Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 29




Cơn sốt

Sáng nay dậy sớm bỗng nhiên thấy cái cổ đau rát, người như nặng cả tấn không nhấc nổi cái chân. Uể oải bước xuống giường rồi dò dẫm ra phòng khách tìm nước uống. Khi cầm được ly nước trên tay bỗng nhiên em cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi đổ xuống như cái cây bị đốn trước khi nghe được tiếng thủy tinh vỡ vang lên.

Tỉnh dậy, trước mắt em là một căn phòng màu trắng, ngơ ngác nhìn xung quanh. Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên tóc em, không phải là ai khác mà là của mẹ. Gương mặt hiền lành và ánh mắt dịu dàng, nhìn em. Hình như trên khóe mắt hơi ướt. Mẹ khóc thì phải:

"Tỉnh dậy rồi à con?"

Em ngước lên nhìn thì thấy bố đang đứng cạnh đó, bố vỗ nhẹ vai em:

"Trông thế này mà ốm yếu thế con trai? Mẹ lo cho con cả buổi hôm nay đó"

"Con sao rồi có mệt hay đau ở đâu không? Anh ra ngoài kêu bác sĩ vào đi"

Bố em gật đầu rồi chạy ra ngoài, mẹ vẫn ngồi đó nhìn em. Tự dưng em cảm thấy mình như trở lại thời còn bú tí, muốn được sà vào lòng mẹ và làm nũng hay vòi vĩnh một cái gì đó.

"Sao vậy con? Đau chỗ nào hay sao mà tự nhiên lại khóc" – Câu hỏi của mẹ càng làm em khóc to hơn, mẹ cuống cuồng chạy ra cửa gọi bố. Một lúc sau thì bác sĩ đi vào hỏi em

"Sức khỏe của cháu nó bình thường rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi 1 -2 ngày là khỏe thôi. Anh chị đừng lo lắng, chỉ bị sốt siêu vi nên không sao đâu"

"Con bị sao vậy mẹ?"

"Anh còn hỏi nữa. Bị sốt đùng đùng thì kêu bố mẹ một tiếng. Nghe tiếng ly vỡ bố anh chạy ra thì thấy anh nằm sóng soài dưới mặt đất. Rồi chở anh vào đây. Người ta bảo anh bị sốt siêu vi với ăn uống thất thường nên thể trạng bị yếu dẫn tới ngất. Anh đấy! Về nhà liệu cái thần hồn với tôi" – Mẹ lấy tay dí vào trán em

"Con đang ốm mà mẹ" – Em cằn nhằn

"Thôi. Con nó cũng tỉnh rồi. Anh phải chạy ra công ty có việc chút. Em ở lại nha"

"Vâng anh đi đi!"

"Con chào bố"

Vậy là em cũng ngất đi cả buổi sáng. Mà chết cha, Buổi sáng nay đi học không biết có ai điểm danh dùm không nữa. Cứ nghỉ liên tục kiểu này không khéo bị đình chỉ thi mất

"Mẹ cho con mượn điện thoại tí"

"Làm gì?"

"Con gọi điện cho thằng Huy bảo sáng nay có điểm danh dùm không?"

"Hồi sáng con Thy có gọi điện rồi. Nó bảo tí nữa ghé qua và nhờ thằng Huy điểm danh rồi. Cứ nằm đó mà nghỉ đi. Mà có ăn gì không để mẹ về nấu

"Vậy mẹ nấu cho con bát cháo nha. Con cũng hơi đói"

"Ừm! Vậy đợi tí nữa Thy nó vào rồi mẹ về nấu cho"

Mẹ ngồi bên cạnh đang gọt hoa quả, con em thì nhắm mắt tính ngủ thêm lúc nữa thì có tiếng cửa mở ra. Thy bước vào:

"Con chào cô"

"Ừm. Con trông thằng Minh hộ cô cái. Cô về nấu cho nó chén cháo"

"Vâng cô đi đi"

Mẹ em với lấy cái túi rồi dặn Thy mấy điều sau đó bước ra cửa. Thy kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Tay sờ lên trán em rồi hỏi

"Còn mệt không?"

