Say Mộng Giang Sơn

Chương 1003: Chuyện tốt khó thành




- Tránh ra!

Công Tôn cô nương cả bộ quần áo màu đỏ, mặt cũng bừng đỏ, giống như một quả ớt chỉ thiên đỏ từ đầu tới chân, nổi giận đùng đùng xông về phía lầu trên, tiếng dây đàn từ trên lầu truyền lại, cái đồ khốn kiếp kia ắt hẳn là đang ở trên lầu.

Người của Ẩn Tông không dám ngăn nàng, vị Tông Chủ phong lưu đa tình của bọn họ nợ tình vô số, hơn nữa lại chuyên môn thích chọc ghẹo các tiểu thư nhà giàu có không dễ động vào, thể loại kịch thế này bọn họ cũng chẳng phải là lần đầu tiên chứng kiến, huống chi trong số bọn họ còn có người quen với Công Tôn Lan Chỉ, lúc này nào dám nhiều chuyện.

- Thẩm Mộc!

Công Tôn Lan Chỉ hét lên một tiếng, rút kiếm ra, xuất hiện cực kì nhanh chóng ở trong thính đường. Vừa nhìn thấy tình hình trước mặt, mọi người đều ngẩn người ra. Trong phòng có rất nhiều người, nhưng chỉ có hai nam nhân, còn lại tất cả đều là nữ nhân. Nam nhân chỉ có hai, một là Dương Phàm, ngồi đối diện chính là người nước Đại Thực, Công Tôn Lan Chỉ nhận ra người đó, chính là A Bặc Đỗ Lạp.

A Bặc Đỗ Lạp mặc bào phục nước Đại Thực rộng và to, ngồi xếp bằng trên ghế, mặt mày hớn hở, bao quanh bên cạnh gã là bảy tám nữ nhân, Dương Phàm ngồi đối diện cũng không khác gì, cũng bảy tám mỹ nhân vây quanh, mặt hắn đầy những dấu son.

Công Tôn Lan Chỉ đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Mộc, bất giác ngẩn người. Quan hệ giữa nàng và Dương Phàm không được hòa thuận lắm, hơn nữa A Bặc Đỗ Lạp lại là tâm phúc của Thẩm Mộ, vì thế nàng chỉ liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, liền rảo bước đi về phía A Bặc Đỗ Lạp, trừng mắt nhìn y: - Thẩm Mộc đâu?

- A! Là Công Tôn cô nương à? A Bặc Đỗ Lạp ôm một tiểu mĩ nhân tóc vàng mắt xanh, bàn tay to của gã ra sức xoa nắn nàng, mặt mày hớn hở nói: - Không nghĩ là trong này lại may mắn gặp được Công Tôn cô nương, ha ha. Ngươi nói Thẩm Mộc? Hôm nay ta chưa gặp y.

Công Tôn cô nương trừng mắt nhìn gã một cách oán hận, nhìn tứ phía, sải bước đến kéo mạnh màn che, sau màn che đương nhiên không có ai, Công Tôn Lan Chỉ lại thò đầu nhìn nhìn phía bên ngoài cửa sổ, cũng không có ai. Thẩm Mộc không biết võ công, nếu y ở trong này, cũng không thể kịp bỏ chạy, hơn nữa đại sảnh trống huếch trống hoách này giấu làm sao được người, cơn tức giận của Công Tôn Lan Chỉ biến mất.

Mấy ngày nay nàng áp dụng thế công bức hôn với Thẩm Mộc, Thẩm Mộc đầu tiên là chối đẩy, cuối cùng không ngờ lại mất tích, khiến cho Công Tôn cô nương tức giận vô cùng. Công Tôn Lan Chỉ là một nữ tử có võ nghệ, rất có uy vọng trong giới du hiệp Trường An, một tiếng hiệu lệnh của nàng, truy nã phu quân bỏ trốn, du hiệp Trường An đều tụ lại, giúp nàng dò tìm tin tức.

