Say Mộng Giang Sơn

Chương 987: Thiết tỏa Hoành Giang




Mười hai kỵ sĩ bốn phương tám hướng kéo tới, mặt xám mày tro mà đi. Gió từ nơi xa, nhấc những cơn sóng xanh thẳm, cũng làm mái tóc của Cổ Trúc Đình phất phơ.

- A lang, bọn họ lần này đi, chúng ta thật sự xem như là trở mặt với bọn họ rồi.

- Haha, da mặt này, sớm muộn cũng phải xé rách thôi.

- Nhưng, nếu họ lập tức phát động một cuộc ngăn cản....

- Chúng ta cho tới bây giờ, còn tưởng mọi chuyện đều là kết quả của cuộc đọ sức giữa lực lượng Lý thị và lực lượng Võ thị trong triều, cho rằng chỉ cần có thể ép ta dàn xếp ổn thỏa, vốn mong Võ thị khiêm tốn sẽ nhường một bước, kết quả lại costheer bảo toàn được việc kinh doành khổ tâm của họ bao nhiêu năm ở Trường An, lại không biết mục tiêu chính của chúng ta thực sự chính là họ.

Trên mặt nước phía xa xa truyền tới một tiếng hét vui mừng, một ngư ông nhấc lên một cần câu, một con cá lớn đang quẫy đuôi bị lão đưa lên mặt nước, cá giãy dụa trên mặt nước, mặt trời chiếu rọi vẩy cá, lấp lánh chiếu vào. Đây là một bộ khoái làm ngư ông, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, điều này khiến lão mặt đầy tươi cười.

Có lẽ sau khi nghỉ ngơi, lão sẽ cầm đuôi cá này, tìm một quán nấu một bữa cá ngon, cùng các huynh đệ trên hồ ăn một bữa; có lẽ lão sẽ mang cá về nhà, cùng người nhà thưởng thức mùi vị ngon của cá. Nếu không may, hoặc là sẽ có một đứa bé vội vàng mà bị xương cá đâm vào họng, cướp đi tính mạng.

Thế gian có vô số những việc không hề có liên quan nào, mà lại là những việc rất nhỏ, đều có thể ảnh hưởng tới nhiều người nhiều việc, theo đó mà phát sinh ra đủ loại thay đổi, bất cứ sự thay đổi nào khi chưa xảy ra, đều sẽ vì nguyên nhân này nọ mà xảy ra không có cách nào dự liệu được sự phát triển tiếp theo của nó.

Ví dụ, bộ khoái này có thể thuận tay tặng con cá này cho một đầu mục, coi như là một bắt đầu tốt đẹp, quan hệ của hai bên sẽ dần dần thân mật hơn, do đó ảnh hưởng tới tiến trình của lão. Nhưng nếu là đứa bé trong nhà bộ đầu kia vội vàng không cẩn thận bị xương cá đâm vào họng mà chết thì sao?

Dương Phàm đưa ra bố cục, chính là việc giống như các đại thế gia không có chút liên quan nào, hắn luôn cố gắng bài trừ các loại nhân tố bất ngờ ảnh hưởng tới bố cục này, là một trong những chính sách hắn vạch ra, là một bất ngờ lớn có thể ảnh hưởng tới bố cục, nhưng hắn cuối cùng vẫn là biến bất ngờ này thành một phần trong dự liệu.

Đến hiện giờ, tất cả đều đã không thể thay đổi phải đi theo hướng mà hắn đã định, giống như bộ khoái câu được con cá kia, nếu hắn tặng cá cho bộ đầu, mà đứa trẻ nhà bộ đầu kia bị xương cá làm hóc chết, như vậy tất cả khả năng khác đều chỉ thành một giả thiết, kết quả chính xác duy nhất là: Đứa trẻ kia chết rồi.

Nếu nó đã xảy ra, càng không thể nghịch chuyển.

- Hồng hộc

Khi phì ngư đang sắp nâng lên đầu thuyền bỏ móc câu xuống nước, trên mặt nước tóe lên bọt nước, Phì ngư lắc đầu vứt xuống đáy nước, trên mặt nước chỉ còn lại một tiếng hô to tiếc hận. Dương Phàm cười rồi, nói với Cổ Trúc Đình:

- Bây giờ họ cho dù tỉnh ngộ lại, cũng không kịp rồi.

Nghiêm Túc Xuyên một tay nhấc đao, một tay che bụng, máu tươi nhuộm đỏ bụng dưới của y. Dưới sự dìu đỡ của La Gia Hạo, gã lảo đảo chạy vào ngõ nhỏ, mấy đứa bé đang chơi đùa trong ngõ nhìn thấy bộ dạng của gã, sợ tới mức thét lên bỏ chạy.

La Gia Hạo cũng bị thương, chân của y bị đâm trúng, đi khập khiễng, y đỡ Nghiêm Túc Xuyên chạy vào trong ngõ nhỏ dựa vào một gốc cây khô to, thở hổn hển, oán độc nói:

- Ta sớm nói phải chia ra! Bọn họ không nghe, chính là không nghe, thế là xong rồi...

