Say Mộng Giang Sơn

Chương 1154: Sắp đặt mưu sách




Thẩm Mộc im lặng thật lâu mới chậm rãi nói:

- Kỳ lạ là không phát hiện được gì cả.

Dương Phàm nhíu mày nói:

- Sao lại thế? Đây không phải giống như chưa nói gì sao?

Thẩm Mộc bỗng nhiên cười nói:

- Nhưng ta và ngươi khác nhau, quan trường và quy củ giang hồ cũng khác nhau. Ở bên ngươi nếu như không có chứng cớ thì ngươi không cách nào xuống tay, bởi vì quy tắc quyền lực một khi bị phá hư thì đối với tất cả quan viên đều là một ác mộng. Trừ phi ngươi muốn học Lai Tuấn Thần có được sự ủng hộ của Hoàng đế. Mà dù là như thế, kết cục có thể là xấu.

Thẩm Mộc chỉ cái mũi của mình nói:

- Nhưng giang hồ cũng có quy củ của giang hồ... Trên giang hồ thực lực của ngươi đủ mạnh thì ngươi đó có thể đặt ra quy tắc, lời nói của ngươi chính là quy tắc.

Dương Phàm từ từ thở dài một tiếng, ánh mắt hướng xa xa nói:

- Giang hồ... Tâm đang hướng tới.

Thẩm Mộc cười ha hả nói:

- Nếu như ngươi hướng tới thì chúng ta không ngại trao đổi. Thủ hạ của ta có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Trong đó có một người là Hồ nhi, am hiểu thuật thôi miên. Vì thế ta kêu người đem gã chưởng quầy bị nghi ngờ nhưng không tìm thấy sơ hở đó trói dẫn đến, dùng cách thôi miên để hỏi. Chỉ cần ý chí không vững sẽ bị thôi miên làm người đó mê, thì không thể nào không thú nhận tội lỗi.

Dương Phàm hỏi:

- Kết quả như thế nào?

Thẩm Mộc nói:

- Y thật sự bị người mua chuộc đã nhận một khoản tiền lớn để đem việc náo loạn đã gây nên sự xung đột giữa Hiển Ẩn. Là một thành viên của Ẩn Tông y đã sớm cảm thấy bất mãn đối với việc cạnh tranh cùng Hiển Tông, hơn nữa cảm thấy ta đối với Hiển Tông nhường nhịn quá mức. Theo y, y chỉ là thuận nước đẩy thuyền, là vì Ẩn Tông chúng ta. Khi y bị thôi miên vẫn không cho rằng việc này là một sự phản bội đối với Ẩn Tông, đối với ta...

Dương Phàm ngắt lời y:

- Thẩm huynh, tuổi của huynh có phải đã cao rồi không?

Thẩm Mộc ngẩn ra kinh ngạc nói:

- Sao thế?

Dương Phàm nói:

- Nói tới nói lui cả buổi mà không nói trọng điểm. Ta muốn biết chính là kẻ chủ mưu phía sau là ai kìa!

Thẩm Mộc rất thẳng thắn đáp:

- Không biết!

Dương Phàm ngẩn ngơ, Thẩm Mộc nói:

- Người mua chuộc y cũng không bại lộ thân phận của mình. Ngay cả người ra mặt phụ trách mua chuộc cũng không biết tên và thân phận của y. Nhưng người này nắm rất chuẩn xác tâm tính của chưởng quỹ. Lợi dụng y bất mãn và tức giận cùng với việc có thêm một số tiền lớn khiến cho một người trước giờ không có ý định phản bội Ẩn tông trở thành người cho chúng sử dụng.

Thẩm Mộc nhìn Dương Phàm nói:

- Người này rất biết cách lấy lòng người. Hơn nữa đối với tình hình hai tông chúng ta dường như hiểu rất rõ.

Dương Phàm nói:

- Sau đó thì sao? Huynh sẽ không vì vậy mà bỏ qua chứ?