Hôm nay Dương Phàm đi trong mưa tới phường Bình Khang, bởi vì lúc mưa thì người đi đường không đông, bị người phát hiện ra hành tung của hắn, tin đồn bị Công Tôn Lan Chỉ nghe được. Công Tôn Lan Chỉ biết rằng Dương Phàm và Thẩm Mộc là một đôi bạn bè hư hỏng, cũng biết Dương Phàm trước giờ luôn giữ mình trong sạch, rất ít đến những nơi phong lưu, nên bèn nghi ngờ là do Thẩm Mộc mời. Bởi vậy mới vội vàng đuổi tới, ai ngờ đâu ở đây mới biết là A Bặc Đỗ Lạp.

Công Tôn Lan Chỉ thấy Thẩm Mộc quả thật là không ở chỗ này, không còn cảm thấy ghen tuông, cơn tức cũng biến mất, lập tức định xoay người rời đi. Dương Phàm ôm trong lòng một tiểu mĩ nhân, lười nhác nói: - Công Tôn cô nương, nghe lời khuyên của ta, nữ nhân nên có chút dáng dấp nữ nhân, nếu cô không có bộ dạng trừng mắt hung dữ như vậy, thì Thẩm Mộc sẽ không trốn cô đâu.

Công Tôn Lan Chỉ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: - Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.

Nàng tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm, thấy mặt Dương Phàm có vết son, trong lòng còn ôm một nữa nhân tóc tai bù xù quần áo xộc xệch, mặt của nữ nhân của chui vào trong lòng hắn, cảnh tượng này thật khiến xấu xí vô cùng, nàng bất giác đỏ mặt, vừa hận vừa nói: - Không ngờ bộ dạng thật thà xưa nay của ngươi đều là giả dối hết, không có sư muội quản thúc, ngươi liền biến thành phong lưu thế này, đợi Tiểu Man đến Trường An, xem ta nói với muội ấy thế nào!

Dương Phàm vỗ vỗ cặp mông đầy đặn của mĩ nhân, dương dương đắc ý nói: - Vị hiền thê dịu dàng thục đức ấy của ta, biết là ta đi ra vào chốn ăn chơi, cũng chẳng có bộ dạng như cô.

Công Tôn Lan Chỉ tức giận vô cùng, nhưng nàng biết là Dương Phàm không nói khoác, sư muội của nàng bị Dương Phàm quản gắt gao, căn bản không có khả năng có điều gì không làm theo ý của tên nam nhân thối tha này, lập tức giận dữ thở "phì" một tiếng, hậm hực nói:

- Nam nhân không có một người nào ra hồn cả!

Công Tôn Lan Chỉ quấy nhiễu bàn rượu của người ta, đến một câu xin lỗi cũng không nói, liền nghênh ngang rời đi, chỉ thấy đằng xa vọng lại tiếng cầu thang "bịch bịch", với công phu khinh công của Công Tôn Lan Chỉ vốn không đến nỗi này, đây rõ ràng là nàng đang ấm ức nên cố tình gây ra âm thanh ấy.

Tiếng bước chân vừa mới biến mất, tiểu mĩ nhân nằm trong ngực Dương Phàm liền ngồi thẳng dậy, vén mái tóc dài ra làm hai, lòng sợ hãi nói: - Nha đầu này, suýt nữa bị nàng ta dọa chết!

Dương Phàm lắc đầu không đồng tình: - Công Tôn cô nương cái gì cũng tốt, nhưng tính tình thì người ta không thể ưa nổi. Thẩm Mộc căn bản không nên chọc vào nàng ta.

Thẩm Mộc cởi chiếc áo nữ nhân trên người ra, lắc đầu thở dài: - Bây giờ nói còn có tác dụng gì?

Dương Phàm liếc nhìn y nói: - Làm sao? Chẳng lẽ huynh đã

Thẩm Mộc nói: - Không phải chuyện ấy!

Dương Phàm ngạc nhiên nói: - Ngươi chưa làm gì đến thân thể người ta thì có gì mà không thể dứt bỏ chứ.

Thẩm Mộc thản nhiên thở dài: - Y nhân mối tình thắm thiết, ta sao nỡ, vung kiếm chém tơ tình

Dương Phàm tức giận nói: - Đúng là người đáng thương, tất có chỗ đáng giận. Ta đi đây, chẳng thèm nhìn cái bộ dạng bực mình này của huynh nữa.

Thẩm Mộc nói: - Ta hôm nay vất vả lắm mới thoát ra, sao ngươi lại đi?

