Sầu Triền Miên

Chương 48: Cường đến




Liễu Bích Hà đi rồi, Sở Tiêu Lăng trở lại phòng ngủ.

Đoán chừng là buổi sáng chơi đùa mệt mỏi quá rồi, Nữu Nữu còn đang say ngủ. Sở Tiêu Lăng rõ ràng cũng cảm thấy rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, bên tai vẫn vẳng lại những lời vừa rồi Liễu Bích Hà nói, lồng ngực rầu rĩ, phảng phất có cái gì vây chắn tâm tư.

Ayy, đã biết là hắn mây mưa sương gió cùng ai là chuỵên của hắn, hắn sủng hạnh Tần phi nào cũng là chuyện của hắn, hắn coi ai làm thế thân, những điều này đều không liên quan đến mình, mình tại sao phải đi cuy nghĩ rồi tự tìm phiền não!

Mình đã sớm quyết định, ở đây trong vòng một năm sẽ không cùng hắn có bất kỳ quan hệ thân mật, chỉ cần thời hạn vừa đến liền lập tức cuốn gói chạy bỏ của lấy người, quản làm gì việc hắn gió mây cùng nữ nhân nào!

"Nương "

Một tiếng gọi vang lên, Sở Tiêu Lăng đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Nữu Nữu không biết đã tỉnh dậy lúc nào đang xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ.

Nhanh chóng thu hồi sầu tư, Sở Tiêu Lăng mỉm cười với bé

"Nữu Nữu con tỉnh ngủ rồi?"

"Vâng! Mẫu thân không ngủ à?" Nữu Nữu nghi vấn, tiểu nha đầu này thật đúng là thông minh.

"Nương không buồn ngủ, cho nên nhìn Nữu Nữu ngủ! Xem Nữu Nữu ngủ, còn thú vị hơn nghỉ ngơi!" Sở Tiêu Lăng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của bé, đôi mắt sáng trong hiển thị rõ sủng nịch cùng trìu mến.

Nữu Nữu vui vẻ nở nụ cười, tiểu thân thể lập tức chui vào trong ngực nàng, hai tay nhỏ bé vẫn là ôm chặt nàng

"Vậy lần sau lúc mẫu thân ngủ, Nữu Nữu sẽ không ngủ, mà ngồi nhìn mẫu thân!"

Mặc dù chỉ là một câu vô cùng đơn giản của trẻ nhỏ, lại đủ để cho Sở Tiêu Lăng nghẹn ngào, đại khái là bởi vì tâm tình vừa mới bị vây thương cảm động, nước mắt lập tức tràn mi.

Nữu Nữu thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức có vẻ kinh hoảng cùng lo lắng

"Nương tại sao lại khóc? Có phải Nữu Nữu nói sai điều gì rồi hay không?"

"Không có, Nữu Nữu không có nói sai, Nữu Nữu ngoan quá, bởi vậy nương cảm thấy thực vui mừng, thật cao hứng!"

Sở Tiêu Lăng để nước mắt chảy xuống, cánh tay thu lại, ôm chặt nữ nhi.

Nữu Nữu cũng an tĩnh lại, lưu luyến sự ấm áp của mẫu thân, ánh mắt đổi tới đổi lui.

Hai mẹ con cứ như vậy ôm nhau, đến bữa tối mới đứng dậy xuống giường.

Cơm nước xong, Nữu Nữu đi vào giấc ngủ, Sở Tiêu Lăng mới về phòng ngủ của mình, lần này, cuối cùng rất nhanh tiến vào mộng đẹp .

Bất quá, ngủ được một khắc, nàng bỗng nhiên cảm giác có cái gì ở trên người mình bò qua bò lại, mới đầu tưởng là Nữu Nữu, liền cũng không để ý tới, nhưng rất nhanh có cảm giác không phải, bởi vì khi có người, nàng tạm thời không để cho Nữu Nữu ngủ chung cùng mình!

Trong lòng hoảng sợ, đầu óc cũng lập tức trở nên thanh minh, tay của nàng, đụng vào một đôi mắt tối đen tựa như biển sâu! Là hắn!! Hắn thế nhưng nửa đêm xâm nhập vào gian phòng của mình, còn. . . . . .

Vừa nghĩ tới hắn đôi tay này từng sờ qua vô số thân thể nữ nhân khác, nàng nhất thời cảm thấy ghê tởm cùng chán ghét, không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy tay hắn ra.

Lưu Vân Lạc Kỳ tất nhiên sẽ không bỏ qua, bàn tay to đánh úp lại, phản kháng lại chàng là một trận đấm đá, còn kèm theo tiếng nói phẫn nộ:

"Ngươi cút ngay đi!"

