Sát Nhân Vô Xá

Quyển 1 - Chương 41




Mộ Dung Tĩnh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn bé con đang nằm trên giường không chút tiếng động.

Hắn nhớ rõ mấy ngày trước, trên hành lang trước cửa phòng khách bên Lạc Diệp sơn trang, hài tử này rất vui vẻ rồi lại có chút thẹn thùng gọi hắn Nhị công tử, lúc đó đứa bé đang đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt sáng như hắc bảo thạch rạng rỡ lấp lánh, vậy mà mới có mấy ngày, bé con hoạt bát đáng yêu lại nằm trên giường hắn thế này, vô thanh vô tức ngủ mê man, khí tức suy yếu như có như không, hầu như tùy thời đều có thể đoạn tuyệt.

Mộ Dung Tĩnh lên kinh làm việc, qua đêm mới về, hắn vừa vào Trích Tinh Lâu đã bị Tô Hoán Hoa gọi lại rồi dẫn tới trước cửa phòng hắn, cũng rất nghiêm trọng nói hắn với, “Ta tự ý đem một người vào ở phòng của ngươi, ngươi nhìn thấy cũng không nên giật mình.”

Biết Tô Hoán hoa không làm việc không có chừng mực, Mộ Dung Tĩnh gật đầu, không nói một lời theo hắn vào phòng, sau đó liền thấy cảnh tượng hắn không cách nào tin được.

Tiểu Phi không còn chút sức sống nào nằm sấp trên giường hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xám ngắt nghiêng ra bên ngoài, trên trán còn quấn tầng tầng băng gạc, gương mặt cũng sưng đến lợi hại, đôi mi thanh tú vốn có nhăn thành một đoàn, vởi vì đau đớn mà thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ dồn dập như con mèo nhỏ.

Càng làm cho Mộ Dung Tĩnh kinh ngạc là sau lưng trần trụi của hài tử kéo dài đến hông là vết roi đan xen sâu đến tận xương, da thịt đầy vết roi hai bên khi cuộn mình xoay ra phía ngoài còn lộ ra vết máu đỏ bên trong miệng vết thương.

Loại vết thương này vừa nhìn là biết bị loại côn dài đặc biệt quất tạo thành, côn đánh xuống không những có thể chạm tới xương, còn tạo thành vết thương trên diện rộng, rất khó chữa trị, đây là hình phạt thường dùng ở đại lao dành cho trọng phạm giết người cướp của, đến tột cùng là ai tàn nhẫn nhất định phải dùng trọng hình như thế đối với một đứa trẻ?

Đối với đôi mắt hoảng hốt của Mộ Dung Tĩnh là biểu tình không biết làm thế nào của Tô Hoán Hoa.

“Ngươi biết là ai làm rồi.”

Đương nhiên biết, ngoại trừ Mộ Dung Trí, ai có thể hạ độc thủ với tiểu tư của hắn? Chỉ là — vì sao hắn phải làm như vậy?

Tô Hoán Hoa nhún nhún vai, trả lời nghi vấn của Mộ Dung Tĩnh.

“Ta nghe nói Tam công tử mở tiệc chiêu đãi khách, có hài tử nhân cơ hội trộm ngọc trụy và cái gì đó của Khúc lão bản và Tam công tử, cho nên mới bị trừng phạt nghiêm khắc bằng roi, nhưng hắn vẫn không chịu nhận tội, kết quả chịu đủ năm mươi roi, cuối cùng kinh động cả Như Phi nương nương, sau khi nghe xong ta cảm thấy sự việc kỳ lạ, nhưng không nghĩ tới buổi sáng ngày kế có người quỳ gối trước Trích Tinh Lâu cầu xin ta cứu người, ta vừa nhìn qua, mới biết kẻ trộm kia lại là Tiểu Phi, lúc đó hài tử này chỉ còn thở thoi thóp, máu bị hắn gần như nôn ra sạch, ta thấy hài tử này ở đấy sớm muộn gì cũng mất mạng, mới tự ý đem hắn tới chỗ ngươi.”

Khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười của Mộ Dung Tĩnh lúc này đã trầm như nước.

“Ta nghe hài tử đến xin ta cứu người nói, Nhị tiểu thư khóc cầu tình cho Tiểu Phi, kết quả bị Tam công tử cho nhốt lại, cuối cùng vẫn là Tứ công tử và Khúc lão bản khuyên can, lúc ấy mới coi như tha cho Tiểu Phi, nhưng khi đó hắn đã bị đánh toàn người là máu, sớm đã hôn mê rồi, nhưng từ đầu đến cuối, đứa bé này chưa từng kêu một tiếng.”

