Sát Phá Lang - Priest

Quyển 2 - Chương 39: Phỉ họa




Dù gió mạnh thổi qua tai, vó ngựa nóng vội gõ xuống đất, Thẩm Dịch vẫn tai thính mắt tinh nghe thấy âm thanh trong xe không bình thường, y giục ngựa đuổi theo Cố Quân, bớt ra một tay ôm ngực, làm động tác nôn mửa, liếc mắt ra hiệu – vị kia ói thì làm thế nào?

Cố Quân nở nụ cười không rõ lắm, rành rành tỏ vẻ – đáng kiếp, tự dọn đi.

Cố Quân về Nam là vì chuyện Thống soái quân Nam Cương Phó Chí Thành có đại tang, lão mẫu Phó tướng quân mới mất, hắn liền dâng tấu lên triều đình, muốn trả ấn về nhà chịu tang mẹ.

“Có đại tang” kỳ thực là một lý do không mặn không nhạt, đi cũng được, không đi cũng được, dù sao thì nói kiểu nào cũng xong, nhưng các vị đại quan biên giới xưa nay không làm như vậy.

Nếu Thống soái về nhà mấy năm, vạn nhất có chiến sự thì ai phụ trách?

Huống chi cả Đại Lương đều biết, Phó tướng quân kia xuất thân đầu lĩnh thổ phỉ, năm đó bị lão Hầu gia đánh phục chiêu hàng mới nhập sĩ, đến nay gặp Hoàng thượng cũng có khi không kiềm chế được, thi thoảng lại buột ra vài câu chửi tục, căn bản không mấy lịch sự.

Phó tướng quân rõ ràng là bất mãn với lệnh kích trống, lại gặp năm nay phương Nam lũ lụt, tuyến Nam Cương loạn muốn chết, bèn nhân lúc sống còn này ném quang gánh luôn.

Đi theo ngồi trong xe chính là Binh bộ Thị lang Tôn Tiêu Tôn đại nhân, là người ủng hộ trung thành của lệnh kích trống, vốn Hoàng thượng phái hắn làm khâm sai, đến Nam Cương “an ủi” công thần, ngờ đâu Tôn đại nhân lâm trận co vòi, rơi lệ dâng tấu, nói rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng một đi không về, vì nước quên thân.

Hoàng thượng hết cách, đành phải gửi một đạo kim bài lệnh tiễn đến Tây Bắc, ném cả thùng cơm gánh nặng lẫn cục diện rối rắm cho Cố Quân.

Cố Quân quanh năm mệt mỏi chùi đít cho Hoàng thượng, bực bội vô cùng, không thể nói lý với Hoàng thượng, đành phải ra sức giày vò Tôn đại nhân không biết xấu hổ.

Chuyến này vừa vặn đi ngang qua Thục Trung, Cố Quân liền nhờ người viết thư cho Trần Khinh Nhứ, thuận tiện hẹn gặp nàng ở đây – mấy năm nay y càng cảm thấy dược hiệu của loại thuốc năm đó Trần lão tiên sinh cho y đang giảm đi, trước đây bốn năm ngày một liều còn chịu được, hiện tại đã đến nông nỗi cách một ngày phải uống một lần.

Lúc phóng ngựa qua quan đạo, từ rất xa Cố Quân đã trông thấy ven đường có một công tử trẻ tuổi thả ngựa đi rong, ban đầu vẫn chưa lưu ý, cho đến khi đi lướt qua nhau, y vô tình nhìn người nọ một cái, vừa vặn gặp ánh mắt đối phương.

Chỉ thoáng nhìn nhau, thần tuấn ngàn dặm của Cố Quân lao đi hơn mười trượng, y còn chưa kịp phản ứng, thì đã vô thức kéo cương.

Ngựa hí dài một tiếng, móng trước chồm lên cao rồi gõ xuống đất, quay nửa vòng tại chỗ, Cố Quân dừng lại, nhìn chằm chằm công tử trẻ tuổi hơi quen mắt, rồi lại nhất thời không dám nhận.

“Không khéo đến thế chứ,” Cố Quân do dự nghĩ, “Mình nhớ quá nên nhận nhầm người rồi phải không?”

Thẩm Dịch đuổi tới: “Sao… Ôi chao!”