Đôi mắt ngập tràn tình dục lập tức trở nên chìm lắng, xen lẫn mấy phần tức giận, Lưu Vân Lạc Kỳ ngừng động tác, xấu hổ trừng mắt nhìn nàng.

Mấy ngày hôm trước, Thái y chính thức tuyên bố bộ vị kia đã hoàn toàn khang phục, hưng phấn trào dâng khó có thể hình dung, hận không thể ngay lập tức chạy tới cùng nàng hoan ái một hồi, cuối cùng càng nghĩ vẫn là nhịn không được. p(>0

Thẳng đến đêm nay, nằm ở trên long sàng thật lớn, trằn trọc như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ, cả thần trí đều là bóng hình xinh đẹp của nàng, hình ảnh đã từng cùng nàng Vu Sơn mây mưa mất hồn, càng nghĩ, chàng dục hỏa đốt người, vì thế cái gì cũng không để ý tới, rất nhanh chạy vội tới nơi này.

Còn tưởng rằng hết thảy sẽ được như mình mong muốn, không ngờ được nha đầu kia cố chấp bướng bỉnh, có thể chống đỡ được sự khiêu khích và trêu chọc của mình, chàng không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là ý chí nàng trở nên kiên định hơn, hay là kỹ thuật của mình lâu lắm không sử dụng mà thoái hóa đi?

Sở Tiêu Lăng không hề lên tiếng, lại nằm xuống, còn kéo chăn lại bọc kín mình.

Lưu Vân Lạc Kỳ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, lại tới gần, giật nhẹ chăn xuống.

Sở Tiêu Lăng quay đầu lại gầm nhẹ ra:

"Hoàng thượng rốt cuộc là đã quên quy tắc hiệp nghị sao? Hay là hoàng thượng tính bỏ qua phần hiệp nghị kia? Tốt lắm, ta ngày mai sẽ xuất cung!"

"Nàng. . . . . ."

"Còn nữa, ngươi rõ ràng đã hứa sẽ từ bỏ danh hiệu Thục phi của ta, vì sao những người đó đến bây giờ vẫn còn gọi ta là Thục phi? Còn muốn đem ta trở thành phi tử của ngươi sao?"

Lưu Vân Lạc Kỳ nghe xong, bất giác lại là ảo não! Lúc ấy một lòng nghĩ chỉ cần đem nàng bắt đến bên người, thời điểm sắc phong cũng không có chiêu cáo thiên hạ, cũng không báo qua hậu cung, mọi người tự đồn nhau mới biết được việc này, nay xóa đi danh hiệu của nàng, chẳng lẽ còn muốn mình đi chiêu cáo thiên hạ bất thành?

Bỗng dưng, chàng không khỏi nhớ tới ngày hôm qua khi lâm triều, các triều thần làm càn đến ngay cả việc tư của mình cũng can thiệp vào, nói cái gì mình không nên nạp Sở Tiêu Lăng làm phi tử, lại càng không nên lập tức sắc phong phi vị cao như vậy.

Vốn, chàng đại khái không cần để ý tới bọn họ, dù sao, đây là chuyện riêng của mình, bọn họ không có quyền can thiệp, ai ngờ nha đầu kia không biết tốt xấu, cũng đi ồn ào! Những nữ nhân khác chỉ biết ghét bỏ vì cấp bậc của mình quá thấp, nàng lại cố ý muốn mình phế bỏ nàng, đây là cái gì tư tưởng, đây là cái gì nữ nhân!

"Nếu hoàng thượng không thể tuân thủ theo điều khoản, như vậy, ta nghĩ ta cũng không cần thiết tuân theo hiệp nghị rồi!" Sở Tiêu Lăng tiếp tục lạnh nhạt nói, khư khư cố chấp quyết định của mình.

Lưu Vân Lạc Kỳ bất đắc dĩ, rốt cục, uể oải buồn bực gầm nhẹ ra

"Được, trẫm sẽ xóa bỏ nó! Như vậy nàng nói cho trẫm biết, kế tiếp trẫm sẽ phải cho nàng một thân phận gì, để cho nàng tiếp tục ở lại hậu cung, tiếp tục. . . . . . Có cơ hội ở bên Nữu Nữu!"

Nữu Nữu! Đúng rồi, nàng thiếu chút đã quên việc này rồi! Lấy tình huống trước mắt xem ra, Lưu Vân Lạc Kỳ càng không thể nào buông Nữu Nữu ra, mình một khi rời khỏi hoàng cung, cơ hội nhìn thấy Nữu Nữu sẽ rất ít, quên mất đó chính là một phần vì sao mình lại đồng ý hiệp nghị kia.

