Say Mộng Giang Sơn

Chương 1134: Có khí vương giả




Võ Tắc Thiên qua đời.

Thời kỳ đầu nguyên niên Thần Long, bà bị kéo xuống ngôi vị Hoàng đế; cuối năm Thần Long, bà đột ngột qua đời. Thời đại của nữ hoàng ở một năm nay hoàn toàn kết thúc.

Tới năm Thần Long thứ hai, tuy rằng kỳ tang của hoàng Thái hậu chưa quá, nhưng đây là năm đầu tiên sau khi tân quân đăng cơ, triều đình vẫn cử hành long trọng lễ mừng, dân chúng Trường An đổ ra đầu đường vui mừng tân xuân, về phần nữ hoàng... đã bị bọn họ hoàn toàn quên lãng, dân chúng quan tâm là chuyện củi gạo dầu muối, trên triều đình ai tới cai trị, bọn họ sẽ không quan tâm.

Trong cung, nơi cung điện mà Thượng Quan Uyển Nhi xử lý công vụ, Uyển Nhi lòng nóng như lửa, xử lý xong một phần tấu chương, đề bút lông quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hai cung nga nàng chỉ bảo đi chọn lựa quần áo cho nàng vẫn còn đang ở sau tấm bình phong líu ríu bình phẩm từ đầu đến chân, không khỏi buồn cười mà nói:

- Được rồi, không cần chọn ba lấy bốn, lấy cái bào phục nam tử là được rồi.

Hai cung nữ tâm phúc sau tấm bình phong cầm một bộ quần áo so sánh với nhau, nghe Uyển Nhi nói như vậy, hai người đáp ứng một tiếng, lại cầm ra vài trường bào cổ tròn, muốn lấy ra một cái đẹp nhất. Lúc này, Dương Phàm từ bên ngoài vội vàng tiến vào, ôm quyền vái chào Uyển Nhi, nói:

- Bái kiến Thượng Quan Chiêu Dung.

- A! Dương đại tướng quân đến rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ buông bút lông, khụ một tiếng nói:

- Ta cùng với Dương tướng quân nghị sự, các ngươi lui xuống trước đi.

Hai cung nga nghe xong vội vàng buông quần áo, từ sau tấm bình phong nhanh nhẹn rời khỏi, khi đi tới bên cạnh Dương Phàm, còn nhún mình thi lễ với hắn. Chờ hai người đi ra ngoài rồi, Uyển Nhi liền đi tới bên cạnh Dương Phàm, thay hắn sửa sang lại vạt áo một chút, thản nhiên nói:

- Sao hôm nay chàng lại rảnh đến đây vậy?

Hiện giờ Uyển Nhi thường ở lại ngoài cung, năm ngày chỉ có một ngày ở trong cung, tình lang của nàng và ái nữ đều có thể được gặp thường xuyên, cho nên thấy Dương Phàm thái độ dĩ nhiên thong dong. Dương Phàm nói:

- Bệ hạ lệnh chọn một đội nhân mã tinh anh, theo ngự giá đi hồ Long Khánh. Ta vừa mới dàn xếp thỏa đáng, nghe nói nàng cũng muốn cùng đi, đặc biệt đến xem.

Uyển Nhi nháy mắt mấy cái với hắn, nghịch ngợm cười nói:

- Nhìn cái gì? Cũng không phải thiếp muốn xuất giá.

Nói xong lại có chút u oán.

Lòng người luôn được voi đòi tiên, lúc trước nàng chỉ trông mong có thể ngày ngày được gặp mạt lang quân, những thứ khác toàn bộ không cần quan tâm. Hiện giờ có thể cùng lang quân gặp mặt thường xuyên, nàng lại ngóng trông có thể ở Dương gia có một thân phận đường đường chính chính, tốt nhất... ngay cả nàng vẫn mong có thể bổ sung một hôn lễ.

Dương Phàm biết trong nội tâm nàng suy nghĩ, nhẹ nhàng ôm nàng, áy náy nói:

- Tình thế lúc này, ta và nàng bứt ra cũng khó. Ôi, ai cứ nghĩ tới nữ hoàng mất, cục diện chính trị thiên hạ ngược lại càng thêm...

Uyển Nhi vươn tay thon non mềm, nhẹ nhàng che miệng của hắn lại, nói:

- Được rồi, người ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, chàng không cần để trong lòng. Chàng không rõ tại sao bệ hạ muốn đi Hồ Long Khánh sao?

