi mà... còn đến sáu tháng mà... sư phụ hối thúc cũng không có tốt hơn được đâu... "

Hắn tất nhiên cũng không muốn mất nguồn linh lực nhiều như thế , nhanh chóng triển khai long dực bay vào trung tâm lôi kiếp khoanh chân nhắm mắt lại xếp bằng ngồi đó cho lôi điện đánh lên bản thân mình, tất nhiên hắn cũng không sử dụng bất cứ loại ''thần thể" nào cả nên bị đánh cháy đen sau đó lại hồi phục như lúc bắt đầu sau đó lại bị đánh cháy đen rồi hồi phục lại như một vòng luẩn quẩn vậy.

"Hết tác dụng... thôn..."

Ba mươi lăm phút trôi qua,Hắn lại mở mắt ra,''thôn phệ thể'' của hắn bá đạo điên cuồng lên, nó thôn phệ lôi kiếp nhanh chóng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng co cụm lại 4km... 2km... 1km... 500m...250m... 50m... 10m... biến mất.

"Sáu tháng cuối cùng... phải cố gắng đột phá cảnh giới này..."

Hắn lại một lần nữa lập tức biến mất trên bầu trời,hắn hướng đi đâu thì có hắn mới biết, quay lại với sáu tháng trước khi hắn vừa bước vào tế điện hắn bị một lực hút kì lạ hút đi, khi hắn tỉnh dậy thì trước mặt hắn đã là một huyết hồ và pho tượng Tu la.

"Sư phụ... người đâu rồi..."

Hắn đứng dậy vỗ đầu nói, đầu hắn đau như búa bổ ,hắn có cảm giác như hệ thống của hắn bị kéo ra ngoài rồi vậy.

"Ta đây.. nhảy xuống huyết hồ đi... bên dưới mới là truyền thừa chân chính... quan trọng là con xuống được hay không thôi..."

Atula hiện ra, mặt vô cảm xúc nói.

"Tỏm..."

Hắn không nói nhiều lập tức cầm lấy thanh kiếm sau đó nhảy xuống huyết hồ nhanh chóng hướng bên dưới bơi sâu xuống dưới.

"... có cái gì đó không ổn ở đây..." 

Hắn càng nơi xuống sâu thì cảm giác bất an càng trấn áp lấy tinh thần của hắn, hắn tuyệt đối tin vào cảm giác của mình, tuyệt đối không sai.

"Grè.."

Một con như người cá màu đỏ như máu khuôn mặt xấu xí hướng hắn một kích đánh tới.

"Cái gì... Hư kiếm ... phù..."

Hắn một kiếm đánh nát người cá nhưng sau đó lại ngưng tụ lại ban đầu, lại hướng hắn một kích chém tới, hắn tất nhiên dễ dàng né được, một kiếm tiếp theo được hắn vung ra , kiếm khí màu đen đem con người cá cho đánh nát, lần này nó không ngưng tụ được nữa, nó chân chính tử vong rồi. 

"Các ngươi muốn chết... "

Hắn hướng bên dưới liết nhìn, bây giờ không phải một con mà cả một đội quân, hơn mấy vạn con là vẫn có thừa, từng con nhìn hắn như nhìn thức ăn vậy, hắn ghét cái nhìn đó ,không cần nói nhiều một kiếm khí hình bán nguyệt màu đen đánh tới.

"grèe..."

Toàn bộ Huyết nhân ngư nhanh chóng hướng hắn điên cuồng lao tới như muốn nói ta đây bất tử vậy,

"Ngu người... tiên nhân chi thuật..."

Hai mắt hắn bắt đầu có hoa văn như Naruto, trên trán một mặt trăng máu hiện lên, khí tức bắt đầu kinh người được hắn kéo lên đến cực hạn,khi Huyết nhân ngư tấn công hắn thì hắn đã biết trận này hắn không đánh không được, huyết khí bắt đầu hướng hắn lao tới, huyết nhân ngư cũng vậy càng ngày càng nhiều như kiến vậy.