Giống như đoán được lòng của nàng, Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên cảm giác được đắc ý, tâm tình nặng nề khổ sở cuối cùng có chút thư sướng, ngón tay thon dài đặt lên cằm nàng, chế nhạo nói:

"Không bằng. . . . . . Coi như là một nha hoàn bên người trẫm cũng tốt lắm!"

Nha hoàn bên người? Hừ, hắn nghĩ khá lắm!! Sở Tiêu Lăng quay sang, tránh đi đụng chạm của chàng.

"Làm nha hoàn bên người trẫm so với làm nha hoàn bình thường sẽ tốt hơn, ngươi thân mình nhu nhược khẳng định không chịu nổi vất vả."

Không nhìn tới kẻ đáng giận kia, Sở Tiêu Lăng quyết định không hề để ý tới hắn, bắt đầu suy nghĩ, không lâu nàng nghĩ đến một biện pháp tốt:

"Thái y! Ngươi để cho ta làm Thái y, chuyên môn phụ trách cấp thuốc cho các Tần phi, như vậy ta có thể thuận lý thành chương ở lại hậu cung!"

Thái y? Không sai, bằng y thuật của nàng, quả thật có thể đảm nhiệm chức vụ này, hơn nữa nàng cũng là nữ nhân, đối với hậu cung có thêm nữ thái y là thích hợp nhất. Bất quá, chính là. . . . . . "Như thế nào?"(để ăn đậu hủ ha ha)

Như thế nào? Ngoại trừ đáp ứng nàng, mình còn có thể làm thế nào? Đành thế, hiện tại trong tình huống này, mình nhất thời không thể hàng phục nàng, hiện tại duy nhất có thể làm đúng là cố gắng làm theo toan tính của nàng, làm nàng chậm rãi đối với mình thay đổi, sinh ra hảo cảm thậm chí yêu thích.

Ngày hôm sau, Lưu Vân Lạc Kỳ mang một đạo thánh chỉ, ban cho Sở Tiêu Lănglàm nữ ngự y, an bài đến Tử Nguyệt Các, khoảng cách đến Dực Khôn Cung chỉ cần đi bộ một khắc đồng hồ.

Sở Tiêu Lăng trên danh nghĩa là nữ ngự y, kỳ thật không có chuyện gì để làm, bởi vì đại bộ phận phi tần đều khinh thường hoặc là không dám mời nàng xem chẩn, nàng cũng không hề để ý nhiều, khó có được cơ hội thanh nhàn, vừa vặn có nhiều thời gian bên Nữu Nữu.

Hôm nay,dùng xong đồ ăn sáng, nàng mang theo Nữu Nữu đến ngự hoa viên đi dạo, đi tới, bỗng nhiên thấy Nhan Hâm cũng ở trong đó còn có Tuệ Tâm Thái Hậu, mẹ đẻ của Lưu Vân Lạc Trinh .

Về tình về lý, lại thấy như Lưu Vân Lạc Trinh đang ở trước mặt, Sở Tiêu Lăng cung kính hướng Tuệ Tâm Thái Hậu cung lễ.

Tuệ tâm Thái Hậu dáng vẻ không thể so được với ngày xưa, nhưng vẫn là một bộ cả vú lấp miệng em, cao cao tại thượng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Tiêu Lăng một cái, vẫn chưa kêu bình thân.

Mà Nhan Hâm, nhân cơ hội làm ra khó dễ

"Lăng Thái y gặp qua Bổn cung, như thế nào không hành lễ với Bổn cung vậy? Hay là còn tưởng rằng mình còn là Thục phi?"

Sở Tiêu Lăng hơi sửng sốt một chút, lập tức thoáng dời phương hướng, đối với nàng hạ thấp người

"Ty chức khấu kiến Hiền phi nương nương."

Nhan Hâm không vội đáp lại, chỉ vào vài vị tâm phúc tiếp tục nói

"Các nàng ta nữa?"

Sở Tiêu Lăng bĩu môi, liền cũng hướng tới các phi tần khác nhất nhất hành lễ, đáp lại là từng tiếng cười nhạo.

Nhan Hâm có thể nói là trong lòng thống khoái nhất rồi, nàng căn bản không biết Tiêu Lăng bị giáng chức là do chủ động yêu cầu, tưởng rằng Lưu Vân Lạc Kỳ nghe được lời oán giận cố kỵ của mình, lại không trụ được vì triều đình tạo áp lực mới làm như vậy .

