Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 115: Lòng mâu thuẫn




Editor: smizluy1901

Câu Tử Minh vừa mới đi, Tòng Thiện đã đến, Câu Thư Huyên mở cửa cho cô.

"Chị Thư Huyên, em vừa mới nhìn thấy Câu Tử Minh—" Tòng Thiện chỉ vào ngoài cửa, nhíu mày nói.

"Vào trước rồi hãy nói." Câu Thư Huyên để cô đi vào, hai ông bà nhà họ Câu vẫn còn ngồi ở trong phòng khách, cô chỉ vào Tòng Thiện giới thiệu với bọn họ nói Tòng Thiện là vị hôn thê của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện chào hỏi với bọn họ liền theo Câu Thư Huyên lên lầu.

"Câu Tử Minh dẫn phụ nữ về sao?" Vừa đi, Tòng Thiện vừa hạ thấp giọng hỏi.

"Ừ." Câu Thư Huyên gật đầu, lại dặn dò, "Tòng Thiện, em tới thật đúng lúc, có mấy lời Vương Đình sẽ không nói với chị, cô ấy sẽ nói với em, em giúp chị hỏi xem cô ấy có sao không."

"Ừm, em biết rồi." Tòng Thiện nói xong gõ gõ cửa phòng ngủ của Vương Đình, gọi, "Vương Đình, là tôi."

Nghe thấy giọng nói của Tòng Thiện, Vương Đình đi tới mở cửa, nhìn qua không khác ngày thường, vẫn là vẻ mặt tươi cười, "Tòng Thiện, vào ngồi đi."

"Hai đứa từ từ trò chuyện, chị đi nói chuyện với bố mẹ." Câu Thư Huyên không cản trở hai người họ trò chuyện, đi xuống.

"Cô đang làm quần áo cho em bé sao?" Tòng Thiện nhìn thấy một cái bàn bày ở chỗ ban công, phía trên có máy khâu, vải vóc và kim chỉ may vá, cô cười dò hỏi.

"Đúng vậy, dù sao tôi cũng cả ngày nhàn rỗi, không tìm một ít chuyện để làm sẽ buồn bực chết mất." Vương Đình lấy cái ghế cho Tòng Thiện, để cô ngồi, mình cầm kim chỉ, vừa may vá vừa nói chuyện với cô. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tay nghề không tệ." Tòng Thiện cầm lấy cái mũ nồi nhỏ cẩn thận xem xét, thật không có gì khác với trong cửa hàng bán.

"Lúc còn bé trong nhà nghèo túng, quần áo đều là vá rồi lại vá, về sau bà ngoại tiếp quản cô nhi viện, quần áo của bọn nhỏ tôi đều vá giúp, thời gian dài, tay nghề này cũng luyện được." Vương Đình cười cười, cách làm trông thật đúng là rất thành thục.

"Vậy hôm nào cô dạy tôi một chút đi, tôi cũng muốn tự mình làm chút ít cho đứa bé dùng." Tòng Thiện tạm thời nổi lên ý niệm này, bật thốt lên.

"Được. Nhưng anh Hàn sẽ để chị làm những 'công việc nặng nhọc' này sao?" Vương Đình trêu ghẹo nói.

"Công việc của anh ấy bận rộn như vậy, làm sao biết tôi ở nhà làm những gì chứ." Tòng Thiện không cho là đúng giảng đạo, "Hơn nữa, cái này nào được xem là công việc nặng nhọc, không phải nhà họ Câu cũng để cho cô làm sao?"

"Tôi không phải là người của nhà họ Câu, bọn họ đương nhiên không quản được tôi." Vương Đình thản nhiên nói.

"Vương Đình." Vẻ mặt Tòng Thiện trở nên nghiêm túc, cô mở miệng nói, "Thật ra thì tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, cô ở nhà họ Câu lại không chịu gả cho Câu Tử Minh, sau này cô tính thế nào?"

