Say Mộng Giang Sơn

Chương 1015: Ta muốn




Dương Phàm liếc nhìn Lý Khỏa Nhi một cái đầy khinh thường, khoát tay Cổ Trúc Đình đi về hướng cửa hiệu Chước Mậu Lão

Long Mậu Lão” không phải là cửa hiệu bán y phục lâu đời nhất ở phía đông thành Trường An, nhưng lại là cửa hiệu tiếng tăm lừng lẫy nhất.

Vừa thấy Dương phàm rời khỏi, Đỗ Văn Thiên cùng với những vị quý phu nhân kia mới tới vây quanh, Đỗ Văn Thiên hết sức tỉnh táo và nhạy bén, cho dù Lý Khỏa Nhi có nhanh chóng che giấu tâm tình của nàng nhanh đến đâu, sắc mặt nàng có trở lại bình thường đi nữa, Đỗ Văn Thiên vẫn có thể nhìn thấy được trong con mắt kia của nàng vừa lóe lên một tia oán thù.

Đỗ Văn Thiên làm ra vẻ tò mò hỏi:

- Điện hạ, người này là ai vậy? Hình như đây là người quen của Điện hạ thì phải?

Lý Khỏa Nhi thản nhiên đáp:

- Hắn là Thiên Kỵ Trung Võ Tướng quân, Dương Phàm!

Từ lúc ấy trở đi thần sắc và biểu hiện của Lý Khỏa Nhi mới hoàn toàn trở lại bình thường, không hề nghe đến một ý hận thù. Nói xong câu đó, nàng liền cất bước đi về hướng cửa hiệu Long Mậu Lão, nàng không cam tâm chịu đựng nhục nhã, cũng không nuôi dưỡng ý định “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, hễ có thời cơ, nàng sẽ lập tức báo thù.

Đỗ Văn Thiên bị một phen hú vía, y lúc này mới biết người khi nãy chính là Dương Phàm, nhưng y nhìn thấy Lý Khỏa Nhi tức giận đi về hướng tiệm bán y phục kia, trong lòng y hiểu rõ, vị An Nhạc công chúa này cùng với cái tên Trung Võ Tướng quân gì kia chắc chắn không phải là bạn bè cũ tốt đẹp gì cả, quan hệ giữa hai người này ắt hẳn có hiềm khích.

Đỗ Văn Thiên đưa mắt lượn một vòng, lập tức đi vào theo. Sau khi biết được người kia là Dương Phàm, y cũng luôn đứng ngồi không yên về việc ngộ nhỡ bị Dương Phàm nhận ra, nhưng y đã nhanh chóng phát giác được, quan hệ bất hòa giữa An Nhạc công chúa và Dương Phàm, chuyện này bắt đầu càng ngày càng thú vị rồi đây!

Thân là thế gia công tử, từ nhỏ sống trong nhung lụa gấm vóc, y cũng chưa từng nếm trải sự thiệt thòi lớn như thế này. Cảnh ngộ lần trước ở chùa Cử Giáo là trải nghiệm cay đắng nhất mà trước giờ y chưa từng nếm qua, y không phải là không muốn báo thù, cũng không phải vì không dám báo thù, mà là không có khả năng để báo thù. Bây giờ, y phát hiện ra một thời cơ cực kì tốt đang ở ngay trước mắt!

Mà hiện tại, y phát hiện mối quan hệ giữa An Nhạc công chúa và Dương Phàm cũng không hòa hợp, nếu như lợi dụng vị công tử này….

Thế là, y không hề do dự bước vào. Đương nhiên, trong chuyện này còn có một nguyên nhân, y sợ Trương Xương Tông, sợ cả Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng lại không sợ Dương Phàm, tuy nhiên y cũng không hiểu được lai lịch đích thực của Dương Phàm, vẻn vẹn một câu Trung Võ tướng quân vẫn chưa đến độ khiến y phải nhượng bộ, thoái lui.

Cổ Trúc Đình tuy chưa từng ghé qua một cửa hiệu như thế này, nhưng dựa vào khả năng quan sát của nàng, vừa mới bước vào cửa hiệu, nàng đã nhận thấy những đồ vật trong này nhất định rất quý giá, không phải những đồ vật quý giá thường thấy. Quả nhiên, trong cửa hiệu có một tiểu thư nhà giàu đang mua đồ, nữ tỳ đang thanh toán tiền, chưởng quầy ra giá tiền

- Một vạn tám ngàn lượng

Song, trên bàn tính tiền chỉ bày duy nhất một đôi giày.