Con ngươi không có ý tốt đổi tới đổi lui, tầm mắt chạm đến Nữu Nữu thì nàng toàn bộ khuôn mặt tức thì trở nên thân thiết hòa ái, ôn nhu gọi

"Nữu Nữu, lại đây với Hâm mẫu phi, mẫu phi đưa con đi dạo chơi hoa viên!"

Nữu Nữu hai chân không nhúc nhích, ôm chặt Sở Tiêu Lăng, một tay còn nắm lấy tay Sở Tiêu Lăng, hai tròng mắt trong suốt không tỳ vết trừng mắt nhìn Nhan Hâm, hờn giận và oán ghét.

Nhan Hâm xấu hổ, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay ra, chuẩn bị kéo bé qua .

"Buông ra, không cho phép ngươi chạm vào ta!!" Nữu Nữu lập tức phản kháng cự tuyệt.

Nhan Hâm lại thẹn quá thành giận, không kiêng nể, còn gia tăng thêm lực. Phát hiện ngón tay Nữu Nữu bởi vậy mà dần dần đỏ lên, Sở Tiêu Lăng đau lòng không thôi, vội vàng hất tay Nhan Hâm ra.

"Làm càn!! Có phải là chán sồng rồi hay không?" Nhan Hâm lập tức nắm lấy cơ hội quở trách.

"Hiền phi nương nương là người đứng đầu hậu cung, ngươi lại phạm thượng, quả thực là to gan lớn mật, theo lý phải là bị phạt!!" Phi tần cũng chỉ trích.

Sở Tiêu Lăng không hề sợ hãi, lạnh lùng biện giải:

"Ty chức chưa từng nghĩ tới muốn mạo phạm Hiền phi nương nương, ty chức chính là không đành lòng nhìn thấy công chúa Nữu Nữu bị thương tổn, hoàng thượng sủng ái coi trọng công chúa Nữu Nữu, tin tưởng mọi người cũng thế, nếu để cho người biết công chúa Nữu Nữu có gì sơ xuất, chỉ sợ tất cả mọi người không chịu hết tội!!"

Nhan Hâm đã muốn tức giận đến sắc mặt biến xanh, hận không thể cho một cái tát vào mặt Sở Tiêu Lăng, dùng móng tay thon dài của mình cho nàng vài vết sẹo hoa.

Bất quá, cuối cùng nàng cái gì cũng không làm, bởi vì nàng không nghĩ ra bất cứ cái cớ nào để nàng ở trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ giải thích sự trừng phạt không có nguyên do này, làm nàng tức đến hộc máu chỉ muốn giết chết tiện nhân này ngay lập tức!

Nàng tạm thời để cho tiện nhân này khoái hoạt một ít ngày.

"Hiền phi, không phải nói muốn cùng ai gia đi thưởng hoa cúc sao? Không có chuyện gì khác nữa thì đi thôi!"

Tuệ Tâm Thái Hậu vẫn thờ ơ lạnh nhạt nói một câu. Vừa vặn Nhan Hâm có cơ hội bỏ qua, vì thế, ánh mắt lạnh lẽo ngoan độc nhìn chằm chằm Sở Tiêu Lăng, ròi nghênh ngang rời đi.

Nhìn các nàng dần dần rời xa, Cầm nhi lúc này mới mắng:

"Các nàng thật sự là quá ghê tởm, người người trắng mắt, ỷ thế hiếp người, Tiêu Lăng tỷ, tỷ lẽ ra không nên xin hoàng thượng từ bỏ phi vị của mình, nếu tỷ vẫn còn là Thục phi, xem các nàng ta còn dám kiêu ngạo làm càn hay không!"

Sở Tiêu Lăng tầm mắt cũng đuổi theo các nàng, quả thật, chính mình chỉ lo không muốn trở thành một trong phần đông thê thiếp của Lưu Vân Lạc Kỳ, nhưng lại không nghĩ đến vấn đề này, bất quá mọi chuyện đã rồi, có hối hận cũng vô bổ.

Bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, nàng lại nắm tay Nữu Nữu, phát hiện làn da trắng nõn mềm mại vẫn đang đỏ ửng, đau lòng khôn xiết, vừa xoa nhẹ vừa hỏi

"Nữu Nữu, như thế nào, còn đau không?"

Nữu Nữu lắc đầu, đáp lại nàng một nụ cười ngọt ngào:

"Không đau, nương yên tâm, Nữu Nữu không có việc gì!"

"Thật sự không có chuyện gì sao? Xem này, đều đỏ cả lên rồi!"