"Mày thử bị như tao xem thì biết còn mệt hay không?"

"Còn trả treo với tao như thế tức là khỏe rồi. Ăn táo không?"

"Không! Mày ăn đi"

Thy ngồi bốc miếng táo ăn rồi chăm chú nhìn em. Như phát hiện ra được điều gì đó. Nó mỉm cười nói

"Cái khắn trên cổ mày là của cái My đan phải không?"

"Ừm!"

"Mày ghê nhỉ. Chưa gì đã có quàng rồi. Liệu có tình cảm gì với nó à?"

"Chắc là có?"

"Có cũng không được đâu nha. Cấm mày tơ tưởng gì đến con bé đấy. Tao cắt" – Thy lấy hai ngón tay tạo thành chữ V rồi dơ ra trước mặt em"

"Là sao? Sao lại không được"

"Đơn giản thôi. Tao không thể để cái My vào tay một kẻ như mày được. Khác nào giao trứng cho ác"

"Giao trứng cho ác. Bộ tao ghê đến vậy à?"

"Chứ sao? Mày không ghê mới lạ. Mày là GAY mà con đi dê gái, tính mày max bựa, lại thích lăng nhăng, rất hay cằn nhằn, chém như đạn bắn. Chưa kể mày đang còn là bạn của tao nữa. Tao cũng không muốn thằng bạn thân của tao phải gọi tao bằng chị vợ đâu. Già lắm" :chaymau

Thy xổ ra một chàng dài, nhiều lắm nhưng em chỉ nhớ được như thế. Chung quy là nó chê em đủ điều, từ những cái bẩn bựa xấu xa đến biến thái nhất, nó đều quy về em Trong mắt nó thằng bạn này tồi tệ đến mức này hay sao

"Liệu tao không có điều gì tốt à?"

"KHÔNG" – Chốt hạ

Chán nản không thèm nói chuyện với nó nữa. Em quay lưng đi ôm lấy cái gối rồi ngủ để mặc cái con điên đó đang coi cái gì trên điện thoại rồi ngồi cười một mình. Lát sau, mẹ vô mang một cặp lòng cháo thơm phức. Đúng thứ cháo mà em thích ăn nhưng mà thấy đắng ngắt, không có vị gì cả. Đói thật đấy nhưng cũng chỉ húp được vài ba miếng rồi bỏ cả đó. Thy xin phép về, mẹ ở lại chăm em. Uống một nắm thuốc của bà y tá đưa cho rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ

Khoảng một tiếng sau thì em tỉnh lại. Bố cũng đang ở đó và ngồi ăn cơm với mẹ. Em quay người lại chào bố một câu rồi với lấy chiếc điện thoại để trên kệ tủ vào lướt facebook

"Bố. Tí bố xin cho con ra viện nha"

"Khỏe chưa mà đòi ra viện. Bác sĩ nói phải theo dõi thêm mà"

"Nhưng nằm ở đây con thấy khó chịu lắm. Về nhà thoải mái hơn. Ở đây người mùi bệnh viện thôi cũng làm con ốm rồi"

"Đợi tí nữa bác sĩ vô rồi mới quyết định được. Cứ nằm đó đi"

Một lúc sau, ông bác sĩ hồi trưa khám cho em tới. Em nghe loáng thoáng đâu hình khi khám tổng quát em bị virus dạ dày phải ăn uống điều độ và kiêng cữ nếu không sẽ tái phát. Kiểm tra, dặn dò vòng vòng đã đời cuối cùng em cũng được xuất viện. Người đang còn mệt nhưng vẫn có thể tự mình đi được. Ngoài trời mưa vẫn đang rả rích từng cơn rồi đầu óc em bỗng nhiên trống trải, chẳng nghĩ được gì và cũng chẳng muốn nghĩ gì. Cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó quan trọng lắm mà vẫn không thể nhớ ra được. Em chỉ muốn ngủ. Ngủ là cách tốt nhất đối với em để tránh được những cảm giác này hay những lúc buồn hoặc tức giận.