Dương Phàm nói: - Ngươi muốn tầm hoan hưởng lạc, không phải còn có A Bặc Đỗ Lạp đi cùng ngươi sao? Công Tôn cô nương đã đi rồi, ngươi còn sợ nàng quay về hay sao?

Bên này dặn dò, Cổ Trúc Đình lập tức lên lầu đón Dương Phàm, thật ra vết thương hiện tại của Dương Phàm đã lành bảy tám phần rồi, vốn dĩ cũng không cần nàng phải chăm sóc như thế, nhưng Cổ Trúc Đình không thể nào yên tâm được. Cổ Trúc Đình thấy Dương Phàm mặt đầy dấu son, vội vàng lấy khăn tay làm ướt di, cẩn thận giúp hắn lau, lúc này mới dìu cánh tay của hắn.

Thẩm Mộc nhìn thấy bộ dạng Cổ Trúc Đình hiền dịu chân thành, hiền lương thục đức, lại nghĩ đến chính mình, Dương Tuyết Nhiêu, Lí Thất Thất, Công Tôn Lan Chỉ, chẳng có cái đèn nào ra hồn, không hỏi than thở: - Nhìn Nhị Lang người ta, nữ nhân dạy dỗ tốt như vậy, nữ nhân của ta sao lại chẳng có người nào hiền lành nghe lời vậy?

A Bặc Đỗ Lạp cười dài mà nói: - Ở chỗ ta có câu ngạn ngữ: Nữ nô có thể tự do mua bán, nữ nhân tự do lại là cái xiềng gông trên cổ nam nhân. Ta sớm đã nói với ngươi rồi, ngươi không nghe, cứ muốn đi trêu chọc nữ nhân không nên trêu, bây giờ biết đau khổ rồi chứ gì?

Thẩm Mộc vội vàng hỏi han một cách ham học: - Thế ngạn ngữ của các ngươi có nói, nam nhân một khi đeo gông xiềng, thì phải làm thế nào mới có thể mở ra không?

Dương Phàm bước lên xe, sau khi xe ngựa bắt đầu chạy, liền giải thích nhẹ nhàng với Cổ Trúc Đình: - Thẩm Mộc bản tính đã phong lưu, mấy ngày hôm nay bị Công Tôn cô nương đuổi đến nỗi trốn đến Tây Tạng, hôm nay chẳng mấy khi có dịp trốn ra ngoài hít thở khí trời, ai ngờ lại bị Công Tôn cô nương dò la tin tức, vết son môi trên mặt ta đều là do cố ý làm ra để giúp hắn che dấu.

Cổ Trúc Đình vân vê góc áo, cúi đầu nói:

- Lang quân không cần giải thích, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của lang quân.

Dương Phàm nhẹ nhàng dắt bàn tay thon mềm của nàng, vui vẻ nói: - Hôm nay nhìn thấy Công Tôn cô nương hống hách, mới biết cái tốt của Đình Nhi nhà ta.

Cổ Trúc Đình lườm hắn một cái vui vẻ, nói: - Chẳng lẽ A Lang bình thường không thấy người ta tốt sao?

Dương Phàm cười nói: - Bình thường cũng tốt, chỉ có điều so với Công Tôn cô nương, thì càng thấy Đình Nhi nhà ta đáng yêu.

Dương Phàm vừa nói, nhân tiện gối lên chiếc đùi rắn chắc của Cổ Trúc Đình. Hôm nay hắn chỉ uống có mấy chén, vẫn chưa say, nhưng chóp mũi có mùi cơ thể nhẹ nhàng của nàng, trong niềm vui sướng lại có chút buồn ngủ, không kìm nổi ngáp một cái.

Cổ Trúc Đình đau lòng nói: - Cơ thể A lang vẫn chưa tốt đâu, Thẩm Mộc công tử vì khoái lạc của bản thân nên kéo A Lang đi, thật kì cục. A Lang nghỉ ngơi một chút đi.

Dương Phàm ừ một tiếng, lại nhích gần lại trong lòng nàng. Đây là lần thứ hai Dương Phàm gối lên đùi Cổ Trúc Đình, cảm giác của Cổ Trúc Đình không giống lần trước, lần đó là niềm vui khó hiểu, còn lần này tim đã sở hữu, là cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng viên mãn.