"Không có sao hết, rất nhanh sẽ hết mà!" Không biết có phải sợ mẫu thân lo lắng hay không, hay là thật sự cũng không sao, Nữu Nữu có vẻ thoải mái, kéo tay Sở Tiêu Lăng

"Nương, đi, chúng ta đi xem Hồ Điệp!"

Sở Tiêu Lăng lại ngây ra trong chốc lát, mới mang theo bé đi vào vườn hoa, cung bé chơi đùa đuổi bắt . . . . . .

Những ngày tiếp theo, giống như biển rộng, khi thì mãnh liệt mênh mông, khi thì bình tĩnh ôn hòa, sóng xanh nhộn nhạo.

Nhan Hâm vẫn thường xuyên đến gây rối, nhưng mỗi lần cũng chỉ dám chửi rủa và châm chọc khiêu khích, Sở Tiêu Lăng tự biết thân phận nên cũng tận lượng nhẫn nại, cho nên tổng thể mà nói, xem như hữu kinh vô hiểm, bình yên vô sự.

Quan hệ với Lưu Vân Lạc Kỳ, cũng không có gì đặc biệt, mặc dù Sở Tiêu Lăng đã là Thái y rồi, chàng vẫn thỉnh thoảng mượn cớ sàm sở nàng.

May mắn Sở Tiêu Lăng ý chí đủ kiên định quyết đoán, mỗi lần đều chọc cho chàng tức giận tới mức phát điên nhưng lại không việc gì.

Tựa như đêm nay, Lưu Vân Lạc Kỳ không biết như thế nào, say ngà ngà, người toàn mùi rượu đi đến phòng ngủ của Sở Tiêu Lăn, tiến vào phòng liền không nói một lời, trực tiếp sàm sỡ Sở Tiêu Lăng.

Sở Tiêu Lăng đương nhiên là cực lực phản kháng, nhưng mà không giống thường ngày, chàng căn bản không để ý nàng giãy dụa như thế nào, rất nhanh liền đem áo ngủ của nàng xé toang.

Nhìn kẻ kia thần trí mê ly, cả người dục hỏa, cả trái tim Sở Tiêu Lăng đều rung động, khó có thể hình dung nỗi sợ hãi tột độ, nàng biết, nếu mình không đủ mạnh mẽ cứng rắn, kế tiếp đó là. . . . . . phát giác xâm phạm của chàng càng ngày càng kịch liệt cuồng dã, Sở Tiêu Lăng cực lực chống chọi với từng đợt tê dại, nhanh chóng nhấc chân, nhắm ngay dưới háng của chàng hung hăng đá vào.

Cú đá này, chẳng những đem Lưu Vân Lạc Kỳ dục hỏa tắt lịm, còn làm cho chàng trào dâng lửa giận!

Chỉ thấy tuấn nhan chàng trầm xuống, con ngươi đen một mảnh hung ác nham hiểm lạnh lẽo, trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi rống ra tiếng

"Chết tiệt, nàng thật là càng ngày càng làm càn, lần trước là cắn, lần này là đá, trong mắt nàng còn có trẫm sao?"

Sở Tiêu Lăng đang thối lui đến chân giường, thân thể còn hơi run run, thanh mâu chứa đựng khủng hoảng, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói:

"Chúng ta trong hiệp nghị đã nói rõ ràng, khi không có sự cho phép của ta, ngươi không được đụng vào ta!"

Hiệp nghị, lại là hiệp nghị! Sớm biết vậy chàng đã không đáp ứng yêu cầu vớ vẩn bậy bạ của nàng! Nếu không mình cũng không nhịn đến mức vất vả như vậy, kỳ thật, hậu cung có nhiều nữ nhân như vậy, chỉ cần chàng cao hứng, người nào mà phải thụ sủng nhược kinh, cam tâm tình nguyện hầu hạ cho chàng đâu chứ?

Nhưng là do chàng thiên vị, đối với những nữ nhân kia bao gồm cả Nhan Hâm, không hề có tà niệm gì, một lòng chỉ muốn chạy tới nơi này.

Không lường trước, nha đầu chết tiệt kia không biết tốt xấu, một lần lại một lần cự tuyệt mình, giẫm lên tôn nghiêm của mình.

Sở Tiêu Lăng tâm tư dần dần gần trấn định lại nói:

"Hoàng thượng, ngài mệt mỏi, vẫn là đi về nghỉ ngơi đi!"

"Trẫm không đi, trẫm thích ngủ ở chỗ này đó!" Lưu Vân Lạc Kỳ giọng điệu cứng rắn, thân hình cao lớn đã muốn chiếm hết cả giường.

Sở Tiêu Lăng thấy thế, nhanh chóng đứng dậy

“Vậy hoàng thượng nghỉ ngơi thật tốt, ty chức không quấy rầy thêm!"

