Say Mộng Giang Sơn

Chương 932: Long huynh Hổ đệ




Dương Phàm mỉm cười nói:

- Ha ha, tiểu đệ làm chủ của Hiển tông này, thật ra chỉ là vì cơ duyên trùng hợp. Đối với Thẩm huynh mà nói, có lẽ là đáng mừng, lời ấy thật sao?

Thẩm Mộc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt thành thật nói:

- Thật, lời của Thẩm mỗ đều là tâm huyết, tuyệt không có chút giả dối.

Dương Phàm nhìn y rất lâu, khẽ gật đầu nói:

- Ba năm nay, Thẩm huynh cũng không phải là ở Tân La rồi, nếu lời ta nói không sai, Thẩm huynh hẳn đã về một năm rồi, đáng tiếc tin tức bế tắc tiểu đệ hoàn toàn không biết gì, nếu không, nghe Thẩm huynh từ xa trở về, tiểu đệ cũng sẽ cảm thấy đáng mừng. Bây giờ thì sao..., tiểu đệ cơ thể suy yếu, làm phiền Thẩm huynh tới nhà thăm, thật là tiếc nuối.

Hai người vừa gặp mặt đã giương thương múa kiếm, Thôi Lâm nghe như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, gã khi thì nháy mắt với Thẩm Mộc hai lần, lúc thì liếc nhìn Dương Phàm, sợ rằng người đứng đầu của hai tông Ẩn - Hiển một lời không hợp sẽ lao vào ẩu đả nhau.

Hôm nay gã tới, tuy là dại diện cho thế gia, là người điều đình của hai tông Ẩn Hiển, nhưng thân phận cũng như kinh nghiệm lý lịch của gã cũng không đủ, quyền bính lại không nặng bằng hai người, chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở và trấn an, nếu trực tiếp đảm đương làm trọng tài, y không đủ tư cách, trừ phi gia chủ của bảy đại thế gia ra mặt.

Nghe lời của Dương Phàm nói vậy, Thẩm Mộc thở dài một cái, nói:

- Nhị lang e là trong lòng oán ta nhiều, ta biết, với giao tình của ta và ngươi, vừa về đến, vi huynh nên tới thăm ngươi, nhị lang làm chủ của Hiển tông, thậm chí dựa vào quan hệ hai tông Ẩn Hiển, vi huynh càng nên nghiên cứu thảo luận với Nhị Lang nhiều hơn, nhưng, người ở giang hồ, thân bất do kỷ à.

Dương Phàm cũng thở dài, đầy sự đồng cảm gật đầu:

- Đúng vậy, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, tiểu đệ lúc đầu còn không thể hiểu rõ với câu này, đến giờ làm tông chủ Hiển tông này, mới hiểu được đạo lý chính đáng của nó, có lúc thật không thể do sự yêu ghét của bản thân. Cho nên, tiểu đệ rất hiểu nỗi khổ tâm của Thẩm huynh, cũng không thể oán trách.

Thẩm Mộc nhìn Dương Phàm, như cười như không nói:

- Lời này của Nhị Lang là thật sao?

Dương Phàm trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt thành thật nói:

- Thật, đây là lời tâm huyết của Dương mỗ, tuyệt không có nửa lời giả dối.

Những lời này là Thẩm Mộc vừa nói, hai người nhìn nhau, chợt không hẹn mà cùng cười rộ lên.

Cổ Trúc Đình đứng một bên, chăm chú nghiêm trang đứng nghe những lời nói sắc như đao của hai vị Đại tông chủ của hai tông Ẩn Hiển, ánh mắt lại lưu luyến đặt trên người Dương Phàm. Trong con ngươi sáng ngời trong vắt thỉnh thoảng lại hiện lên thần thái khác thường:

- A Lang khi nghiêm nghị thật đẹp, khi giả bộ..cũng thật đẹp.