La Gia Hạo quay đầu nhìn vào ngõ, lo lắng hỏi:

- Đại ca, tiền của chúng ta, huynh giấu ở đâu?

Nghiêm Túc Xuyên liếc nhìn y, nói:

- Bọn họ đã chết chắc rồi, đệ dẫn ta chạy đi, chúng ta chia đều.

La Gia Hạo chỉ vào cái chân chảy máu của mình, bại hoại nói:

- Đại ca, huynh xem bộ dạng của đệ, đệ còn có thể mang huynh đi sao?

Nghiêm Túc Xuyên cười nói:

- Lẽ nào đệ muốn bỏ ta chạy trốn một mình ?

La Gia Hạo nổi giận nói:

- Lẽ nào huynh muốn kéo theo đệ chết?

Lời còn chưa dứt, đầu tường gió thổi, bốn trung niên mặc thanh bào sắc mặt lạnh lẽo lần lượt hạ xuống, vừa lúc vây xung quanh họ, La Gia Hạo giơ đao lên, mãnh liệt nói:

- Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, lũ chó săn các ngươi đến đây đi, đại gia giết hết, giết hai là kiếm rồi.

Nghiêm Túc Xuyên cũng bám cây đứng dậy, để thanh đao nhuốm máu ngang trước ngực, bốn trung niên mặc thanh bào trên mặt nở ra nụ cười lạnh khinh thường, ba người đứng bất động, chỉ có một người cứ động tiến lên, La Gia Hạo cắn răng, “a” lên một tiếng hét lớn, cầm đao xông lên.

Bóng ngưới trước mặt chớp một cái, La Gia Hạo tay rung mạnh, nửa cánh tay run lên, y chợt nhìn thấy người trung niên đứng ngay trước mặt, đao của y bị giữ trong tay của người kia, người kia một tay nắm lưỡi đao, một tay nắm chuôi đao, nhẹ nhàng bẻ một phát, “bạch” một tiếng, một thanh đao chất lượng thép cực tốt, liền bị người kia bẻ làm hai đoạn.

La Gia Hạo và Nghiêm Túc Xuyên đứng ngây ra.

- Mau mau, mang ngươi ra thành.

Tổng cộng sáu tên thích khách, chạy sau La Gia Hạo và Nghiêm Túc Xuyên, bốn người còn lại liều chết phản kháng, hai người chết tại chỗ, hai người khác bị thương, bị các hảo hán Tào bang đuổi chạy vào trong ngõ.

Trong thành thần hồn nát thần tính, bất cứ lúc nào có thể sẽ có tuẩn bộ hỏi tới, bọn họ tốc chiến tốc thắng, mang hai người sống xuất thành, còn bọn họ trong sạch. Bọn họ kéo hai người sống còn không chạy tới cửa ngõ, hai người trung niên liền như ma quỷ từ trên đầu tường tụt xuống.

- Giết.

Vài hảo hán Tào bang vừa thấy người bất lương, tuy không biết rõ thân phận, cũng biết là kẻ địch, vội vàng buông hai tù binh bán sống bán chết xuống, quơ binh khí đánh tiếp.

- Khanh khách

Tiếng đánh liên tiếp của binh khí, hai người mặc thanh bào giống như là một trận gió công kích vào trong vòng vây của họ, một người nắm lấy tên thích khách, ném ra ngoài tường, cướp tới như gió.

Vài con vịt nấu trong tay hảo hán Tào bang cũng bay rồi, một đám giận không kiềm được, bọn họ không có thân thủ tốt như vậy, không thể võ nghệ cao cường, nhưng tường trong phường này cũng khó không đổ họ, nhưng khi họ phí sức trèo lên, lại hít một hơi lãnh khí, một đám đứng đơ ở đó.

Bên ngoài tường sớm đã có người tiếp ứng, xa xa liền nhìn thấy có người phụ hai thích khách kia, nhanh trong biến mất vào trong rừng, còn trước mặt họ, mấy người đàn ông bưng cung, mũi tên trong suốt trong nỏ nhằm vào họ, trên mặt người cầm nỏ mang theo nụ cười lạnh lẽo.

Bọn họ cầm nỏ vừa chĩa vào đám hảo hán tào bang vừa lập tức chậm rãi lui về sau. Mà đám hảo hán Tào bang giữ một loại tư thế cổ quái ở trên đầu tường, không dám cử động chút nào.

************

Bá Thượng, tụ nghĩa sảnh Thuận Tự Môn.

Lưỡng minh Đông Tây Bá Thượng, Chưởng đà và quản sự của các bang các phái tụ tập dưới tụ nghĩa sảnh, trước đại sảnh rộng lớn là là ba mươi sáu tấm bình phong phong cảnh sơn hà rất lớn, bàn xử án được đặt trang nghiêm, ngồi ngay ngắn sau án là Trường An Phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên, ngồi chếch sau án phân chia là Hình Bộ Thị Lang Cừu Linh Chi, Hình Bộ Lang Trung Trịnh Trung Bác, Thiêm Đô Ngự Sử Hồ Nguyên Lễ, Hình Bộ Lang Trung Trần Đông.