Tiểu tướng sĩ Huyền Thiết doanh đi theo Trường Canh rốt cuộc định thần lại, vội xuống ngựa, kích động nói: “Đại soái!”

Ngựa của Cố Quân như hơi giật mình, giơ móng trước, thở phì phì cào mặt đất.

Lúc này, cho dù ném Trường Canh vào đống an thần tán, chỉ sợ cũng không ngăn được tim y run rẩy trong lồng ngực, y gần như chết lặng ngồi trên ngựa giây lát, đầu óc trống rỗng, cái miệng bình thường thiệt xán sinh hoa nở ra một đóa hoa bá vương, chặn kín hết làm ngôn từ không lọt nổi.

Y chỉ có thể theo bản năng, ra vẻ điềm nhiên mà nở nụ cười hơi gượng gạo.

Cố Quân gọi khẽ một tiếng: “Trường Canh?”

Hai chữ như chuông lớn gõ cái keng bên tai Trường Canh, y vừa ép mình trấn định, vừa vì trấn định không nổi mà hơi xấu hổ quẹt mũi: “Con vừa vặn đi qua Thục Trung, tình cờ nghe Trần cô nương nói nghĩa phụ mấy hôm nay sẽ đến, liền muốn nán lại vài ngày, không ngờ khéo như vậy, dắt ngựa đi chơi cũng có thể đón được người.”

Tiểu tướng sĩ đứng bên trợn mắt há mồm nghĩ: “Dắt ngựa đi chơi cũng phải tắm rửa thay quần áo, định giờ định địa điểm à?”

Gã kính sợ nhìn con ngựa lông tạp nom rất tầm thường của Trường Canh, hoài nghi đây là một thớt thần mã ẩn dưới lớp lông tạp.

Cửa xe mở ra “Rầm” một tiếng, Tôn đại nhân bất chấp cảnh phụ tử cửu biệt trùng phùng cảm động, thất tha thất thểu lao xuống mà nôn thốc nôn tháo.

Gián đoạn như vậy, hơi thở lơ lửng không xuôi của Trường Canh tạm thời trở về trong ngực, y nghiêng đầu liếc Binh bộ Thị lang như con gà chết một cái, ôn tồn lễ độ mà ra vẻ ngạc nhiên: “Sao vậy, ta đã nói gì gây buồn nôn à?”

Cố Quân phá lên cười.

Mấy năm nay, tuy y gián đoạn nắm được hành tung của Trường Canh, nhưng không ngờ người sẽ biến thành thế này, quả thực như thoát thai hoán cốt vậy. Cố Quân nhất thời quên cuộc chia tay không mấy vui vẻ khi gặp lại lần trước, cũng quên sự giận dỗi lâu dài, chiến tranh lạnh và sự đáng ghét khi y bám riết không tha tìm người theo dõi hành tung của Trường Canh.

Y cảm thấy kinh ngạc vì mình có thể dừng lại nhận ra Trường Canh, bởi vì thật sự trông chẳng giống tí nào – giơ tay nhấc chân, nhăn mày hay cười, tất cả đều khác hẳn.

Thời gian một lần nữa rút ngắn lại trước mặt y, Cố Quân bấm tay tính, không phải sao, đã hơn bốn năm rồi.

Thẩm Dịch tiến lại cười nói: “Trời ơi, tiểu điện hạ chớp mắt đã… còn nhớ ta chứ?”

Trường Canh: “Chào Thẩm tướng quân.”

Thẩm Dịch cảm khái: “Nếu là ta thì không nhận ra đâu, cũng chỉ có nghĩa phụ ngài, mỗi ngày nhớ mong ngài thành tâm bệnh, nhác thấy người hơi giống là không nhịn được nhìn một chút…”

Cố Quân hết nhịn nổi cắt ngang: “Ngươi ở đâu ra lắm lời thừa thãi vậy?”

Thẩm Dịch nhìn đây lại ngó kia, cười “khà khà”, phóng ngựa tiến lên, khom lưng xách Tôn đại nhân lên xe ngựa, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: “Tôn đại nhân, còn ổn không? Cố gắng thêm lúc nữa, sắp đến khách điếm rồi.”

Tôn Tiêu thoi thóp dựa xe thở hồng hộc, sắp sửa thẳng cẳng.