"Nàng đứng lại, mơ tưởng đi!" Lưu Vân Lạc Kỳ cánh tay dài vung lên, thừa dịp nàng còn chưa bước xuống giường, một tay giữ chặt nàng, thẳng kéo vào trong vòm ngực của mình, dùng miệng ngăn chặn đôi môi của nàng, bàn tay to cũng cấp bách ở trên người nàng sờ soạng .

Hơi thở dồn dập, khiến cho Sở Tiêu Lăng trong lòng sợ hãi tột cùng, đối với hành vi vô sỉ vô lại của hắn cảm thấy phẫn nộ, một bên cực lực chống cự, một bên lớn tiếng thống mạ

"Buông, không cho phép chạm vào ta, đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu kia chạm vào ta!"

"Đừng đụng vào nang sao? Trẫm sẽ chạm vào nàng, trẫm đêm nay nếu còn bỏ qua cho nàng, trẫm cũng không phải là nam nhân!" (mặt dày ko ai bì lun òi LK ca oy p(>0

Nàng càng phản kháng, Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm kích động cao vút, nhịn lâu như vậy rồi, chàng thật sự không có cách nào nữa nhịn được nữa!

Sở Tiêu Lăng càng thêm xấu hổ và giận dữ, rốt cục uy hiếp:

"Ngươi nếu tiếp tục, lấy được chính là thi thể của ta!! Có lẽ, ngươi không ngại đối với một thi thể phát tiết?"

Lưu Vân Lạc Kỳ nghe xong, đột nhiên dừng lại, ý thức lý trí cũng dần dần thanh tỉnh, nhìn một bộ dạng thấy chết không sờn của nàng, chàng thực hận không thể, hận không thể cùng nàng đi đến cuối đoạn đường, cuối cùng, chàng lạnh lùng liếc nàng một cái, lập tức bước xuống giường, áo quần cũng không sửa sang lại, giống như cơn gió chạy đi.

Nhìn theo bóng dáng cao lớn dần dần biến mất ngoài cửa phòng, Sở Tiêu Lăng cứng rắn kiên cường thế này mới dỡ xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt chôn sâu ở giữa, chậm rãi lâm vào ưu sầu cùng chua xót .

Không biết qua bao lâu, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng bước chân, còn kèm theo mùi hoa quế, Sở Tiêu Lăng rất nhanh ngước mắt lên, nhìn thấy dưới ánh nến kia bóng người quen thuộc, không khỏi vừa mừng vừa sợ thấp giọng

"Sư phụ!!"

Chân Nguyệt Tình không lên tiếng, người đã đi vào trước giường.

Bởi vì áo ngủ đã bị xé rách, Sở Tiêu Lăng cứ như vậy bọc chăn, ngửa đầu hỏi lại:

"Sư phụ, ngài. . . . . . Làm sao tới đây? Còn có, gần đây mọi người đều khỏe chứ?"

"Ta đem thuốc tới cho con!" Chân Nguyệt Tình hướng nàng vươn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay thô ráp, có một viên thuốc màu đỏ, tản ra ánh sáng mơ hồ biến hóa kì lạ.

Sở Tiêu Lăng mỉm cười nói

"Này. . . . . . Đây là cái gì?"

"Ngươi lúc sinh Nữu Nữu, vi sư nhận thấy trong người con có âm hàn, loại thuốc này, vừa vặn có thể giúp ngươi chữa trị!"

Có âm hàn? Vì sao nàng lại không phát hiện ra? đáy lòng Sở Tiêu Lăng lại hoang mang.

"Làm sao vậy? Không tin vi sư nói? Sợ vi sư hạ độc hại ngươi?" Chân Nguyệt Tình đột nhiên hừ lạnh, ngụ ý chỉ trích Sở Tiêu Lăng không biết tốt xấu.

Sở Tiêu Lăng tự nhiên nghe ra trong giọng bà không hề vui mừng, vì thế vội vàng cầm lấy viên thuốc, vì biểu đạt tín nhiệm của mình đối với bà, lập tức bỏ vào trong miệng.

Con ngươi sâu thẳm lợi hại của Chân Nguyệt Tình nháy mắt hiện lên một tia khác thường, lại từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ

"Còn có cái này, ngươi phải dùng, nhớ kỹ, một ngày một viên, thẳng đến khi hết mới thôi!"

Sở Tiêu Lăng mở ra nhìn những viên trong đó giốn viên lúc này y như đúc, vì thế nói lời cảm tạ, đang chuẩn bị hỏi một chút về tình hình của bà gần đây, đã thấy bà đã muốn đi ra bên ngoài, ngày xưa cũng như vậy, tới lặng lẽ, đi lúc nào không hay không có bất kỳ cáo từ.