"Grào... Long nộ huyết liên... bành... "

Hắn bắt đầu bước vào long hóa, một đóa tiểu hoa sen được ngưng tụ đánh thẳng về phía trước,đem toàn bộ huyết nhân ngư đánh nát vụn.

"phù..."

Hắn kiệt sức thở hồng hộc , hoa văn trên mắt nhanh chóng tan đi, Ứng log chân thân cũng biến mất,máu vẫn bị hắn nhanh chóng hấp thụ điên cuồng.

"Không biết sâu hơn là cái gì đây..."

Hắn bắt đầu lấy lại sức hướng bên dưới bơi xuống, tốc độ bắt đầu chậm hơn lúc trước nhiều như dò xét gì đó, hắn phát hiện huyết trì này không lớn nhưng nó cực kỳ sâu,càng xuống thì bắt đầu nhỏ lại.

"Đến rồi... krét..."

Hắn đã đến đáy của huyết trì, trước mặt hắn là một cánh cửa màu đỏ , bên trên hai cánh cửa có ghi hai chữ huyết sát rất lớn,hắn mở cửa bước vào bên trong, trước mặt hắn lại là khung cảnh đó, một pho tượng Tula nhìn hắn như muốn sống dậy giết chết hắn cùng một huyết hồ quen thuộc mà hắn vừa lao xuống thật sự khiến hắn bất ngờ. 

"??... thế rút cuộc là sao..." 

Hắn bước đến trước mặt Pho tượng nói.

"Chạm vào pho tượng đi... sau đó bước vào huyết hồ... hai nơi này hoàn toàn khác nhau... "

Atula lại hiện lên nhìn hắn nói.

"Vâng..."

Hắn chạm tay của mình vào mặt của pho tượng, sát khí từ nó bắt đầu hướng thức hải của hắn như nước lũ xông đến.

"Ư..."

Hắn cắn chặt răng ngồi xuống đó, khuôn mặt hoàn mỹ cứ thế bắt đầu méo xệt đi vì đau đớn, 

"Grào... Khống huyết chi thuật... chỉ có vậy thôi sao?... mê... ng.. "

Hắn rống lên một tiếng sau đó mới hướng huyết trì lăn vào không sai hắn lăn vào bên trong huyết trì, đầu hắn bây giờ đau như nó muốn vỡ ra vậy, hắn bắt đầu mất ý thức lâm vào ngủ say,

Một thời gian trôi qua, bên trong thức hải của hắn, hắn bắt đầu hồi phục lại, hắn nhìn Atula nói:

"Truyền thừa của người chỉ có mỗi ''khống huyết chi thuật'' thôi sao?... thế mà con cứ tưởng có nhiều hơn chứ..."

"Sao thế... tỉnh rồi à?... ờ,mỗi cái đó thôi... bây giờ nói cho ta biết lúc nãy khi đánh với huyết nhân ngư đó con dùng kiếm khí đó là gì?... Nó từ đâu ra?... được chứ.."

Atula cười lạnh nói nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ nghi hoặc và một phần sợ hãi.

"Cái này... con xin giữ bí mật được không?.. bây giờ có nói thì con cũng không nói được... cho con ở một mình đi..."

Hắn nghe vậy mới nhớ đến lúc đó gặp Hư vô cổ đế, mới khoanh chân ngồi xuống nhắm chặt mắt lại bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu Hư vô cổ kinh, hắn hơi sao lãng việc này.

"không sao cả... không nói thì ta cũng biết rồi... thứ ông ấy đưa vào là một quyển sách đúng không?..."

Atula cười mỉm nói.

"Phải... nhưng nó ở đâu?... nhưng con đang ở trong chính thức hải của con mà... sao lại không thấy nó... "

Hắn thất vọng mở mắt ra,thấy còn không thấy thì lấy cái gì mà tìm hiểu với chả tu luyện chứ? 

"Xong... xong thật rồi..."

Atula vỗ đầu nói.

"Sao thế, sư phụ có nguy hiểm gì sao?..."

