Say Mộng Giang Sơn

Chương 1138: Xuất sư bất lợi




Đại Minh cung Hàm Nguyên điện, dưới thềm đá ngoài điện, một thiếu phụ áo tơ trắng cùng cậu bé trên dưới ba tuổi cùng quỳ gối trước cửa cung, trên mặt thiếu phụ thanh lịch ràn rụa hai hàng nước mắt, đứa bé ngoan ngoãn kia dường như không hiểu vì sao hôm nay phải đến đây, trên mặt cũng có nước mắt, đã tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây rồi.

Cao Lực Sĩ nhẹ chân từ trong cung đi ra, gặp thiếu phụ kia vẫn rơi lệ không ngừng, khóc như hoa lê gặp mưa, không khỏi lắc lắc đầu, Tiểu Hoàng môn hai bên đang khó xử, vừa thấy gã đến, vội vàng vây lên như gặp cứu tinh.

Cao Lực Sĩ tách ra bọn họ, khẽ đi tới bên người thiếu phụ, nhỏ giọng khuyên giải an ủi:

- Công chúa, Hoàng hậu nương nương nói, Phò mã mưu phản, trước mặt quốc pháp, mặc dù là chí thân cũng không thể công tư bất phân, việc này triều đình đều có phán xét, kính xin Công chúa hồi phủ đợi tin đi.

Vị phu nhân đang khóc là vợ con của Vương Đồng Kiểu Định An công chúa, nghe nói trượng phu ý đồ ám sát Hoàng hậu và Lương Vương bị bắt vào đại lao, Định An công chúa giống như bị sấm sét dội lên đầu.

Nàng không rõ, trượng phu của nàng là Vân Huy tướng quân, Tả Thiên Ngưu tướng quân, Lang Tà quận công, Phò mã Đô úy, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, Quang Lộc khanh. Những chức quan này mang đến bổng lộc không nhỏ, trượng phu còn thêm năm trăm hộ thực ấp, nàng làm Công chúa có 1300 hộ, hai vợ chồng vinh hoa phú quý cả đời không lo, trượng phu còn có cái gì chưa đủ, vì sao đang sống tốt mà cố tình muốn đi tạo phản.

Mặc dù nàng hận, nhưng dù sao cũng là nam nhân của mình, là cha của đứa nhỏ, bất kể nàng không phải do Vi hậu thân sinh, bình thường luôn luôn sợ hãi vị mẫu thân khôn khéo nghiêm khắc này, bởi vậy kiên trì chạy tới cung khóc lóc.

Định An công chúa nâng lên hai mắt đẫm lệ, năn nỉ nói:

- Cao công công, kính xin công công lại vì Định An mà truyền lời, cầu phụ hoàng khai ân, Đồng Kiểu nhất thời hồ đồ, phụ hoàng cứ bãi bỏ chức quan, giảm lỏng hắn trong phủ đều được, ngàn vạn lần... ngàn vạn đừng trọng phạt.

Nói tới đây, nước mắt lại tuôn rơi.

Cao Lực Sĩ than thở mà nói:

- Công chúa, ngài... ngài làm khó nô tài rồi. Thánh nhân... Thánh nhân lúc ấy ngay tại bên người Hoàng hậu nương nương, nương nương nói gì thánh nhân nghe đấy. Nô tài... Nô tài vì Công chúa truyền lời trong cung đã là phạm vào quy củ, thật sự không dám mạo phạm lần nữa ...

Định An công chúa vừa nghe liền hiểu, Vi hậu đương nhiên không cần quan tâm sinh tử của Vương Đồng Kiểu, chỉ sợ ngay cả đứa con gái là nàng, Vi hậu đều không quan tâm, chỉ có thể trông cậy vào phụ thân có thể khai ân, nhưng phụ thân luôn luôn sợ vợ, hiện giờ ông ta đã biết mình ở ngoài cung khóc cầu vẫn cứng rắn làm như không thấy, việc này phải làm thế nào đây?

Cao Lực Sĩ nhìn hai bên một chút, hạ giọng nói:

- Hiện giờ án tử còn chưa thẩm kết, đến tột cùng phán như thế nào vẫn chưa biết được, nghĩ chắc... Thánh nhân niệm tình cốt nhục thân tình, cũng sẽ không quá mức khắc nghiệt đối với Phò mã, nhưng nếu công chúa vẫn quỳ ở chỗ này khóc lóc không ngớt, một khi khiến thánh nhân và nương nương chán ghét mà vứt bỏ, chỉ sợ ngược lại không hay. Chín quá hoá nẫu, Công chúa tốt nhất nên trở về đi.

