Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 20




Raine ăn sáng chậm chạp, nhận thức sâu sắc về bộ đồ trên người. Một cái áo len ca sơ mia màu xanh của hãng Armani. Bốt Prada. Khi bộ đồ này quá đẹp và vừa vặn hơn hẳn bộ đồ của cô mà vẫn than phiền thì có vẻ bất lịch sự, nhưng chúng vẫn làm cô lo lắng.

Seth ngồi xuống đối diện cô và đặt đĩa đồ ăn thứ ba lấy từ bàn buffet sáng xuống, nó chất đầy trứng tráng hải sản, bánh mỳ vòng với phô mai kem và cá hồi hun khói, khoai tây chiên, xúc xích, cùng bánh quy. Anh xúc dĩa và hất đầu về phía khay của cô. “Ăn đi, Raine”, anh nói lặng lẽ. “Thật sự có thể đốt cháy calo khi tụ tập cùng đám người này đấy.”

“Anh mới là người làm em đốt cháy năng lượng”, cô lẩm bẩm.

Mắt Seth nhìn ra sau vai cô. Cô quay lại và thấy Victor đang bắt tay với người quản lý bảo tàng mà cô đã nói chuyện cùng ở bữa tối. Sergio. Cô vẫy tay, mỉm cười chào ông ta và ông ta vẫy lại.

Victor lấy cho mình một cốc cà phê từ cái bình lớn rồi đi về phía họ, cười toe toét. “Chào buổi sáng, cháu yêu. Cháu trông thật đáng yêu khi mặc đồ màu này. Ta tin là hai đứa đều ngủ ngon phải không?”

Raine bất lực đỏ mặt.

“Cũng được.” Seth đưa một miếng xúc xích vào miệng.

“Công việc của anh hôm nay là gì, anh Mackey?” Victor hỏi.

“Raine và tôi sẽ quay lại Seattle.”

Ông Victor nhấp cà phê, mắt tính toán trên miệng cốc. “Thật ra tôi đã định sẽ dành chút thời gian với Raine sáng nay. Tôi chắc chắn anh sẽ hiểu. Chiều nay tôi sẽ tự quay lại thành phố nên không có vấn đề gì hết nếu để tôi đưa con bé...”

“Không sao”, Seth nói. “Tôi có thể đợi. Cô ấy có thể về cùng tôi.”

“Tôi không thích thời gian quý giá của anh bị lãng phí.”

“Không vấn đề”, Seth nói. “Tôi có laptop rồi. Tôi có thể tự tiêu khiển trong lúc hai người hàn gắn quan hệ gia đình. Nếu ông muốn, tôi có thể thiết kế một hệ thống giám sát tân tiến hơn trong các phòng ngủ dành cho khách của ông. Phần lớn những thứ bị tôi gỡ bỏ tối qua khá lỗi thời.”

Mắt Victor rắn lại. “Anh thật tử tế khi đề nghị điều đó, nhưng xin anh không cần phiền phức thế. Đảo Đá dành để thư giãn chứ không phải để làm việc.”

“Tùy ông thôi.” Seth cười vui vẻ với ông ta.

Ông Victor quay sang nói với Raine. “Cháu ăn sáng xong chưa?”

Cô đẩy sữa chua và hoa quả đi rồi đứng dậy. “Rồi”, cô nói.

Tay Seth phóng ra và nắm lấy cổ tay cô khi cô đi qua. Anh kéo cô lại gần, trao cho cô một nụ hôn dữ dội, sở hữu. Cô đỏ mặt, lúng túng trước vẻ thích thú trên mặt Victor.

“Hôm nay trời có nắng đấy”, Victor nói. “Chúng ta có nên ra ngoài và tận dụng nó không?”

Cô đi theo ông Victor ra hiên rồi đi bộ dọc con đường. Họ đứng cạnh nhau ở bến cảng, nhìn mặt trời chiếu lấp lánh trên mặt nước. “Hồi xưa cháu rất sợ nước”, Victor nói. “Có nhớ lúc ta dạy cháu bơi không?”

Cô nhăn mặt trước ký ức ấy. “Bác rất tàn nhẫn.”

“Tất nhiên là thế. Cháu không muốn học. Cháu cũng không muốn học đi xe đạp. Hay bắn. Nhưng ta đã kiên quyết.”