Rất nhanh, Tôn đại nhân phát hiện Trường Canh quả thực là cứu tinh, từ khi giữa đường gặp Trường Canh, đám trâu bò Huyền Thiết doanh đó liền từ chạy một mạch như điên biến thành tản bộ, nhàn nhã như đi cho tiêu cơm vậy, đến tiếng vó ngựa cũng êm ái theo.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Trường Canh đến khách điếm của tiểu trấn. Khách điếm không có nhiều phòng, bao hết thì ít nhất cũng phải hai người một gian, Cố Quân bỏ lại một câu: “Ta đến chỗ con ta, gian đơn còn lại nhường cho Tôn thị lang đi.”

Tôn Tiêu theo bản năng khách khí nói: “Không không, sao dám để Đại soái hạ mình…”

Thẩm Dịch từ phía sau vỗ vai Tôn Tiêu, hạ giọng nói: “Đại nhân, thấy tốt thì nhận đi, y gặp tứ điện hạ, tâm tình đang tốt, hay ngươi muốn nhìn khuôn mặt ‘ít ngày nữa sẽ lấy cái mạng chó của ngươi’ hơn?”

Tôn Tiêu: “…”

Mồ hôi trong lòng bàn tay Trường Canh dọc đường chưa từng rơi, mấy lần dây cương suýt nữa tuột mất, trạng thái này hơi giống say rượu, y biết mình nên giữ sự tỉnh táo, lại không tự chủ được sa vào đó, trước khi gặp Cố Quân thì do dự giữa “đi” và “chạy”, vừa gặp Cố Quân thì chẳng còn ý nghĩ gì nữa.

Cố Quân lúc này rốt cuộc nhớ đến việc tính sổ, vào khách điếm, vừa đóng cửa thì sắc mặt liền sầm xuống, nói với Trường Canh: “Ngươi càng ngày càng không ra gì, lão quản gia nói ngươi đã bốn năm chưa về hầu phủ, lần trước vào cung báo cáo công tác, ngay cả Hoàng thượng cũng hỏi ta, ngươi bảo ta phải nói thế nào đây?”

Trước kia sắc mặt Cố Quân vừa khác thường là Trường Canh sẽ căng thẳng, không phải căng thẳng đến độ muốn nhận lỗi thì là căng thẳng đến độ muốn tranh luận, nhiều năm không gặp, y lại phát hiện sự câu nệ và kích động trong lòng mình đều đã không thấy nữa, Cố Quân cười hay giận đều thế, y đều hận không thể khắc trọn vẹn vào mắt mình.

Bốn năm trước, y cố nén một bầu đau khổ, ra vẻ trấn định nói với Cố Quân: “Hầu phủ không nhốt được con.”

Bốn năm sau, y nhìn Cố Quân, cẩn thận lộ ra một chút tình cảm vừa đúng: “Nghĩa phụ đi vắng, con một mình quay về có ý nghĩa gì?”

Cố Quân: “…”

Y vốn hung dữ chẳng được ba câu, nghe câu này của Trường Canh thì ngay cả mặt lạnh cũng không giữ nổi nữa, trái tim sắt đá cũng mềm nhũn như bông.

Cố Quân chuyển hướng sang gian phòng trọ nho nhỏ, thấy trên bàn vứt mấy quyển Dược kinh, liền tùy ý mở ra xem thử, hỏi: “Sao lại muốn xem mấy cái này?”

Trường Canh: “Theo Trần cô nương học chút kì hoàng chi thuật.”

Cố Quân giật mình, nghĩ bụng: “Không phải đám người Lâm Uyên các đã nói gì với y chứ?”

Cố Quân lập tức lại âm thầm mỉm cười, thứ nhất cảm thấy mình nghĩ như vậy ít nhiều có phần tự đa tình, thứ hai đám người Lâm Uyên các đều không phải hạng lắm miệng…

Trường Canh: “Vốn định học y thuật cho giỏi, tương lai cũng tiện chăm sóc nghĩa phụ, đáng tiếc thiên tư có hạn, chỉ biết chút chút thôi.”

Cố Quân: “…”

“Miệng tiểu tử này sao lại ngọt đến thế,” Y bất đắc dĩ nghĩ, “Thật chết người.”