Định An công chúa nghe xong lời này, đành phải kéo đứa con, vừa đi ra ngoài cung vừa ba bước quay đầu lại khóc lóc. Cao Lực Sĩ nhìn bóng lưng hai mẹ con nàng thông cảm thở dài, lặng yên đi đến phía bên trái Ngân Đài môn.

Trong nội cung, Lý Hiển đứng ngồi không yên, ông ta mặc dù khắc nghiệt thiếu tình cảm, nhưng đối với cốt nhục của mình vẫn còn có cảm tình, nghĩ đến nữ nhi mang theo đứa cháu ba tuổi gõ cửa khóc lóc quỳ lạy, trong lòng có chút không đành lòng. Ông ta trộm nhìn lén Vi hậu một cái, có chút chột dạ dò hỏi:

- Nương tử, nàng tính toán... Xử trí Đồng Kiểu như thế nào?

Vi hậu hung hăng trừng mắt nhìn ông, nói:

- Cái gì mà Đồng Kiểu, đó là phản nghịch triều đình, là phản tặc mưu phản soán vị. Ông cũng không nên mềm lòng, nếu không có người cáo trạng, cho dù ông rất may mắn cũng là tù nhân, vận khí không tốt hiện tại đã đầu một nơi thân một nẻo rồi, khi đó ai mềm lòng với ông?

Lý Hiển vốn là sợ vợ, từ lúc lực lượng nhà mẹ đẻ Vi thị quật khởi, liên hệ cùng Võ gia cũng chủ yếu thông qua Vi thị tiến hành, quyền lực lời nói của Vi thị càng ngày càng nặng, ông ta cũng càng ngày càng sợ, nghe xong những lời này của Vi hậu, Lý Hiển không còn có dũng khí cầu xin cho Vương Đồng Kiểu nữa.

Nhưng là nghĩ đến con gái đương độ thanh xuân, đứa cháu lại nhỏ như vậy, ông ta biết rằng nương tử đã quyết tâm muốn giết Vương Đồng Kiểu, không kìm nổi ngập ngừng nói:

- Vương Đồng Kiểu... Cố nhiên chết không có gì đáng tiếc, nhưng Định An còn trẻ như vậy, vi phu nghĩ tới, trong lòng rất khổ sở ...

Vi hậu lườm ông ta một cái, nói:

- Nhìn bộ dạng không tiền đồ của ông kia, con gái Hoàng đế còn sợ không gả được sao? Chuyện này ngài cũng đừng quan tâm, em họ của thiếp Vi Trạc năm trước không phải là thê tử vừa mất sao, nó còn chưa tái hôn, thiếp gả Định An cho Vi Trạc là được chứ gì? Vẫn là thân càng thêm thân.

Lý Hiển gật gật đầu, thở dài nói:

- Ôi! Cũng chỉ có thể như thế. Hả? Nàng nói cái gì?

Lý Hiển đột nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc mà nói:

- Em họ của nàng? Định An là con gái của ta, nàng... Em họ của nàng, luận bối phận không phải là cậu của nó sao?

Vi hậu không kiên nhẫn phất tay nói:

- Giữa bọn họ không có gì liên hệ máu mủ, bối phận có cái gì mà không được chứ? Thôi, việc này ngài không cần lo cho, khi khác thiếp sẽ để cho Dương Tái Tư tác hợp hai đứa.

Cao Lực Sĩ đi vào ngự thiện phòng, tìm được một tiểu thái giám phụ trách chọn mua đồ ăn. Chọn mua là chức quan béo bở trong cung, tiểu nội thị này chính là Cao Lực Sĩ an bài vào, bởi vậy đối với Cao Lực Sĩ nói gì nghe nấy, là tâm phúc của Cao Lực Sĩ.

Cao Lực Sĩ tới chỗ của tiểu nội thị, chỉ đợi thời gian một nén hương liền mang theo một bao thịt khô nhàn nhã rời đi. Coi bộ dáng của gã như là thèm ăn đến nơi đây lấy đồ ăn ngon. Nhưng gã rời khỏi không bao lâu, tiểu nội thị kia cũng rời khỏi ngự thiện phòng, lặng yên ra khỏi cung thành.