Dương Phàm nói:

- Đúng vậy, Hồ Long Khánh ở Trường An không hẳn là nơi phong cảnh xuất sắc, nhưng hoàng đế cố tình chọn nơi đó, điều này cũng thôi, nhưng lần này Hoàng đế lại tổ chức long trọng, còn cho đem theo bốn con bạch tượng vốn được nuôi trong Cung uyển, quy mô so với đại triều hội còn long trọng hơn, Hoàng đế là muốn du xuân hay là muốn làm cái gì? Ta vẫn cảm thấy có chút cổ quái.

Uyển Nhi nhìn ra cửa điện, nhẹ nhàng kéo Dương Phàm, dẫn hắn qua một bên, thấp giọng nói:

- Chàng không nghe lời đồn đại phường Long Khánh có long khí sao?

Dương Phàm giật mình, kinh ngạc nói:

- Cái gì? Phường Long Khánh có long khí?

Những ngày qua, Dương Phàm đặt toàn bộ tinh lực để khống chế Hiển Tông, chỉnh lý lại nội bộ bên trong, cá nhân tinh lực hữu hạn, bởi vậy gần đây đối với chuyện trong triều đình cũng chú ý ít đi, chứ đừng nói chi là đồn đại gì đó trên phố.

Hiển Tông ngoại trừ ở trong triều có chút tai mắt cố định, cũng không phải là tổ chức tình báo chuyên môn gì, chính là lấy quốc lự của Đại Đường muốn kiến thiết một lần tổ chức tình báo cả nước cũng vô cùng khó khăn.

Tin tức của Hiển Tông chủ yếu dựa vào thành viên Hiển Tông trải rộng ở các ngành các nghề sĩ nông công thương. Đại bộ phận những người này cũng không biết sự hiện hữu của Thừa Tự Đường, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc sưu tập tin tức từ trên xuống dưới.

Bình thường, thượng tầng Hiển Tông muốn chú ý phương diện tin tức nào, sẽ bày mưu đặt kế, khiến khi người phía dưới có phương diện tin tức này báo lên, hoặc là chỉ bảo người phía dưới ở trong khoảng thời gian này chú ý một chút tin tức phương diện này, không thể nào là đầy tớ nghe được chút gì đó gió thổi cỏ lay đều chủ động báo lại với cấp trên cả.

Nếu để cho nhân viên trải rộng tam giáo cửu lưu tầng thấp nhất này mỗi ngày báo cáo các loại tin tức cho cấp trên, bọn họ dù ngu ngốc đến mấy cũng biết bọn họ không chỉ có một người đọc sách, không chỉ có một cửa hàng tiểu nhị, không chỉ có một tá điền, mà là bọn họ đang ở trong một tổ chức cực khổng lồ, bí mật của Thừa Tự Đường còn có thể duy trì bao lâu?

Còn nữa, mặc dù những người này không hề trọng điểm đem tin tức nghe được, thấy được, thậm chí không hề căn cứ các loại tin tức mỗi ngày giống viết nhật kí hết thảy báo lên, có ai chọn lọc đây? Cho dù đem Quan thiên bộ mở rộng gấp trăm lần, những người đó cũng xử lý không được.

Nhưng Uyển Nhi cũng không phải hiểu rất rõ tin tức của Hiển Tông, nàng cũng cẩn thủ bổn phận, chưa bao giờ hỏi Dương Phàm về tình hình Hiển Tông, trong lòng hắn, còn tưởng rằng Hiển Tông mánh khoé thông thiên, không gì không biết đâu.

Dương Phàm lắc đầu với Uyển Nhi nói:

- Ta đối với cái này quả thật hoàn toàn không biết gì cả, làm sao vậy?

Uyển Nhi nói:

- Trên phố có đồn đại nói, phường Long Khánh có Hồ Long Khánh, bên hồ Long Khánh có ba huynh đệ Long Cơ Long Nghiệp Long Phạm. Ngũ long tập trung vào một nơi, liền có khí vương giả hội tụ. Còn có người sinh động nói như thật, từng có lúc trời nhiều sương mù và trời mưa to, thấy trên Hồ Long Khánh có một con bạch long loáng thoáng xoay quanh mà lên.

