Say Mộng Giang Sơn

Chương 1091: Một ngày dài đằng đẵng (3)




Võ Du Nghi ở lâu trong quân đội, vừa nghe tiếng trống tập hợp tướng, trong lòng Võ Du Nghi thầm run sợ:

- Đây là vùng đất trọng yếu, lại đương tháng giêng, giờ này khắc này, Võ Ý Tông đột ngột nổi trống tụ tướng, hắn ta muốn làm gì? Nghĩ đến việc Võ Tam Tư và Võ Ý Tông giam lỏng mình, Võ Du Nghi đột nhiên có một cảm giác chẳng lành.

Võ Ý Tông nổi trống tụ tướng, các doanh tướng nghe tiếng trống không dám chậm trễ, đều nhanh chóng tập hợp vội vã đến soái tướng. Trong chốc lát, các tướng lĩnh đều tới nơi, xưng danh báo đã đến, sau giây lát, các tướng tập trung dưới trướng, trong soái trướng, một không khí đằng đằng sát khí.

Trong số các tướng lĩnh có mấy người là tâm phúc của Võ Ý Tông, trước đó đã được gã dặn trước tùy cơ ứng biến, vô cùng điềm tĩnh, nhưng ngược lại có một số người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ, chỉ có điều trong soái trướng không có người nào dám làm ầm ĩ, cũng không dám rỉ tai thì thầm, buộc phải đứng trang nghiêm chờ lệnh.

Sau đó, bên trong trướng quả nhiên bày một bàn tiệc rượu, Võ Tam Tư phân biệt rõ mùi rượu, bùi ngùi nói với Võ Du Nghi:

- Con người, cả đời đều tiến lên phía trước, nhưng phía trước chỉ có một con đường thôi sao? Không phải! Mỗi khi ngươi bước một bước đều có vô số ngã ba, đi hả chọn hả, nhưng dù là chọn sai thì cũng không có cách nào quay đầu lại.

Võ Du Nghi không hiểu ý, như nay đã bị người khống chế, y chỉ có thể lắng lòng mà nghe.

Võ Tam Tư thở dài nói:

- Mới trước đây, Võ gia chúng ta cũng coi là một nhà giàu có trong vùng, lúc đó ta nghĩ sau này lớn lên có thể mưu nhất quan bán chức, hoặc trở thành một vị thân sĩ có ảnh hưởng lớn trong vùng. Sau này, cô mẫu vào cung, nhưng bà chỉ là một tài tử, ta cũng không có ý nghĩ gì.

Sau này, sau khi cô mẫu lên làm Hoàng hậu, lúc này ta mới biết cô mẫu thật ra có quan hệ họ hàng với chúng ta nhưng không thân thiết. Ta cũng không nghĩ có thể trở thành hoàng thân quốc thích, nương nhờ vào thế lực của cô mẫu. Nhưng lúc đó, ta cũng không nghĩ cô mẫu sẽ ác như vậy…

Võ Tam Tư trầm xuống, Võ Du Nghi vẫn không nói gì, nhưng y vẫn nghĩ tới hết thảy những tao ngộ Võ gia từng chịu, sắc mặt lạnh như băng dần dần dịu đi, khẽ thở dài.

Võ Tam Tư sau một hồi lâu trầm ngâm lại nói

- Những ngày bị cô mẫu đày đi Lĩnh Nam thật khổ quá. Phụ thân cả ngày lo lắng phấp phỏng, ta cũng áo không đủ mặc, cơm không đủ ăn. Lúc đó ta nghĩ, chỉ cần có cơm ăn, có thể mặc một bộ quần áo lành lặn, cô mẫu thân là Hoàng hậu cả đời cũng chẳng cần nghĩ gì đến bọn ta nữa, đó là tốt nhất.

- Nhưng chẳng bao lâu sau, phụ thân qua đời, ai cũng nói vì ông không hợp thủy thổ, không chịu được nên chết. Ha ha…

Võ Tam Tư ngẩng lên nhìn Võ Du Nghi, ánh mắt hơi đỏ:

- Ta thật sự không muốn báo thù, thật sự, dù cho tới ngày hôm nay. Bất kể thế nào, cũng là cô cứu chúng ta từ trong địa ngục trở về, hơn nữa còn cho chúng ta hưởng vinh hoa phú quý, Võ Tam Tư ta có được ngày hôm nay toàn bộ là do cô ban tặng, Võ gia có thể có hôm nay cũng là nhờ cô ban tặng!

