Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 172: Gặp tri âm ở cầm phường[Thượng]




Cửa hàng, đám người rộn ràng nhốn nháo.

Trời xanh mây trắng, vô tận.

Một chiếc xe ngựa tinh xảo trên ngã tư đường, màn cửa vén lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Mày liễu, mắt sáng, mũi ngọc, môi anh đào, nhìn qua cảnh náo nhiệt ở chợ, thản nhiên cười.

“Mẫu thân, mẫu thân, con muốn ăn xâu mứt quả.”

Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền lại đây.

Thiếu nữ nhìn lại, thấy một tiểu nữ oa mặc hồng sam không ngừng lay tay của một thiếu nữ khác.

“Được.” Thiếu phụ ôn nhu cười, mua mứt quả cho tiểu nữ oa. Tiểu nữ oa cao hứng cắn, sau đó nắm tay thiếu phụ rời đi.

Thiếu nữ mỉm cười chăm chú nhìn hai người rời đi, đột nhiên cũng muốn xuống một chút, nhẹ nhàng nói.

“Dừng xe.” Xe ngựa dừng bên cạnh ngã tư đường.

Thiếu nữ mở cửa xe ngựa, đi xuống, quay đầu nói với xa phu.

“Ta đi dạo, ngươi về phủ trước đi.”

“Tiểu thư, cho nô tài đi theo người đi, nếu người mà xảy ra chuyện gì, lão gia sẽ rút da nô tài.” Xa phu vừa nghe thấy thiếu nữ muốn một mình dạo phố, nhanh chóng nói.

Thiếu nữ nghiêng đầu, để hắn đi theo còn có thể đi dạo sao?

“Ngươi về trước đi.” Nói xong, không cho xa phu có cơ hội phản đối, đi về phía trước.

Xà phu thấy nàng như thế, lắc đầu, đành phải quay xe về phủ bẩm báo với lão gia.

Thiếu nữ một thân lam y, áo khoác lụa trắng, bên hông có một khối ngọc bội thượng đẳng. Lọn tóc hai bên thành bím tóc, mái tóc được cắm ngọc trâm, vành tai mang theo vòng tai phủ thúy, thanh lịch mà hào phóng. Ánh mắt chứa ý cười trong suốt, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết là tiểu thư khuê các có gia giáo rất tốt.

Không ít ánh mắt đều nhìn thiếu nữ, trong lòng nghi hoặc cô nương nhà ai lại thanh tú như thế? Hơn nữa vẻ cười nhặt của nàng khiến cho tâm tình người ta cũng tốt lên.

Thiếu nữ tùy ý nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy một cầm phường thanh lịch. Ánh mắt nàng sáng ngời, đi vào.

Chủ quán mập mạp thấy là vị tiểu thư có khí chất không tầm thường, lại nhìn thấy ngón tay ngọc thon dài lộ ra ngoài tay áo của nàng, kết luận nàng là người biết đàn. Cười, đi đến, giới thiệu với nàng.

“Tiểu thư muốn xem cầm? Quán của chúng ta cái gì cũng có. Vô luận tính chất hay âm sắc đều rất tốt.”

Thiếu nữ gật đầu, không trả lời. Chỉ bước lên nhìn nhìn, sau đó ánh mắt dừng lại trên một cây đàn, trong mắt xẹt qua tia vui mừng.

“Đây là tiêu vĩ cầm?” Cẩn thận nhìn thân đàn, quả nhiên là thất huyền cầm, tương truyền tiêu vĩ cầm sẽ tấu ra âm sắc cực kỳ dễ nghe.

Chủ quán gật đầu, ánh mắt nhìn thiếu nữ càng thêm tán thưởng.

“Cô nương quả nhiên là người biết nhìn cầm, nhãn lực tốt, đây đúng là tiêu vĩ cầm.”

Ánh mắt thiếu nữ lại càng thêm sáng. Đi đến bên cạnh tiêu vĩ cầm, nhìn nó. Cuối cùng nhịn không được mong muốn, ngẩng đầu nhìn chủ quán.

“Chủ quán, ta có thể đàn thử không?”

Chủ quán có chút khó xửa, phải biết là tiêu vĩ cầm này có giá trị thiên kim, người bình thường không thể chạm vào. Nhưng nhìn trong ánh mắt thiếu nữ là chân thành và chờ mong, hắn không khỏi gật đầu.

“Được rồi.”

“Cảm ơn chủ quán.” Cô gái cười nhạt, nói lời cảm tạ với chủ quán.

Chủ quán lắc đầu, ý cười khuôn mặt tròn trịa khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

“Ta cũng biết tiểu thư là người biết chơi đàn.” Nói xong, hắn cẩn thẩn đặt tiêu vĩ cầm lên trên bàn, làm tư thế với thiếu nữ.”

Thiếu nữ gật đầu, cẩn thận ngồi vào sau bàn. Ngón tay thử đàn một chút, quả nhiên tiêu vĩ cầm phát ra tiếng không giống bình thường. Nhắm mắt, hai tay tấu ra khúc nhạc nhẹ nhàng động lòng người, tiếng đàn u thanh, như đem người vào nơi thế ngoại đào nguyên hoa cỏ rực rỡ...

Ngoài cửa hàng, một bạch y nam tử cùng một hắc y nam tử đi phía sau, đi qua nơi này, nghe thấy tiếng đàn truyền đến, ngừng cước bộ. Tiếng đàn mềm nhẹ như mẫu thân từ ái, giật mình, dường như hắn nhớ lại lúc mẫu thân ôn nhu luôn dùng ánh mắt từ ái nhìn hắn.

Hắc y nhân nhìn biểu tình của bạch y nam tử, trong lòng biết chủ tử bị tiếng đàn này gợi lên chuyện cũ, nhưng không thể phủ nhận tiếng đàn này hình như có ma lực, khiến cho thể xác và tinh thần người ta đều yên bình, như được bao bọc trong sợi bông cao cấp. Đưa mắt nhìn qua, ngay cả đám người nhộn nhịp trong chợ cũng yên lặng không ít, mọi người đều chăm chú nghe tiếng đàn...

Chủ quán có chút giật mình, thiếu nữ thành thạo cầm kĩ, còn có tiếng đàn biểu lộ cảm tình. Chỉ có biết đàn, người tài năng mới có thể tấu ra âm thanh tuyệt vời như vậy.

Thiếu nữ tấu xong một khúc, dường như mọi người còn chưa hoàn hồn.

“Hay...”

Bạch y nam tử đi vào trong quán, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà từ tính đánh vỡ không khí im lặng trong quán.

Thiếu nữ thấy bạch y nam tử có chút sửng sốt, sau đứng lên khẽ hành lễ với hắn, vuốt cằm cười nhạt.

“Đa tạ công tử tán thưởng.”