Tỉnh dậy bởi sự ồn ào bên ngoài…thì ra ông Hưng quản lý của em biết em bị ốm nên sang thăm, còn có cả tiếng nhỏ Linh và….Thy nữa. Ông Hưng đang ngồi nói chuyện với bố còn mẹ đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng em nói chuyện gì đó với 2 chị em Thy

" Đây là bức ảnh thằng Minh mới vào lớp một. 2 đứa thấy không. Mặt nó ngố ngố dễ sợ luôn. Ngày xưa cứ bám mẹ miết, có muốn đi đâu đâu"

Thì ra mẹ đang khoe những tấm ảnh thời còn con nít cho Thy và Linh xem. Hoảng hốt bật phắt dậy la lên một tiếng rồi chạy lại giựt phắt lấy cuốn album trên tay. Mặt nhăn nhó càu nhàu

"Mẹ kì quá. Sao mẹ lại đem khoe những chuyện như thế"

"Cha bố anh. Tôi khoe với con Thy chứ với ai lạ đâu mà anh làm dữ thế"

"Nhưng con không muốn"

"Ừ! Không muốn thì thôi. Có ăn gì không mẹ đi lấy"

"Dạ thôi. Con không đói"

"Vậy thì có ly nước cam mẹ để trên bàn đấy. Uống đi. Mẹ xuống nhà, mấy đứa cứ nói chuyện đi nhé"

Mẹ em cười rồi bước xuống nhà. Thy và Linh nhìn em cười ngặt nghẽo. Chắc biết được những bí mất động trời thời còn bí tí của em. Nghĩ lại thời đó cũng bệnh hoạn lăm cơ. Mới tí tuổi đang còn chảy nước mũi thế mà bị ông anh dụ hôn con bé kia. Rồi hôn thật bị nó tát cho vêu cả mồm về mách mẹ

"Cười cái gì mà cười?" – Em cáu lên nhìn 2 chị em nó rồi nạt lớn

"Em không ngờ tuổi thơ của anh Minh lại dữ dội đến mức đó. Trông đù đù mà ghê thật. Hahaaa"

Ngồi chọc em thêm một lát nữa rồi thấy cửa mở. Ông Hưng bước lên nhìn em cười rồi nói

"Yếu thế em trai"

"Dạ. Anh tới chơi ạ"

"Ừm! Thôi ráng nghỉ đi cho khỏe. Bữa sau đi làm lại, không sao đâu"

"Dạ vâng, em cũng ráng chứ nghỉ hoài cũng phiền quá"

"Yêm tâm. Mai mốt khỏe anh bắt mày làm bù. Anh em với nhau cả, mày không phải lo. Mà mày cũng ghê thật, im ỉm mà kinh nhỉ"

"Dạ. Cái gì kinh anh?" – Ngơ ngác

"Thì đó" – Ông Hưng lại gần rồi em ngồi xuống rồi đưa tay lén chỉ hai chị em nhà Thy đang chỉ chỉ cái gì đó trong điện thoại

"Mới ốm có tí mà được những 2 em xinh tươi thế này tới thăm. Nhất mày rồi còn gì?"

"Ngồi đó mà nhất. Anh muốn con nào em giới thiệu"

"Con bé đang ngồi cầm chiếc điện thoại đấy" - Tay chỉ chỉ vào Thy

"Nó là hoa có chủ rồi. Anh có tán được không? Em thấy bé kia hợp với anh hơn đấy"

"Có chủ rồi hả? Tiếc nhỉ. Thôi thì bé kia cũng được. À mà con bồ mày đâu rồi sao tao không thấy nó?"

"Bồ nào?" – Em ngơ ngác

"Con bé hồi đi Nha Trang chung đấy?"

Người mà ông Hưng nói tới là My. Hơn một ngày rồi mà chưa được thấy mặt cô ấy, cũng chưa nói một tiếng xin lỗi nào cả. Lòng em bỗng nhiên thắt lại khi nghĩ tới những hình ảnh của đêm sinh nhật, ánh mắt ngơ ngác và khuôn mặt thiên thần đó. Nó lại làm em xao xuyến trong chốc lát

"Ừm! Chắc chưa đến" – Em cười nhạt đáp

"Hai đứa giận nhau hửm?"

