Say Mộng Giang Sơn

Chương 997-2: Đòn sát thủ (2)




Thái Bình Công chúa chậm rãi gấp lại bức thư trong tay, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Tốt! Đã như vậy thì bên phía ta sẽ tìm cách để tạo nên sóng gió, trước tiên hãy cứ gây thanh dựng thế cho huynh đệ Trương thị bọn chúng đã!

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một cái, trong đám hoa cỏ bỗng nhiên vang lại tiếng bước chân tới phía này. Hứa Hậu Đức, người đánh xe cho Thái Bình Công chúa trước đây, nay nhậm chức Tổng quản của Tử Trạch Uyển, xuất hiện trước mặt bọn họ, chắp tay hành lễ với Thái Bình rồi nói:

- Điện hạ, phủ của An Nhạc công chúa đưa tin, An Nhạc công chúa đã hạ sinh thành công, mẹ tròn con vuông.

Thái Bình Công chúa nghe xong, một tia nhìn chán ghét khinh thường bất giác lướt nhẹ trong đáy mắt. Tính cách và phẩm giá của An Nhạc không qua mắt được Võ Tắc Thiên Hoàng đế thì đương nhiên cũng không qua được huệ nhãn của Thái Bình Công chúa. Lúc ban đầu khi mới gặp đứa cháu này ở Long Môn, Thái Bình còn rất thích nó. Nhưng khi đã nhìn rõ bản tính của An Nhạc, thì nàng ta lại thấy chán ghét cái đứa cháu xảo trá hám lợi, lả lơi này.

Lần này An Nhạc công chúa xuất giá mới có bảy tháng đã hạ sinh quý tử, đó chính là nỗi nhục của Hoàng gia. Cứ theo như ý của Hoàng đế thì ban đầu phải dùng thuốc để đánh hỏng cái thai. Nhưng Võ Tam Tư không chịu, đó chính là cháu ruột của y, y bèn chạy tới trước mặt Võ Tắc Thiên mà khóc lóc cầu xin, Hoàng đế mới chịu cho tha.

Nhưng cũng chính từ đó mà phủ Lương Vương và phủ An Nhạc Công chúa đều hết sức kín tiếng trong việc sinh nở của An Nhạc. Nay An Nhạc đã sinh con rồi, Hoàng gia không tuyên bố đông đảo cho mọi người biết, cũng chẳng có thưởng phong gì hết. Ngay đến cả việc thông báo tin vui cho vị Hoàng cô này cũng hết sức đơn giản lạ thường. Thái Bình Công chúa suy nghĩ một hồi rồi sắp xếp:

- Lệnh cho Lý Dịch mang quà sang chúc mừng, ngày khác bổn cung sẽ sang phủ thăm sau!

Hứa Hậu Đức cúi người lui xuống. Thái Bình Công chúa làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu nói với Uyển Nhi:

- Trong vườn vừa mới thu dọn được một sân bóng. Ta và ngươi đã lâu rồi không cùng đá bóng, có muốn cùng đi luyện tập một chút không?

Uyển Nhi vội nói:

- Muội không có hứng thú, lại cũng đang lúc xuân thu giao thời mệt mỏi, người ta mới ngồi có một lúc mà đã thấy mệt rồi, muốn đi ngủ một lát.

Thái Bình Công chúa cũng thuận theo đứng dậy, cười khanh khách nói:

- Ngươi đó, gần đây tiệc tùng nhiều quá đến nỗi người cũng muốn lười rồi, cẩn thận không khéo thân hình lại phát phì ra đó. Ồ? Dường như ngươi quả thật là đã phát phì rồi đó.

Uyển Nhi thấy lo lắng trong lòng, nào dám để cho Thái Bình nhìn ngắm kỹ hơn, nguýt nàng ấy một cái rồi giả vờ giận dỗi nói:

- Có phát phì cũng chẳng thể nào có được thân hình gợi cảm đẫy đà của người. Đừng có nói chuyện phiếm nữa.

Nói đoạn bèn phẩy tay áo một cái rồi vội vã lánh đi mất.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Trên hòn đảo giữa hồ Long Khánh, Trương Xương Tông ngồi trên ghế cùng với Dương Phàm đang ngồi trên xe lăn đối diện trên tay hai người đều cầm một chiếc cần câu cá. Nhưng sự tập trung của y lại không đặt vào chiếc phao cần trên mặt nước kia. Dường như không để ý đến chiếc phao cần đang giật lên cuống quýt từng hồi, y cơ bản là không hề biết cá đã cắn câu, y đang mừng rỡ khoe với Dương Phàm công lao thành tích của mình.

Đứng đằng sau y là Lục Mao Phong, tướng lĩnh của Thiền Kỵ Doanh. Lục Mao Phong vốn có mối quan hệ từ xưa với Trương thị. Hôm nay chính gã thống lĩnh binh mã hộ tống Trương Xương Tông tới thăm Dương Phàm.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Lục lang quả thật là người có trí tuệ và bản lĩnh lớn. Quan lại của Hình Bộ và Ngự Sử Đài lưu lại trong thành Trường An vài tháng cũng coi như tìm ra được một số nhân chứng vật chứng. Chỉ tiếc là bọn họ không có được năng lực to lớn, cũng không biết nên ra tay như thế nào, để đến nỗi rơi vào thế bị động, bị đám tham quan ô lại kia dắt mũi làm nhục, lại còn liên lụy cả đến Dương mỗ trúng tên, suýt chút nữa là mất đi cả tính mạng.