Mộ Dung Tĩnh giật mình nói, “Hắn một tiếng không kêu?”

Loại trọng hình này mấy tên cường đạo hung hãn to lớn cũng không chịu được vài roi, hài tử nho nhỏ gầy yếu này đến tột cùng làm sao nhịn xuống được?

Tô Hoán Hoa nhìn thoáng qua hài tử còn mê man trên giường.

“Đúng vậy, ngươi không tưởng tượng nổi hài tử nhu thuận như mèo này tính tình lại cương liệt như vậy. Thực tế nếu có thể kêu gào ít nhiều cũng giảm bớt một chút thống khổ, nhưng hài tử này không rên một tiếng, đem toàn bộ đau đớn tập trung lại trong người, khiến cho thân thể chịu thương tổn lớn hơn, phủ tạng hắn cũng bởi vậy bị thương tổn, lúc ta vừa qua, tình trạng của hắn so với bây giờ còn tệ hơn, trán không chỉ bị rách một chỗ lớn, còn không ngừng nôn ra máu, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm mất mạng, nhưng Tiểu Phi cư nhiên vẫn kiên cường chống đỡ lại, thật là một đứa bé quật cường…”

Mộ Dung Tĩnh đi lên trước, hắn đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc hài tử, hồi lâu mới lạnh lùng nói, “Cho hắn dùng thuốc tốt nhất, ta phải để đứa bé này sống sót không chút hư tổn nào!”

“Ngươi cứ yên tâm, ta cũng đã đáp ứng bằng hữu Tiểu Thanh của hắn nhất định chưa trị thật tốt cho hắn, ta là đại phu, bất kỳ sinh mệnh nào đối với ta cũng là trân quý.”

“Không chỉ chữa trị tốt, còn muốn tất cả vết thương đều phải xóa đi! Ta không muốn nhìn thấy bất kỳ vết sẹo nào trên người hắn.”

Tô Hoán Hoa nghe vậy, không khỏi nhìn chằm chằm Mộ Dung Tĩnh hỏi, “Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, ta cũng có thể đảm bảo chữa toàn vẹn cho hắn, bất quá ngươi có thể bảo đảm sẽ không làm chuyện giống như Tam công tử chứ? Thân thể hài tử này không thể chịu lại đả kích như vậy nữa.”

“Ta đảm bảo!”

Ta đảm bảo sẽ không làm chuyện tàn nhẫn giống Mộ Dung Trí! Nếu như ta biết hắn sẽ đối đãi với Tiểu Phi như vậy, ngay từ đầu ta sẽ không mặc cho hài tử này lưu lại bên cạnh hắn!

Lần đầu trong đời Mộ Dung Tĩnh đối với phán đoán của mình cảm thấy vạn phần hối hận.

Lúc đầu từ biệt ở Dung Hạnh Trai, Mộ Dung Tĩnh cũng tìm cách lưu Tiểu Phi bên cạnh mình, chỉ là sau đó xảy ra nhiều chuyện, khiến hắn căn bản không có thời gian rảnh rỗi chú ý đến chuyện đứa bé này.

Thẳng cho đến lần gặp lại dưới trăng bên cây phong, gương mặt trắng ngần tiều tụy khi nhìn thấy hắn thì mỉm cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim hắn khẽ động.

Có lẽ ban đầu thu hút hắn là khuôn mặt tương tự, nhưng khi hài tử thẹn thùng chỉ vào ánh trăng, nhu ngôn nhuyễn ngữ mà nói với mình đang tắm ánh trăng thì dối với Mộ Dung Tĩnh, con người đơn thuần thiện lương này đã dây dưa trong trái tim hắn, hắn thích đứa bé này, không liên quan đến khuôn mặt kia, chỉ bởi vì hắn là Tiểu Phi.

Chẳng qua khi hắn xử lý xong phiền phức bên người muốn đem Tiểu Phi qua thì hài tử này đã trở thành tiểu tư của Tam đệ.

Biết Tam đệ thích hài tử này, như vậy là đủ rồi, Tiểu Phi vốn là một hài tử khiến người ta yêu thích, mà Tam đệ trời sinh tính tình lạnh lùng, nếu bên người có một người thương yêu hắn, vậy bọn họ hẳn là rất hạnh phúc.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Mộ Dung Tĩnh cũng vì bọn họ mà cảm thấy vui vẻ.

Nhưng Tô Hoán Hoa lắm chuyện lại mang tin tức của Mộ Dung Trí và Tểu Phi thao thao không ngừng nói cho hắn biết, điều này khiến cho Mộ Dung Tĩnh nhịn không được nhờ Tô Hoán Hoa đem điểm tâm Dung Hạnh Trai đưa cho Tiểu Phi, đây chính là đồ ăn đứa bé ấy thích nhất.