Cuộc nói chuyện của hai người đều ở trong tai của Thôi Lâm, lộ rõ là giả vờ giả vịt nói lời khách sáo. Gã khó chịu ho khan một tiếng, nói:

- Nhị vị nếu có thể hiểu cho nhau, yển giáp tức binh, như vậy mới tốt. Nhị vị đều là chủ của một tông, vì lợi ích của tông mình không có gì đáng trách.

Nhưng, hiện giờ sự tranh giành của hai tông, không chỉ làm tổn hại tới lợi ích bản thân hai tông Ẩn Hiển, cũng làm tổn hại tới lợi ích của các đại thế gia. Các vị trưởng bối hy vọng các vị có thể thông cảm cho nhau, có vấn đề gì cũng giải quyết, nhanh chóng hòa giải, giải quyết tranh chấp, hai vị không cần vòng vèo nữa, không ngại công bằng mà nói.

Dương Phàm và Thẩm Mộc vốn dĩ nói chuyện vui vẻ, người nào không biết giữa hai người có chuyện gì, căn bản nghe không hiểu những lời nói sắc bén của bọn họ. Xem ra hai người dường như thể là bạn cũ bao nhiêu năm không gặp, nhưng câu nói của Thôi Lâm vừa nói ra, Dương Phàm và Thẩm Mộc gần như đồng thời biến sắc.

Thẩm Mộc ngồi thẳng lưng, Dương Phàm cũng ngồi thẳng người, nụ cười yếu ớt trên mặt hai người đồng thời biến mất, đổi lại là dáng vẻ nghiêm trang.

Thẩm Mộc nghiêm nghị nói:

- Nói tận đáy lòng, ta và Nhị lang coi như là bằng hữu tri kỷ. Nhưng ta ngươi dù sao ai cũng phải kiếm ăn, nếu vì tư phế công, vậy thì không thỏa. Cho nên, vì lợi ích của bổn tông, có một số việc chúng ta vẫn phải nói rõ.

Chúng ta cho dù tranh giành thế nào, dù sao cũng đều là người một nhà, người trong nhà Thừa tự đường tranh thế nào cũng không vấn đề gì, Nhị lang ngươi mượn thế lực của quan gia vậy là không thỏa rồi. Hoạn lộ hiểm ác, có một số việc có thể đặt trên bàn để nói, có một số việc chỉ có thể đặt dưới bàn mà nói, trong đó biến số quá nhiều, rất dễ thoát ly mà nắm bắt, tới lúc không khỏi hại người hại mình.

Dương Phàm nói:

- Nửa câu trước của Thẩm huynh đúng với ý đệ, nửa câu sau lại không thể xuôi tai. Vốn dĩ nếu không phải Thẩm huynh đánh bại Khương công tử, tiểu đệ bất luận thế nào cũng không thể trở thành Tông chủ của Hiển tông, tố bản cầu nguyên, đệ phải cảm ơn Thẩm huynh mới phải. Nếu không, đệ bây giờ đã làm chủ của Hiển tông, đương nhiên không thể vì tư phế công, đệ phải thay mặt Hiển tông nói vài câu công đạo.

Thẩm huynh lúc đầu một trận chiến Trường An làm Khương công tử đại bại, không mượn dùng lực lượng của quan trường sao? Nếu không có, vậy thì tiểu đệ hôm nay việc tiểu đệ gây nên có tương quan gì với Thẩm huynh? Trong triều, xử lý tham quan, là vì dân trừ hại lớn, vì nước trừ mọt, pháp lý rõ ràng, rất công bằng, sao lại nói là liên lụy tới Thẩm huynh chứ?

Nếu bọn tham quan tham ô lương thảo không có liên quan gì tới Ẩn tông, vậy thì ta khi nào nhằm vào cử động của Ẩn tông huynh? Nếu giữa các huynh có can hệ lớn lao, vậy thì chính là Ẩn tông dẫn đầu mượn thế lực của quan trường, là các người làm hỏng quy định trước, chỉ chẳng qua Thẩm huynh là mượn quyền, tiểu đệ mượn pháp, có gì khác biệt không?