Nhiều năm trông coi con đường tơ lụa, nhuệ khí phong mang tất lộ trên người Cố Quân dần tiêu tan, phảng phất như thần binh vào vỏ, hai người không hẹn mà cùng không nhắc tới chuyện chia tay trong không vui lần trước, tâm bình khí hòa nói đến những điều mắt thấy tai nghe mấy năm qua.

Trường Canh đang nói thì phát hiện bên cạnh không còn tiếng động, liền bạo gan nghiêng đầu nhìn – giường khách điếm quá chật, non nửa cơ thể Cố Quân nằm ngoài giường, chăn chỉ đắp một góc, chân cơ hồ đụng thành giường, y một tay gối đầu, bằng tư thế nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi giây lát này, vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Trường Canh phút chốc dừng lại, trong bóng tối nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Cố Quân rất lâu, y giơ tay, lại rụt về, lặp lại vài lần, ngón tay luống cuống giơ lên đó chẳng biết bao lâu, mới ngừng hơi thở có chút run rẩy, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Cố Quân, vỗ vỗ như phủi bụi, thấp giọng nói: “Nghĩa phụ, dịch vào trong một chút, sắp ngã rồi.”

Cố Quân bị y đánh thức, nhưng nhanh chóng nhận ra mình đang ở đâu, “Ưm” một tiếng, không mở mắt, theo tay y nghiêng người ậm ừ nói nhỏ, “Đang nói thì ngủ mất, đây là chưa già đã yếu mà.”

Trường Canh giúp y kéo chăn, tháo mũ: “Là do con bỏ an thần tán bên gối, người lại đi đường quá gấp, hãy ngủ đi.”

Lần này Cố Quân không lên tiếng, đã ngủ thật rồi, giường này không gian rất hẹp, khi thấp giọng nói chuyện chợt gây ảo giác kề tai chạm má, Trường Canh suýt nữa cúi đầu hôn thái dương y một cái – giống như làm vậy mới là tự nhiên.

Nhưng Trường Canh lập tức giật mình phát hiện sự đại nghịch bất đạo của mình, vội vàng nằm xuống đàng hoàng.

An thần tán xem ra hữu dụng, Cố Quân dưới sự thả lỏng ngủ rất say, có điều tác dụng cũng kén người, với Trường Canh mà nói thì chẳng hữu dụng tẹo nào, bên cạnh nằm một Cố Quân, vừa nhắm mắt lại cảm thấy mình đang mơ, thế là lại không nhịn được mở mắt chứng thực, sau năm lần bảy lượt, một chút buồn ngủ cũng tan thành mây khói, Trường Canh liền dứt khoát không ngủ, nằm bên lẳng lặng ngắm nhìn Cố Quân.

Nhìn suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Khinh Nhứ chạy tới, trước tiên dùng Tôn đại nhân thoi thóp để làm ví dụ dạy học, sau đó ném Tôn đại nhân cho Trường Canh chơi… không, chăm sóc – rồi tự mình đi gặp Cố Quân.

Trường Canh chỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng lên lầu một cái, không hề biểu hiện ra mảy may khác thường, giống như không mấy tò mò.

Thẩm Dịch ở trong phòng Cố Quân lật xem mấy quyển y thư của Trường Canh, Trần Khinh Nhứ không hỏi bệnh trạng, trước tiên tự mình kiểm tra, giây lát sau nói: “Thị lực của Hầu gia hiện tại có phải đã suy giảm hay không?”

Cố Quân: “Đêm qua vốn nên dùng thuốc, nhưng muốn mời Trần cô nương xem nên không uống.”

Trần Khinh Nhứ trầm ngâm chốc lát: “Ông nội ta năm đó khi kê thuốc cho Hầu gia, chắc hẳn đã dặn ngài, đây không phải giải dược, chỉ sợ không thể lâu dài.”

Trên mặt Cố Quân không thấy vẻ gì là kinh ngạc, chỉ hỏi: “Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Trần Khinh Nhứ thần sắc ngưng trọng: “Nếu Hầu gia từ nay về sau tiết chế dùng thuốc, có lẽ còn có thể kéo dài vài năm.”

“Tiết chế e là không được,” Cố Quân nói, “Cô thấy thêm lượng thuốc hoặc đổi phương thuốc mới thì thế nào?”

Trần Khinh Nhứ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Dịch đã trầm giọng nói: “Dược có dư độc, ngươi dùng đã đủ siêng rồi, đổi thuốc mới cũng chỉ có thể đổi loại hổ lang hơn, thế chẳng phải là uống rượu độc giải khát à?”

