Say Mộng Giang Sơn

Chương 1199-1: Đại Vương kỳ đầu thành biến ảo (1)




Mã Kiều hung hãn đâm ra một đao, đâm xuyên người trang mỹ nhân tuyệt sắc như An Nhạc, một vẻ đẹp khiến người ta không nỡ làm tổn hại thân thể nàng. Mã Kiều xuống tay giống như một kẻ thô thiển căn bản không biết thưởng thức cái đẹp, hung hãn làm rơi bình sứ Thanh Hoa độc nhất vô nhị xuống đất.

Lúc “bình sứ tinh xảo” kia rơi xuống đất không chỉ là mạng sống của An Nhạc đã được định đoạt mà còn làm thức tỉnh lý trí của đám người Sở Cuồng Ca.

Sở Cuồng Ca không để lỡ thời cơ, giơ cao tay lên hô to:

- Vi hậu, An nhạc táng tận lương tâm, vì muốn cướp ngôi hoàng đế đã không ngại xuống tay hạ độc tiên đế. Hôm nay An Nhạc đã chết, chỉ cần giết được Vi hậu thì quốc thù đã có thể báo, đại sự cáo thành, chúng ta mau mau tiến tới điện Cam Lộ.

Vừa lúc này, một đạo nhân ảnh lao nhanh như gió vút tới, một tên lính đứng ở bên ngoài chỉ thấy bóng người vừa vút qua, giống như một bóng ma, gã không chút nghĩ ngợi liền vung đao định bổ xuống, không ngờ đao vừa giơ lên, người kia đã lướt qua người gã, rồi đứng ở giữa đám binh lính.

Tên lính kia hạ cây đuốc xuống, định thần nhìn lại, thấy người vừa mới đến chính là Dương Phàm đại tướng quân, hoảng sợ vô cùng, vội vã nhìn quanh tứ phía, thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Dương Phàm, mới lè lưỡi, ngượng ngùng thu đao lại.

Dương Phàm chạy đến từ phía Huyền Vũ môn, hắn muốn tới Hoằng Văn Quán gặp Uyển Nhi. Hoằng Văn quán ngay sát Sử quán, chính tại bên phải trước cung Thái Cực.

Dương Phàm đi vào từ Huyền Vũ môn, đã từng qua Vọng Vân Đình, điện Thái Ti, Quan Chân quan, điện An Nhân, điện Bách Phúc, điện Thái Cực, chạy thẳng một mạch tới đây rồi rẽ trái thì tới Hoằng Văn quán nơi Uyển Nhi đang ở.

Lúc Dương Phàm lướt ngang qua đây, hắn thấy mười mấy tên tướng sĩ cầm bó đuốc xếp thành vòng tròn, tất cả bọn họ trên tay trái đều buộc một chiếc khăn tay màu trắng, biết là binh lính Vạn Kỵ, liền tới đây dò xét.

- Đại tướng quân!

Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng vừa thấy Dương Phàm, cực kỳ vui sướng. Dương Phàm gật gật đầu về phía bọn họ, ánh mắt đột ngột chăm chú vào An Nhạc đang nằm trên mặt đất, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh hãi, nhất thời đứng ngẩn người ra.

Mã Kiều cũng không nghĩ Dương Phàm sẽ tới nơi này, nên có chút bất ngờ, y chần chừ một lát rồi nói:

- Đại tướng quân, ngài đến rồi!

Dương Phàm nhìn y một cái, hai người đã làm huynh đệ mười mấy năm, tâm ý sớm đã tương thông, chỉ nhìn một cái, Dương Phàm liền hiểu được nỗi khổ tâm của Mã Kiều. Hắn thở dài một tiếng, rồi vươn tay lấy một cây đuốc từ tay một binh sĩ cấm vệ quân, trầm giọng nói:

- Phía bên trái điện Cam Lọ có tiếng kêu la, các ngươi mau tới tiếp ứng đi.

- Vâng!

Mã Kiều đáp một tiếng, cúi đầu nhìn lại An Nhạc, thấy nàng đang hấp hối, sắc mặt như giấy vàng, thấy nàng chắc không thể nào sống được tiếp, lúc này mới an tâm hét lên:

- Các huynh đệ, chúng ta đi ứng cứu các huynh đệ Phi Kỵ

Mười mấy tên cấm quân tướng sĩ theo Mã Kiều chạy như bay. Dương Phàm chậm rãi ngồi xổm xuống, có chút thương hại nhìn An Nhạc. Sắc mặt An Nhạc tái nhợt dị thường, dung mạo tuyệt đẹp, vẻ yêu kiều sớm đã chẳng còn thấy nữa, dung nhan tuyệt mỹ bởi vì mất quá nhiều máu nên càng cảm giác thê diễm.

- Nhị Lang, có phải ta sắp chết hay không?