Thẩm Mộc nói:

- Không sai. Có tiền, hiểu biết tình hình của chúng ta, có tâm muốn đụng chạm đến bọn ta chỉ có thể là thế lực khắp nơi mà thôi.

Dương Phàm không kềm được lại nhíu mày:

- Nhiều như vậy sao?

Thẩm Mộc cười khổ nói:

- Không chỉ là nhiều mà còn phức tạp nữa.Thế lực khắp nơi, một có thể là người trong nội bộ của ta do bất mãn ta nhường nhịn Hiển Tông. Một có thể là người bên ngươi, bất mãn ngươi nhường nhịn đối với chúng ta. Ha hả, dù sao cũng có vài người không biết cái khổ của người khác, không biết chỗ khó xử người khác mà cứ một mực cho rằng mình chịu thiệt.

Dương Phàm "Ừ" một tiếng nói:

- Điểm này ta cũng đã hoài nghi tới, còn có ai ngoài hai phe nữa?

Thẩm Mộc nói:

- Thất tông ngũ tính. Có lẽ... bọn họ không cam lòng mất đi sự khống chế đối với chúng ta, nên hy vọng khơi mào chúng ta hai bên ác chiến. Đợi khi chúng ta lưỡng bại câu thương bọn họ liền ra thu thập tàn cục, một lần nữa đem chúng ta đặt vào trong sự khống chế của bọn họ.

Dương Phàm nói:

- Cái này cũng không phải là không có khả năng.

Thẩm Mộc nói:

- Còn có một nơi cuối cùng chính là Lư gia.

Ánh mắt Dương Phàm chợt lóe lên nói:

- Lư gia không phải là một trong thất tông ngũ tính sao?

Thẩm Mộc nói:

- Nhưng mục đích khác nhau nên ta bắt đầu phái người điều tra tung tích Lư Tân Chi.

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút bùi ngùi nói:

- Bất kể là nội bộ Ẩn tông hay là nội bộ Hiển Tông nếu có nguyên lão bất mãn đối với hiện trạng, dùng lực lượng của mình âm thầm giở trò thì muốn tìm y cũng không dễ dàng. Về phần thất tông ngũ tính, bảy đại thế gia, huynh không thể xác định là ai bày mưu đặt kế, là ai thực hiện việc này, muốn từ nơi tạt nước không lọt, kim đâm không tới mà tìm bí mật của bọn họ khó như lên trời. Về phần Lư Tân Chi, một người vốn được hưởng quyền kế thừa từ gia tộc mà đã bị tước đoạt quyền thì giống như một Thái tử mất thế, Lư gia đối với y tất nhiên cũng là nghiêm ngặt đề phòng, cấm người bên trong bên ngoài tiến hành tiếp xúc với y, đối với tình hình hiện tại của y tất nhiên giữ kín như bưng. Huynh muốn điều tra ra là rất khó đây.

Thẩm Mộc gật gật đầu, nói:

- Ngươi hiểu biết cực tốt, đây chính là điều mà ta một mực không hề liên lạc cùng ngươi. Làm ngơ nguyên nhân quan hệ song phương càng lúc càng mờ nhạt, ta hy vọng bàn tay phía sau tin tưởng song phương chúng ta đã hoàn toàn rạn nứt, mong đợi y lại ra tay. Ta đã chú ý y chỉ cần ra tay thì nếu muốn an toàn trở ra cũng sẽ không dễ dàng.

Dương Phàm nói:

- Nhưng bọn họ vẫn không ra tay nữa?

Thẩm Mộc nói:

- Đúng thế, vẫn không có. Dường như bọn họ chỉ làm chuyện như vậy rồi đối với chúng ta mất đi hứng thú. Cho nên ta cảm thấy, trong thế lực khả nghi khắp nơi này thì nghi ngờ ít nhất ngược lại là Lư gia. Nếu người làm chủ phía sau là Lư Tân Chi, với sự cừu hận của y đối với ta và ngươi sẽ không làm một việc không đến nơi đến chốn để rồi sau đó chẳng biết đi đâu.

