Say Mộng Giang Sơn

Chương 1166-1: Quốc không ra quốc (1)




Dương Phàm từ từ bước vào trong cung điện, ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo hắn, có chút do dự, có chút bàng hoàng, dường như muốn tiếp cận Dương Phàm những lại không đủ dũng khí bước tới.

Dương Phàm từ cửa sau của Dịch Đình cung quay về cung Thái Cực, khi hắn đi dọc theo hành lang Thiên Bộ bước về phía Huyền Vũ môn, ánh mắt kia lặng lẽ biến mất. Trên hành lang Thiên Bộ dõi theo một người rất dễ bị phát hiện.

Lần trước, trên Huyền Vũ môn cũng treo dải lụa hồng, mang đến khôn gkhis vui tươi. Mái hiên trên lầu treo nhiều đèn lồng đỏ rực rỡ, thành từ trong ra ngoài đều trải thảm đỏ mềm mại, đầu thành còn chuẩn bị ghế dựa và đệm ngồi, xung quanh sắp xếp các chậu than hồng.

Hóa ra là hoàng đế có suy nghĩ độc đáo, kỳ lạ, năm nay muốn xem ca múa, đấu trận tại chỗ này, đây cũng được chọn làm lễ Thượng Nguyên. Những thứ này, tự nhiên là chủ ý của Vi hậu và An Nhạc công chúa, bọn họ cứ thế mà biến lễ Thượng Nguyên thành đại hội ca múa giải trí.

Khi Dương Phàm bước qua Huyền Vũ môn, hoàng đế và Hoàng hậu còn chưa xuất hiện, vừa thấy Dương Phàm lên thành, Lục Mao Phong của Huyền Vũ môn thần sắc vui vẻ, lập tức mang vài tên binh lính thân cận nhanh chóng đón tiếp, Dương Phàm chợt nhìn y với ánh mắt nghiêm nghị.

Hiện giờ, đầu thành có rất nhiều quan lớn đang đứng nói chuyện, bàn tán, Dương Phàm không muốn cảnh tượng này lọt vào mắt bọn họ, khiến cho bọn họ biết được sức ảnh hưởng to lớn của hắn đối với Thiên Kỵ.

Hơn nữa, Dương Phàm cũng không muốn đám người Lục Mao Phong khó xử. Hắn biết hiện nay tình trạng của Thiên Kỵ không được tốt lắm, từ khi huynh đệ Vi thị tiếp quản Thiên Kỵ, vì muốn nhanh chóng nắm vững đội quân này, bọn chúng thực hiện biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay: phép nghiêm hình.

Rất nhiều sĩ tốt bị bọn chúng mượn cớ nghiêm khắc trừng trị, nhiều quan quân cấp bậc thấp cũng không tránh khỏi, hai ngày trước, ngay cả tướng lĩnh cấp cao Hoàng Húc Sưởng cũng bởi vì lời nói có ý chống đối cũng chịu một trận đòn roi.

Lục Mao Phong nhanh trí, vừa nhìn thấy ánh mắt của Dương Phàm, dưới chân vừa chuyển, y vốn muốn dẫn vài binh lính thân cận đến đón tiếp, nhưng lúc này lại trở thành vô tình đi ngang qua Dương Phàm, bộ dáng vội vã dường như phải gấp gáp đi làm chuyện gì đó.

Y không có dừng lại hay quay đầu nhìn, các đại thần trên thành ai cũng là kẻ tinh mắt, hành động rõ ràng như vậy, chỉ sợ ngược lại làm cho kẻ khác nghi ngờ. Khi hai người lướt qua nhau, Dương Phàm hơi cúi đầu, ánh mắt không dấu vết nhìn hắn với vẻ tán dương.

Từ khi Dương Phàm bị minh thăng ám giáng, trở thành một Qhụ quốc đại tướng quân hữu danh vô thực, các quan lại đều biết Dương Pham thất thế, bây giờ, mắt thấy ngay cả thuộc hạ cũ cũng đều bất hòa với hắn, không khỏi âm thầm cảm thán lòng người dễ thay đổi.

Nhưng cũng chỉ là cảm thán vậy thôi, nếu là chuyện của bản thân, cũng chẳng có ai dệt hoa trân gấm.

Khi Dương Phàm bước lên thành lầu, đại thần xung quanh lập tức cố ý hoặc vô tình tản ra xung quanh, trong vòng ba trượng xung quanh hắn đều trống không. Ai cũng không muốn khi Hoàng thượng và Hoàng hậu lên thành lầu nhìn thấy mình đứng chung một chỗ với Dương Phàm.

Khi Dương Phàm bước trên thành lầu, đi ngang qua các vị viên quan, bọn chúng cũng ăn ý tránh né, tuy nhiên có một người hơi chút do dự liền sải bước tới, đứng cùng một chỗ với Dương Phàm, người này chính là kẻ nhìn chằm chằm hắn ở trong cung điện.

Đối với sự lảng tránh của mọi người, Dương Phàm đều biết rõ, tuy hắn không ngại, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có cảm giác khác thường, lúc này lại có người dám tiếp cận đứng cạnh mình, Dương Phàm có chút bất ngờ, đợi khi hắn nhìn rõ người đi tới, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn, người này chính là con trai của Thái Bình công chúa Tiết Sùng Giản.

Dương Phàm và Thái Bình công chúa có tư tình, hiện giờ lại đứng cùng con trai của nàng, có thể nào vẫn tự nhiên như không? Dương Phàm hơi lúng túng, thời khắc khó xử trôi qua, lập tức mỉm cười gật đầu với Tiết Sùng Giản.