“Đúng là đạo lý này.” Trần Khinh Nhứ nói, “Trần gia uổng xưng thần y Trần thị, mấy năm nay với tai và mắt Đại soái vẫn thúc thủ vô sách, thật hổ thẹn.”

Cố Quân cười nói: “Sao Trần cô nương lại nói thế, là ta đã làm phiền các cô rất nhiều.”

Trần Khinh Nhứ lắc đầu: “Chúng ta luôn cảm thấy xung quanh man di ngu muội chưa khai hóa, nhốt mình ở Trung Nguyên quá lâu rồi, Hầu gia cho ta mấy năm, vài hôm nữa ta định khởi hành xuất quan, biết đâu có thể đánh bậy đánh bạ nghĩ ra chút biện pháp.”

Cố Quân nghe lời này lấy làm kinh hãi, y hẹn gặp Trần Khinh Nhứ ở Thục Trung, trừ muốn cho người của Trần gia xác nhận tình hình mình một chút, chủ yếu cũng muốn mượn cớ dừng lại vài hôm, tránh để có mấy người không biết y đã đến, không trông mong một tiểu cô nương trẻ tuổi như Trần Khinh Nhứ có thể giải quyết chuyện ông nội mình cũng bó tay, vội nói: “Trần cô nương nhất thiết đừng như thế, ta có nghe thấy hay không cũng vậy thôi, người Bắc man nhiều thế hệ thù địch với chúng ta, nếu cô vì việc vặt của ta mà mạo hiểm, tương lai bảo ta còn mặt mũi nào đi gặp người của Trần gia!”

Trần Khinh Nhứ không trả lời, chỉ cầm cái bọc nhỏ tùy thân tới, lấy ra một quyển sách nhỏ viết tay: “Đây là một bộ châm pháp ta tự mình gọt giũa, không có tác dụng gì, chẳng qua có lẽ có thể giảm bớt chứng đau đầu do thuốc gây ra, điện hạ từng theo ta học châm cứu một thời gian, y hiểu đấy.”

Thấy Cố Quân cau mày, Trần Khinh Nhứ lại bổ sung: “Không phải ta nói đâu, là điện hạ tự mình đoán ra.”

Thần sắc Cố Quân thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài, cảm giác đầu đã râm ran đau.

Trần Khinh Nhứ dăm ba câu đã dặn dò xong, lại lâm thời tìm giấy bút, viết hai phương điều dưỡng: “Ít còn hơn không, thôi ta cáo lui đây, Hầu gia bảo trọng.”

“Khoan đã,” Cố Quân gọi nàng lại, “Chuyện xuất quan xin Trần cô nương nghĩ kỹ hơn.”

Trần Khinh Nhứ quay đầu lại nhìn y, trên khuôn mặt lạnh như băng lộ ra một chút tươi cười nhạt nhẽo như đá trổ hoa.

“Cũng không phải toàn vì chứng bệnh của Hầu gia đâu – chỉ là có vài việc luôn cần có người đi làm, nói một câu không ngượng, ta đây tuy vị ti lực bạc, nhưng cũng có suy nghĩ như trong lòng Hầu gia, sinh ở Trần thị, nhập đạo Lâm Uyên, há dám nhờ bóng tiền bối để tạm bợ đời sau.” Nàng nói, “Hầu gia, sau này còn gặp lại.”

Nói xong, không đợi Cố Quân giữ lại, đã đi thẳng xuống lầu.

Trường Canh lưu lạc giang hồ lâu, làm việc chu đáo, vội bước tới nói: “Trần cô nương, ta tiễn cô một đoạn.”

Trần Khinh Nhứ khoát tay, ngắm sắc mặt y một chút, dù y trẻ trung khỏe mạnh, một đêm không ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng trên mặt vẫn có thể nhận thấy dấu vết.

Trần Khinh Nhứ: “Sao, an thần tán không hiệu nghiệm à?”

Trường Canh cười khổ: “Là vấn đề của chính ta.”

