Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 25: Mập mờ gỡ bỏ bịt mắt




Miệng?!

Tim Thẩm Tòng Thiện đập thình thịch, phản xạ có điều kiện liền ngẩng đầu lên.

Mà lúc này Hàn Dập Hạo đang cúi xuống.

Góc độ cộng thêm lực độ, hai cánh môi không may lại chạm vào nhau.

Cô cả kinh, lập tức ngửa ra sau, đầu lại đụng phải cây cột, phát ra một tiếng va chạm rất nhỏ.

"Đừng cử động, chớ đưa bọn họ vào." Anh hạ thấp giọng, lên tiếng nhắc nhở.

Trong nháy mắt Thẩm Tòng Thiện trở nên có chút cứng đờ, khoảng cách của anh và cô gần như thế, gần đến mức cô có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn của anh, mà hơi thở của anh vừa nam tính lại vừa mạnh mẽ, lại giống như là biển rộng bủa quanh cô.

Nhịn không được đỏ mặt, Thẩm Tòng Thiện có chút lúng túng: "Còn có cách khác không?"

Nghe vậy, Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày, nhớ tới cảm xúc mềm mại vừa rồi, mặc dù anh cũng không phải là cố ý "Lợi dụng", nhưng "Ngoài ý muốn" này cũng làm cho tâm tình của anh vui vẻ, về phần Thẩm Tòng Thiện, không cần hỏi anh cũng đoán được cô đang lo lắng cái gì, vì vậy anh hỏi ngược lại: "Cô nói xem phải làm thế nào bây giờ?"

"Tôi." Cô khẽ cắn môi, hai tay của hai người đều bị trói, mắt cũng không nhìn thấy được, dường như thật sự không có cách nào khác, cô nản lòng mở miệng: "Không biết."

"Vậy thì im lặng mà ngồi đàng hoàng, chớ lộn xộn." Giọng nói thuần phát trầm thấp lại vang lên, đồng thời chậm rãi nhích tới gần cô.

Bởi vì trên mặt bọn họ bị vải che lại và còn thắt nút ở phía sau, hơn nữa chất liệu thô ráp, không tiện dùng răng mở ra, cách duy nhất chính là cắn mép trên của vải kéo từng chút lên mà thôi, như vậy mới có thể để cho mắt nhìn thấy được.

Mắt không thể nhìn thấy, anh chỉ có thể dựa vào cảm giác để tìm.

Sống mũi cao ngất như đỉnh núi của anh đang quanh quẩn xung quanh mái tóc của cô, chóp mũi ngửi ngửi hương thơm được tỏa ra, động tác của anh cũng trở nên càng lúc càng chậm chạp.

Đương nhiên Thẩm Tòng Thiện không phát hiện được động tác của anh, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả ở trên đỉnh đầu của cô, hơi ngứa, khiến cả người cô không được tự nhiên.

Mất thị giác, những cảm giác khác trở nên vô cùng nhạy bén, khi môi của anh men theo sợi tóc của cô, nhẹ nhàng chạm vào vầng trán trơn bóng của cô, da thịt nhạy cảm lập tức nhịn không được hơi run rẩy.

Dường như anh phát giác ra phản ứng rất nhỏ này của cô, khóe miệng nhếch lên như có như không mà nở nụ cười. Anh dùng tốc độ thật chậm kề sát vào trán của cô, đến mỗi một chỗ, dường như các lỗ chân lông của cô cũng được thít chặt lại quanh một điểm.

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô hỏi: "Có cần phải chậm như vậy không?"

Anh nghiêm chỉnh mà trả lời: "Bởi vì không nhìn thấy, cho nên chỉ có thể từ từ."

Cô không biết anh là cố ý hay là vô tình, xét cho cùng anh đã từng có "Tiền án", cô quyết định để mình làm: "Vậy đến lượt tôi gỡ cho anh trước."

"Được." Anh không phản đối.

Bởi vì chiều cao của hai người vốn đã chênh lệch, cho dù là ngổi xổm xuống, cũng xê xích hơn nữa cái đầu, hơn nữa hoàn toàn không nhìn thấy, khoảng cách này có thể được coi là rất "Cao" rồi.

Cô kích động dựa vào cảm giác đi tìm ánh mắt của anh, tuy nhiên "Nghiêng 45°" một cái, lại va vào trên chiếc cằm cứng rắn của anh.

"Ai da!" Cô chun cái mũi nhỏ bị đụng đau, đau đến cô thốt lên một tiếng kêu đau đớn.