"Tôi cũng không biết." Vương Đình lắc đầu, động tác trong tay dừng lại, cô nhìn Tòng Thiện, đáp nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn đi một bước tính một bước, chờ bà ngoại khỏi bệnh, tôi sẽ nói chuyện với chị Thư Huyên một chút."

"Cô là hy vọng chị ấy có thể giúp cô rời khỏi nhà họ Câu?" Tòng Thiện hiểu rõ ý đồ của cô.

"Trong cái nhà này, chỉ có chị ấy là công bằng chính trực nhất." Vương Đình thẳng thắn nói, "Tôi là hy vọng chị ấy có thể thuyết phục bố mẹ của chị ấy, để tôi đưa đứa bé rời đi."

"Điều này không có khả năng." Tuy Tòng Thiện không muốn nói những lời này, nhưng Vương Đình cần phải hiểu, "Cô cũng biết tình trạng của bố anh ta rồi, trên dưới nhà họ Câu đối với đứa cháu này là ôm vạn phần mong đợi, bọn họ là tuyệt đối không thể để cho cô đưa đứa bé rời đi."

"Tôi biết, nhưng tình hình không giống với lúc trước." Vương Đình bình tĩnh nói, "Câu Tử Minh sẽ thành gia lập nghiệp, sẽ có những đứa trẻ khác, đến lúc đó, đứa bé trong bụng của tôi đối với nhà họ Câu đã không còn quan trọng."

"Cô là chỉ người phụ nữ hôm nay anh ta đưa về sao?" Tòng Thiện dò hỏi.

"Không nhất định là cô ấy, còn có thể là người phụ nữ khác." Vương Đình cười cười, chỉ có điều cô càng làm ra vẻ không thèm để ý tới, càng nói rõ cô để ý.

"Cô có nghĩ tới là anh ta cố ý chọc giận cô hay không." Tòng Thiện nghĩ đến một khả năng khác.

"Không cần thiết." Vương Đình cúi đầu, tiếp tục động tác trong tay, "Tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta rồi, sau này mọi người là người xa lạ, sẽ không còn có bất kỳ liên quan gì, anh ta làm như vậy, cũng là không có ý nghĩa."

"Anh ta cầu xin cô tái hợp?" Tòng Thiện vội vàng hỏi tới, hỏi.

Vương Đình do dự mấy giây, tuy cô không muốn nói cho bất cứ ai biết, nhưng giấu Tòng Thiện lại có chút không hay cho lắm, vì vậy cô bèn nói cho Tòng Thiện biết chuyện Câu Tử Minh cầu hôn cô.

"Anh ta cầu hôn cô?" Quả nhiên Tòng Thiện đề cao giọng, vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh ta chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi." Vương Đình bình tĩnh đáp, "Có lẽ là uống nhiều rượu, khi đó còn chưa có tỉnh táo."

"Đêm đó đích thật là uống rất nhiều rượu, uống đến mức thần trí mơ hồ, còn đánh nhau một trận với Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Vương Đình, thấy cô hơi có chút kinh ngạc, lại hỏi, "Chẳng lẽ cô không có hỏi anh ta là làm sao bị thương à?"

Vương Đình lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, đáp nói: "Có liên quan gì tới tôi đâu."

Tòng Thiện không để ý tới lời nói lạnh nhạt của cô, nói: "Đêm đó tôi và Hàn Dập Hạo cũng là ầm ĩ một trận, anh ấy đi ra ngoài uống rượu cả đêm, ở trong quán rượu, anh ấy gặp Câu Tử Minh, nghe nói Câu Tử Minh uống còn nhiều hơn anh ấy, cũng là bởi vì tâm trạng không tốt, không phải là vì cô sao?"

"Tâm trạng anh ta không tốt sao lại nhất định có liên quan tới tôi chứ." Vương Đình không cảm thấy như vậy.