Xe đi lộc cộc, Dương Phàm đã ngủ thật say trong tiếng mưa phùn tí tách, đến tận giữa đảo hắn mới bị Cổ Trúc Đình đánh thức: - A Lang, về đến đảo rồi!

- Ừ! Nghe mưa dễ ngủ, cảm giác ngủ thật là ngon. Dương Phàm thích ý kéo cái lưng mỏi, hai tay vừa mới vươn ra, đột nhiên dừng lại, từ góc độ đang nằm của hắn mà nhìn, dường như không nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Cổ Trúc Đình, trước mắt hắn là khuôn ngực tròn trịa đang run rẩy.

Dương Phàm không tự chủ được nắm lấy eo nhỏ của nàng, thân mình nâng lên, vùi gò má vào khuôn ngực của nàng, hít một hơi thật sâu: - Ai da, A Lang Cổ Trúc Đình bị Dương Phàm tấn công lén, chân tay luống cuống, Dương Phàm cọ cọ trước ngực nàng, khuôn ngực dường như có điện, lại có cảm giác xốp xốp.

Cổ Trúc Đình xấu hổ bẽn lẽn nói: - A Lang Đã đến đến đảo rồi.

- Ừ! Dương Phàm nói một tiếng, nhưng lại không dừng việc quấy rầy nàng, hơn nữa còn làm cho nghiêm trọng hơn. Cổ Trúc Đình cảm nhận được rõ ràng cảm giác của cơ thể đang nóng bừng lên, hai bên ngực rắn chắc lên, núm vú cũng trở nên cứng chắc. Cổ Trúc Đình vừa thẹn lại vừa sợ, A Lang sao lại càng ngày càng không thận trọng như thế?

Dương Phàm là một nam nhân trưởng thành cường tráng, hắn đúng là rất lâu rồi không thân mật với nữ nhân, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn không phải là chạy ngược chạy xuôi chuyện công, thì là mỗi ngày đều tu thân dưỡng tính trên Đảo, đồng thời các loại thiên tài địa bảo không ngừng được tẩm bổ, mùa xuân lòng nhiệt huyết lại lớn, một mĩ nhân sắc nước hương trời ở bên, hắn đương nhiên rất dễ bị mê hoặc.

Còn nữa, nơi này là địa bàn của hắn, hắn không cần phải để ý đến ý nghĩ của người khác. Cổ Trúc Đình lại luôn luôn chiều chuộng hắn, dung túng hắn, thích gì cứ lấy. Nhưng Cổ Trúc Đình xấu hổ, nhưng nàng lại sinh ra và lớn lên trong gia đình thâm nghiêm quy củ, từ trong xương tủy đã là một nữ nhân truyền thống vô cùng, nàng sẽ không chấp nhận được chuyện này.

Nhưng nàng lại không có dũng khí để phản đối Dương Phàm, chính bởi vì nàng quá truyền thống, nên một khi trong lòng đã có người nam nhân, thì sẽ hết sức phục tùng người nam nhân ấy, điều này đã trở thành một loại bản năng.

- A Lang

Nàng chỉ có thể lí nhí năn nỉ.

Dương Phàm buông nàng ra. Lúc này tuy rằng dục vọng đã như thủy triều, có chút khó cưỡng, nhưng hắn vẫn rất để ý đến cảm giác của Cổ Trúc Đình. Hắn thấy được sự thẹn thùng của nàng. Hắn ghé sát vào lỗ tai của Cổ Trúc Đình nói: - Vậy thì nàng về trước đi, nhưng về đến phủ thì nàng đừng có tìm lí do nữa đấy, hôm nay, nàng không thoát được đâu.

Cổ Trúc Đình bị hắn cắn vào tai, hơi thở nóng rực phả trên mặt, cả thân mình đều mềm nhũn. Bây giờ chỉ muốn để hắn xuống xe, để tránh bị người khác phát hiện điều khác thường, bởi vậy chỉ đành đỏ mặt gật đầu, lúc này chợt ngoài xe có người cao giọng cười to: - Ha ha Nhị Lang đã trở về, vi huynh chờ ngươi đã lâu.

Dương Phàm hai mắt đăm đăm: - Ta có nhiều huynh đệ vậy sao? Sao ta lại không biết nhỉ?