Cổ Trúc Đình không khỏi lo lắng nắm lấy túi tiền của nàng.

Tiền tiêu vặt hàng tháng mà Dương Phàm cho nàng còn hơn gấp mấy lần so với lúc làm thuộc hạ dưới trướng Khương công tử, thêm vào đó bây giờ nàng lại nắm quyền vận chuyển lương thực bằng đường thủy, cũng có thêm một phần thu nhập, cho nên thời gian qua nàng đã tích lũy được một khoảng tiền lớn, ít nhất đối với nàng ấy mà nói đó cũng là một khoảng tiền lớn rồi.

Nàng thậm chí cảm thấy không cần phải nhờ cha mẹ không hề giàu có của mình giúp lo liệu, thì cũng có thể chính mình sắm của hồi môn thật danh giá, nhưng mà bây giờ nàng mới phát hiện khoản tiền tích góp kia của nàng e rằng tất cả phải đưa hết cho cửa hiệu này mới có thể sắm được một món lễ vật ra mắt thật danh giá.

- Đình nhi, nàng xem bộ xiêm y này (trang phục cổ trang của trung quốc) như thế thế nào?

Dương Phàm nhìn thấy ánh mắt của Cổ Trúc Đình nhìn đăm đăm trên bộ xiêm y kia, liền dừng bước, cười mỉm hỏi.

Kích thước của tay áo dài đến khuỷu tay, áo dài đến eo, màu trắng nhạt, bên trong là những hoa đường nét văn tinh tế tỉ mỉ, mới nhìn thì không thật sự nhận ra, vạt áo được may rất khéo léo. Để dệt nên những hoa văn ẩn hình nay quả thật là rất tốn công tốn sức, cho nên nó quả thực rất đắt tiền. Hiện giờ, y phục cũng vì lẽ đó mà càng ngày càng đẹp hơn.

Cổ Trúc Đình trước giờ chưa từng mặc qua bộ y phục nào cao cấp như vậy, nhưng mà nàng đã nhìn thấy tiểu thư nhà họ Thôi mặc loại y phục này rồi. Ông chủ buôn của Long Mậu Lão rất có uy tín.

Tín Dư ân cần chào đón, cười nói:

- Khách quan quả thật có mắt nhìn, cái áo này được may bằng vải lụa, tinh tế, đẹp đẽ không giống thông thường, với tướng mạo xinh đẹp của tiểu cô nương mặc loại vải hảo hạng này lên người nhất định càng thêm xinh đẹp.

-- Liễu lăng liễu lăng hà sở tự.

Bất tự la tiêu dữ hoàn khỉ

Ứng tự thiên đài sơn thượng minh nguyệt tiền

Tứ thập ngữ xích bộc bố tuyền

Trung hữu văn chương hựu kỳ tuyệt

Địa phô bạch yên hoa thốc tuyết

Loại tơ lụa này được thêu dệt rất tinh tế khéo léo, đường nét hoa văn hoa lệ của loại cực phẩm này được bắt nguồn từ nước Việt, bởi vì sản lượng bị giảm sút, lại còn bị làm cống phẩm tiến cung, cho nên đây là thứ ngàn vàng khó mua được trong nhân gian.

- Y phục này rất tốt, ta mua!

An Nhạc công chúa xông tới, vẫn còn chưa thấy trong tay Cổ Trúc Đình đang cầm bộ y phục như thế nào, đã ngạo mạn nói.

Lòng đố kị cùng với sự tức giận đan xen nhau, khiến bản năng của nàng muốn hạ gục Dương Phàm, trong lòng nàng, Dương Phàm bất luận như thế nào cũng không có năng lực đấu với nàng được, huống hồ hiện tại vẫn còn Đỗ Văn Thiên cùng mua đồ với nàng, nàng muốn khiến cho nữ nhân của Dương Phàm phải bẽ mặt trước nàng, và phải mất mặt hơn nàng lúc nãy!

Chủ hiệu vội vã kính cẩn hướng về nàng cười nói:

- Tiểu nương tử, bộ y phục này giá ba vạn lượng…

An Nhạc công chúa vung tay, thản nhiên đáp:

- Gói lại!

Đỗ Văn Thiên lập tức bước lên phía trước, dặn dò:

- Trả tiền!

Trần Giai lập tức bước lên trước, vừa móc túi tiền ra vừa ngạo mạn nói:

- Không cần nói giá tiền, những món đồ bọn ta xem lúc nãy ông chỉ cần gói lại, bọn ta mua được tất!

