Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 130: Gặp lại cừu nhân hận đỏ mắt [Trung]




Một luồng gió thổi qua, vạn vật như yên lặng. Đột nhiên phía trước xuất hiện một cỗ kiệu màu vàng, dưới ánh mặt trời như kim sơn. Bốn nam tử nâng kiệu đều mặc hắn y, đều cột tóc như nhau, khuôn mặt giống nhau như đúc, là từ bào thai.

Khi cỗ kiệu xuất hiện, hàn khí trên người Kiếm Ngân Vang càng khiến người ta run sợ. Ngược lại, ngân lang như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt như phát ra ánh sáng, hô to.

"Vương thượng......"

Lãnh Loan Loan híp mắt, cảm giác được sau khi ngân lang gọi 'Vương thượng', Kiếm Ngân Vang toát ra nồng đậm bi thương và cừu hận, huyết đồng như băng vạn năm, nhìn thẳng cỗ kiệu, ánh mắt như hóa thành băng tiễn xuyên qua cửa kiệu.

Nhưng, nàng nhìn cỗ kiệu đỉnh kim quang lóe lóe cũng nhịn không được nhíu mày. Tuyết Lang tộc đương nhiệm Hoàng đế thật thích rêu rao, đỉnh kiệu sáng chói như vậy, như mấy tên nhà giàu mới nổi, sợ người khác không biết ngươi có tiền sao?

"Dừng kiệu."

Nghe đến giọng của ngân lang, bên trong kiệu truyền đến một giọng nói. Giọng nói kia dễ nghe, như tiếng của violon, không biết người bên trong như thế nào.

Khi Lãnh Loan Loan đang miên man suy nghĩa, cỗ kiệu đã vững vàng dừng lại. Sau đó rèm cửa bị nâng lên, một nam tử bộ dáng lãnh khốc đi ra, thoạt nhìn cũng không già, ước chừng mới ba tám, ba chín tuổi, chờ hắn hoàn toàn đứng ra khỏi kiệu, phát hiện ra hắn rất cao, ít nhất một thước tám, bảy. Một thân hoàng y, thân hình cao to. Nhưng ánh mắt quá mức sắc bén, vừa thấy đều nghĩ người này không phải người tốt gì.

Quả nhiên, tên kia nhìn thấy Kiếm Ngân Vang, trong mắt xẹt qua tia quỷ dị, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một chút tươi cười dối trá.

"Chất nhi ngoan, cuối cùng con cũng đã trở lại! Khiến cho hoàng thúc phải chờ."

Mắt nhìn chăm chú vào Kiếm Ngân Vang, thấy hắn càng thêm thành thục, khí thế càng thêm khiếp người hơn xưa, hắn thấy căng thẳng, âm thầm cảnh giác. Biểu tình trên mặt không thay đổi, giả cười đánh giá đám người Lãnh Loan Loan, lại nói với Kiếm Ngân Vang.

"Chất nhi ngoan, họ là bằng hữu của cháu sao?''

Khi nghe câu chất nhi ngoan trong lời Lạc vương, ánh mắt Kiếm Ngân Vang lạnh hơn, cả người nhịn không được run run. Nam nhân vô sỉ này còn có mặt mũi gọi mình như vậy, hắn dùng gương mặt giả nhân giả nghĩa thu mua người bên cạnh, vô sỉ tươi cười cướp đi tính mạng của phụ vương mẫu hậu, hắn hận không thể một ngụm cắn chết hắn ta, kéo khuôn mặt đáng ghét kia xuống, lột da rút gân hắn, nhìn xem tâm của hắn có đen không, đến ngay cả thân nhân cũng không buông tha.....

"Câm miệng, ta không có thúc phụ như ngươi."

Kiếm Ngân Vang lạnh lùng nói một câu, nếu có thể ngay cả nói hắn cũng không muốn nói chuyện với hắn ta.