Lục Lang lần đầu tới Trường An mà đã có được năng lực lớn đến như vậy, đại đao quét sạch đám tham quan, dựa vào thế của Thiên tử mà đánh nhanh thắng gọn, giải quyết nhanh chóng, tận gốc cục diện loạn lạc của Trường An. Thông qua lần chỉnh đốn cục diện quy mô lớn này của Lục Lang, việc di dời về phía Tây của Thiên tử nhất định sẽ thuận buồn xuôi gió.

Trương Xương Tông vui mừng lắm. Ngay cả đến Dương Tái Tư đường đường là một Tể tướng, cũng xem như là một nhân vật đã lăn lộn trong chốn quan trường vài chục năm, mà cũng chỉ có biết khen Trương Xương Tông y nhan sắc như hoa. Lão ta không hề biết những người trẻ tuổi như y, ai mà chẳng muốn được người khác thừa nhận rằng bản thân mình thực sự có bản lĩnh. Ngay cả những người đàn ông có tướng mạo đẹp cũng không hề để tâm đến tướng mạo. Đặc biệt là Trương Xương Tông, kẻ dùng sắc đẹp để hầu hạ bậc Đế vương, lại càng không thích người khác lấy chuyện đó ra để nói.

Những lời lẽ khen ngợi của Dương Phàm quả là gãi đúng chỗ ngứa của Trương Xương Tông. Trong lòng y vui như nở hoa, nhẹ nhàng nhấc chiếc cần câu trong tay rồi lại hớn hở vung mạnh ra mặt hồ. Con cá đó đã thoát được cần câu, mồi câu cũng chẳng còn, nhưng y không hề phát hiện ra.

Trương Xương Tông vung mạnh cần câu rồi làm ra vẻ nho nhã nói với Dương Phàm:

- Ngũ Lang biên soạn cuốn “Tam Giáo Châu Anh” đã sắp được hoàn thành. Ý của huynh ấy là muốn giảm tốc độ xuất bản, trước tiên cứ kéo dài thời gian, đợi cho đến sau khi Thánh nhân dời đô Trường An sẽ dâng lên cho người bộ sách đó, coi như là làm quà cho Thánh nhân dời đô!

Dương Phàm vỗ tay thở dài nói:

- Ngũ Lang cao kiến, nếu như đợi cho tới khi Thánh nhân dời đô rồi mới dâng lên kiệt tác này, há chẳng phải là dệt hoa trên gấm hay sao!

Trương Xương Tông cười đắc ý, nghiêng mình hướng về phía Dương Phàm, hạ giọng nói:

- Bộ sách “Tam Giáo Châu Anh” của Ngũ Lang chuẩn bị hoàn thành, tiểu đệ lại lập được công lớn ở Trường An, Thánh nhân chắc hẳn sẽ rất vui mừng.

Trong kinh đã có tin truyền ra, có người đề cử cho Ngũ Lang nhậm chức trong Lễ Bộ kiêm quản lý Quốc Tử Giám, giám sát Văn giáo thiên hạ.

Dương Phàm hơi ngây người, ngạc nhiên nói:

- Giám sát Văn giáo? Đó là đề cử của ai vậy?

Trương Xương Tông mỉm cười nói:

- Lương Vương!

Dương Phàm lại ngây người ra, Trương Xương Tông ung dung nói tiếp:

- Lần trước vì cái chết của Võ Diên Cơ mà hắn dâng sơ buộc tội ta. Chắc hẳn hắn thấy ta nhận được thánh ân không giảm mới vội vàng gỡ sai. Hành động cung kính đó của hắn chẳng qua chỉ là vì muốn ta sẽ không kiếm cớ làm khó hắn mà thôi. Ha ha, một tên tiểu nhân “Gió chiều nào xoay chiều đó”.

- Ồ…, phải… Lục lang nói đúng lắm, đúng lắm !

Trương Xương Tông đã nghe ra được sự miễn cưỡng trong lời nói của Dương Phàm, bất giác nhìn hắn một cái bèn thấy Dương Phàm đang vội vàng che giấu đi sự khác thường của mình. Trương Xương Tông sinh nghi bèn thu lại nét tươi cười mà khó chịu nói:

- Trương mỗ luôn coi Nhị lang là tri kỷ, nay Nhị lang có điều gì mà không muốn nói cho Trương mỗ biết hay sao?1

- Cái này…

Gương mặt Dương Phàm đầy một vẻ khó xử, nhưng ánh mắt của Trương Xương Tông lại sáng quắc, thật khó mà có thể che giấu được. Dương Phàm bèn chần chừ nói:

- Dương mỗ chỉ là cảm thấy Lương Vương có đề cử đó, nếu như thật sự là vì có ý muốn giảng hòa với Lục lang thì thật quá tốt, nhưng chỉ e… chỉ e… hắn có mục đích khác nữa…

Trương Xương Tông giọng đầy nghi hoặc nói:

- Giáo hóa là đại đạo trị thế, nắm quyền Giáo hóa đồng nghĩa với việc nắm giữ càn khôn trong tay, việc này sao lại có mục đích khác được?

Dương Phàm từ tốn nói:

- Giáo hóa không phải là chuyện một sớm một chiều, Thánh nhân tuổi tác đã cao, chỉ e… nước xa không cứu được lửa gần!