"Tôi biết Câu Tử Minh cũng đã lâu như vậy, trước giờ chưa từng nghe nói anh ta cũng biết mượn rượu giải sầu, Hàn Dập Hạo cũng nói, bây giờ Câu Tử Minh giống như một người hoàn toàn thay đổi, đi tới bên cạnh anh ta, đều sẽ bị bầu không khí sầu muộn của anh làm ảnh hưởng." Tòng Thiện thở dài, nói, "Anh ta là vì cô mới trở nên rầu rĩ không vui như vậy, nếu như không phải là thật sự quan tâm cô, sau lần đầu tiên cô từ chối anh ta, anh ta sẽ giống như trước kia vậy, đi ra ngoài tiếp tục mua vui, chứ không phải là làm cho mình chật vật không thể tả."

"Bây giờ anh ta không đi theo 'cái bóng' cũ sao?" Vương Đình lạng lùng nói, "Loại người như anh ta, luôn quen thói nói một đằng làm một nẻo, ở trước mặt người khác tỏ ra mình một lòng lại thâm tình, giành lấy đồng tình của mọi người, nhưng cá nhân lại giống như trước đây, không chút thay đổi."

"Vương Đình, không phải tôi đứng về phía của anh ta, mà là thái độ của cô, khiến anh ta không thể không bỏ cuộc." Tòng Thiện khách quan nói.

"Không quan trọng, bất kể là ai ép ai, đều không quan trọng." Vương Đình ngắt lời nói, không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa.

"Nếu quả thật không quan trọng, vậy tại sao cô lại khóc?" Tòng Thiện nhìn cô chằm chằm, chậm rãi thốt ra câu này.

Cơ thể Vương Đình rõ ràng cứng đờ, phản bác: "Tôi không có."

"Vừa rồi lúc cô mở cửa, tôi đã nhìn thấy mắt của cô hơi sưng đỏ, chỉ là không nói mà thôi." Tòng Thiện nhẹ nhàng nói.

"Ở đây gió lớn, vừa rồi cát bay vào." Vương Đình nói xong dụi dụi mắt, "Bây giờ vẫn còn hơi khó chịu."

"Cô đừng không thừa nhận, trong thùng rác có nhiều khăn giấy như vậy, cô đừng nói là vì cô bị cảm đấy." Tòng Thiện nhìn rõ mồn một nói.

"Tòng Thiện, chị có thể đừng nói nữa được không." Vương Đình thấy không thể gạt được Tòng Thiện, quay đầu sang một bên, không để cho cô ấy nhìn thấy cảm xúc trong mắt của cô.

"Vương Đình, tại sao cô lại ngốc như vậy." Tòng Thiện nắm lấy tay của cô, giống như nhìn thấu nội tâm của cô vậy, phân tích nói, "Cô vẫn còn để ý tới Câu Tử Minh, cô không bỏ anh ta được, cho nên cô ở lại nhà họ Câu, cũng không phải là hoàn toàn vì bọn họ không cho cô đi, mà là cô còn yêu anh ta. Yêu một người khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là có thể bỏ? Cô một mực từ chối thừa nhận lòng mình, là bởi vì cô sợ lại bị tổn thương lần nữa, cô không tin anh ta, cho nên cô thà dằn vặt lẫn nhau. Nhưng khi anh ta thật sự giống như lời cô nói, bỏ xuống, tiếp tục, cô lại cảm thấy đau lòng khổ sở. Cô vẫn luôn che giấu tất cả cảm xúc, vẫn luôn không để cho người bên cạnh nhìn thấu sự yếu đuối của cô, vẫn luôn muốn làm ra vẻ mình rất tỉnh táo rất kiên cường, thật ra thì, cô làm như vậy, người bị thương nặng nhất là chính cô!"

"Chị nói đều là sai!" Vương Đình cắn chặt môi dưới, không chịu thừa nhận.

"Cô có thể phủ nhận, nhưng sao cô lừa gạt mình? Nếu như có một ngày, Câu Tử Minh thật sự bỏ cô, không quan tâm cô, anh ta kết hôn với một người phụ nữ khác, sinh con dưỡng cái, còn lại một mình cô sống ở trong hồi ức, cô sẽ không hối hận chút nào sao?" Tòng Thiện tiếp tục ép hỏi.

