Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 113: Dự định




Editor: smizluy1901

"Cốc cốc" Cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Hàn Trường Hạo ngồi ngay ngắn trên ghế bành lập tức lên tiếng nói.

Hàn Dập Hạo mặt không chút biểu tình đi vào, thân thẳng đứng, tay phải nhanh chóng nâng lên tới trước vành nón bên phải một góc chừng 2cm, làm một kiểu chào chính thức.

"Thủ trưởng, xin hỏi có dặn dò gì!" Mắt Anh nhìn Hàn Trường Hạo, lớn tiếng nói như hô khẩu lệnh.

"Tiểu Lục Tử tới đây, mau ngồi, mau ngồi." Hàn Trường Hạo đứng dậy, nở nụ cười xán lạn, đi tới kéo Hàn Dập Hạo đến trên ghế.

"Thủ trưởng, tôi vẫn là đứng tốt hơn." Hàn Trường Hạo giống như tượng đá không nhúc nhích tí nào, mắt nhìn thẳng phía trước, cứng nhắc lặp lại, "Xin hỏi có dặn dò gì?"

"Con nhìn con xem, vẫn còn đang giận chú Sáu hả." Mặt Hàn Trường Hạo cũng dài ra, chỉ vào Hàn Dập Hạo, dạy dỗ, "Một người đàn ông cao lớn còn nhỏ mọn như vậy, con không ngại mất mặt à!"

Rốt cuộc Hàn Dập Hạo cũng có phản ứng, anh nghiêng đầu nhìn Hàn Trường Hạo chằm chằm, vẻ mặt này nhìn thế nào cũng không giống như "rất giận", "Con chính là đang giận chú."

Hàn Trường Hạo nhăn nhó, rất là "oan ức" giải thích: "Là bố của con bảo chú nói cho con biết, nhưng con lại không chịu nhận điện thoại của chú, chú cũng đành phải đi tìm vợ tương lai của con."

"Ai bảo chú đi tìm cô ấy." Vừa nhắc tới điểm này, Hàn Dập Hạo lại tức, nếu không phải Hàn Trường Hạo "làm điều thừa", Tòng Thiện đã sớm thuận lợi gả cho anh rồi, nào còn nói khế ước chó má gì đó.

"Nào, ngồi xuống uống chung trà trước đã." Hàn Trường Hạo cưỡng ép ấn anh ở trên ghế, tự mình pha trà cho anh, không hề ra vẻ bề trên. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Đúng lúc Hàn Dập Hạo khát nước, nâng chung trà lên đổ vào miệng.

"Trà phải uống từ từ, con cho rằng là nước lọc hả." Thấy cháu trai không biết "thưởng thức" như vậy, Hàn Trường Hạo nhịn không được dài dòng mấy câu, nhưng vừa thấy Hàn Dập Hạo liếc ông một cái, ông đau lòng hơn nữa cũng không nói chuyện.

Giải khát xong, Hàn Dập Hạo bắt đầu quở trách chỗ sai của Hàn Trường Hạo: "Chú không đi tìm Tòng Thiện thì tốt, chú đi tìm cô ấy nói cho cô ấy biết chuyện cũ của bố mẹ con, lần này cô ấy liền trở nên không đành lòng, chạy đi tìm mẹ con, còn tự mình lập ra 'thỏa thuận kết hôn' gì đó, con thật sự là bị chú hại thảm."

"Ồ, nói cụ thể xem." Hàn Trường Hạo ngồi ở trên ghế bành, đang cầm chung trà yêu thích, vô cùng tò mò dò hỏi.

Hàn Dập Hạo bất mãn trừng ông một cái, Hàn Trường Hạo lập tức thu hồi vẻ mặt buôn chuyện, khẽ ho một tiếng, nghiêm trang giải thích nói: "Chú là muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cần chú đi phối hợp hay không."

"Chú đừng thêm phiền thì tốt rồi." Sắc mặt Hàn Dập Hạo bất thiện nói.

"Cái 'thỏa thuận kết hôn' đó là thế nào?" Hàn Trường Hạo chưa từ bỏ ý định hỏi tới.