"Chắc vậy anh. Mà anh muốn tán bé kia chứ gì? Đợi em một lát"

"Linh ơi. Anh nhờ cái"

Nhỏ đang ngồi cười thấy em gọi thì làm mặt khó chịu nhưng rồi cũng đứng lên chạy lại. Bên cạnh em, ông Hưng ấp úng

"Ơ này…Mày tính làm gì thế"

"Cái gì?" – Linh chạy lại hỏi

"Ngồi xuống đây anh hỏi cái này"

"Có gì thì nói nhanh đi. Em đang coi phim"

"Thì cứ ngồi xuống đây" – Linh miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh em

"Đây là anh Hưng. Quản lý của anh ở quán café. Chả là anh Hưng đã thích em từ cái nhìn đầu tiên thế nên muốn nhờ anh làm mai cho anh ấy. Ý em thấy thế nào"

Ông Hưng ngồi bên cạnh em mặt cắt không còn giọt máu còn nhỏ Linh thì mặt như thế này như không tin vào những gì tai mình nghe thấy

"Anh ấy là du học sinh ở Hàn Quốc, chủ quán kiêm quản lý café chỗ anh, con nhà gia giáo, không ăn chơi, đua đòi, rất ga lăng, đẹp trai chuẩn style Hàn Xẻng à nhầm Hàn Quốc luôn nhé chỉ tội hơi nhát gái nên đến giờ vẫn chưa có người yêu. Người đàn ông như thế này không phải dễ kiếm đâu" – Em làm một mạch. Linh chăm chú nhìn em lắng nghe

"Rồi sao? Ý anh muốn làm mai cho em và anh à? Được thôi. Anh ra kia ngồi với chị Thy đi. Để em ngồi nói chuyện"

Em cũng hơi bất ngờ trước tình huống này. Trố mắt lên nhìn Linh sau đó nhìn sang bên ông Hưng đang ngồi lặng thinh như đá. Đập vào vai ổng một cái rồi nói nhỏ

"Em ra ngoài. Anh cứ tự nhiên đi nhé"

Lôi xềnh xệch con Thy ra khỏi phòng. Khép cánh cửa lại rồi hai đứa ghé tai vào nghe lén. Phòng của em cách âm nên dù có ghé sát thì cũng nghe được vài câu không rõ nghĩa lắm. Độ khoảng hơn mười phút sau thì cánh cửa mở. Mặt ông ấy hớn hở như bắt được vàng đi ra. Gặp em đang ngồi trước cửa, ổng kéo em đứng dậy vỗ vai thật mạnh

"A! Chào chú nhé. Nhớ tĩnh dưỡng cho khỏe để đi làm. Anh về quán đây" – Thái độ gì thế này

Em và Thy chạy vào phòng thì thấy Linh đang cầm cái iPad ngồi trên cửa sổ lướt lướt. Tay khẽ vén mái tóc qua tai. Thấy em, nhỏ quay lại nhìn lườm lườm:

"Anh cũng được lắm"

"Thấy sao? Em với ông ấy làm gì mà trông mặt ổng phởn thế?"

"Nói chuyện bình thường thôi. Cũng thú vị đấy. Em cho anh ta số rồi"

"Cho số rồi cơ à? Nhanh thế"

"Thì anh mai mối mà. Em cũng không muốn làm anh phải mất khách. Cứ từ từ rồi tính tiếp. Được thì tới, không được thì bái bai. Em có mất gì đâu"

Nghe giọng điệu chanh chua này của nhỏ làm em cảm thấy hơn ớn. Đúng là chị em nhà này đều có chút gì đó khiến cho cánh đàn ông luôn bị cuốn hút. Mạnh mẽ nhưng đôi khi lại tỏ ra mềm yếu, tưng tửng bất cần đời nhưng lại vô cùng sắc sảo và cuốn hút. Tất cả mọi thứ đó đều có ở cả 3 chị em nhà này nhưng hội tụ nhiều nhất vẫn là Linh – một cô nàng ưa sự nổi loạn.