“Phải rồi, chắc chắn là thế.”

Vụ xe đạp cực kỳ khủng khiếp. Cô đã bị xước xát, chảy máu, và khóc sưng cả mắt, nhưng Victor hết sức nhẫn tâm. Ông đã bắt cô quay lại với thứ đáng chết đó cho tới khi cô điều khiển nó thành thạo. Việc tập bơi cũng vậy. Ông đã kéo đầu cô khỏi mặt nước, cô thì phun phì phì và tay chân quẫy đạp, để cô hít vào vài hơi và cho cô ít lời khuyên. “Đập chân đi, ông bình thản ra lệnh rồi để cô rơi xuống thế giới nước xanh thắm.

Nhưng cô không bị chìm. Cô đã biết bơi. Thậm chí biết cả cách dùng súng dù cho cô rất ghét tiếng nổ ồn ào, báng súng giật dữ dội, những vết bầm nó để lại trên đôi bàn tay bé xíu của cô. Dù sợ hãi sự bạo lực cô đặc trong cái vật nhỏ bé đó, nhưng cô đã học được. Ông không cho cô lựa chọn nào khác.

Cô rời mắt khỏi mặt nước và nhìn vào mắt Victor. “Bác nghĩ bổn phận của bác là làm cháu gan góc lên”, cô nhận xét.

“Peter và Alix vừa lười biếng vừa nhân nhượng”, ông Victor nói. “Nếu để kệ cha mẹ cháu dạy dỗ thì cháu sẽ trở thành một đứa chết nhát hay khóc nhè.”

Đúng vậy. Cô phải cảm ơn Victor vì những cảm xúc điên rồ, sung sướng khi đạt được thành tựu, khi cơ thể cô cuối cùng cũng nắm được mánh giữ thăng bằng trên xe đạp. Và sau khi cô trồi lên từ lần lặn loạng choạng đầu tiên, Victor đã vỗ tay rồi bảo cô trèo ngay lên hòn đá và làm lại cho tới khi kỹ thuật của cô tốt hơn.

Alix và cha cô thậm chí còn chẳng thèm xuống nhìn.

Cô nhìn mặt nước, đắm chìm trong ký ức. Khi còn bé cô vừa tôn thờ vừa sợ Victor. Ông khó đoán. Đòi hỏi và hay chế nhạo. Đôi khi thô bạo, đôi khi tử tế. Lúc nào cũng mạnh mẽ và hấp dẫn. Đối lập hoàn toàn với người cha thẫn thờ, kệ đời của cô, cha cô luôn nhấp cognac, chìm đắm trong các giấc mơ và hình ảnh u sầu của ông dưới mặt nước. “Từng có lúc ta nghĩ rằng mẹ cháu đã thành công”, ông nói.

“Việc gì cơ?”

“Biến cháu thành một đứa chết nhát hay khóc nhè. Nhưng cô ta không làm được điều đó. Dòng máu Lazar đã thắng. Cô ta đã không làm được điều đó.”

Đôi mắt màu bạc của ông ánh lên vẻ kiêu hãnh mãnh liệt, hả hê. Ông có thể đọc được tâm trí cô, theo dấu các suy nghĩ của cô như thể chúng được trình chiếu trên một cái màn hình. Ông có thể hiểu rõ cô hơn bất kỳ ai khác. Thứ gì đó trong cô đáp trả. Phần còn lại thì co rúm, kinh hãi. Cô không thể để mình gắn kết với ông hay quan tâm đến ông theo bất kỳ cách nào. Không phải sau những gì ông đã làm. Cô dò giẫm tìm cách phá vỡ bùa chú. “Cha cháu được chôn ở đâu hả bác Victor?”

“Ta đang tự hỏi bao giờ cháu sẽ hỏi đây. Cha cháu được chôn tại đây.”

“Trên hòn đảo này ư?” Cô giật mình.

“Cha cháu được hỏa thiêu. Ta đã chôn tro và dựng một đài kỷ niệm cho cha cháu ở đây.” Ông Victor nói. “Đi nào. Ta sẽ cho cháu xem.”