Hai người tựa như thầy kiện trên công đường bị thẩm vấn, ánh mắt như ưng, gắt gao nhìn đối phương, hễ mở miệng là mùi thuốc súng đủ, trong lòng Thôi Lâm rất không ổn:

- Với bộ dạng của hai vị lúc này, hôm nay thật có thể bàn hòa sao?

Đới với cuộc hội ngộ hôm nay gã vốn vẫn ôm kỳ vọng khá lớn, bây giờ lại có chút không chắc chắn rồi.

Cổ Trúc Đình đang từ tương tư đơn phương tới trạng thái tình yêu cuồng nhiệt hiện giờ đang “dại trai”, người đàn ông của nàng, không phải ưu điểm sẽ nhìn thành ưu điểm, ưu điểm sẽ phóng to vô hạn, cho nên nàng chỉ nghe như mở cờ trong bụng:

- A Lang không chỉ đẹp trai, tài ăn nói cũng vô cùng sắc bén..

Thẩm Mộc trầm giọng nói:

- Đương nhiên có khác biệt. Ẩn tông ta mượn quyền, là quyền của quan, còn các ngươi mượn pháp, pháp là luật của một nước. Quyền của một người chỉ là một người, luật của một nước khó tránh khỏi tai họa vô tội. Đệ cũng biết đó, rất nhiều lực lượng thế gia lúc đầu chưa nói giúp đỡ Ẩn tông ta cái gì cũng là vì vụ án Duyên Châu bị tai bay vạ gió.

Việc này ồn ào tới tận ngày hôm nay, khiến các gia chủ không hai lòng, có thể nói đều là vì Hiển tông làm bậy mà tạo ra. Nhị lang, làm người là việc của một đời, làm quan chỉ là việc của một lần, đệ không thể lẫn lộn đầu cuối, đến cuối cùng biến thành quan không làm, ngay cả người cũng không làm được.

Dương Phàm nói:

- Theo như lời THẩm huynh nói tai bay vạ gió, tiểu đệ không dám gật bừa. Những người kia bị liên lụy không phải là giả, lại không phải tai bay vạ gió, nếu họ không có tội, tại sao lại bị liên lụy trong đó? Nếu có tội, việc hôm nay không xảy ra, việc ngày mai cũng không xảy ra? Lỗ thủng của các tham quan ở Duyên châu kia ai có thể chắn được?

Việc này một khi triều đình biết, sớm muộn vẫn là một đại nạn, đến lúc đó, các đại thế gia dựa vào số quan viên này không biết đưa vào quan trường bao nhiêu các tinh anh đệ tử, những tử đệ này nếu là vì việc của các quan viên này mà bị liên lụy, vậy mới là một đại nạn không thể chuyển xoay.

Việc bây giờ xảy ra, trong thời gian ngắn hoặc các thế gia bất lợi, trong thời gian dài mà nói chưa chắc đã là việc tốt, để tránh cho nấm da biến thành tật! Hơn nữa, sự chỉ trách của ngươi đối với ta không có chút đạo lý nào, việc này thực sự giữa ta không có chút liên quan nào với Ẩn tông cả. Ta đã nói với Bá Nho rồi, Dương mỗ chỉ là gặp dịp may, thêm chút tận dụng mà thôi.

Thẩm Mộc cười lạnh nói:

- Nói như vậy, Nhị lang đệ không những vô tội, trái lại còn có công rồi?

Dương Phàm vuốt cằm nói:

- Tiểu đệ chính là cho rằng như vậy.

Thôi Lâm không nhịn được, nói:

- Được rồi, được rồi, hôm nay mong hai vị ngồi xuống cùng nhau, nhưng không phải mong hai vị tranh luận ai đúng, ai sai. Bất luận ai đúng ai sai, chúng ta đều hy vọng việc này sẽ dừng lại, nếu không thất đại thế gia bao nhiêu năm nay trong quan trường tài bồi lực lượng, e là phải ở trong cuộc đại tẩy rửa tiếp theo của triều đình tổn hao một nửa.