Hắn thấy hành động kinh dị của Atula như vậy, khó hiểu nói.

"Không có gì... chỉ là Huyết nguyệt hạ san lần này của con... con nắm chắc cái vé về địa ngục uống trà với Diêm vương được rồi... hài... con vào tầng một rồi dúng không?... cố gắng lên tầng hai hoặc là có một chút thành tựu trong tiên nhân chi thuật..."

Atula bắt đầu giải thích với tốc độ thần thánh của mình. 

"Vâng.. nhưng con không thấy được nói thì làm sao mà tu luyện?..."

Hắn cười khổ nói.

"được rồi... nhắm mắt của con lại đi... dùng tâm của con tìm kiếm đi... bình tĩnh không gấp... tìm được thì tu luyện luôn đi khỏi ra báo cáo..."

Atula đưa bàn tay lên đầu hắn nói.

"Vâng..."

Hắn lại nhắm mắt lại,hắn có cảm giác như mình ''nguyên thần xuất khiếu'' đi vậy, hắn không ngừng trôi nổi trong không gian đen kịt như mực,một quyển sách màu trắng bắt đầu hướng hắn bay tới, 

Bên trên có một đôi âm dương ngư một trắng một đen, tỏa ra khí tức cổ lão mà tang thương làm cho con người như cảm thấy quyển sách chứa đựng hết thảy u sầu cùng tang thương vậy, quỷ dị là nó chỉ có một nửa, nửa còn lại có lẽ trong tay của Hư vô cổ đế.

"Cuối cùng cũng tìm ra Hư vô Cổ kinh... tu luyện thôi..."

Hắn mỉm cười chạm tay vào quyển sách,sau đó hai mắt từ từ khép lại,ánh sáng màu đen từ quyển sách bắt đầu phun ra bao vây hắn lại như bảo vệ hắn vậy, quá trình này cứ như vậy diễn ra trong sáu tháng. 

Truyện được đăng tại T.r.u.y.ệ.n.C.v[.]c.o.m

Quay lại với Main, hắn lại đến hồ nước sáu tháng trước, Lion vẫn ngồi đó như tảng đá, bên cạnh là một thanh kiếm màu đỏ tỏa ra khí tức lạnh giá băng hàn và một thanh kiếm màu vàng tỏa ra khí tức thần thánh,sáu tháng qua ông ta ngồi như vậy,hai thanh kiếm cũng không có động tĩnh gì như thanh kiếm chết vậy.

"Bái kiến tiền bối... hai thanh kiếm... nó hình như không có thay đổi gì cả..." 

Hắn hạ xuống cúi đầu thi lễ với Lion sau đó khó hiểu nói.

".Đúng là không thay đổi nhiều nhưng vẫn có thay đổi... ta đã hoàn thành tất cả các bước rồi.. người chỉ cần thực hiện bước cuối cùng là được... cầm hai thanh kiếm sau đó hợp lại là được... cảnh báo với ngươi lôi kiếp chắc chắn sẽ kéo tới đấy..."

Lion ngồi dậy cầm lấy hai thanh kiếm đưa cho hắn sau đó nói. 

"Rẹt... hay thật... không biết phải gọi ngươi là gì đây... Sát long đế hoàng kiếm vậy... để ta xem ngươi bây giờ như thế nào..."

Hắn đem hai thanh kiếm dán vào nhau, hai thanh quỷ dị dung hợp lại thành một thanh kiếm màu đỏ , bên trên thân kiếm có hai con rồng một đỏ một vàng,vừa có bá khí lại vừa có sát khí, hắn mỉm cười một kiếm vung thẳng lên trời hướng Lôi kiếp đánh tới.

"Rầm... ầm... ầm.."

Kiếm khí của hắn bị lôi điện từ lôi kiếp đánh tan, một cột lôi kiếp đỏ như máu to như cột đình hướng hắn mạnh mẽ lao xuống, khí tức từ nó phát ra cực kỳ kinh người đến Lion đứng từ xa cũng phải đổ mồ hôi lạnh.