Cô chưa sẵn sàng đối diện với ngôi mộ cha cô trong hiện thực dưới sự đồng hành của Victor, nhưng cô không có cách nào thoát thân. Cô đi theo ông lên con đường sỏi đá ngoằn ngoèo dẫn tới đỉnh núi cao nhất trên đảo, cố hít thở. Có một cái thung lũng nhỏ khuất dưới những tảng đá ngổn ngang. Nó là một bãi cỏ xanh mượt như nhung, không có cây cối. Một cột đá hoa cương màu đen đứng trên bệ đỡ ở giữa cái thung lũng đó.

Giống hệt trong giấc mơ của cô.

Cô nhìn cái cột, ngờ ngợ chờ máu bắt đầu rỉ ra từ những con chữ khắc trên phiến đá sáng bóng đó.

“Cháu ổn chứ, Raine? Đột nhiên cháu trắng bệch.”

“Cháu đã mơ thấy nơi này.” Giọng cô nghèn nghẹn.

Mắt Victor sáng lên. “Vậy là cháu cũng có nó?”

“Có gì?”

“Giấc mơ. Đó là một đặc điểm của dòng họ Lazar. Mẹ cháu chưa từng nhắc đến điều đó với cháu sao?”

Cô lắc đầu. Mẹ lúc nào cũng than phiền về những cơn ác mộng điên rồ của cô cho tới khi cô biết đường không bao giờ đề cập đến chúng nữa.

“Ta có. Bà nội cháu cũng có. Những giấc mơ sống động, luôn lặp lại, đôi khi nói về sự kiện trong tương lai, đôi khi về quá khứ. Ta thường tự hỏi liệu ta có truyền nó cho con không.”

“Cháu? Cho cháu ư?” Cô ấp úng.

“Tất nhiên, cho con, từ ta. Ta cứ nghĩ một cô gái sáng dạ như con đến giờ đã phải tự mình đoán ra rồi chứ.”

Ông kiên nhẫn chờ đợi khi cô thở dốc. Cuối cùng cô cũng tìm lại được giọng nói của mình. “Bác đang nói là bác... rằng mẹ cháu...”

“Mẹ con có rất nhiều bí mật.”

Cô cảm thấy như thể trái đất đang nứt ra dưới chân. “Bác đã quyến rũ bà sao?”

Victor khịt mũi. “Không đến mức gọi là quyến rũ. Ngang bằng ám chỉ rằng ta ít nhiều cũng mất công.”

Raine sững sờ đến mức cô hầu như không để ý đến lời xúc phạm mẹ mình. “Bác chắc chứ?”

Victor nhún vai. “Với Alix thì chẳng có gì chắc chắn được hết, nhưng qua ngoại hình và các giấc mơ của con thì chắc chắn con là con ta hoặc Peter. Và cá nhân ta tin rằng con là của ta. Ta có thể cảm nhận được điều đó.”

“Của ta”, từ ngữ đầy tính sở hữu đó vang vọng trong đầu cô. “Vì sao?”

Ông phẩy tay nóng nảy. “Mẹ con là một phụ nữ xinh đẹp”, ông nói hờ hững. “Và cho rằng mình muốn cho Peter một bài học. Dù rằng không hiệu quả. Em trai ta rất yếu đuối. Ta đã chiều hư nó, làm hộ nó mọi công việc bẩn thỉu. Đó là một sai lầm. Ta cứ nghĩ nó sẽ bảo vệ sự trong sạch hộ ta và để đáp lại, ta sẽ cứu nó khỏi bộ mặt xấu xa của thế giới. Nhưng kế hoạch đó không hiệu quả. Nó vẫn tìm kiếm cái phần xấu xa đó. Nó tìm thấy trong Alix.”

Cô giơ tay lên phản đối. “Bác Victor...”

“Nó cần người biết trân trọng sự nhạy cảm của nó. Mặt Victor cứng lại với sự giận dữ từ ngày xưa. “Chứ không phải một ả khát tiền sẵn sàng mua vui cho bất kỳ ai nhìn cô ta chăm chú.”

“Đủ rồi!” Raine hét lên.

Ông giật nảy người, sốc trước giọng nói của cô.

Cô ép mình nhìn vào đôi mắt cháy rực của ông, kinh hãi trước sự bạo gan của chính mình. “Cháu sẽ không dung thứ cho bác vì dám nói về mẹ cháu kiểu đó đâu.”

Victor vỗ nhẹ tay. “Tuyệt vời, Katya. Nếu đó là một bài kiểm tra thì con vừa qua cửa rồi đấy. Alix không xứng đáng có một cô con gái trung thành như vậy.”

