Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 103: Ra tay liên tiếp




Theo xét nghiệm, quả nhiên là nồi canh gà có vấn đề, khi Hàn Dập Hạo dò hỏi cô giúp việc, thì cô giúp việc bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu không thừa nhận có liên quan tới mình.

"Chúng tôi không phải nghi ngờ chị, chị Triệu." Tòng Thiện lặp lại nói, "Là muốn hỏi chị đã mua gà và nguyên liệu ở đâu, có qua tay của người khác hay không."

Nghe Tòng Thiện nói như vậy, chị Triệu mới hơi bình tĩnh một chút, bà cẩn thận suy nghĩ rất lâu, bắt đầu lải nhải dong dài từ chọn đồ ăn, Hàn Dập Hạo từ từ mất kiên nhẫn, hỏi: "Chị đưa ra danh sách những người chị đã từng tiếp xúc qua, tôi sẽ đi vặn hỏi từng người."

"Ồ." Chị Triệu gật đầu, theo dặn dò của Hàn Dập Hạo, đi đến phòng khác cẩn thận suy nghĩ.

"Ngay cả trong đồ ăn cũng không an toàn." Tòng Thiện thở dài, có lần kinh sợ này, sau này cô ăn gì cũng có bóng ma trong lòng.

"Nếu như em lo lắng, sau này cũng chỉ ăn đồ ăn anh làm." Hàn Dập Hạo xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh ngắt của cô, đau lòng nói.

"Anh biết làm mấy món?" Tòng Thiện nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng trở nên ấm áp, "Em cũng không muốn lại ngộ độc thức ăn vào bệnh viện lần nữa."

"Nói giống như anh rất kém cỏi vậy." Hàn Dập Hạo có chút bất mãn, anh nói, "Không biết anh có thể học, vì em, muốn anh trở thành 'đàn ông nấu ăn gia đình' cũng không thành vấn đề."

"Nếu anh thập toàn thập mỹ, vậy chẳng phải em sẽ có áp lực rất lớn sao?" Tòng Thiện nói giỡn nói.

"Chồng em vốn là thập toàn thập mỹ." Người nào đó tự mãn mà khen ngợi chính mình.

"Da mặt dày." Tòng Thiện cấu anh một cái, "Sau này con trai ngàn vạn lần không nên giống anh."

"Giống anh mới tốt, vừa cao ráo vừa đẹp trai!" Hàn Dập Hạo luôn vừa tự tin vừa tự sướng, đã sớm nhận định con trai nhất định sẽ thừa hưởng gene tốt đẹp của anh, đôi mắt đẹp càng chắc chắn.

"Đàn ông quá đẹp trai không đáng tin." Tòng Thiện nhăn mặt cau mày chun mũi xinh xắn, giội nước lạnh nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Ai nói?" Hàn Dập Hạo rất không đồng ý, anh không phải là một người đàn ông tốt tuyệt thế sao?

"Đây là xã hội công nhận." Tòng Thiện hoàn toàn tin tưởng nói.

"Vớ vẩn!" Hàn Dập Hạo véo véo mặt của cô, sau khi Tòng Thiện có thai húp nước canh rất đầy đủ, thân hình vốn là hơi gầy cuối cùng cũng có chút thịt, da dẻ trở nên càng ngày càng đẹp, giống như quả quýt vắt cũng chảy ra nước, anh khẽ nhíu đôi mắt đẹp, quyến rũ gian tà, "Trước mắt của em không phải có một người đàn ông tốt tuyệt chủng vừa đẹp trai lại vừa đáng tin hay sao?"

"Trước đây anh làm nhiều chuyện hoang đường như vậy, còn không biết xấu hổ mà dát vàng lên mặt." Tòng Thiện cong môi, cố ý lấy chuyện trước kia để chẹn họng anh.

"Đó cũng là chuyện vừng thối thóc mục xưa rồi, em còn muốn đề cập tới." Hàn Dập Hạo nói xong, "tức giận" mà "cắn" ở trên bờ môi của cô một cái, rồi lại không nỡ thật sự dùng sức.

"Ai bảo anh đã làm." Tòng Thiện lườm anh một cái, liền muốn diệt chút "uy phong" của anh.

"Nhưng anh cũng đã làm--" Hàn Dập Hạo đột nhiên xán tới bên tai của cô, giọng nam trầm thấp thuần phác rất là êm tai mang theo một chút mập mờ, một chút chòng ghẹo, "Em à, sao em không đề cập tới?"

"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện vừa thẹn vừa giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện ra hai vệt ửng đỏ, cô xấu hổ và giận dữ đánh bờ vai của anh, song, bắp thịt rắn chắc của anh trái lại là làm đau cô.

"Được rồi, được rồi, giỡn với em thôi." Hàn Dập Hạo cười sang sảng, kéo cô vào trong ngực, giống như là che chở vật báo vậy, hạ xuống nụ hôn dày đặc, lên trán, đôi mắt, chóp mũi, môi anh đào của cô, thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, mới buông ra nói, "Bây giờ nhìn vào cuối cùng cũng có chút tức giận rồi."

Cho dù sự tức giận này là danh từ hay là động từ.