Hàn Dập Hạo nói lại một lần chuyện hoang đường giữa Tòng Thiện và mẹ của anh.

"Điều kiện này thật đúng là lạ lùng." Hàn Trường Hạo sờ sờ cằm trơn nhẵn, hơi đăm chiêu nói, "Nhưng bởi vì vậy, quan hệ của hai đứa và bố mẹ con hẳn là được khá hơn. Làm vãn bối nhường một bước trước, những người già cũng sẽ không tiện nói cái gì nữa."

"Kết hôn vốn là chuyện giữa Tòng Thiện và con, con không hiểu vì sao lại trở nên phức tạp như thế." Hàn Dập Hạo căm tức nói.

"Tiểu tử thúi, con bé nhà họ Thẩm kia là đang suy tính thay con." Hàn Trường Hạo đánh thức nói, "Nếu như cô ấy ích kỷ một chút, hoặc là nói điều gì đó ngu ngốc, lấy đứa bé uy hiếp hai nhà Hàn, Nhạc, cục diện bây giờ sẽ trở nên không giống với lúc trước. Con lớn lên ở nhà họ Hàn, hẳn là hiểu rõ hậu quả đối địch với gia tộc hơn cô ấy, anh trai của con không phải là ví dụ tốt nhất sao?"

"Chính là nhìn từ chuyện đã xảy ra trên người của anh trai, con mới không muốn để cho Tòng Thiện tiếp xúc với mẹ con, nếu như nhà họ Hàn thật sự không thể chấp nhận Tòng Thiện và đứa bé, chúng con có thể di dân ra nước ngoài." Hàn Dập Hạo lần đầu tiên nói ra ý định này ở trước mặt người khác, thật ra thì anh đã sớm chuẩn bị xong rời khỏi nhà họ Hàn.

"Việc này thật sự quá tệ." Hàn Trường Hạo để anh bỏ ý niệm này đi, "Ông nội con là loại người như thế nào chú hiểu rõ hơn con, chuyện ông đã từng làm qua với chú, chú không hy vọng nhìn thấy tái diễn ở trên người của con, cho nên con hãy nhe lời Thẩm Tòng Thiện nói, có thể đừng làm căng cũng đừng làm căng."

Hàn Dập Hạo nổi lên lòng hiếu kỳ, anh chỉ biết lúc trẻ Hàn Trường Hạo có yêu một cô gái, nhưng không bệnh mà chết, kể từ đó, Hàn Trường Hạo cũng không có kết hôn, cũng không có bạn gái cố định, ngọn nguồn trong đó anh chưa từng nghe người nhà họ Hàn nói qua, nhưng nghe câu nói vừa rồi, năm đó là ông nội chia rẽ bọn họ?

"Năm đó ông nội đã làm gì với chú?" Hàn Dập Hạo cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ tò mò, anh là muốn "biết người biết ta", trước tiên hiểu rõ "thủ đoạn" đối phương có thể dùng, mới tốt cho việc phòng bị.

"Qua lâu rồi, không cần thiết phải nhắc lại." Hàn Trường Hạo lắc đầu, qua loa nói, "Bí mật của nhà họ Hàn quá nhiều, nếu như con cái gì cũng nắm rõ, chỉ sợ sẽ khiến con càng khó chịu hơn, cho nên vẫn là không nên hỏi."

"Chú không muốn nói, vậy con cũng không hỏi." Hàn Dập Hạo nhún vai, thờ ơ đáp.

"Nói đến ông nội của con, con đưa Thẩm Tòng Thiện đi gặp ông chưa?" Hàn Trường Hạo lần nữa chuyển lại đề tài.

"Vẫn chưa, con không biết ông nội có muốn gặp chúng con hay không." Hàn Dập Hạo không quá chắc chắn.