Tiết Sùng Giản trên mặt nóng lên, vội vàng xoay mặt nhìn phía dưới thành. Y còn là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, công phu trấn tĩnh không bằng Dương Phàm, lúc này cảm thấy không được tự nhiên. Mới vừa rồi, y còn đuổi theo Dương Phàm, nhưng không có dũng khí tiến lên.

Chuyện giữa mẫu thân và Dương Phàm, y cũng có nghe được, vì vậy, y không biết nên đối mặt với Dương Phàm như thế nào, cho nên, vĩnh viễn cũng không muốn gặp mặt Dương Phàm, nhưng lần này, cũng không thể tránh khỏi, kỳ thật y có thể không cần lực chọn gặp lại trong tình huống này, nhưng có thể đổi lại một chỗ an tĩnh bí ẩn có thể nói chuyện với Dương Phàm, chỉ sợ y cũng không có dũng khí bước tới.

Tiết Sùng Giản để cho gió lạnh thổi trên mặt y, thẳng đến khi nhiệt độ trên mặt giảm dần, tâm tình mới thoáng bình phục, lúc này mới nói:

- Địa tướng quân, Tam lang nhờ ta vấn an Đại tướng quân.

Dương Phàm bỗng nhiên nghiêng đầu đi, dùng nghị lực lớn mới có thể khiến cổ hoạt động, khi hắn thấy Tiết Sùng Giản đi tới cạnh mình, chỉ biết y nhất định có chuyện muốn nói với mình, nhưng hắn nghĩ chỉ có một vấn đề để nói: Thái Bình công chúa.

Bởi vậy Dương Phàm khó tránh khỏi có chút lo sợ bất an, lại không nghĩ Tiết Sùng Giản vừa mở miệng, khiến cho hắn cảm thấy kinh hồn bạt vía:

- Tam lang? Lộ châu biệt giá Lý Tam lang? Lý Tam lang nhờ ngươi vấn an ta?

Dương Phàm luôn đợi hồi âm của Lý Long Cơ, nhưng lại không nghĩ rằng, Lý Long Cơ không thông qua người hắn phái đi làm liên lạc giữa hai người bọn họ, lại cho người đóng giữ ở Trường An của Lý Long Cơ truyền đạt quyết định của y. Tiết Sùng Giản nhất định là người của Lý Long Cơ!

Khó khăn nhất luôn là bước đầu tiên, sau khi Tiết Sùng Giản nói ra những lời này, cảm giác mất tự nhiên cũng được thuyên giảm, y đi về trước hai bước, tay vịn trên tường thành, chạm vào lớp tuyết đọng trên đó, một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu vào phủ tạng.

- Đại tướng quân, vào đầu tháng ba khi hoàng đế đến ngoại ô phía nam cử hành lễ lớn, lúc đó, Tam lang cũng trở về kinh thành tham gia đại lễ, sẽ nói rõ tình hình tỉ mỉ hơn, khi đó y sẽ tự sắp xếp để có thể cùng Đại tướng quân gặp mặt trò chuyện.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn đã có thể xác định, Tiết Sùng Giản là người của Lý Long Cơ, hơn nữa còn là tâm phúc của y.

Sau khi Lý Long Cơ chuyển về Lộ châu, hiển nhiên không yên lòng về phụ thân cùng huynh đệ ở kinh đô, y để tiểu muội thu thập tin tức ở kinh thành, vì thế, y dù ở Lộ châu nhưng vẫn như cũ nắm rõ tình hình phát sinh ở Trường An.

Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, y cần gấp một lực lượng, người nhà của y chịu sự giám chế của triều đình, nếu hoàng đế một khi quyết tâm đối phó bọn họ, bọn họ trong hoàn cảnh này sẽ hoàn toàn bất lực.

Muốn thoát khỏi hiểm cảnh, hy vọng duy nhất phải dựa vào lực lượng mới, mà lực lượng này không nghi ngờ gì chính là Tiết Sùng Giản. Dương Phàm liếc nhìn Tiết Sùng Giản, nhìn thấy ánh mắt lúc này của y, mang thần sắc của một người tuổi trẻ vẫn còn nông nổi, vẫn còn mang hình tượng của một kẻ vũ phu thô lỗ.

Ai cũng đều nói, nhị công tử của Thái Bình công chúa chỉ thích võ không thích văn, là một kẻ vũ phu lỗ mãng, thường cùng một đám thiếu hiệp ở kinh thành, sắn bắn luyện võ, không làm chính sự, hiện giờ xem ra, Tiết Sùng Giản hẳn là tự khoác lên mình một tầng sắc bảo vệ.

Nghĩ lại sự an bài của Lý Long Cơ, Dương Phàm trong lòng thầm nghĩ: “ Lý Long Cơ này thật không đơn giản nha!”

Tiết Sùng Giản thản nhiên cười nói:

- Ta với Tam lang luôn tâm đầu ý hợp. Chính xác là, từ sau khi Tam lang rời kinh, người âm thầm phối hợp giữ an toàn cho Tương Vương ở kinh thành chính là ta, lực lượng của ta kỳ thật phi thường hữu hạn, ở thời khắc mấu chốt nhiều lắm chỉ có thể đóng vai nhân vật xông vào thiên lao cướp pháp trường thôi.

Tiết Sùng Giản nói:

- Ta vốn định, nếu có thể đảm nhiệm một chức vụ trong Võ Lâm Vệ, tốt nhất là Thiên Kỵ, cho dù chỉ có thể làm một Lữ một đội, một Lữ tinh nhuệ, đến đi tựa gió như Thiên Kỵ, tại thời khắc mấu chốt cũng có thể trợ thành một kỳ binh chân chính, đáng tiếc…