Nhún nhún vai, Sở Tiêu Lăng đối với cái chai màu đỏ xem xát một chút, rồi sau đó cất đi, lại nằm ở trên giường rất nhanh tiến vào mộng đẹp. . . . . .

Sau đêm đó, Lưu Vân Lạc Kỳ rốt cuộc không hề đặt chân qua tẩm cung Sở Tiêu Lăng, hai người bình thường cũng rất ít chạm mặt.

Lần này, Sở Tiêu Lăng không cảm thấy khó chịu cũng không mất mát, ngược lại cảm thấy thoải mái, tiếp tục đặt hết sự quan tâm lên người Nữu Nữu, thẳng đến hôm nay. . . . . .

Nàng vừa dùng xong đồ ăn sáng, chuẩn bị đi tìm Nữu Nữu, đã có thái giám đến truyền, đưa nàng tới Dực Khôn Cung, chỉ thấy trong chánh điện to như vậy, ngaoị trừ Lưu Vân Lạc Kỳ còn có vài Thái y và Nhan Hâm, cả Lan Thái Hậu cũng đang ở đó.

Nguyên lai, thời gian trước tại Hoài Nam mưa rền gió dữ, núi lở trút xuống, hồng thủy tràn ra, làm cho phòng ốc sập, mọi người tử thương vô số, nghiêm trọng nhất là,sau tai họa còn dẫn phát trận đại ôn dịch, địa phương quan viên đều chạy trối chết, làm cho trong thành ngoài thành không người quản hạt, dân chúng kêu trời trách đất, còn có kẻ nhân cơ hội này nổi lên bạo loạn, tức giận mắng triều đình hủ bại vô năng, không để ý đến an nguy của bách tính.

Vì muốn bình ổn náo động, lại tránh cho tình hình bệnh dịch bốn phía khuếch tán, thân là hoàng đế Lưu Vân Lạc Kỳ chuẩn bị tự mình đi thân chinh một chuyến, hy vọng có thể yên ổn dân tâm.

Thái y viện chọn lựa ra vài vị có y thuật cao minh đi theo, Sở Tiêu Lăng cũng ở trong số đó, là do Lan Thái Hậu bổ nhiệm!

Lan Thái Hậu khuôn mặt mỉm cười, bắt lấy tay Sở Tiêu Lăng, thân thiết nói:

"Tiêu Lăng, trên đường đi, ta giao hoàng thượng cho con, con cần phải cẩn thận mọi chuyện, hầu hạ hoàng thượng cho tốt, đoàn người xuất phát thuận lợi, bình yên trở về"

Biết rõ việc này nguy hiểm, Lan Thái Hậu lại muốn Sở Tiêu Lăng cùng đi, mục đích là hi vọng mượn cơ hội này làm cho Sở Tiêu Lăng vàLưu Vân Lạc Kỳ ở trong hoạn nạn nảy sinh cảm tình, mặt khác, Sở Tiêu Lăng lại tinh thông y thuật, còn có nhiều Thái y đi theo, nên bà cảm thấy không cần phải lo lắng, tin tưởng hết thảy đều sẽ thuận lợi.

Đối với việc Sở Tiêu Lăng có thể cùng đi, nhóm Thái y cầu còn không được nên rất đồng ý, khi Lưu Vân Lạc Kỳ trúng độc bọn họ đã được chứng kiến kỹ năng y thuật cao tay của Sở Tiêu Lăng, đối với Sở Tiêu Lăng có thể nói là phi thường ngưỡng mộ và khâm phục.

Sở Tiêu Lăng còn đang do dự, đều không phải là bởi vì lo sợ, mà là không yên lòng vì Nữu Nữu! Nàng biết, việc này ít nhất một tháng, nàng cũng không muốn rời Nữu Nữu trong thời gian dài như vậy, lại không yên tâm Nữu Nữu một mình ở lại trong cung!

Giống như nhìn ra trong nội tâm nàng đang băn khoăn điều gì, Lan Thái Hậu đột nhiên nói, giọng điệu phá lệ kiên quyết, làm cho người ta không thể bỏ qua:

“Con đang lo lắng cho Nữu Nữu? Yên tâm, ai gia sẽ chiếu cố cho bé, tuyệt đối sẽ không để có chút điểm sơ xuất! Vì con, cũng vì hoàng thượng!!"