“Tên cháu là Raine. Xin bác đừng bao giờ nhắc đến Alix nữa.”

Victor nhìn khuôn mặt ngoảnh đi cứng ngắc của cô hồi lâu. “Có vẻ như chỗ này làm con khó chịu”, ông nhận xét. “Quay vào nhà thôi.”

Cô theo ông đi xuôi xuống con đường. Hết lần này đến lần khác, cô cân nhắc tiết lộ mang tính công phá của ông cho tới khi tâm trí quay cuồng, và đành từ bỏ, không sao lĩnh hội nổi.

Con đường kết thúc ở hàng hiên kéo dọc chiều dài đằng sau căn nhà. Ông mở cửa cho cô và ra dấu bảo cô đi trước ông xuống gác. “Ta đã hứa sẽ cho con xem bộ sưu tập của ta”, ông nói. “Kho đồ ở trong hầm. Ta sẽ đi sau con.”

Chiếc máy phát tín hiệu nhỏ xíu trong túi đang thiêu đốt tâm trí cô. Cô nghĩ đến lâu đài của Bluebeard và dạ dày cô thít lại. Đừng nghĩ đến nó, cô nhắc nhở mình. Cứ làm thôi. Cô đang bơi cùng lũ cá mập, đoản kiếm ngậm giữa hai hàm răng. Cô đã hứa với Seth rồi. Ít nhất cô cũng phải thử xem sao.

Ông Victor mở một cái đĩa kim loại trên bức tường cạnh cửa sắt và gõ một dãy số vào tấm ván tường bằng bạc sáng lóa. “À, ta mới nhớ ra”, ông lầm bầm. “Sáng nay ta đã thay đổi mật mã đăng nhập vào máy tính cá nhân của ta. Thường thì ta thay đổi hằng ngày. Ta gọi nó là ‘quyền năng thần thánh’ của mình. Cho phép ta truy cập vào bất kỳ bộ phận nào của hệ thống.”

Cô gật đầu một cách lịch sự như thể đã hiểu.

“Một từ thôi. Số ký tự tối thiểu là bốn. Tối đa là mười. Mật khẩu là... điều ta muốn từ con.”

Cô bối rối. “Ý bác là, bác đang nói cho cháu nghe mật khẩu của bác đấy à? Bác muốn gì từ cháu hả bác Victor?”

Ông khịt mũi. “Ôi, vì Chúa. Con biết rõ ta nên đừng có hỏi một câu hỏi như thế. Nếu ta nói cho con thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nếu con tự mình đoán ra”, ông mỉm cười, khá trầm tư, “thì con thật siêu phàm”.

Ông gõ vào một dãy số khác. Cánh cửa to lớn nặng nề mở chốt và bật ra. “Con đi trước”, Victor lầm bầm.

Cô đi vào phòng. Căn phòng ấm ướt có điều hòa bao kín quanh cô như một vòng ôm nghẹt thở đầy tính sở hữu.

Victor rút con dao găm từ thế kỷ Mười sáu ra và đặt nó vào trong hộp với những món đồ khác. Ông lấy một cái hộp gỗ từ một cái giá trên cao, đặt nó xuống bàn rồi mở nó ra. “Người ta nói thanh kiếm này đã gây ra thương tích chết người trong một trận đấu nổi tiếng ở Pháp vào thế kỷ Mười bảy”, ông nói. “Vì một bà vợ không chung thủy, nếu tài liệu kèm theo đáng tin. Ông chồng oán hận nghe nói đã giết chết cả vợ và gã nhân tình bằng lưỡi kiếm này. Thường thì các câu chuyện hay được thêu dệt để thổi phồng giá trị của những món đồ, nhưng ta có lý do để tin chuyện này là thật. Các giấy tờ được viết bằng tiếng Pháp cổ, nhưng đó không phải là rào cản đối với con, tất nhiên.”

Victor quan sát phản ứng của con bé khi con bé nghiên cứu thanh kiếm, bàn tay khẽ run run, ánh mắt xa xăm. Con bé thật sự là con ông, ông thầm hân hoan. Những giấc mơ của con bé là bằng chứng vững chắc.

Con bé nhấc thanh kiếm lên, chém qua không khí và quay lại nói với ông. “Phải”, con bé nói quả quyết. “Cháu cũng nghĩ nó là đồ thật.”