Thôi Lâm vô cùng đau đớn nói:

- Võ hậu lập quốc mười năm, cục diện chính trị của Lạc Dương rung chuyển bất an, trong triều một mảnh gió tanh mưa máu, không có ngày nào yên bình, là với thế lực quan trường gần như đều bị đóng bên trong.

Dương Phàm và Thẩm Mộc nhìn nhau, đồng thời rủ con ngươi xuống, lẳng lẽ suy tư một lát, chợt giương mắt lên, cùng đồng thanh nói:

- Chúng ta...

Hai người đột nhiên dừng lại, dừng một lát, lại cùng đồng thanh nói:

- Ngươi nói trước.

Thôi Lâm vuốt trán, nói:

- Thẩm huynh lớn hơn vài tuổi, để Thẩm huynh nói trước đi.

Thẩm Mộc nói :

- Được! Vậy ta đưa ra điều kiện của chúng ta trước. Thừa tự đường từ khi thành lập tới nay đã lấy Hiển tông làm tôn. Nhưng mấy năm nay Ẩn tông ta đã chứng minh được năng lực trên Hiển tông, nếu do chúng ta làm chủ, chúng ta có thể khiến Thừa tự đường kinh doanh tốt hơn nữa. Người có năng lực, người khác phải nhường. Thừa tự đường sau này do Ẩn tông bọn ta làm chủ.

Dương Phàm cười lạnh nói:

- Vớ vẩn.

Hắn nheo mắt nhìn Thôi Lâm, nói:

- Đầu gà và đuôi phượng, nếu là Bá Nho, sẽ chọn cái nào?

Thôi Lâm không biết tại sao hắn lại đưa ra câu hỏi này, ngẩn người ra, mới suy tư nói:

- Đành phải xem hậu nhân thế nào tự mình làm chủ, nên...chọn đầu gà.

Dương Phàm lắc đầu, nói:

- Ta lại cho rằng, nên chọn đuôi phượng.

Thôi Lâm ngạc nhiên nói:

- Nhị lang có cao kiến gì?

Dương Phàm nói:

- Chọn đầu gà, thực ra có thể lập tức trở nên nổi bật, nhưng tầm nhìn của ngươi mãi chỉ có thể xa như vậy, địa vị cũng chỉ cao như vậy, gà mãi là gà, bay cao nhất chẳng qua chỉ đứng trên đống củi. Nhưng phượng thì sao, cánh phượng lượn chín tầng mây, thiên địa rộng lớn biết bao, nếu muốn có thành tựu lớn, mưu lớn lâu dài, cho dù đành là đuôi phượng, so với đầu gà vẫn cao hơn gấp trăm ngàn lần.

Thôi Lâm mơ hồ hiểu được ý của Dương PHàm, thử thăm dò hỏi:

- Ý của nhị lang là?

Dương Phàm nói:

- Hiển tông ta không những đạt được lợi ích tiên thiên, hơn nữa trên quan trường Hiển tông ta rõ ràng chiếm ưu thế lớn. Các thế gia trưởng giả cho dù là muốn để gia tộc kế thừa ngàn năm vạn năm mà không đổ, còn muốn để các con cháu trở nên nổi bật thăng chức nhanh, lại hoặc là kinh doanh nông thương, nếu trongquan trường có người chiếu ứng, tác dụng của nó lớn thế nào, nghĩ là biết.

Hơn nữa, cục diện hiện nay, Hiển tông ta rõ ràng là chiếm thế chủ động, nếu chúng ta trợ giúp, thúc đẩy triều đình tiếp tục tra xét, Ẩn tông trên quan trường một chút căn cơ bạc nhược cũng không còn chút nào. Lúc này, Thẩm huynh còn dám đưa ra yêu cầu như vậy, ta thật rất khâm phục huynh, khâm phục tầm nhìn hạn hẹp của huynh