Anh nín cười, "Hảo tâm" mà dò hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Nhẫn nhịn, cô dùng giọng mũi đáp.

Anh tỏ ý đã hiểu mà ồ một tiếng, thúc giục nói: "Vậy tiếp tục đi."

Bị thua thiệt, cô cũng chỉ có thể học theo cách của anh, từ từ mò mẫm trong bóng đêm.

Tòng Thiện hơi nhón chân lên, nâng cao cằm, để sát vào gương mặt tuấn tú của anh, không thể tránh khỏi, cô cũng chạm phải làn da của anh.

Tuy nhiên, không giống như Hàn Dập Hạo cố ý trêu chọc cô, Tòng Thiện một lòng chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy ánh sáng, vì vậy, trái lại thật sự không có lúng túng như vừa rồi.

Tòng Thiện từ từ rướn người lên, nhưng bởi vì hai tay bị trói nên không giữ được thăng bằng, hơn nữa chân bị thương, cái tư thế này khiến cô rất tốn sức.

Một cách tự nhiên, cô dựa vào lồng ngực của anh.

Trong lúc cô đột nhiên tự động áp sát lên lồng ngực rộng lớn của anh thì yết hầu của Hàn Dập Hạo không tự chủ được cuồn cuộn lên xuống.

Kể từ đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.

Cho dù bịt mắt, anh cũng có thể miêu tả ra đường cong tuyệt đẹp của cô ở trong đầu, nghĩ tới đó, hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên có chút dồn dập.

Tòng Thiện lại hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng cũng cắn được miếng vải, sau khi dùng hết sức kéo ra, cô không kiềm chế được té ngồi trên đất, thở dốc.

Miếng vải đen trên mặt được gỡ ra, khi Hàn Dập Hạo nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của người phụ nữ ở trước mắt này khẽ nhếch lên, gò má hơi ửng hồng, tròng mắt đen như mặc ngọc[1] càng trở nên ám chìm hơn.

[1] Mặc ngọc: loại ngọc có màu đen như mực.

Ngũ quan của Tòng Thiện là xinh xắn và tinh xảo, lúc bình thường luôn tản mát ra khí thế mạnh mẽ quả cảm của một nữ cường nhân, khi hai mắt bị che kín, cả khuôn mặt chỉ lộ ra cánh mũi hơi vểnh, môi anh đào mềm mại và chiếc cằm nhọn, phối với nước da hoàn hảo này, xinh đẹp đến giống như một con búp bê bằng sứ hoàn mỹ.

Mà lúc này, hai tay cô đang bị trói lại càng cảm thấy cô yếu đuối giống như là một thiên sứ gặp nạn, khiến hơi thở của anh lâm vào khó khăn.

Anh chưa bao giờ biết một động tác giải cứu thông thường như vậy lại khiến anh khó mà kiềm chế hơi nóng dâng lên, càng không nghĩ tới ngay tại thời điểm này, nơi này, khi nhìn thấy đôi môi hé mở của cô, nói thành lời thì anh rất muốn hôn cô, thưởng thức đôi môi ngọt ngào làm anh quyến luyến không quên ấy lại một lần nữa.

"Hàn Dập Hạo?" Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của anh, Tòng Thiện nghi ngờ lên tiếng.

Giọng nói thuần khiết sạch sẽ không chút tạp chất của cô để cho anh kéo lý trí của mình về, ngay đến cách gọi cả họ lẫn tên cũng khiến anh ý thức được, khiến anh dễ dàng nảy sinh ảo tưởng, dĩ nhiên chính là Thẩm Tòng Thiện không muốn có bất kỳ dính líu gì với anh.

Nghĩ đến trước đó thấy cô bị tập kích mà hoảng sợ, anh đột nhiên phát hiện dường như mình trở nên càng lúc càng khác thường, nghĩ đến đây, anh cũng có chút buồn bực.

Không có trả lời, anh nhanh chóng tìm đến một hòn đá gồ lên, bắt đầu mài sợi dây thừng.

Sợi dây thừng trói rất chắc, có lẽ đối phương thấy bọn họ là lính, cố ý dùng cách trói dã thú để buộc nút thắt, qua hồi lâu, anh mới mài đứt sợi dây thừng.

Sau đó, anh đi tới gỡ cho cô, lực tay hơi có chút thô bạo để cho hai mắt của cô có thể nhìn thấy, thì cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

Thế nhưng anh lại nhìn cũng không nhìn cô, đi thẳng tới cửa.