Dương Phàm nói:

- Hơn một năm nay triều đình nhiều chuyện xảy ra. Một chút sơ sẩy sẽ chịu hậu quả nặng nề. Cho nên ta trong phương diện này giành tâm sức tương đối nhiều, do đó không để ý nhiều chuyện bên ngoài. Khi Thái Tử mưu phản ta cũng bị người của chính mình đánh thuốc mê, thiếu chút nữa mất cả tính mạng.

Thẩm Mộc nói:

- Chuyện này ta đã biết, may mắn ngươi không xảy ra việc gì. Nếu không cục diện Hiển Ẩn giữa ta và ngươi khống chế tất nhiên bị đánh phá, một trận đại chiến không thể tránh né. Tuy nhiên..., nếu ngươi thật đã chết, ta tin tưởng kẻ thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về Ẩn tông. Cho nên cũng có chút tiếc nuối, ha ha...

Dương Phàm liếc y một cái nói:

- Nhưng có chuyện huynh cũng không biết. Khi chúng ta ở Chung Nam sơn đuổi bắt Thái Tử, ta phát hiện... Có lẽ bên cạnh ta người bị mua chuộc không chỉ có một mình Độc Cô Húy mà còn có người khác, mà người này rất có thể biết ai mới là phía sau màn độc thủ.

Lúc này đến lượt nét mặt Thẩm Mộc biến đổi :

- Ai?

Dương Phàm nói:

- Ta cũng rất muốn biết. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu ta mời huynh tới. Tông chủ hai tông Hiển Ẩn sau khi đoạn tuyệt đột nhiên bí mật gặp nhau, ta nghĩ chuyện này y sẽ không thể không nói cho người phía sau kia biết?

*******

Lúc Dương Phàm và Thẩm Mộc trò chuyện về việc nảy sinh nghi ngờ đối với Lư Tân Chi, Lư Tân Chi đang ở Trường An đang ở trong một tòa nhà bí mật, y phục trắng như tuyết như không nhiễm bụi trần đang ngồi xếp bằng đánh đàn.

Tiếng đàn du dương, xem ra tâm trạng Lư Tân Chi rất tốt.

Ở bên trái bên phải trước y đều có một tấm bồ đoàn, hai nam nhân mặc áo xanh nam nhân ngồi quỳ gối, thần thái trịnh trọng.

Hai người thì một người mới hơn hai mươi, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm. Tuy rằng mặc một bộ lan bào, che phần lớn thân thể, nhưng từ lưng, cánh tay vẫn khó có thể che dấu cơ thể khỏe mạnh cường tráng, cho thấy người này rõ ràng là một võ sĩ.

Người kia thì không như thế. Y đã hơn ba mươi, chòm râu hơi hàm súc, tác phong nhẹ nhàng, nho nhã lịch sự, là một loại nam nhân có sức hấp dẫn đặc biệt. Y lẳng lặng yên ngồi ở đằng kia, khép hờ hai mắt, mặt mỉm cười lắng nghe tiếng đàn Lư Tân Chi. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào y làm cả người thoạt nhìn như một quyển sách, một quyển sách tản ra mặc hương.

Hương vị y và người võ sĩ trẻ tuổi kia hoàn toàn khác nhau nhưng cả hai đều có một ý vị nam nhân đặc biệt riêng.

Khúc nhạc của Lư Tân Chi vừa xong, mười ngón nhẹ nhàng buông xuống, dư âm tiếng đàn đã ngừng, mỉm cười nói:

- Thẩm Mộc và Dương Phàm à? Không cần để ý tới bọn họ. Dương Phàm hiện giờ đã là hư danh, hắn sau này chỉ có thể chuyên chú trên giang hồ, mà trong chốn giang hồ đã có một con giao long, sao có thể cho phép hắn rình địa bàn của mình, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đấu. Lúc này chúng ta nếu nhúng tay sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác, ngược lại không hay.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng trả lời cung kính:

- Vâng, ty chức lập tức nghe theo lời công tử chỉ bảo trả lời cho y.