Cô trọng dụng người Võ gia, không phải là bởi vì huyết thống, mà là có chút bất đắc dĩ, bởi vì bà muốn xưng đế, bà không tìm được người nào có thể đáng tin hơn người họ Võ để ủng hộ mình, bà cần chúng ta, mà cuộc sống của chúng ta tốt đẹp, là còn phải dựa vào bà. Cho nên, có thể ta và cô không thân, nhưng ta không muốn hại bà.

Phụ thân của Võ Tắc Thiên là Võ Sĩ, phụ thân của Võ Tam Tư - Võ Nguyên Khánh chính là con trai của Võ Sĩ, mà Võ Du Nghi là cháu của Võ Sĩ Nhượng ca ca của Võ Sĩ, phụ thân của y cùng với Võ Nguyên Khánh là huynh đệ không cùng chi (trong một gia tộc). Quan hệ giác viễn, cho nên năm xưa chưa từng bị Võ Tắc Thiên hãm hại, nỗi khổ đau của Võ Tam Tư, y không hề có cảm giác đồng cảm.

Vì thế, nghe lời của Võ Tam Tư, Võ Du Nghi không có phản ứng gì, chỉ nói lạnh lùng

- Thật sao? Vậy hiện nay tất cả những gì ngươi làm thì tính sao?

Võ Tam Tư trầm giọng xuống:

- Tính cái gì? Ta sắp 70 tuổi rồi, ngươi nói ta còn có thể làm gì? Ta chỉ là vì con cháu giữ lại một phần vinh hoa phú quý, không muốn chúng giống như ta thuở niên thiếu, chịu đói rét, lúc nào cũng đợi cái chết.

Võ Tam Tư chỉ Võ Du Nghi, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng có con cháu, lẽ nào ngươi không muốn lo cho chúng? Cô mẫu đã già rồi, già nên hồ đồ rồi, bà cả đời cô quả, sắp già rồi, con cháu thân cận của bà ta đều biết! Gần với Võ gia ta, ta rất vui! Nhưng bà nhận hai tiểu bối ngoại tộc là người thân, vậy là thế nào?

Võ Du Nghi trầm giọng nói:

- Người nói xằng bậy rồi!

Võ Tam Tư giận dữ, giậm chân một cái đứng dậy, trong trướng vội vàng lách đi:

- Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông hai tiểu bối đó, không phải là tham vinh hoa phú quý của bà, có thể lấy tuổi xuân can tâm phụng dưỡng bà lúc về già không? Dù bà có nhiều điều không phải, nhưng cũng là người phụ nữ của hai nhà Võ Lý chúng ta, là cháu họ đấy, cùng lắm là không cho bà làm đương gia, nhưng còn có thể làm bề trên.

Nhưng bà coi trọng hai người ngoài như vậy, ngươi nói xem có phải là già nên lẩm cẩm không? Võ gia chúng ta nắm quân, Lý Thị cầm quyền, cùng phò trợ cho bà lập nên giang sơn Đại Chu, bản quốc sách này là một tay bà biên soạn, nay tính mạng nguy ngập, lại để hai kẻ họ Trương nắm giữ triều đình.

Nữ tử hoàng thất, hoàng thân quốc thích và Lục Bộ Cử Khanh, Chư vị tướng công, tất cả không được gặp mặt, trong ngoài ngăn cách. Nhị Trương có thể muốn làm gì thì làm! Bà không phải là chủ phụ của một nhà, chủ phụ một nhà coi trọng người ngoài như thế, Nhị Trương làm giả di chúc, chúng ta còn có thể dựa vào quốc pháp, còn có thể báo lên công đường.

Nhưng bà là vua của một nước, còn có ai có thể bảo vệ chính pháp, duy trì công lý? Nhị Trương một khi to gan làm bậy, tạo ra thay đổi lớn, đất nước một tay bà sáng lập ra sẽ như thế nào? Cả gia đình Võ Tam Tư ta sẽ ra sao? Ngươi...

