Sất Trá Phong Vân

Chương 23: Hoàn Trả Gấp Bội




Tả Luân Thiên không háo sắc giống như Khải Tát Tư. Mấy học viên chiến sĩ to gan lớn gan, sau khi thoáng do dự một chút, lập tứcchạy về hướng Càn Kính vừa biến mất. Tại học viện này, muốn xem được những cuộc chiến đấu giữa những người có thứ hạng trước mười, thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.

Không biết khi Càn Kính đối mặt với chiến sĩ có thứ hạng trên hắn, có thể chống đỡ bao lâu mới bị đánh bại?

Khu rừng nhỏ ở hậu viện học viện ma pháp cả chiến sĩ Áo Khắc Lan là một nơi không lớn, nói là một ngọn núi nhỏ cũng không quá đáng. Phía trên trồng các loại cây. Mục đích ban đầu là để cho học viên các huấn luyện theo từng hoàn cảnh. Dù sao bất luận học viên nào cũng có khả năng phải ra tiền tuyến đối kháng với Ma tộc. Để bảo vệ sự an toàn của phần lớn người, luyện tập thêm một loại hoàn cảnh cũng là chuyện tốt.

Hiện nay, nơi này mọc đầy cây cối, hình thành rừng cây nhỏ, phần lớn được xem thành nơi cho các học viên lén giải quyết ân oán riêng tư.

Đối với loại chuyện như vậy, phía học viện thường dùng thái độ mở một con mắt nhắm một con mắt, cho rằng cách làm tự mình giải quyết ân oán tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng chỉ cần không gây ra chuyện ầm ĩ chết người hoặc thương tật trí mạng, cũng có thể xem như một phương pháp huấn luyện đặc biệt..

Càn Kính nhìn mấy bóng người ở gò núi nhỏ cách đó không xa, khóe miệng cong lên. Hắn quay đầu lại tra xét tình hình xung quanh. Hắn đã từng nghe nói qua, các lão sư trong trường cũng cảm thấy hứng thú đối với chuyện đám học viên tự mình luận võ, thường xuyên lén lút ẩn nấp xung quanh, thông qua những cuộc luận võ này để quan sát phán đoán, học viên nào nên học bổ túc, hoặc là học viên nào hẳn sẽ là trọng điểm bồi dưỡng.

Càn Kính cũng không muốn mình quyết đấu lại bị các lão sư xem là trò vui. Sau khi xác định không có ai ở gần đó, hắn mới nhanh chóng bước về phía rừng cây, liên tục lắc cổ và vai, sớm làm nóng người để lúc mình tiến vào cuộc chiến đấu sẽ đạt được trạng thái tốt nhất.

- Ồ? Học viên cẩn thận này tên là gì?

Từ trên cây lớn ven đường có một lão già gầy gò nhảy xuống. Lão già ngẩng đầu nhìn lên phía trên cây lớn:

- La Đức, sao ngươi còn không xuống?

- Ồ, viện trưởng ta lập tức xuống đây.

La Đức từ trên nhánh cây nhảy xuống mặt đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm theo bóng dáng Càn Kính rời đi:

- Càn... Càn Kính lại tới nơi này sao?

- Càn Kính? Chính là học viên ngươi đã từng nhiều lần khen ngợi với ta sao?

Lão già viện trưởng vuốt cằm không có một cọng râu nào của mình, nói:

- Chính là học viên năm nhất bây giờ là chiến sĩ đứng thứ mười sao?

La Đức vừa gật đầu, vừa lặng lẽ đi theo viện trưởng gầy gò tiến vào trong rừng cây nhỏ.

Gò núi không tính là lớn, xung quanh có rất nhiều cây cối mọc xanh um. Càn Kính chọn một hướng đi, rất nhanh đã tới một bãi đất trống duy nhất trên gò núi. Đây là sân bãi đặc biệt của học viện được để trống. Bãi đất trống hình tròn với bán kính khoảng chừng mười mét. Nơi này chỉ có cỏ xanh và đá nằm ngổn ngang. Cây cối cũng không xanh tốt. Lúc đi huấn luyện, nơi đây được xem là chỗ các học viên nghỉ ngơi nghiên cứu thảo luận. Ngày thường nơi này chính là nơi các học viên lén lút giải quyết ân oán.

Càn Kính đứng ở sát bãi cỏ, nhanh chóng nhìn thấy ở giữa bãi cỏ có mấy người. La Lâm béo mập, mắt phải đã biến thành màu đen, bên khóe môi còn có mấy vết thâm tím, toàn thân uể oải, cánh tay đang bị hai tùy tùng của Khải Tát Tư áp giải.