Tiểu nội thị đến chợ phía đông đi dạo một vòng, tùy tiện chọn mua vài thứ trở về cung, tất cả mọi chuyện cho dù nhìn thế nào cũng không có bất kì điều khác thường nào. Từ khi Dương Phàm nảy sinh hoài nghi đối với Cao Lực Sĩ đã nói cho Uyển Nhi biết, Uyển Nhi liền an bài người theo dõi nhất cử nhất động của Cao Lực Sĩ.

Trong nội cung có tất cả mạng lưới lớn nhỏ, Hoàng đế đấy, Hoàng hậu đấy, nữ quan đấy, thái giám đấy, còn có quyền thần ngoài cung đấy, tất cả mạng lưới không có tấm nào có thể bì kịp được mạng lưới quan hệ của Uyển Nhi, mạng lưới tai mắt vô cùng khổng lồ, cho nên nhất cử nhất động của Cao Lực Sĩ ở trong cung đều rơi vào trong mắt Uyển Nhi.

Sau khi tiểu nội thị phụ trách chọn mua kia rời khỏi cung, rời khỏi mạng lưới theo dõi của Uyển Nhi lại rơi vào giám thị của Hiển Tông, cuối cùng tin tức lại đến Dương Phàm cũng chỉ có một câu: tiểu nội thị kia thường đi chọn mua một cửa hàng thịt, là cửa hàng Lâm Truy vương phủ chỉ định mua đồ ăn.

Sự việc đến đây, Dương Phàm rốt cuộc hiểu được, cơ sở ngầm trong cung kỳ thật cũng không chỉ có một mình hắn.

Uyển Nhi không thể dễ dàng tha thứ đối với việc phản bội Dương Phàm, nàng tức giận nói:

- Lang quân có ân cứu mạng Cao Lực Sĩ, không nghĩ tới gã lại phản bội đi theo Lý Tam Lang, hết thảy nhân tố đối với lang quân đều bất lợi, nên bóp chết ngay từ khi còn trong trứng nước. Lang quân, chuyện này giao cho thiếp là được.

Dương Phàm liếc mắt nàng một cái, cười nói:

- Nàng định làm như thế nào?

Uyển Nhi nói:

- Trong cung có người chết không rõ nguyên nhân, cũng không phải là chuyện khó khăn.

Dương Phàm lắc lắc đầu, nói:

- Không, Cao Lực Sĩ thân thế đáng thương, cho nên ta mặc dù giúp gã, nhưng không nghĩ qua phải lợi dụng gã. Gã tiếp nhận sự mời chào của Lý Long Cơ, cũng không tính là phản bội ta. Huống chi, nếu chúng ta biết Lý Long Cơ có cơ sở ngầm này, nói không chừng sẽ có chỗ để sử dụng.

Hắn như thoáng chút suy nghĩ, cười cười, nói:

- Người này, có trọng dụng!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Vì từ trong miệng vài người Vương Đồng Kiểu để đào ra lời khai hữu dụng, Ngự Sử Đại Phu Lý Thừa Gia, giám sát Ngự Sử Diêu Thiệu Chi vắt hết óc ra sức suy nghĩ. Bọn họ là người của Võ Tam Tư, mà trong ba vị Tể tướng phụ trách giám thẩm, Dương Tái Tư là điển hình cây cỏ đầu tường, Vi Cự Nguyên lại là con cháu Kinh Triệu Vi thị, Vi hậu hiện tại đã cùng Kinh Triệu Vi thị nhận thân, xem như đồng tông huynh đệ của Hoàng hậu, đương nhiên thuộc một phái của Vi hậu, mà Lý Kiệu thì là cựu thần năm đó của Đông cung, thuần túy Đế đảng.

Như vậy một đám người cầm giữ công đường, thẩm vấn công chính như thế nào có thể nghĩ, tuy nhiên đám người Vương Đồng Kiểu đều là nam nhân tâm huyết, mặc dù trải qua nghiêm hình ẩu đả, đối mặt xui khiến xưng tội lại thủy chung không nói một lời.