Cổ Trúc Đình liếc nhìn Dương Phàm, thật là đáng thương.

Có dũng khí phải kết hợp với có năng lực mới được, không có tài cán gì mà chỉ có dũng khí, thì khác nào cuồng vọng, nếu mà là tỉ võ đọ kiếm, cạnh tranh sinh tử, Cổ Trúc Đình không bao giờ lộ vẻ yếu đuối trước mặt loại người này, muốn tỉ võ, nàng có một thân thủ xuất chúng, muốn cạnh tranh sinh tử, nàng không tiếc tính mạng, nhưng muốn đọ giàu sang phú quý, thứ phải đấu chính là TIỀN.

Dương Phàm vẻ đáng thương của cô thiếu nữ này, trong tâm trí hắn vừa hứng thú vừa buồn cười. Lúc đầu tiếp xúc với Cổ Trúc Đình hắn cũng chưa từng chứng kiến bộ dạng lúc này của nàng rất khác lúc đó!.. Lúc đó mình đã kế thừa chức vị Tông chủ Hiển Tông, nàng dám lại cầm đao sắc bén đi gặp hắn.

Nàng hiểu rõ gia thế của Khương công tử, lại dám không hề do dự hành thích y, chỉ cần tìm đòi lại cho bản thân mình một thứ công lý, nhưng hôm nay…

Dương Phàm có thể tận hưởng được cảm giác một nữ sát thủ lừng danh đang dựa dẫm, ỷ lại hắn, cho nên hắn mới cười và không nói gì.

Cổ Trúc Đình cắn cắn môi, tiếp tục đi dạo trong cửa hiệu, rất nhanh nàng đã dán mắt trên một chiếc khăn choàng, đây là một chiếc khăn choàng có một đóa hoa được dệt bằng những đường kim tuyến, thật là vô cùng mỹ lệ. Nhưng mà ông chủ vẫn chưa nói giá, An Nhạc công chúa liền chỉ về phía chiếc khăn choàng kia và lớn tiếng nói:

- Cái khăn choàng kia, ta muốn mua nó!

Ông chủ hiệu buôn mặt mày hớn hở, khẩn trương nói:

- Tiểu nương tử, chiếc khăn choàng này giá một vạn tám ngàn lạng.

An Nhạc công chúa cười nhếch mép, khinh bỉ nói:

- Đã nói rồi không cần bàn đến giá tiền, bổn cung …bản cô nương không có thói quen bàn giá tiền, gói lại cho ta!

- Dạ, được được!

Ông chủ vội vàng không ngừng phục vụ, dặn dò tiểu nhị gói lại, Trần Giai khẩn trương hướng về trước trả tiền. Lúc này, chẳng những ông chủ khôn khéo kia nhận thấy mánh khóe, chính những phu nhân quyền quý theo đuôi vị An Nhạc công chúa này cũng nhận rõ tình hình rồi, dường như vị An Nhạc công chúa điện hạ này đang cùng người ta đấu khí đây!

Một đôi giày hoa mềm mại đẹp đẽ, một bộ xiêm y, một chiếc khăn choàng tơ tằm, một chiếc mũ miện bằng tơ lụa....

Ánh mắt của Cổ Trúc Đình hướng tới chỗ nào thì Lý Khỏa Nhi liền mua tới chỗ đó, chỉ vẹn vẹn nửa canh giờ một nửa hàng hóa trong cửa hiệu đều bị Lý Khỏa Nhi mua hết, Cổ Trúc Đình mồ hồi lấm tấm trên trán, nãy giờ theo những thương phẩm đã bị mua đi, những thứ còn lại giá càng đắt hơn, những bộ trang phục này giá thấp nhất cũng đến năm vạn lượng. Nếu nàng muốn mua được quả thật rất khó khăn.

Không cần bàn cãi , Dương Phàm thật sự là một nam nhân hết sức chu đáo, sự bất an của Cổ Trúc Đình đã bị hắn nhìn thấy, hắn không cam lòng tiếp tục trêu ghẹo người phụ nữ của mình nữa, hắn cười cười nói vào tai của Cổ Trúc Đình:

- Đình Nhi nhìn thấy thứ gì vừa ý chỉ cần cầm lấy, không cần suy xét về vấn đề giá tiền.

Cổ Trúc Đình hạ giọng nói:

- Đây là mảnh tâm ý người ta tặng tỷ tỷ, không thể dùng tiền của a lang..

Dương Phàm đáp:

- Ngay cả nàng cũng là người của ta rồi, của ta không phải là của nàng sao?