"Anh lại bắt nạt em, cẩn thận em bảo con trai không nhận anh." Tòng Thiện oán hận "uy hiếp" nói, đồ lưu manh này, lúc nào cũng bắt nạt cô làm thú vui.

Lúc này, bụng của cô giật giật.

"Cục cưng động!" Tòng Thiện lập tức ném sự không vui ra sau đầu, vui vẻ kéo tay anh qua, đặt ở trên bụng, muốn cùng anh chia sẻ niềm vui.

Vừa mới thiếu chút nữa sinh non, bây giờ cảm giác được cục cưng vẫn còn động đậy, lúc này Tòng Thiện vui hơn bao giờ hết, càng không ngừng hỏi: "Anh có cảm thấy không?"

Hàn Dập Hạo cười với sự kích động của cô, nghĩ thầm máy thai nào có thường xuyên như thế, trong lúc nghĩ như vậy, thế nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng một lần máy thai.

"Nó lại động."

"Đúng vậy, sinh mệnh của cục cưng rất ngoan cường." Hàn Dập Hạo cách bởi quần áo của cô hôn lên bụng nhỏ hơi nhô ra của cô, giống như đối thoại với bé cưng, cảnh cáo nói, "Con trai, đừng náo với mẹ của con nữa, để mẹ nghỉ ngơi thật tốt, nếu không ra ngoài xem bố con làm thế nào trừng trị con."

"Người xấu!" Tòng Thiện đẩy anh ra, hơi bất mãn, "Mỗi lần đều dữ dội như vậy, ngộ nhỡ cục cưng sinh ra lá gan rất nhỏ thì làm sao?"

"Cũng còn chưa có sinh ra, đã đau lòng như vậy rồi." Hàn Dập Hạo ghen tị, da mặt dày mà cọ cọ tới, truy hỏi người con gái yêu dấu, "Em yêu cục cưng nhiều hơn hay là yêu anh nhiều hơn?"

"Đương nhiên là cục cưng rồi." Tòng Thiện không chút do dự nói, một người đàn ông cao to như anh còn không biết xấu hổ tranh sủng với cục cưng.

"Không được, người đàn ông em yêu nhất phải là anh!" Hàn Dập Hạo mặc kệ, con trai còn chưa có ra đời đã "được sủng" hơn anh, việc này tuyệt đối không được! Bị cánh tay sắt của anh vòng chặt, Tòng Thiện nhìn người đàn ông giống như đòi ăn kẹo mà dở khóc dở cười, "Sao anh lại hẹp hòi như vậy."

"Vấn đề nguyên tắc tuyệt không thỏa hiệp!" Hàn Dập Hạo da mặt dày mà dán vào cô, giở tính trẻ con dụ dỗ, "Cục cưng, nói cho anh biết người đàn ông em yêu nhất là anh đi!"

Cả người Tòng Thiện nổi da gà, người đàn ông này ngoài mặt mạnh mẽ vang dội, lạnh lùng hà khắc, quyết đoán, ở trước mặt cô thì "mặt dày", lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa còn nói buồn nôn thế này, quả thực làm cô không thể chịu nổi, "Anh thôi đi, đừng làm em buồn nôn."

Trong lúc hai người vui đùa ầm ĩ, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa.

Tòng Thiện vội vàng đẩy anh ra, rút vào trong chăn nằm.

Hàn Dập Hạo còn chưa có ôm đủ có chút tâm bất cam tình bất nguyện, lại rước lấy một cái "nhãn đao" của Tòng Thiện liền trở nên an phận, ngồi ngay ngắn mặt không chút biểu cảm.

Là y tá tiến vào, tiêm cho Tòng Thiện.

"Đợi một chút." Hàn Dập Hạo lên tiếng ngăn lại, đôi mắt lạnh như đầm sâu nhìn chằm chằm vào y tá, "Cô xác định đang cầm chính xác là thuốc chứ? Nếu xảy ra một chút sơ suất, hậu quả cô cũng không đảm đương nổi!"

"Sao anh lại như thế." Tòng Thiện thấy cô y tá nhỏ hơi hoảng, dường như là bị giật mình, vội vàng đẩy anh một cái, bảo anh đừng dọa người ta.

"Ồ, tôi sẽ kiểm tra một chút." Cô ý tá nhỏ hơi sợ người đàn ông rất đẹp trai rất anh tuấn này, tuy anh vừa khôi ngô vừa cao ráo, nhưng toàn thân này lại toát ra hơi thở lạnh thấu xương khiến người ta không khỏi sinh lòng run rẩy, vì sợ xảy ra chuyện, cô buộc phải cầm chai thuốc lên cẩn thận kiểm tra ngay trước mặt của anh.

Mà sự lo lắng của Hàn Dập Hạo rất rõ ràng, đã có người có thể bỏ thuốc vào trong đồ ăn, như vậy ở trong bệnh viện cũng có thể đổi thuốc, vì cẩn thận để đạt được mục đích nào đó, anh mới cố ý dọa cô y tá nhỏ.

Kiểm tra như vậy, trái lại thật sự khiến cô y tá nhỏ này tỉ mỉ nhìn ra được có chút không được bình thường.