Bản ý của Võ Tam Tư là muốn mượn cơ hội này để lật đổ Tương Vương và Thái Bình, nhưng Vương Đồng Kiểu bọn họ chẳng những không khai ra bất luận tin tức gì bất lợi đối với Tương Vương và Thái Bình, mà ngay cả bọn họ biết tin tức Hoàn Ngạn Phạm đã mưu đồ bí mật đối phó Vi hậu và của Lương Vương đều không lộ ra nửa phần.

Lý Thừa Gia bất đắc dĩ, đành phải bào chế một phần lời khai có vẻ tốt báo cáo kết quả công tác với Võ Tam Tư, đối mặt với lời khai có trăm ngàn chỗ hở như vậy, Lý Hiển không ngờ tin ngay, lập tức triệu kiến Ngự Sử Trung Thừa Tiêu Chí Trung, mệnh gã tiếp nhận án này, bởi vì vụ án đến tận đây đã không phải là một Ngự Sử có thể thẩm lý rồi.

Nhưng Cao Lực Sĩ đã lặng lẽ đưa tin tức ra bên ngoài, Tương Vương và Thái Bình công chúa trước đó đã chuẩn bị xong ứng biến. Ngự Sử Trung Thừa Tiêu Chí Trung chính là môn hạ của Thái Bình công chúa, nghe được mệnh lệnh này của Hoàng đế, Tiêu Chí Trung lã chã rơi lệ, lập tức khóc cáo cho ngự tiền nói:

- Bệ hạ ngài lòng dạ rộng như tứ hải, làm sao lại không tha cho một đệ đệ và một muội muội chứ!

Bệ hạ cảm thấy bọn họ giống như là muốn mưu phản hay sao? Thần long chính biến nếu không có bọn họ, bệ hạ ngài có thể ổn thỏa ngồi lên ngôi vị Hoàng đế hay sao? Năm đó ngài mới vừa từ Phòng Lăng trở lại Lạc Dương, khi đó Tương Vương vẫn là hoàng tử, là ông ấy chủ động khước từ vị trí Thái Tử. Khi đó cũng không muốn cùng ngài tranh giành ngôi vị Hoàng đế, hiện tại sẽ tham dự phản loạn hay sao? Nế thần phụng chiếu, chính là bố trí bệ hạ vào chỗ bất nghĩa, thần muôn lần chết cũng không thể theo!

Lý Hiển bị Tiêu Chí Trung chất vấn mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, Tiêu Chí Trung khóc lóc rời đi. Gã vừa ra khỏi cung thành liền đem chuyện này lan truyền ra, lần này Lý Hiển đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, Hữu Bổ Khuyết Ngô Căng là người đầu tiên hùng hổ xông vào trong cung.

Thập Di, bổ khuyết, tên như ý nghĩa, quan viên đảm nhiệm chức vụ này chính là phụ trách giám sát lời nói và việc làm của thiên tử, đối với thiên tử khi làm sai, không thể quên tiến hành phê bình chỉ trích, đây đều là công việc của bọn họ được phân công, đối với Hoàng đế làm sao còn có thể khách khí.

Ngô Bổ Khuyết khẳng khái trần từ với Lý Hiển, nước miếng đều phun tới mặt của Lý Hiển:

- Bệ hạ, ngài thật hồ đồ! Tôn thất là chỗ dựa lớn nhất của ngài. Hiện tại bệ hạ cốt nhục điêu linh, có thể trợ giúp ngài chỉ có một Tương Vương, một Thái Bình, bệ hạ còn muốn diệt trừ bọn họ, làm một người cô đơn sao?

Ngô Bổ Khuyết nói còn chưa xong, Tào Thập Di giận trừng hai mắt xông vào, vừa nghe Ngô Bổ Khuyết nói, lập tức lại tiếp một câu:

- Bệ hạ, từ xưa người tín nhiệm khác họ, làm bất hòa cốt nhục, đều không có kết cục tốt! Thần tuyệt đối không thể ngồi nhìn bệ hạ dẫm vào vết xe đổ của Cổ Đế Vương!

Ngay sau đó, trước mặt khóc lóc can gián, dâng tấu đau trách, tình cảm quần chúng bách quan trào dâng, vua và dân đều nghị luận, khắp nơi đều truyền thuyết Hoàng đế vong ân phụ nghĩa, hạ độc thủ đối anh em ruột của mình. Lý Hiển đối mặt tình hình như thế, không khỏi luống cuống tay chân.