Sắc mặt của Dương Phàm trở nên nghiêm túc.

Uyển Nhi nói:

- Hoàng đế lấy cớ đi du ngoạn Hồ Long Khánh, thật ra là muốn lấy thân phận chân long đi vào trong đó trấn áp long khí. Dắt bạch tượng cùng đi chính là như vậy.

Nói tới đây, Uyển Nhi không khỏi bật cười:

- Bệ hạ hiện giờ chẳng phải vô cùng tin một vài người trong Phật đạo đó sao? Cách nói Thiên Tử đích thân đến có thể trấn áp long khí, chính là Hồ Tăng Tuệ Phạmnói, về phần bạch tượng đạp địa, thuyền trong hồ có thể phá hư phong thuỷ, lại là thuật sĩ Trịnh Phổ nói. Thật sự là hoang đường, không ngờ thiên tử tin tưởng là thật.

Uyển Nhi nói tới đây, lắc đầu, thở dài:

- Một thuật sĩ không ngờ nhập chưởng Bí thư giám, một tên hòa thượng không ngờ làm Quốc tử Tế tửu, ôi, lại hoang đường chút cũng không coi vào đâu.

Dương Phàm hơi hơi nheo mắt lại, cảnh giác nói:

- Lời đồn đại nghịch bất đạo này trực tiếp nhắc tới ba vị Vương tử phủ Tương Vương rồi, tiểu dân tầm thường dám lập những lời đồn này hay sao? Hơn nữa, ta ngụ ở phường Long Khánh, quan hệ đến đồn đại của phường Long Khánh cho dù ta không chú ý tới, trong phủ ta nhiều nha hoàn tôi tớ như vậy mỗi ngày ra ra vào vào, bọn họ sao không nghe được nửa điểm phong thanh được chứ?

Uyển Nhi cũng là người thông tuệ, vừa nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Ý chàng là...

Dương Phàm nói:

- Người chế lời đồn nhất định là dụng tâm kín đáo, mục đích của hắn cũng không phải tin đồn ở dân gian, cho nên lời đồn này chỉ sợ ở dân gian căn bản cũng không có vài người biết, lời đồn này chính là vì để cho Hoàng đế nghe đấy.

Uyển Nhi đầu óc vừa chuyển, thất thanh nói:

- A! Chẳng lẽ là Lương Vương...

Dương Phàm nói:

- Trong triều nếu có thể có người tiến tấu chuyện này, căn bản không thể gạt được tai mắt của nàng, nếu như ngay cả nàng cũng không biết lời đồn này từ đâu mà đến, nhất định là vượt qua triều đình rơi vào trong tai bệ hạ đấy. Nàng nghĩ xem, có thể tùy ý xuất nhập cung đình ở ngự tiền góp lời, còn có thể né qua tai mắt của nàng, ngoại trừ Lương Vương còn có thể là ai?

Còn nữa, Hoàng đế cố vấn Hồ Tăng Tuệ Phạm và thuật sĩ Trịnh Phổ, bọn họ tán thành việc này cũng không có gì là lạ, lại còn nghĩ kế phá giải cho Hoàng đế, trịnh trọng đề ra chủ ý phải giúp thiên tử đi trấn áp cái gì long khí, mà hai người tà đạo này tình cờ lại cùng Lương Vương qua lại chặt chẽ, đây hết thảy đều chỉ hướng về ai, còn phải nói sao?

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Quý phủ Lý Thành Khí, Ngũ huynh đệ đều ở đó. Sau khi Võ Tắc Thiên qua đời, Lý Long Cơ và ba huynh đệ đều về tới kinh thành, ngay sau đó ở kinh thành lễ mừng năm mới, năm sau lại chuẩn bị an táng Võ Tắc Thiên, cho nên ba huynh đệ Lý Long Cơ phân phong Quận Vương địa phương cũng liền ở lại kinh thành.

Ngũ huynh đệ đều đã uống đến có sáu bảy phần men say, nói chuyện cũng có chút không kiêng nể gì. Lý Thành Nghĩa nâng cốc chạm thật mạnh, nói:

- Trong cung truyền dụ kêu chúng ta chuẩn bị tiếp đãi thiên tử. Hàaa...! Thiên tử là thúc phụ của chúng ta, các ngươi nghe nói có đạo lý bề trên thăm hỏi vãn bối bao giờ chưa? Hơn nữa một trưởng bối này lại là đương kim thiên tử đấy.