Cho rằng sẽ dần dần quên đi hài tử này, không ngờ mấy ngày trước Tiểu Phi vui vẻ vấn an hắn, trong tim Mộ Dung Tĩnh vẫn còn rung động.

Ngày ấy xảy ra việc ám sát khiến trong lòng Mộ Dung Tĩnh mơ hồ cảm thấy bất an, Tam đệ thực sự thích đứa bé này sao? Lại đi bảo hộ nương nương mà bỏ mặc sự sống chết của y, lúc đó nếu không phải hắn đúng lúc xuất thủ, đứa bé này chỉ sợ đã sớm chết dưới kiếm.

Đoán được giữa bọn họ có thể xảy ra vấn đề, chỉ là nằm mơ cũng không ngờ rằng Mộ Dung Trí lại tuyệt tình như thế, bất luận ai cũng biết trộm cắp chỉ hoàn toàn là một cái cớ, hắn không biết đến tột cùng là ai vu oan, nhưng chỉ vì danh dự và mặt mũi của mình, thà rằng đem người mình yêu đánh đến chết, điều này làm cho Mộ Dung Tĩnh lần đầu tiên phát hiện đệ đệ của mình lại bạc tình bạc nghĩa như vậy.

Mộ Dung Tĩnh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, đã vài ngày liên tiếp hài tử này nằm yên tĩnh như thế, nếu như không phải nhìn thấy vết roi dữ tợn đáng sợ trên lưng, cho dù là ai cũng đều cho y chỉ đang ngủ.

“Đau…”

Thân thể nho nhỏ của hài tử cuộn tròn giữa giường, giống con mèo nhỏ hừ một tiếng, trên cái trán quấn đầy băng gạc và trên mũi lấm tấm mồ hôi, khiến hài tử bất an chun chun mũi, tiếng rên rỉ nho nhỏ từ trong miệng truyền ra.

Bởi vì sau lưng Tiểu Phi bị thương, không thể đắp chăn, vì vậy đã nhiều ngày Mộ Dung Tĩnh sai người bày vài lò sưởi, để tăng độ ấm trong phòng.

Nóng sao?

Mộ Dung Tĩnh lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hồi giúp hài tử, trên băng gạc chảy ra chút máu, hắn biết đó là vết thương lại nứt ra, khi Tô Hoán Hoa đổi thuốc cho Tiểu Phi, Mộ Dung Tĩnh từng thấy vết thương kia thật dài, khi hắn nghe nói đây là do Mộ Dung Viễn đem đầu đứa bé đập lên nền đá bị thương, cơn giận của hắn liền không thể ngăn lại mà bộc phát ra.

Mộ Dung Viễn, món nợ này ta sẽ từ từ tính với ngươi!

Đột nhiên, Tiểu Phi hô hấp dồn dập, hắn hét to, “Ta không có… không có lấy gì cả… không có…”

Hai ngày nay vẫn trông coi hắn, Mộ Dung Tĩnh sớm thành thói quen khi hắn kinh hoàng nói mê, hắn nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ gương mặt hài tử nói, “Ta biết Tiểu Phi không trộm đồ, không có!”

Nhẹ giọng trấn an khiến hài tử đang ngủ mê man yên tĩnh lại, hô hấp cũng bắt đầu bình ổn, một lần nữa lại như con mèo nhỏ phát ra tiếng hừ hừ.

Mấy ngày nay, Mộ Dung Tĩnh đem việc của Trích Tinh Lâu giao cho Liễu Hâm Phong, hắn và Tô Hoán Hoa thay nhau trông nom Tiểu Phi, khi thấy Tiểu Phi từ lúc không còn chút khí tức nào bắt đầu trằn trọc rên rỉ, hắn biết hài tử này không sao, còn lại chỉ cần điều dưỡng, điều này khiến tâm hắn cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng cho dù là vậy, Mộ Dung Tĩnh vẫn mỗi ngày bồi bên giường Tiểu Phi, nắm bàn tay nhỏ bé chậm rãi đưa chân khí vào cơ thể hắn, để giảm bớt đau đớn cho hài tử, không muốn nhìn Tiểu Phi khó chịu, bởi vì mỗi khi thấy gương mặt nhỏ nhắn mang theo đau đớn, tim của hắn cũng sẽ đau đớn theo.

Tiểu Phi ngốc, mau tỉnh lại đi, không tỉnh lại sẽ không được ăn Phượng vĩ tô ngươi thích nhất a.

Nhẹ nhàng điểm một cái lên cái mũi nhỏ xinh xắn, Mộ Dung Tĩnh mỉm cười nói.

Hết chapter 41