Lúc này, Nhan Hâm vẫn trầm mặc bỗng nhiên chạy đến chỗ Lưu Vân Lạc Kỳ, ôn nhu nói:

"Hoàng thượng, Hâm nhi thật sự rất muốn đi cùng ngài, ngài hãy đáp ứng Hâm nhi đi!"

Tất nhiên, bị Lưu Vân Lạc Kỳ cự tuyệt

"Không phải còn có thái giámvà cung nữ đi theo sao? Hâm nhi không cần lo lắng cho trẫm, bọn họ sẽ chiếu cố trẫm hàng ngày ."

"Nghe nói nơi đó lộn xộn, Hâm nhi rất là lo lắng cho hoàng thượng, huống hồ, Hâm nhi luyến tiếc cùng hoàng thượng cách xa lâu như vậy." Nhan Hâm một bên giả bộ vĩ đại săn sóc, một bên không quên hướng Lưu Vân Lạc Kỳ bày ra quyến luyến không hề chú ý bên cạnh còn có rất nhiều người đang nhìn.

Mặc dù thân là Thiên Tử nhưng trong con mắt của mọi người, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn là khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, con ngươi đen sâu thẳm theo bản năng liếc về phía Sở Tiêu Lăng, thấy nàng thờ ơ, lạnh nhạt bình tĩnh, nội tâm bất giác nổi lên hờn giận, giận dỗi cầm tay Nhan Hâm, nhu tình vạn chủng dỗ dành:

"Lòng của ngươi, trẫm hiểu được, nhưng là trẫm thật sự không muốn ngươi đi mạo hiểm, cho nên, ngươi ngoan ngoãn ở trong cung, chờ trẫm trở về, trẫm đáp ứng ngươi, nhất định an toàn trở về!"

Nhan Hâm nghe xong, khó tránh khỏi có điểm thụ sủng nhược kinh, hơn nữa tâm hoa nộ phóng, kỳ thật, với tình cảnh hiện tại ở nơi đó nàng không phải là thật sự muốn đi, vừa rồi sở dĩ kiên trì, đơn giản là vì hướng mọi người bày ra của mình hào phóng khôn khéo, đối với Lưu Vân Lạc Kỳ biểu đạt tình yêu của mình, huống hồ nàng đã sớm đoán chắc, Lưu Vân Lạc Kỳ căn bản sẽ không để cho nàng đi!

Đối với việc Sở Tiêu Lăng có thể đồng hành cùng hắn, mới đầu nàng cảm thấy bất mãn, bất quá nghĩ lại, nàng lại cảm thấy là chuyện tốt, nàng vừa vặn có thể cầu thần bái Phật, nguyền rủa Sở Tiêu Lăng lần đi này bị lây ôn dịch "Vì nước hi sinh vì nhiệm vụ", nàng có thể hoàn toàn vô tư rồi!

Chờ Nhan Hâm và Lưu Vân Lạc Kỳ diễn xong màn ly biệt lưu luyến, kế tiếp đoàn người lại thảo luận thương lượng một chút, đến giữa trưa mới chấm dứt.

Cùng canh giờ, tại Hi Vũ Các.

Liễu Bích Hà thản nhiên ngồi trên chiếc ghế gỗ lim lớn, dung nhan tinh xảo thong dong, cả người có vẻ dị thường không màng danh lợi yên lặng, tuyệt không giống nàng thường ngày.

Thúy Châu đang phe phẩy trong tay cây quạt, thấp giọng hỏi:

"Tiểu thư, không thể tưởng được ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta, bất quá, nô tỳ vẫn còn lo lắng, vụ việc kia hội phủ vẫn nhận sử sai? Việc này trọng đại, hơi có sai sót thì ..., chúng ta đều có thể rơi đầu xuống đất."

"Hắn đương nhiên rồi!! Với hắn mà nói, không có gì so với tánh mạng của mình càng quan trọng!"

Liễu Bích Hà tiếng nói không hề gợn sóng, vô cùng trấn định.

"Vậy là tốt rồi, chỉ cần nhất tiễn song điêu kế hoạch thành công, tiểu thư nguyện vọng của người có thể thực hiện!"

Nghĩ đến rất nhanh sẽ không còn lo lắng Thúy Châu lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mà Liễu Bích Hà, nội tâm cũng là vô cùng đắc ý thống khoái, khóe miệng chứa đựng một chút thỏa mãn âm hiểm cười, âm thầm bội phục mình thông minh tài trí —— làm cho Sở Tiêu Lăng gặp chuyện không may, nói xấu Nhan Hâm vì "Phía sau màn hung thủ", đến lúc đó một mũi tên có thể trừ bỏ hai cái gai trong mắt, đạt được mục đích báo thù!