Sắc mặt Lạc vương trầm xuống, lại nhanh chóng tươi cười, ánh mắt đảo qua ngân lang, nghiêng đầu hỏi Kiếm Ngân Vang.

"Chất nhi ngoan, con làm gì vậy?"

Kiếm Ngân Vang nhìn hắn một cái, mím môi không nói. Tay khẽ kéo, ném mấy người ngân lang đến trước mặt.

"Làm gì, không phải ngươi biết rõ sao?"

Huyết đồng không lưu tình hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía Lạc vương, hắn cho rằng ngân lang là do Lạc vương phái đi tìm hắn, muốn trảm cả hắn.

"Chất nhi ngoan, đây là ý gì?" Lạc Vương bộ dáng không biết, kinh ngạc, sau đó vẻ mặt biến đổi, lạnh như băng nhìn ngân lang.

"Nói, các ngươi đã làm gì khiến Nhị Hoàng tử tức giận như vậy?"

Đám người ngân lang sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Nhưng ngân lang cũng là người lanh lợi, lập tức hiểu được, nhanh chóng dập đầu với Lạc vương.

"Vương thượng, là hiểu lầm. Thuộc hạ biết Nhị Hoàng tử sắp về, phái người đi đón hắn. Ai biết được, Nhị Hoàng tử không cảm kích, còn mạc danh kỳ diệu trói bọn thuộc hạ. Vương thượng, người nhất định phải lấy lại công bằng cho thuộc hạ."

"Hửm? Có chuyện này sao?" Lạc Vương nhìn về phía Kiếm Ngân Vang. "Chất nhi ngoan, thế này là sao?"

Lãnh Huyền Minh và Lãnh Loan Loan ở phía sau nghe được đoạn đối thoại của bọn họ cảm thấy ghê tởm. Nam nhân này lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng hận không thể trừ bỏ Kiếm Ngân Vang nhưng lại còn lại khuôn mặt tươi cười dối trá, nhìn thấy hắn, hai người đã muốn nôn.

"Này, ta nói lão già, ngươi không cần nói vậy nữa, bản thái tử thấy đã muốn nôn ra rồi."

Lãnh Huyền Minh nhìn Lạc vương, không chút che dấu chán ghét trên mặt. Thật sự là thương ánh mắt của mình, nếu không phải Cửu Nhi trợ giúp Kiếm Ngân Vang báo thù, hắn còn lâu mới đến nơi quỷ quái này, còn lâu mới muốn nhìn nam nhân ghê tởm này diễn trò.

"Ngươi...."

Vẻ tươi cười Lạc vương bị lời nói không khách khí của Lãnh Huyền Minh xé rách, hung hăng trừng mắt nam nhân tuấn mỹ bất phàm. Rốt cuộc bọn họ là ai? Thiếu niên này tự xưng thái tử, hắn là thái tử tộc nào?

Lời nói của Lãnh Huyền Minh khiến cho Kiếm Ngân Vang bớt tức giận, hơn nữa nhìn thấy vẻ dối trá trên mặt Lạc vương bị xé rách, lại cảm thấy thống khoái. Nhìn khuôn mặt dối trá kia, hắn liền cảm thấy hận. Tay nắm chặt, hắn khắc chế cảm giác muốn xông lên một ngụm cắn chết hắn ta.

"Ta cái gì ta, bản thái tử người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, không phải là ngươi đố kị bộ dáng ta soái hơn ngươi chứ?" Đột nhiên Lãnh Huyền Minh nói ra vài lời như vậy, làm cho Lãnh Loan Loan chút nữa cười đến đau bụng. Hắn học được những từ này ở đâu vậy? Nếu không biết hắn là Xà Thái tử, nàng còn tưởng có người đồng bào ở hiện đại của nàng đến đây.

Lạc vương nhẫn nhịn, cuối cùng nhìn Kiếm Ngân Vang hỏi.

"Rốt cuộc bọn họ là ai?''