Võ Tam Tư quay đầu chỉ, cười lạnh lùng nói:

- Du Nghi, ngươi cho rằng lúc đó ngươi chỉ có thể lo cho một mình mình sao?

Võ Du Nghi không nhúc nhích, chỉ có điều chén rượu trong tay hơi gợn sóng…!

Các tướng tập hợp, Võ Ý Tồn mặc giáp trụ, tay cầm kiếm sắc hiên ngang như soái án, các tướng nhất tề chắp tay làm lễ, mũ giáp leng keng:

- Tham kiến đại soái !

- Miễn lễ!

Võ Ý Tông vung tay lên, trầm giọng nói:

- Bổn soái được báo động, trong doanh Tả Thiên Ngưu Vệ đóng quân, như có dị biến, vì vậy lệnh các ngươi lập tức xuất binh, bao vây Tả Thiên Ngưu Vệ, canh gác nghiêm ngặt, không cho phép được có bất kì hành động nào, nếu có kẻ kháng lệnh, lập tức giết chết, đàn áp toàn bộ doanh!

Lời vừa nói ra, các tướng lĩnh không rõ nội tình liền xôn xao, bên dưới có một vị tướng nghi ngờ hỏi:

- Đại soái, Kim Ngô Vệ ta và Thiên Ngưu vệ đều là cấm quân, nay xuất quân coi Thiên Ngưu Vệ như kẻ thù có vẻ không ổn, không biết đại soái có hổ phù Bệ hạ và điều lệnh Cính sự đường không?

Võ Ý Tông trợn mắt hét lớn:

- Hồ đồ! Tả Thiên Ưu Vệ là nhân mã của ai, ngươi lại không biết. Nói cho ngươi hay, bệ hạ đã bị người ta khống chế, trong ngoài ngăn cách, không được gặp nhau, đâu còn có hổ phù có thể truyền ra ngoài cấm cung? Ta thân là cấm vệ của thiên tử, lúc này nên phò chính trừ gian, còn thế giới thanh bình của ta sáng sủa càn khôn.

Đang nói, sau trướng có một tiếng động vén màn trướng, Võ Tam Tư Và Võ Du Nghi cùng xuất hiện ở đó. Võ Tam TƯ mỉm cười nhìn các tướng trong trướng, nói với Võ Du Nghi:

- Ngươi xem thế nào? Lòng quân có thể dùng không?

- Mời!

Võ Tam Tư hướng về phía Võ Du Nghi mời hai người rồi quay lại sau trướng.

Vừa đi, Võ Tam Tư vừa nói:

- Du Nghi, vi huynh không miễn cưỡng ngươi tham gia hành động cùng ta, huống chi nếu vi huynh thật sự thất bại, chỉ cần vẫn bảo vệ được ngươi, cũng coi như Võ gia ta đã giữ lại một người hương khói. Ta chỉ yêu cầu ngươi đợi trong quân doanh đến khi sự việc có kết quả. Ta sẽ đưa ngươi và thị vệ của ngươi giam chung một chỗ, họ có thể chúng minh ngươi không phải đồng đảng của ta, nỗi khổ này ngươi phải thông cảm nhiều.

Trong soái trướng, Võ Ý Tông nói:

- Lần này, chính là Võ Lâm Vệ Võ Du Nghi đại tướng quân phát hiện âm mưu của Nhị Trương, lúc này mới một mặt điều binh bảo vệ xung quanh, một mặt cấp báo biến tới chỗ Lương Vương.

Lương Vương và Võ Lâm Vệ đại tướng quân cùng đến bản soái điều quân, cung thành có Võ Lâm Vệ bảo vệ xung quanh, chúng ta phụ trách tập trung vào Ngưu Thiên Vệ, tránh bọn chúng công thành quấy nhiễu thánh thượng, gây khiếp sợ trong ngoài, ai có ý kiến khác không?