Con bé cũng cảm nhận được điều ấy, giống như ông. Đáng lý ra thì không thành vấn đề, nhưng có. Thật sung sướng khi được khoe những món đồ xinh đẹp của ông cho người có năng lực hiểu được lý do đánh giá cao chúng của ông.

“Con cũng cảm nhận được nó phải không?” Ông cầm lấy thanh kiếm. Raine buông nó ra với vẻ nhẹ nhõm rõ rệt.

“Cảm thấy gì cơ?” Mắt con bé cảnh giác.

“Vết nhơ. Ta sẽ nói ‘sự rùng mình’ nhưng cái từ đó đã bị lạm dụng trong kỷ nguyên mới đến mức trở nên gần như vô nghĩa.”

“Cháu không chắc mình hiểu ý bác.”

Ông vỗ vai con bé. “Con sẽ hiểu thôi. Nếu con có giấc mơ thì con chắc cũng có những cảm giác nhạy bén khác. Đó là cái giá con phải trả khi sinh ra là người dòng họ Lazar.”

“Cháu đã trả đủ rồi”, con bé nói.

Ông cười con bé không chút thương xót. “Đừng than vãn. Quyền lực đi kèm cái giá phải trả. Và con phải học cách dùng quyền lực thì mới biết trân trọng món quà của nó.”

Trông con bé hồ nghi. “Các giấc mơ xấu cũng có thể hữu dụng ư?”

Ông do dự một lúc và rút một bộ chìa khóa ra khỏi túi áo. Ông mở một ngăn kéo và lấy một cái hộp bằng nhựa đen ra.

“Tri thức luôn là sức mạnh, nếu con đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật”, ông nói. Ông đặt cái hộp lên bàn. Nhìn món đồ này đi, món đồ ta mới mua gần đây. Ta tò mò muốn xem ảnh hưởng nó mang đến cho con. Nó không phải đồ cổ, hay đẹp đẽ, hay hiếm có, như những món đồ khác.”

“Vậy thì vì sao bác mua nó?” Con bé hỏi.

“'Ta không mua nó cho bản thân ta. Nó dành cho một khách hàng của ta.” Raine đút tay vào túi áo. “Câu chuyện của nó là gì?”

Ông bật nắp và ra dấu cho con bé tiến lại gần. “Con hãy tự nói xem. Hãy để tâm trí trống rỗng. Nói cho ta nghe thứ gì trở dậy trong đầu con.”

Con bé bước lại gần món đồ đó hơn, trông nhăn nhó và sợ hãi. “Xin đừng quan sát cháu gần như thế”, con bé nói. “Nó khiến cháu lo lắng.”

“Xin lỗi.” Ông lùi lại.

Raine vươn tay đặt lên hai bên khẩu súng. “Nó có cảm giác khác so với thanh kiếm. Vết... vết nhơ vẫn còn rất mới.”

“Phải”, ông xác nhận.

Mắt con bé đờ đẫn và mở to như thể con bé đang nhìn qua khẩu súng. Mà thật sự đúng là như vậy. Ông chợt thấy một tia thương cảm. Có quá nhiều thứ đồng thời đổ sụp lên mái đầu non trẻ của con bé. Nhưng con bé bắt buộc phải đối mặt.

“Một người phụ nữ, đã bị giết”, con bé thì thầm. “Bởi một người... Không. Một thứ. Một thứ đã chết bên trong, nó chẳng còn là con người nữa. Chúa ơi.”

Con bé gập người xuống, ho khù khụ như sắp nôn. Tóc con bé cuộn lại và che phủ cái hộp nhựa. Con bé rùng mình dữ dội.

Ông dẫn con bé ra chỗ một cái ghế và đẩy con bé ngồi xuống đó, hoảng sợ. Con bé giấu mặt vào trong tay, vai run bần bật như thể đang khóc, nhưng không một âm thanh nào thoát ra. Ông rót cho con bé một cốc cognac mà ông giữ trong tủ. “Katya. Ta xin lỗi. Con ổn chứ?”

Con bé ngồi thẳng dậy. Ông ép cốc vào trong tay con bé và con bé cầm nó, cứng ngắc như búp bê. “Thứ đó là gì vậy bác Victor?”