Nhãn này sao trông giống như đã bị xé lại dán vào?

"Thật ngại, thuốc này có thể, tôi cầm ra ngoài đổi lại." Cô y tá nhỏ không dám mạo hiểm, cảm thấy đổi chai khác đáng tin hơn chút.

Hàn Dập Hạo duỗi cánh tay dài ra, cầm lấy cái chai nhỏ ấy, ánh mắt của anh quá sắc bén, vừa nhìn đã thấy được điểm đáng nghi.

"Nhãn trên chai này có vấn đề." Hàn Dập Hạo mặt lạnh, hạ kết luận.

"Có vấn đề?" Tòng Thiện thoáng giật mình, lẽ nào thuốc này thật đúng là không bình thường?

"Cho tôi một lời giải thích." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô y tá nhỏ, hơi thở trở nên càng lúc càng lạnh.

"Tôi không rõ lắm." Cô y tá nhỏ hốt hoảng nói, cô làm sao biết được thuốc lại xảy ra vấn đề, "Hẳn là bên phòng phát thuốc lấy nhầm."

"Lấy nhầm? Vậy nhãn này là mới dán lên, rõ ràng là có người cố ý đổi thuốc, bên trong này là cái gì?" Hàn Dập Hạo đứng dậy, vóc người cao lớn lập tức khiến diện tích bên trong phòng trở nên nhỏ hẹp, tràn đầy cảm giác áp bức.

"Tôi thật sự không biết, để tôi đi hỏi phòng phát thuốc xem." Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đáng sợ như vậy, sắc mặt cô y tá nhỏ trắng bệch, muốn lui về phía sau lại sợ chọc giận người đàn ông ở trước mắt.

"Đi theo cô ấy đi hỏi một chút xem sao." Tòng Thiện đề nghị, xem ra, cô y tá nhỏ này không giống như nói dối.

"Anh sẽ quay lại ngay." Hàn Dập Hạo cúi đầu nói với Tòng Thiện, lúc đối mặt với cô, vẻ mặt lập tức dịu dàng đi rất nhiều.

Hàn Dập Hạo đi theo y tá rời đi không lâu sau đã quay trở lại, sắc mặt tương đối không tốt.

"Thuốc đó là gì vậy?" Tòng Thiện tò mò hỏi.

"Là thuốc phá thai." Giọng của Hàn Dập Hạo rất thấp, áp suất thấp giống như trước khi hình thành cơn bão, nghe ra anh là đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Sao lại thế?" Tòng Thiện kinh sợ, ở bệnh viện cũng--

"Em ở bệnh viện chờ anh, ở trước khi anh quay về, tốt nhất đừng đụng vào bất cứ thứ gì." Hàn Dập Hạo dặn dò nói.

"Anh muốn đi đâu?" Tòng Thiện lập tức hỏi.

"Đi chứng thực suy đoán." Hàn Dập Hạo nhìn cô thật sâu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Suy đoán? Anh đoán được người làm những chuyện này?

Thật ra thì không cần anh nói, ngay cả Tòng Thiện cũng mơ hồ hoài nghi đến người nào đó, chỉ có bà mới trăm phương ngàn kế muốn mưu hại cục cưng này, chỉ có bà mới dám trắng trợn như vậy, hết lần này tới lần khác thực thi thủ đoạn thâm độc.

Kẻ thù của Tòng Thiện cũng không có nhiều người, người có thể có tâm cơ này càng ít, không phải Nhạc Thanh Lăng chính là An Đạo Ninh, nhưng người sau từ lâu đã hiểu rõ, bất kể đứa bé giữ được hay không giữ được, Hàn Dập Hạo ắt sẽ giúp Tòng Thiện đối phó với nhà họ An, cho nên ông ta làm những chuyện này cũng sẽ không có tác dụng.

Vì vậy, đáp án miêu tả sinh động.

"Là mẹ muốn hại chết con của con?" Xông thẳng về biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Dập Hạo không chút bất ngờ gặp được Nhạc Thanh Lăng đang nhàn nhã uống cà phê trong vườn hoa. Anh đứng thẳng người ở đó, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.

"Anh càng ngày càng không có phép tắc." Nhạc Thanh Lăng không có tỏ ra kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được Hàn Dập Hạo sẽ tới, bà tao nhã đặt cái tách xuống, cũng không có quay đầu lại, nhìn nước màu xanh lam dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh, giọng lạnh nhạt như gió mát, điềm nhiên.

Hàn Dập Hạo lại không thèm để ý tới bà, tiếp tục chất vấn: "Bát canh gà đó, còn có sai người đổi thuốc ở bệnh viện, đều là mẹ làm phải không. Mẹ không muốn để cho Tòng Thiện sinh đứa bé ra, cho nên trăm phương ngàn kế dùng cách độc ác để làm hại cô ấy. Nếu không phải cô ấy nôn ọe, tối hôm qua ói một lần, hoặc là hôm nay chúng con sơ ý một chút, không nghĩ tới thuốc có vấn đề, mục đích của mẹ sẽ đạt được như ý! Con nói có đúng hay không!"