Các tướng đều nhận ra Lương Vương, Võ Tam Tư và Võ Lâm Vệ đại tướng quân Võ Du Nghi thấy tình hình này không có ý khác, huống hồ Võ Ý Tông trừng mắt, tay đã nắm lấy chuôi kiếm, những người còn hơi nghi ngờ lúc này không dám nói nhiều. Võ Ý Tông gặp các tướng lặng im không nói, lập tức cầm một tấm lệnh tiễn vàng, hét lên:

- Trịnh Lang nghe lệnh! Lập tức đem nhân mã của ngươi, tiếp quản kho vũ khí, rồi phân phát vũ khí…

Võ Ý Tông và Võ Tam Tư sớm đã thương lượng, lúc này điều binh khiển tướng một mệnh lệnh phát đi cũng hết sức rõ ràng, tướng lĩnh lần lượt nhận lệnh xuất doanh, một lát sau, bên ngoài có người hô ngựa hý, Kim Ngô Vệ xuất phát rồi.

Võ Ý Tông đảo mắt, lại vẫy tay gọi một tâm phúc, hạ giọng nói:

- Nhanh chóng phái thám báo nhạy bén đi xem động tĩnh của Huyền Vũ Môn. Hãy nhớ, cử mấy người, có tin gì, lập tức báo về!

Vì là mùa đông, trời tối sớm, gió tuyết mù mịt, sắc trời âm u, nên trời tối sớm, nhưng thời gian giới nghiêm ban đêm vẫn là đợi đến khi trên Thiên Thương Môn vang lên “Giờ ban ngày” đã hết, mới bắt đầu vang lên “Trống đóng cổng”, trống kêu 600 chùy, chín thành đóng cổng, Chấp Kim Ngô đi tuần cấm người ra vào.

Thật ra đêm muộn như vậy cơ bản không cần đợi Chấp Kim Ngô trên phố, gió tuyết rét đậm, trong thời tiết này ai có thể ra ngoài? Nhưng lúc này, có một bóng người vội vàng đi lại ở ngã tư đường phường Sùng Nhân.

Lúc này, ngoài những người tuần đêm còn đi lại trên phố, chỉ có người triều đình dưa tin, những việc gấp hiếu hỉ hay tìm thầy tìm thuốc cứu có chứng cứ rõ ràng mới được. Đương nhiên, người đặc quyền dù có thể ra ngoài sau khi có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng đó là quy tắc ngầm, dù không hợp pháp.

Trước mắt người nay chính là người ra ngoài mua thuốc, gã tên là Sở Tài, là người của tướng phủ. Dạo gần đây Tô Vị Đạo gần đây có hơi sốt rét, bản thân còn bị hen suyễn, tướng phủ vốn có thuốc, chỉ có điều có một vị thuốc không đủ dùng, mới sai người đến hiệu thuốc bốc thuốc.

Là gia đinh của tướng phủ, Sở Tài không lo có người chặn đường, gã co tay lại trong áo, rụt cổ, cầm gói thuốc, cúi đầu bước đi vội vàng, khi trên đường có người ngăn lại hỏi lúc này mới nhận ra thân phận của gã, mắt thấy sắp đến cửa phủ, Sở Tài đi nhanh hơn, nhưng con đường phía trước đột nhiên có hai người xuất hiện, chặn đường gã.

Sở Tài chỉ biết là người của đội tuần đêm, liền vội nói:

- Tôi là do tướng phủ cử đi…

Gã nói chưa dứt lời, sau gáy đã trúng một đòn mạnh, hai mắt vẫn mở trong chốc lát rồi ngất đi trên mặt đất.

Một bóng đen giơ tay ra hiệu, trầm giọng nói:

- Kéo hắn đi!

Sở Tài bị kéo chân nhanh chóng kéo ra khỏi đường lớn, tay gã vẫn còn ôm gói thuốc, trên nền tuyết phát ra tiếng sàn sạt. Chung quanh phủ đệ Tô Vị Đạo lờ mờ mấy bóng người sau đó lại nhanh chóng chìm vào đêm tối.

Cùng lúc đó, phủ đệ của những người quan trọng đồng đảng với Nhị Trương gồm Dương Tái Tư, Vi Thừa Khánh, Vi Tự Lập, Thôi Thần Khánh, Phòng Dung đều có một người âm thầm theo dõi động tĩnh, phủ đệ của chúng đã bị phong tỏa.