"Nếu ông không có phản đối đó chính là nhượng bộ rồi." Hàn Trường Hạo nhìn anh, cười đến mức giống như con hồ ly, "Cũng may mà thằng nhóc như con làm đến quá tuyệt tình, dùng 'vô hậu' để uy hiếp ông. Ông cụ biết lần này là không cách nào để con thỏa hiệp, lại sợ người ngoài nói nhà họ Hàn bức tử cốt nhục ruột thịt, cho nên mới không làm ầm ĩ. Nhưng, tốt nhất hai đứa thừa dịp tâm tình của ông chưa có chuyển biến xấu đi gặp ông trước, dỗ ngọt ông, bày tỏ tôn trọng và coi trọng ông, nếu không cẩn thận ông 'trở quẻ' bất cứ lúc nào đấy."

Hàn Dập Hạo hiểu ý tứ của Hàn Trường Hạo, cụ Hàn lớn tuổi, nhưng càng lúc càng giống như đứa trẻ, ở nhà họ Hàn "hoành hành ngang ngược", chuyện con cái nhà ai cũng muốn chen một chân vào, chỉ sợ quá nhàn rỗi, giờ đây lại càng đặt toàn bộ sự chú ý đến trên người của anh, nếu như anh không đi "nhận sai", đoán chừng là ông cụ sẽ "giết" tới cửa.

"Con sẽ gọi điện cho ông nội, chọn một ngày đưa Tòng Thiện đi gặp ông." Hàn Dập Hạo gật đầu, bảo đảm nói.

"Thật ra thì bên ông nội con vẫn không tính là nghiêm trọng." Hàn Trường Hạo mở lòng của anh, nói, "Ông cũng sống gần trăm tuổi rồi, đạo lý gì mà không biết? Giống như ngày đó ông nói với chú, ông cũng có thể duỗi hai chân bất cứ lúc nào, nằm vào trong quan tài, cho nên còn có chuyện gì nhìn không hờ hững chứ? Ông chỉ là hy vọng thừa dịp ông còn sống, có thể nói thêm một chút với vãn bối, để cho các con đừng làm chuyện sai lầm, để lỡ chính mình."

Nghe những lời này, Hàn Dập Hạo lộ vẻ xúc động, anh gật đầu nói: "Con biết ông nội là vì tốt cho con, ông cho rằng con tuổi còn trẻ, không hiểu thế thái nhân tình, sẽ không phân biệt được tốt xấu, con sẽ chứng minh cho ông thấy, con đã trưởng thành, không cần ông phải lo lắng nữa."

"Con nghĩ như vậy là được rồi." Hàn Trường Hạo nói.

"Về hai phía ông nội và ông ngoại con cũng sẽ đưa Tòng Thiện đi gặp bọn họ." Hàn Dập Hạo hiểu chuyện nói.

"Ông Nhạc bên kia quả thật con cần nhanh chân đi gặp." Hàn Trường Hạo khách quan nói, "Một ông cụ lớn tuổi như vậy vừa phải chống đỡ gia nghiệp lớn như thế, còn phải quan tâm đến chuyện trong nhà. Tin tức sức khỏe của ông không tốt, bố của con vẫn là xem báo mới biết được. Mấy năm gần đây, một mình ông sống ở nước Mỹ, quả thật có tốt hay không cũng không ai biết, nếu không phải lần này ông lên tiếng, có lẽ đến bây giờ mẹ của con vẫn còn không chịu để yên."

"Quả thực ông ngoại rất không dễ dàng." Hàn Dập Hạo tự trách nói, "Kể từ sau khi bà ngoại mất, bên cạnh ông ngay cả một người nói chuyện cũng không có, mẹ con bận rộn, ngay cả ở Mỹ cũng không có mầy ngày có thể gặp ông, mà con là một đứa cháu trai duy nhất cũng rất ít đi thăm ông, ông có chuyện gì cũng không bao giờ sẽ nói cho chúng con biết, ngay cả làm phẫu thuật cũng là sau khi sự việc xảy ra mới cho chúng con biết. Cho nên, con tính sau khi lãnh giấy kết hôn với Tòng Thiện, thì xin nghỉ thăm người thân đến Mỹ thăm ông, ở cùng ông một khoảng thời gian."

"Con hiếu thuận như vậy, cũng không uổng ông yêu thương con." Hàn Trường Hạo cười nói.