An Nhạc nằm sấp mặt đất, thấy Dương Phàm tới, mới cố hết sức hỏi han. Ánh mắt Dương Phàm ngưng tại ngực nàng, hắn thấy miệng vết thương máu vẫn còn tuôn ra, ánh mắt bỗng dưng thu lại. Mặc dù hắn không trả lời, nhưng nó đã nó nên tất cả.

An Nhạc liền hiểu ra, nàng lặng lẽ nhìn Dương Phàm, đột nhiên buồn bã nói:

- Ta sợ khổ, ta sợ chết, thế gian này ta chỉ yêu duy nhất một người, là bản thân ta, ta muốn có tất cả vinh hoa phú quý trên thế gian này, nhưng....

An Nhạc cười, một nụ cười ẩn chứa sự thê lương, nàng nói:

- Đợi đến lúc sắp chết, ta mới phát hiện ra, thì ra điều ta sợ không hề đáng sợ, cái ta yêu cũng không đáng yêu. Cái ta luôn mong muốn kì thực đều là ảo tưởng...

Dương Phàm tin những lời An Nhạc nói là thật lòng, đến lúc này nàng không cần phải gạt người, nhưng Dương Phàm cũng biết, đây chỉ là loại cảm ngộ của một người sắp chết. Nếu để An Nhạc sống tiếp, nếu để nàng có được binh quyền, vinh hoa phú quý thêm một lần nữa thì An Nhạc nhất định sẽ lại chứng nào tật nấy, thậm chí còn khiến mọi việc nghiêm trọng hơn.

Nhưng Dương Phàm cũng không muốn nói nặng lời gì với An Nhạc, bất kể nói thế nào thì nàng cũng sắp chết rồi. Ít nhất là đến giờ phút này, nàng là thực sự vứt bỏ hư vinh, vô tình, tham lam và dâm đãng. Lúc này mới là lúc An Nhạc chân thực nhất.

- Ngươi không tin lời ta nói sao?

Mặc dù đang hấp hối nhưng cảm giác của An Nhạc vẫn rất nhạy bén. Nàng chú ý tới sự yên lặng của Dương Phàm. Dương Phàm chỉ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Ngươi hiểu rõ mình không nên theo đuổi cái gì, nhưng ngươi hiểu mình nên theo đuổi cái gì không?

An Nhạc nhìn Dương Phàm, vẻ mặt hoang mang, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi lắc đầu:

- Đến cõi nhân gian này không phải là ý nguyện của ta, rời xa nhân gian này, cũng không phải là ý của ta, ta không hiểu vì sao phải đi một vòng trên nhân gian như vậy, ta không biết...

Nàng, một công chúa Đại Đường cao quý, khi nàng sinh ra là lúc đang trên đường gập ghềnh tới Phòng Châu, phụ thân của nàng khi ấy khốn khổ đến nỗi phải dùng áo ngoài của mình để làm tã lót bọc lấy đứa trẻ sơ sinh là nàng.

Nàng, một công chúa Đại Đường cao quý, lúc chết lại nằm lăn trên thềm đá trống trước cửa điện Thái Cực, trừ Dương Phàm ra, chẳng có ai tới tiễn nàng. Trước nay chưa từng có ai dạy nàng phải làm người ra sao, để rồi đến lúc chết cũng không hiểu được bản thân mình rút cục phải làm người như thế nào.

- Ta... ta không giết cha ta.

An Nhạc cảm nhận thấy lúc này sinh mạng của mình giống như những giọt máu tươi đang chảy ra tới những giọt cuối cùng, hai mắt nàng nặng trĩu xuống, sắp không mở ra được nữa, nhưng nàng vẫn cố dùng chút lực tàn để biện bạch cho bản thân mình.

Dương Phàm gật đầu thật sau, thấp giọng nói:

- Ta biết

An Nhạc bỗng nhiên mở to đôi mắt, đó là dấu hiệu của việc sắp lìa đời. Thời khắc đôi mắt tuyệt đẹp ấy của An Nhạc nhìn Dương Phàm, vẫn là loại kinh diễm lay động lòng người:

- Người tin ta sao?

Dương Phàm lại gật đầu, trầm giọng nói:

- Có lẽ, từ khi ta và ngươi quen biết nhau đến nay, mới có duy nhất một câu nói thật, nhưng... ta tin ngươi !

An Nhạc nở một nụ cười, ánh mắt bắt đầu lạc dần đi, nhìn xuyên qua gương mặt của Dương Phàm, dường như đang nhìn nhìn về một nơi nào đó rất xa xôi:

- Ta rất muốn, cùng chàng trở lại ngày mới quen nhau, ta xin hứa, bất kể là làm cô gái tốt hay cô gái hư, đều sẽ không gạt chàng nữa, vĩnh viễn....

Một nụ cười tươi nở ra trên khuôn mặt tuyệt sắc vô song của nàng, cứ ngưng đọng lại như thế, chiếu rọi rực rỡ thiên hạ.