Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 47: Say rượu vì bi thương




Một tiếng chuông điện thoại di động từ trong túi truyền tới dồn dập, tiếng nhạc vui vẻ liên tục vang lên.

“Ta sẽ đón lấy ánh mặt trời ngược hướng gió đi về phía trước, luân phiên gặt hái vui vẻ bi thương, trải qua tranh đấu yêu và hận đã được như nguyện, thua hay thắng đều không tuyệt vọng. . . . . .”

Chuông điện thoại di động liên tục vang lên, Diệc Tâm Đồng đã uống say không chút hoang mang tìm kiếm điện thoại di động của cô, cho đến thấy màu đỏ trên điện thoại, cô cười ngây ngô:

- A lô!

Bên đầu kia điện thoại, Mạc Duy Dương nâng đôi môi đẹp lên, hồi lâu mới hỏi:

- Uống rượu?

- Một chút xíu thôi! Tâm trạng không tốt, uống chút rượu cảm thấy thật thoải mái. . . . . . Nấc. . . . . ." Cô đánh rơi điện thoại, mơ mơ màng màng vào sàn nhảy.

Mạc Duy Dương liếc nhìn điện thoại đã cắt đứt, khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm áo khoác lên ra khỏi biệt thự.

Tiếng nhạc ầm ĩ, kích thích nhân tố rượu cồn trong cơ thể, Diệc Tâm Đồng mặc sức uốn éo người, trong lòng muốn trút hết ra ngay lập tức. Mắt say lờ đờ mơ màng híp lại, tay giơ cao vung loạn, dáng vẻ thanh thuần của cô nhanh chóng gọi đàn ông đến gần.

- Em gái nhỏ, nhảy cũng không tệ! – Tên đàn ông nhân cơ hội dán lên cơ thể của cô, bàn tay quấy rối thăm dò phía sau cô, cách vải vóc quần áo, xoa nhẹ lưng cô hết sức khiêu khích.

Cô rất không thoải mái run rẫy hạ thân, mùi nước hoa trên cơ thể tên đàn ông làm cô cảm thấy muốn ói. Cô đưa tay đẩy tên đàn ông vừa đến gần ra sau đó lui về chỗ bên cạnh.

Nhưng tên đàn ông không chịu buông tha cô, cơ thể lại dán tới, lần này lớn mật giữ chặt eo thon nhỏ của cô, một cánh tay khoác lên trên vai cô, cười hết sức mập mờ:

- Có hứng thú cùng lên giường không?

Tên đàn ông trực tiếp đi vào chủ đề, tiến tới bên tai của cô cười nói:

- Em cảm thấy đó là chuyện rất tuyệt vời!

Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, đẩy hắn ra, ảo não băng qua đám người, tên đàn ông kia đuổi theo.

- Tiểu thư, không nên đi vội vã vậy chứ? – Tên đàn ông giữ chặt cánh tay của cô, kéo cô vào trong lòng.

Diệc Tâm Đồng căng thẳng từ chối:

- Anh buông tôi ra, tôi muốn đi!

- Nếu muốn đi, chúng ta cùng đi! – Tay tên đàn ông ôm hông của cô, muốn mang cô cùng rời khỏi. Cho dù Diệc Tâm Đồng có chút men say nhưng lý trí vẫn tỉnh táo.

- Anh buông tay, tôi không đi với anh!

- Chớ giả bộ, anh biết em cô đơn mới chạy tới đây uống rượu. . . . . . - Lời còn của tên đàn ông chưa hết, đột nhiên một bóng người chặn đường đi của bọn họ lại.

Tên đàn ông vừa muốn ngẩng đầu, lại phát hiện trên mặt rất đau xót.

- Bốp! - Khuôn mặt tên đàn ông bị đánh một quyền, người ngã ngửa về phía sau nằm xuống đất.

- A! - Diệc Tâm Đồng bị dọa sợ đến lui về sau một bước, trong nháy mắt tỉnh rượu một nửa.

- Mày. Mẹ, ai. . . . . . ai. . . . . . - Tên đàn ông ngẩng đầu tìm kiếm kẻ đánh người, lại chưa kịp thấy rõ người thì cả người lại một lần nữa bị đối phương nhấc lên, ngã cắm đầu trên bàn, toàn bộ chai rượu trên bàn rớt xuống đầy đất, phát ra tiếng vang kịch liệt, kinh động đến khác trong quán bar - A!

Chỉ thấy tên đàn ông từ dưới đất bò dậy, đưa tay sờ đầu đầy máu một cái, đau đến lớn tiếng mắng:

- Đồ chó đẻ, lão gia muốn giết chết mày! Oa. . . . . . – Trên bụng tên đàn ông đột nhiên nhiều hơn một đôi giày da. Chủ nhân giày da khom lưng, cầm một chai rượu trên bàn lên hướng đập vào đầu tên đàn ông, tên đàn ông vốn vẫn còn rất phách lối trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.