Nhưng, ông nội và ông ngoại đều phải đi gặp, vậy bố mẹ bên này thì sao?"

"Con và bố con có nói chuyện chưa?" Hàn Trường Hạo dò hỏi.

"Không có." Sắc mặt Hàn Dập Hạo lập tức thay đổi, lạnh lùng thốt ra hai chữ.

"Con vẫn còn giận ông ấy à?" Hàn Trường Hạo hỏi dò.

"Không phải con giận ông ấy." Hàn Dập Hạo sa sầm nói, Hàn Trường Hạo vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh nói tiếp: "Con là vốn không muốn nghĩ tới ông."

"Dập Hạo, chú Sáu có thể hiểu được cảm nhận của con." Hàn Trường Hạo thở dài, hòa giải nói.

"Sao chú có thể hiểu được?" Hàn Dập Hạo hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại, "Sống hai mươi tám năm, đột nhiên mới nhìn rõ bộ mặt thật của bố ruột mình, loại cảm nhận này, chú có thể hiểu được sao?"

"Con đừng nói bố con như vậy." Hàn Trường Hạo nghiêm túc nói, "Con oán giận ông ấy, điều này cũng rất bình thường, đổi lại bất cứ ai, đột nhiên nghe được bí mật lớn như thế, cũng sẽ phẫn nộ. Nhưng chú vẫn là phải nói, bất cứ ai cũng có thể chỉ trích ông, nhưng con không thể."

Hàn Dập Hạo thở ra một hơi nặng nề, không biết nên nói cái gì.

Hàn Trường Hạo dịu giọng, tiếp tục khuyên nói: "Năm đó, quả thật bố của con cường thủ hào đoạt, dùng rất nhiều thủ đoạn mới lấy được mẹ của con. Nhưng đó là bởi vì ông thật sự rất yêu rất yêu mẹ của con, qua nhiều năm như vậy, người quan trọng nhất trong lòng của ông trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi, thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông có thể thật sự làm được? Hơn nữa, coi như năm đó mẹ con gả cho thanh mai trúc mã của cô ấy, cũng chưa chắc sẽ hạnh phúc, bởi vì không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể yêu cô ấy hơn bố của con. Đã từng có một lần, trên máy bay của mẹ con ngồi được phát hiện có đặt bom, lúc đó máy bay vẫn còn chưa có cất cánh, đúng lúc bố của con lại ở Mỹ, ông nghe được tin này, lập tức chạy tới, bất chấp mọi người khuyên can, khăng khăng muốn đích thân cứu mẹ của con. Bởi vì trái bom đó là dựa vào sức nén phát nổ, lại đặt ở phía dưới ghế ngồi của mẹ con, cho nên, mẹ con vốn không dám di chuyển nửa phần. Ngay cả người của FBI cũng từ bỏ, bọn họ không muốn vì mạng của người khác hy sinh chính mình. Bố của con bảo mọi người rút đi, một mình ở lại trên máy bay với mẹ của con, ông dự định không cứu được mẹ của con thì cùng chết với cô ấy. Ông thế chỗ của mẹ con ngồi vào trên ghế, trọng lượng của mẹ con và của ông ấy chênh lệch nhiều như vậy, cũng không biết ông làm thế nào làm được. Ông bảo mẹ của con đi trước, mình lại chờ đến lúc gần nổ mới chạy đi. Cuối cùng, ông nằm trọn một tháng ở bệnh viện mới hồi phục, đến bây giờ phần lưng của ông vẫn còn có lưu lại dấu vết của vết bỏng."

"Con thật sự không biết nên nói gì nữa." Hàn Dập Hạo lặng người hồi lâu, mới lên tiếng, "Thôi, đây là chuyện giữa bọn họ, không có liên quan gì tới con."

"Bố của con là muốn chính miệng nói cho con biết, nhưng trong khoảng thời gian này, bộ quốc phòng quá bận, chờ ông ấy về, sẽ giải thích với con." Hàn Trường Hạo nói.

"Đến lúc đó rồi hãy nói, con đi ra ngoài trước." Hàn Dập Hạo qua loa nói, đứng lên, sải bước rời đi.