Ngày hôm nay, Khải Tát Tư mặc trang phục võ sĩ màu đen, mái tóc màu nâu thả dài trong gió liên tục tung bay. Từ xa nhìn lại thật sự có mấy phần khí độ của cao thủ.

Xung quanh bãi cỏ, mười mấy học viên trên người mặc trang phục võ sĩ và ma pháp bào đang tụ tập. Từ ký hiệu ở trước ngực bọn họ có thể thấy phần lớn đều là học viên năm hai. Trong đó còn có mấy học viên năm ba. Bọn họ hoàn toàn chỉ tới xem trò vui.

Trong rừng cây nhỏ thường xuyên có học viên lén lút giải quyết ân oán. Học viên năm cao nhàm chán cũng sẽ thường xuyên xuất hiện ở đây. Đến xem quyết đấu không mất tiền tội gì không xem. Xưa nay bọn họ đều không ra tay giúp ai, chỉ đơn thuần tới quan sát mà thôi.

Càn Kính quét mắt nhìn mọi người ở trong sân. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một học viên năm thứ nhất có mái tóc dài màu lam nhạt. Đó là học viên chiến sĩ xếp thứ tám của hệ chiến sĩ năm thứ nhất trong học viện, Tả Luân Thiên. Toàn thân hắn mặc trang phục võ sĩ màu xanh, bên hông buộc một dải thắt lưng dài màu đen, thân thể cao ráo rắn chắc, đứng trong gió, mơ hồ lộ ra một khí chất sắc bén. Hai cánh tay dài hơn so với người thường, thu hút ánh mắt của không ít học viên chiến sĩ.

- Càn Kính, ngươi đã tới muộn.

Khải Tát Tư dùng sức vỗ vào khuôn mặt núc ních thịt của La Lâm, phát ra những tiếng bôm bốp, vẻ mặt đắc ý nói:

- Tối nay ngươi trở lại, đã có thể tới bệnh viện thăm hắn.

Càn Kính nhìn Tả Luân Thiên lâu hơn một chút, sau đó ánh mắt với chuyển tới trên người Khải Tát Tư đang đắc ý.

Càn Kính nhìn vậy, đã hiểu rõ học viên ngày đó bị mình đánh tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra được, hiện tại lại dám kiêu căng lớn lối như thế. Thì ra hắn đã mời được người tới giúp đỡ, còn là Tả Luân Thiên, học viên chiến sĩ năm thứ nhất có năng lực chiến đấu đứng thứ tám, hiếu chiến đứng thứ hai trong lời đồn đại.

- La Lâm.

Càn Kính lớn tiếng một chút nói:

- Ngươi đếm một chút, hắn đánh ngươi bao nhiêu cái, sau này còn tiện trả lại gấp bội.

La Lâm đưa con mắt uể oải nhìn Càn Kính, lại rất kiêng kỵ nhìn Tả Luân Thiên một chút, thân thể béo mập thở dốc mấy cái, thân thể giẫy dụa kịch liệt muốn rời khỏi sự khống chế của tay Khải Tát Tư, lớn tiếng kêu:

- Yên tâm, ta đã đếm rất kỹ! Gia hoả này đã đánh ta tất ba quyền, và sáu lần đá!

Tả Luân Thiên thoáng hất cằm lên, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào thân hình Càn Kính vẫn cao hơn so với hắn một chút, khóe môi mang theo một nụ cười hưng phấn vì sắp chiến đấu.

- Ôi! Thì ra ngày hôm nay diễn ra cuộc chiến đấu giữa người đứng thứ tám và người đứng thứ mười của năm nhất. Có chút ý nghĩa.

Trong mắt của mấy người học viên năm cao lộ vẻ mong chờ. Mặc dù nói là học viên chiến sĩ năm nhất, nhưng có thể xếp vào mười vị trí đầu, vẫn khiến người mong chờ.

Càn Kính bước lên cỏ xanh chậm rãi đi vào vòng chiến nhìn Khải Tát Tư:

- Ta còn nghĩ tại sao ngươi có lá gan to như vậy. Thì ra lần này đã tìm được người giúp đỡ.

Trên khóe môi, khóe mắt Khải Tát Tư đều lộ ra nụ cười đắc ý. Để mời được Tả Luân Thiên tới hỗ trợ, bản thân hắn đã phải bỏ ra hai kim tệ. Lần này nhất định phải đánh cho Càn Kính không thể không vào y viện!

Càn Kính lại chuyển ánh mắt đến trên người Tả Luân Thiên. Tả Thiên Luân có vóc người dong dỏng cao, thân hình rắn chắc. Vừa nhìn cũng biết hắn đã trải qua rất nhiều ngày tháng khổ luyện không ngừng. Nếu không, hắn chỉ mới mười lăm tuổi không thể nào có được vóc người như vậy.