Ông sững sờ trước tông giọng rắn đanh, dứt khoát của con bé, bởi sự thẳng thừng của câu hỏi. “Đấy là một phần của một trò chơi mà ta đang tham gia”, ông nói, cảm thấy phải tự biện hộ cho mình. “Món đồ là một vũ khí giết người ăn cắp được. Ta xin lỗi, con yêu. Ta không định làm con khó chịu. Ta cho con xem nó để xem xem, liệu con có thể cảm nhận được...” Ông dừng lại.

“Cảm thấy cái gì?” Con bé đặt cốc cognac xuống.

“Vết nhơ” ông nói.

Đôi mắt con bé trông già quá tuổi. “Cháu cảm nhận được” con bé nói bằng giọng thấp. “Cháu hy vọng mình sẽ không bao giờ cảm nhận một thứ gì như thế nữa.”

Ông thấy nhói lên cảm giác tội lỗi. “Ta không biết con lại nhạy cảm đến thế. Ta bảo đảm với con, ta...”

“Trò chơi của bác không đáng đâu. Bất kể nó là gì.”

“Con có ý gì?” Ông hỏi.

“Thứ đó đầy chất độc.” Giọng con bé vang lên uy quyền dù là trong căn phòng bịt kín, cách âm này.

Victor ngạc nhiên trước cảm giác khó chịu của mình. “Suốt những kỷ nguyên qua, giới quý tộc thường uống một lượng thuốc độc nhỏ trong một khoảng thời gian để trở nên miễn dịch với bất kỳ thứ gì mà kẻ thù có thể dùng với họ. Đó là điều xảy ra với ta đấy, con yêu. Miễn dịch.”

Con bé lắc đầu. “Bác không miễn dịch như bác nghĩ đâu. Và nếu bác lo nghĩ việc đối diện với sự thật đến thế thì hãy đối diện với sự thật này đi, bác Victor. Bác không nên giữ thứ này. Bất kể bác làm gì để có nó thì đều sai trái. Bất kể bác có kế hoạch gì cho nó cũng đều sai trái.”

Ông kinh ngạc trước sự cả gan của con bé đến mức mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình. Tông giọng tự cho mình là đúng của con bé làm ông điên tiết. “Cái tài năng lên mặt dạy đời ghê tởm này đến từ đâu vậy?” Ông chế nhạo. “Không phải từ ta. Nhất định không phải từ Alix.”

“Có lẽ nó hoàn toàn là của cháu”, con bé nói. “Có lẽ cháu đã tự khám phá mà không cần sự giúp đỡ từ bất kỳ ai trong các người.”

“À. Thiên thần phán xét vươn lên từ quá khứ bẩn thỉu. Cao quý nên khinh thường tội lỗi của những tổ tiên dối trá, trộm cắp, gian dâm của mình.”

“Dừng lại đi, bác Victor.”

Ông đóng sập cái hộp lại và đặt nó vào ngăn kéo. Tay ông run lên vì giận dữ. Đã nhiều năm rồi ông không tức giận đến mức này, không phải từ sau khi Peter...

Không. Ông không muốn nghĩ đến Peter.

Ông đóng sập ngăn kéo lại. “Từng ấy tiết lộ động trời là đủ cho chúng ta vào sáng nay rồi. Đến lúc trả con về vòng tay chăm sóc của con chó canh gác mới của con rồi đấy. Chỉ có Chúa mới biết điều gì có thể xảy ra với hắn nếu hắn đánh hơi theo dấu con vào một chỗ ngập ngụa tội lỗi như thế này.”

“Đủ rồi, xin bác đấy, bác Victor.”

Vẻ khốn khổ trên mặt con bé tác động đến một thứ gì đó gỉ sét và cứng ngắc bên trong ông, một thứ mà tốt nhất là nên để yên không động tới. Cảm giác ấy càng khiến ông giận dữ hơn. Ông kéo bật cửa ra. “Con đi trước”, ông nói lạnh lùng.

Con bé đi ra trước ông, thẳng lưng.

Ông bật hệ thống báo động và tự hỏi liệu có nên đổi mật mã đăng nhập vào máy tính của mình hay không. Nhưng mà sao phải bận tâm cơ chứ? Theo những gì con bé đánh giá về ông, đằng nào nó cũng sẽ chẳng bao giờ đoán ra được mật mã.

Không, trong một triệu năm tới.