"Tôi không hối hận!" Lông mi dài hơi khép, đôi mắt giống như ngọc trai đen nhìn chằm chằm trên đất, Vương Đình cố chấp thốt ra mấy chữ này.

Tòng Thiện đứng lên, đi tới trước mặt của cô, ngồi xổm xuống, cùng cô mặt đối mặt nói: "Đừng một mực làm tổn thương người đàn ông yêu cô, anh ta là làm sai, nhưng anh ta là thật lòng muốn hối cải, mấy tháng này, biểu hiện của anh ta hẳn là cô rõ hơn chúng tôi. Vương Đình, cô không phải là thật sự tâm địa sắt đá, cô cũng không phải là một người không chịu tha thứ lỗi lầm của người khác, cô nói cho tôi biết suy nghĩ thật sự của cô được không?"

"Tòng Thiện, chị đừng ép tôi nữa." Mặt nạ bình tĩnh của Vương Đình ầm ầm vỡ vụn, cô nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, giọng mang theo vẻ run rẩy.

"Cô hãy suy nghĩ một chút cho đứa bé trong bụng, cô thật sự muốn nó không có cha yêu thương sao? Thật sự muốn nó lớn lên ở trong một gia đình không hoàn chỉnh sao? Trải qua cuộc sống ngày trước của chúng ta sao?" Tòng Thiện tuy không đành lòng, nhưng vẫn là cứng lòng ép hỏi.

"Tôi không muốn." Vương Đình che mặt, một hàng lệ từ trong khe hở chảy xuống, khẽ khóc sụt sùi nói.

"Khóc đi." Tòng Thiện đứng lên, khoác vai của cô, để cho cô dựa vài trên người của mình, nói, "Tôi biết cô kiềm nén rất cực khổ, ngụy trang rất cực khổ, cô muốn khóc thì khóc thoải mái đi."

Vương Đình không cố giả bộ nữa, ôm lấy Tòng Thiện bật khóc, cô thật sự nhẫn nhịn rất cực khổ, lại không thể nói cái gì với người khác, cô gần như sụp đổ rồi.

Tòng Thiện không nói nữa, kiên nhẫn chờ cô từ khóc lớn tiếng đến khe khẽ khóc thút thít, cuối cùng mới dừng tiếng khóc.

"Tôi rất hận mình không có tiền đồ, bất kể từng bị anh ta làm tổn thương thế nào, cũng không cách nào thật sự bỏ anh ta được. Càng ở cùng với anh ta, tôi càng không quản được lòng của mình. Sau khi có thai, tuy tôi giận anh ta tính kế tôi, nhưng cá nhân tôi lại cảm thấy, có con với anh ta, có lẽ là ông trời đang ám chỉ tôi có thể cho anh ta thêm một cơ hội. Cho nên tôi giữ lại đứa bé này, sống ở nhà họ Câu, muốn nhìn xem rốt cuộc anh ta có thể thay đổi hay không. Mọi người đều nói tôi cố chấp, nói tôi lòng dạ độc ác, thật ra thì tôi chỉ là không dám tùy tiện tha thứ cho anh ta. Trong lòng của tôi thật sự rất là mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức có đôi khi tôi cũng không biết mình muốn cái gì. Tôi lần lượt từ chối anh ta, khảo nghiệm anh ta, một mặt là có nhân tố trả thù, mặt khác là tôi muốn biết rốt cuộc anh ta quan tâm tôi thế nào. Mỗi một lần tôi đều muốn lần sau, lần sau anh ta biểu hiện tốt, nói không chừng tôi thật sự sẽ tha thứ cho anh ta. Nhưng hôm nay anh ta lại dẫn một người phụ nữ khác về nhà, lòng của tôi lại lần nữa bị xé thành mảnh nhỏ—"