Trần Khinh Nhứ nghĩ ngợi một chút: “Ta luôn bảo ngươi bình tâm tĩnh khí, nhưng kỳ thực cũng không biết trong lòng ngươi rốt cuộc có cái gì không bình, có khả năng quả thật là đứng nói chuyện không đau lưng – con người không thể không có thất tình lục dục, nếu ngươi thật sự không cách nào khắc chế, chi bằng thuận theo tự nhiên.”

Trường Canh sửng sốt, không tự chủ được mím môi, thầm nghĩ: “Việc này làm sao thuận theo tự nhiên được?”

Trần Khinh Nhứ quản giết không quản chôn, ném lại một câu “thuận theo tự nhiên” xong rồi đi luôn, lại khiến Trường Canh cả ngày thất hồn lạc phách.

Cố Quân ở lại tiểu khách điếm suốt hai ngày, Tôn Tiêu muốn đi mau, nhưng nhớ tới dọc đường chạy như bay xóc lòi cả ruột, lại không dám thúc giục. Ai ngờ sau khi khởi hành, Cố Quân lại thôi không liều mạng chạy như đi đầu thai nữa, thêm một tứ điện hạ cả ngày dính lấy y, hệt như đạp thanh du xuân, chốc chốc lại xen lẫn với thương đội đến phương Bắc buôn bán, kiếm ăn trở về.

Vùng Nam Cương dân phong dũng mãnh, hãn phỉ hoành hành, Tôn thị lang động viên đại quan biên giới là giả, vốn định mượn uy phong An Định hầu, nắm chứng cứ Phó Chí Thành thân là mệnh quan triều đình mà cấu kết sơn phỉ, biến quân Nam Cương thành đường đột phá cho việc thi hành lệnh kích trống, nhưng từ khi vào đất Thục, Cố Quân bắt đầu làm chậm hành trình – Thục Trung về Nam đều là địa bàn của Phó Chí Thành, địa đầu xà kia không khéo đã sớm biết hành tung của họ, còn bắt hắn trở tay không kịp cái nỗi gì?

Tôn đại nhân không ói nữa, trái lại nôn nóng đến độ rộp hết khóe miệng.

Thẩm Dịch lặng lẽ rỉ tai Cố Quân: “Đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, ngươi làm vậy là đủ rồi, cẩn thận tôn tử kia quay về kinh vu cho ngươi mấy chuyện xấu.”

Cố Quân cười.

Thẩm Dịch vừa thấy nụ cười thờ ơ ấy liền không nhịn được muốn dùng võ mồm, phát biểu trường thiên đại luận, ai ngờ Cố Quân lại thì thào: “Quân tử tiểu nhân đều không là vấn đề.”

Thẩm Dịch tức giận nói: “Rước họa chính là vấn đề rồi.”

Cố Quân không chấp nhặt, hạ giọng thấp hơn vài phần: “Vị kia mới là vấn đề… Ta và Binh bộ thế như nước lửa là tốt nhất, ngươi không hiểu à?”

Thẩm Dịch ngây ra rất lâu, thở dài, không nói gì.

Từ khi nào… Cố đại soái ngông cuồng tự cao cũng bắt đầu lưu ý chơi trò tâm nhãn rồi?

Cố Quân: “Không nghe lão mụ tử ngươi lải nhải nữa, ta đi tìm con ta đây.”

Nói xong liền phóng ngựa đi, chẳng thèm để ý tới Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch: “…”

Y cảm thấy hai vị này quả thực buồn nôn hết sức.

Miền Nam hai bờ non xanh, thu đông cũng chẳng thấy điêu linh, vẫn xanh um tươi tốt, chính giữa là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, dựa núi uốn lượn mà lên, xa gần không trông thấy điểm cuối.

Cố Quân cầm roi ngựa, như chỉ điểm giang sơn, thản nhiên giới thiệu cho Trường Canh: “Người trong quân ngũ chúng ta, gặp địa hình kiểu này, trong lòng luôn lo ngay ngáy, nếu người ta mai phục, chúng ta cắm đầu vào, thì cứ chờ bị đánh một trận – cho dù ở cảnh nội Đại Lương, nơi thế này cũng dễ xuất hiện bọn cướp đường chiếm núi làm vua…”

Chữ “vua” y còn chưa dứt lời thì đã nghe giữa non xanh vang lên tiếng kèn hiệu chói tai.

Thẩm Dịch chán nản nói: “Đại soái, ngài là do quạ đen biến thành hả?”