Cổ Trúc Đình cắn cắn môi không nói gì, trong lòng nàng ấy ấm áp dễ chịu, như được nhỏ vào một giọt mật ngọt, bắt đầu lan tràn, làm cho lòng nàng càng lúc càng cảm nhận được dư vị ngọt ngào

Dương Phàm vì nàng không ngại cùng một vị tôn quý Công chúa gây nên những xung đột kịch liệt như thế này, đã khiến cho nàng hoàn toàn cảm phục, nàng cảm phục không biết nên phải làm gì cho phải, sự chu đáo hiện tại, càng làm cho nàng cảm động đến rơi nước mắt.

Nàng lặng yên nhìn ánh mắt đầy mật ngọt tình tứ của Dương Phàm, tự hỏi tại sao mình lại may mắn đến vậy, nàng từng nghĩ là một sát thủ như nàng kết quả cuối cùng sẽ chết cô đơn lẻ loi ở một nơi hẻo lánh không ai hay biết, nhưng mà giờ đây nàng đã vì nam nhân này mà thay đổi vận mệnh, vì hắn mà tình nguyện làm mọi chuyện, chỉ cần hắn thích!

- Ông chủ, xin hỏi chiếc váy lộng lẫy này …

Cổ Trúc Đình khách sáo hỏi ông chủ hiệu buôn, nàng vẫn chưa hỏi hết, Lý Khỏa Nhi đã ngạo mạn đáp:

- Gói lại!

Đỗ Văn Thiên hướng về Trần Giai khoát khoát tay:

- Trả tiền!

Nói xong câu đó, Đỗ Văn Thiên lặng lẽ lấy khăn tay ra xoa xoa thái dương, y không hề nghĩ vị công chúa này ghê gớm đến như vậy, y mặc dù có tiền, nhưng cũng không đạt đến mức độ lãng phí như thế này. Ban đầu, y còn mang một thái độ hồ hởi, nhưng bây giờ có phần chịu không nổi rồi.

Dương Phàm ngẫu nhiên quay lại, chợt thấy một bộ y phục, đây là một bộ y phục được may dùng để mặc trong khuê phòng vào ban đêm, chất liệu voan mỏng như cánh ve, tưởng tượng người phụ nữ của hắn không mặc nội y, chỉ dùng lớp lụa mỏng như thế này để che đậy thân thể, làn da thật quyến rũ, Dương Phàm không kiềm lòng được rồi:

- Ông chủ, bộ y phục này….

Lý Khỏa Nhi liền đáp:

- Ta mua nó rồi!

Đỗ Thiên Văn kì thực không nhịn được rồi, lặng lẽ đi tới, hạ giọng và nói:

- Điện hạ, tiền mà Đỗ mỗ đem theo đã tiêu hết rồi.

Lý Khỏa Nhi hung hăng trừng mắt liếc y, nhưng Đỗ Văn Thiên không hề nhìn thấy, y cúi đầu, thật sự hổ thẹn, nhưng mà trong lòng y cũng không oán thù. Hôm nay biết được phải đưa công chúa An Nhạc dạo chợ phía đông, y đặc biệt đem theo tiền, nhưng ở điểm này Lý Khỏa Nhi thật sự thật lãng phí, ngay cả khi y có một ngọn núi vàng y cũng chẳng dám tiêu pha phí phạm như vậy!

Lý Khỏa Nhi lạnh lùng nói với người tỳ nữ của mình:

- Trả tiền!

Dương Phàm liếc nàng một cái, khẽ cười, quay đầu nói với chủ hiệu buôn:

- Chưởng quầy, bộ y phục này ta thấy cũng bình thường, chỗ ông có cái nào tốt hơn cái này không?

Chủ quầy cho đến hôm nay vẫn chưa từng thấy hắn mua một bộ y phục nào, hắn một nam nhân, dắt theo người phụ nữ của mình đến đây mua hàng, lại bị người ta làm cho bẽ mặt như thế, vậy mà lại có thể ra vẻ thản nhiên, thật là khiến người ta không khỏi khinh miệt, nhưng cái khôn khéo của người làm ăn ở đây là không để lộ thái độ khinh thường.

Tuy nhiên, thái độ không biểu hiện ra ngoài nhưng hành vi thì không thể nào giấu được, y khách khí cười đáp:

- Bổn tiệm có một vật quý giá trấn cửa hàng, vì sợ bị thiêu đốt, nên mới không bày ra bên ngoài, nếu khách quan muốn xem…giá tiền..không phải ít!