Lý Long Cơ nhẹ nhàng chuyển chén rượu, nghiền ngẫm mà nói:

- Nhị ca, huynh nói sai rồi, Hoàng đế tới du ngoạn Hồ Long Khánh đấy.

Lý Thành Nghĩa cả giận nói:

- Phì! Du ngoạn Hồ Long Khánh? Hoàng đế đạp thanh du ngoạn mà ngay cả Đại Tượng cũng phải dẫn ra sao? Tiểu tử ngươi, không cần giả vờ giả vịt, ta biết ngươi có người trong cung, nói mau, Hoàng đế đến tột cùng là đến đây làm gì?

Lý Thành Nghĩa vừa nói như vậy, Lý Long Nghiệp và Lý Long Phạm cũng đều nổi lên lòng nghi ngờ, tò mò nhìn về phía Lý Long Cơ. Lý Long Cơ giang tay ra, nói:

- Đệ đã nói với phụ thân và đại ca rồi, các huynh đi hỏi đại ca là được.

Lý Thành Khí thở dài nói:

- Các ngươi không nên ép hỏi lão Tam, Hoàng đế vì sao đến phường Long Khánh, còn không chính là chuyện như vậy? Nguyên Đán, Hoàng đế hạ chế, thất Công chúa đều có thể khai phủ trí quan, các ngươi còn nhớ rõ không?

Lý Long Phạm nói:

- Nhớ rõ thì nhớ rõ. Tuy nhiên... Đại ca, chuyện này cùng với chuyện chúng ta đang nói có quan hệ sao?

Lý Thành Khí oán trách trừng mắt nhìn gã, nói:

- Đệ đó, không có đầu óc gì cả. Hiện tại mấy đứa con gái của Hoàng đế và Thái Bình cô cô giống nhau, đều có quyền khai phủ bố trí quan rồi, vậy đệ nói Thái Bình cô cô tính cái gì? Nếu chính sự trong nội đường có một Tể tướng, đột nhiên biến thành bảy, một Tể tướng kia còn có thể nở mày nở mặt không?

Lý Thành Khí nhìn nhìn mấy huynh đệ như thoáng chút suy nghĩ, có chút bi phẫn mà nói:

- Hoàng đế đợi tin lời gièm pha, vẫn mang lòng kiêng kỵ đối với phụ thân cùng Thái Bình cô nương, ông ta đã đoạt lại binh quyền của phụ thân, phân chia quyền lực của Thái Bình cô cô, đều là đề phòng chúng ta. Về phần hiện giờ du ngoạn Hồ Long Khánh, nói đến lại càng buồn cười. Nghe nói có người bẩm báo thiên tử nói phường Long Khánh có khí vương giả, cho nên thiên tử phải lấy thân phận chân long đến trấn áp Vương khí nơi này, ha hả...

Lý Long Phạm giận tím mặt, nói:

- Nếu không phải phụ thân cùng cô cô dốc sức tương trợ, nếu không phải năm huynh đệ chúng ta dù mất đầu cũng hiệu lực cho ông ta, ông ta có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng đế được sao? Hiện giờ ông ta lại đem thân nhân nhìn thành kẻ địch, thật là một đại hôn quân!

- Ngũ đệ cẩn trọng ngôn từ!

Lý Long Cơ nghiêm sắc mặt, nói:

- Phụ thân nói, giang sơn Lý Đường ta cứu phục không dễ, hiện giờ Võ thị nắm quyền như trước, bất kể Hoàng đế nghĩ như thế nào, làm con cháu Lý Đường, chúng ta không thể gây ra thị phi, để tránh người ngoài thừa cơ mà vào. Hoàng đế muốn tới giẫm lên long khí thì cứ để ông ta đến là được, ở trước mặt Hoàng đế, các đệ ngàn vạn không được lộ ra vẻ oán giận.

Lý Long Nghiệp liếc mắt xem thường, gằn từng tiếng chất vấn:

- Nếu lòng Hoàng đế không chỉ như thế? Ngươi đoán ông kế tiếp sẽ làm cái gì?

Lý Long Cơ trầm mặc một lát, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đặt chén rượu trên bàn thật mạnh, một đôi mắt anh lãng mơ hồ lộ ra sát khí, thanh âm ẩn hiện kiên nghị, nói:

- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!