Liễu Tuẫn Thiên tay cầm thánh chỉ kim phương gấm vàng, thanh âm lanh lảnh, vọng vang toàn sảnh:

- ...Cung cấp tiền lương mở ra tào vận, là đại kế của quân quốc! Tào vận thông suốt, kinh thành được nhờ cậy, tào vận không thông, tào chính tan vỡ, thì không khỏi đấu tiền đấu gạo, lãng phí rất lớn, không thể đếm hết.

Tào vận của triều đình ta lúc nước đầy tràn thì lại quá tràn, lúc bờ sụp đổ thì lại bị lấp kín, phù sa thưa thớt, quy hoạch như thế, ít có thể sửa đổi. Nhưng chế quốc tuy có luật cũ, pháp lâu tất phá hư, phá hư tất làm lại từ đầu, sau đó lại sinh ra lệ mới. Lệ cũng là người, cho nên thụ pháp thật sự là người.Có quan pháp có thể hiểu kỳ thường, có quan pháp có thể hiểu kỳ biến.

Nay tân pháp được lập, lấy mỗi một thành viên văn võ trọng thần quản lý tào sự vụ, văn có Hộ Bộ Thị lang Cừu Linh Chi quản lý chung, võ có Trung Võ tướng quân Dương Phàm quản lý chung. Phu đinh trên vận tải thủy tán mạn, cần có ước thúc, nhưng phu định tự lập bang phái, tranh giành lợi ích ẩu đả nhau, gây nên luật cũ bị phá hư, trẫm lo lắng pháp không hợp lệ, thủ tiêu chư bang, thống kết nhất phái, báo cáo quan phủ chuẩn bị, đây là tân lệ!

Liễu Tuẫn Thiên thao thao bất tuyệt, nhiều người ở dưới một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ nghe nửa hiểu nửa không, chỉ có những quản sự hay vận tải thủy hiểu biết chữ nghĩa, tinh thông văn học nghe là hiểu.

Các bang phái lưỡng minh Đông Tây Bá Thượng ẩu đả tranh giành lợi ích, sang xuân tuyết tan băng tiêu, họ lại chậm chạp không thể xuôi nam Dương Châu, ngay cả Hoàng đế cũng bị kinh động đến, Hoàng đế vì thế đã sửa lại luật pháp cũ về tào vận, lấy Hộ bộ Thị Lang Cừu Linh Chi, cấm quân Trung võ Lang Tướng Dương Phàm làm hai đại thần văn võ quản lý chung về tào vận.

Hộ bộ Thị Lang đốc quản thủy vận, điều này nghĩa là thủy vận là vận chuyển lương thực, y chính là đầu mối. Thủy vận trực tiếp quy về Hộ bộ quản lý lập tức thiếu nhiều khâu trung gian, một khi lương thực vận chuyển không nhanh, hoàng đế truy cứu, Hộ bộ cũng có trách nhiệm, cho nên, Hộ bộ vừa quản lý họ, lại vừa là chỗ dựa vững chắc cho họ, về sau trên phương diện thủy vận tất nhiên việc bóc lột được giảm bớt, đây cũng là chuyện tốt.

Nhưng vị Cấm quân Trung Võ tướng quân Củ phong sát phi xử trí sứ này trong tay quản lý chung về việc thủy vận, hắn muốn quản cái gì? Đây còn phải nói sao, một quản binh cộng một quản thủy vận, chính là một tay mềm một tay rắn mà.

Một khi họ không thức thời, lại gặp phải nhiễu loạn gì đó, chỉ sợ sẽ xuất động quân đội trấn áp rồi.

Thêm nữa, Hoàng đế tuy rằng thừa nhận đinh phu thủy vận kết bang lập phái, nhưng lại hạ chỉ yêu cầu các bang, muốn họ kết thành một bang phái thống nhất. Lúc này Liễu Tuẫn Thiên tại Thuận Tự Môn triệu tập quản sự các bang phái truyền đạt thánh chỉ, rõ ràng là muốn lấy Thuận Tự môn làm cơ sở, chỉnh hợp chư bang tại Bá Thượng.

Không ngờ từ Tùy mạt tới nay, Thuận Tự môn từng một thời huy hoàng vốn đã xuống dốc đến mức hấp hối, giây lát nó lại một lần nữa Đông Sơn tái khởi, lại đưa Thuận Tự môn nhất thống giang hồ.

Không đáp ứng?

Không đáp ứng được sao? Hai nhân vật đầu não của song phương đều đang bị giam giữ trong nhà giam, tuy nói một phương là nghi phạm, một phương là nhân chứng, nhưng quan có hai miệng, chứ không phải là họ định đoạt?

Quan trọng nhất là, còn có vị Đại tướng quân ai cũng chưa từng gặp kia hôm nay quan trọng như này mà hắn cũng không đến, nhưng hắn lại phái người kia tới. Vị đó chính là Lang tướng Độc Cô Húy Chi dẫn theo tám trăm thiết kỵ, đằng đằng sát khí canh giữ ở ngoài cửa tụ nghĩa sảnh.