Hoá ra ở ngoài bức bình phong còn một người ngồi quỳ. Người này cả thân phong trần, hiển nhiên là đường xa đến.

Bức bình phong kéo lên, tiếng bước chân đi xa.

Lư Tân Chi xoay người nói với hai người ngồi quỳ phía trước mình:

- Hai người các ngươi đều có tuyệt học, một người một thân võ công, hơn nữa thuật đánh cầu cao minh. Một người một thân y thuật tinh xảo, hơn nữa am hiểu điều trị phụ khoa. Ta hao tổn tâm cơ đem hai người các ngươi điều tới bố trí ở Võ Lâm Vệ và thái y. Sứ mạng của các ngươi có đã rõ ràng chưa?

Hai người cúi người nói:

- Đinh tiên sinh đã chuyển giao nhiệm vụ mà công tử giao cho nói rõ ràng rồi.

- Tốt lắm, các ngươi hiện giờ đi đi. Vì lo cho sự an toàn của các ngươi, vì sự tiến triển phía trước của các ngươi, bản công tử sẽ không cùng các ngươi liên hệ nữa. Hai người các ngươi phải tự mình giải quyết cho tốt!

Hai người quỳ xuống hướng Lư Tân Chi hạ thấp người thi lễ, lập tức đi ra ngoài.

Lư Tân Chi ngưng mắt nhìn bóng lưng của bọn họ đến khi bức bình phong kéo lên, hai tay vừa mới đáp lên dây đàn, chợt nghe ngoài cửa lại có một thanh âm:

- Công tử, ta đã trở về.

Bức bình phong vừa mở ra, Đinh Dược cởi giày đi vào trong phòng, hướng về Lư Tân Chi cúi người thi lễ.

- Ngồi.

Tay Lư Tân Chi từ trên dây đàn giơ lên, tự nhiên phất một cái. Đinh Dược liền mở bồ đoàn ngồi xuống.

Lư Lư Tân Chi hỏi:

- Công việc xử lý thế nào?

Đinh Dược nói:

- Chỗ Tương Vương có chút phiền phức. Chúng ta thử cùng y tiến hành tiếp xúc một chút nhưng sau khi thử, phát hiện y đối với tình cảnh trước mắt tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng không có ý phản kháng. Người của chúng ta quá sốt ruột suýt nữa làm y cảnh giác đối với chúng ta.

Tuy nhiên chỗ Thái Bình công chúa rất có tiến triển. Đệ nhất mưu sĩ Mạc Đại tiên sinh bên Thái Bình công chúa vô cùng ham thích quyền thế. Lúc này giữa hai phái Tương Vương và Thái Bình nguyên khí bị tổn thương nặng nề, lực lượng Vi thị nhất đảng mới xuất hiện, làm hết sức để nắm giữ tài nguyên và quyền thế. Mạc Đại tiên sinh dường như không từ thủ đoạn rồi.

Lư Tân Chi thoáng chút suy nghĩ nói:

- Thái Bình công chúa sao? Ha hả, Võ Tắc Thiên tuy rằng đã chết rồi, nhưng bà thống trị thiên hạ hơn hai mươi năm, trở thành đệ nhất nữ hoàng đế từ xưa đến nay, tạo ảnh hưởng thật không nhỏ. Cho đến nay, nữ nhân thiết tha đối với quyền lực vẫn như nam tử. Thái Bình công chúa, Vi hậu..., không thể tưởng tượng được lợi thế cho đến cuối cùng đều ở trên người nữ nhân.

Y nhìn về phía Đinh Dược nói:

- Tăng mạnh liên hệ cùng Mạc Đại tiên sinh, tiền vàng, sắc đẹp. Y muốn cái gì cho y cái đó. Đường dây này không thể đứt!

- Vâng!

Giây lát sau, tiếng đàn du dương lại lần nữa vang lên...